Lời này nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Chỉ có vẻ mặt Liễu Ngọc Như bình tĩnh, trấn định như lúc ban đầu.
 
Tô Uyển vừa lo lắng vừa sợ hãi, không biết Giang Nhu là địch hay là bạn. Mà Liễu Tuyên và Trương Nguyệt Nhi thì hoàn toàn đen mặt, cảm thấy Giang Nhu có hơi quá đáng.
 

Vốn dĩ Trương Nguyệt Nhi nghĩ, sính lễ vào Liễu gia rồi, bà ta sẽ tìm vài thứ có vẻ tốt một chút nhưng lại không đáng giá để làm của hồi môn cho Liễu Ngọc Như là được rồi. Cố gia giàu có, nghe nói Cố Lãng Hoa cũng là một người tốt bụng, nghĩ đến nếu như ngay từ đầu Cố gia đã không bàn về chuyện của hồi môn rồi thì đương nhiên sẽ không bàn lại, có ai nghĩ, hiện tại hôn sự đã định rồi mà bọn họ lại đến bàn chuyện của hồi môn?
 
Suy nghĩ của Liễu Tuyên và Trương Nguyệt Nhi không khác nhau lắm, nhưng lý trí của người làm phụ thân đồng thời là một gia chủ nhắc nhở ông, cho dù có nghĩ đến sính lễ của Cố gia như thế nào thì cũng không thể đánh mất thể diện. Vì thế ông ho nhẹ một tiếng, hỏi lại Giang Nhu: “Cố phu nhân cho rằng như thế nào thì thích hợp?”
 
“Liễu lão gia nói đùa rồi,” Giang Nhu cười cười, vẻ mặt nhu hòa: “Chẳng qua ta cũng chỉ là hỏi một chút, cụ thể như thế nào thì cũng là chuyện của Liễu gia các ngươi. Chúng ta cũng không phải là người tham của hồi môn của cô nương, chỉ là của hồi môn là thể diện của tân nương tử, ta sợ đại phu nhân không có kinh nghiệm nên cố ý tới hỏi xem sao.”
 
Một câu như vậy đã trực tiếp bố trí chuyện của hồi môn cho Tô Uyển, Trương Nguyệt Nhi nhanh chóng phản ứng lại, vội nói: “Chuyện này không nhọc tỷ tỷ lo lắng, Cố phu nhân hỏi ta là được rồi.”
 
Giang Nhu nghe vậy thì ánh mắt rơi trên người Liễu Tuyên, như cười như không nói: “Cho nên, hiện tại Liễu gia không phải do đại phu nhân quản lý mà là do một thiếp thất quản lý sao?”
 
Liễu Tuyên không lên tiếng, ông nghĩ tới lời nói vừa rồi của Giang Nhu đâm ông khiến mặt hơi đau, nếu giờ phút này còn thừa nhận là Trương Nguyệt Nhi quản gia thì mặt càng đau hơn. Ông theo bản năng nhìn thoáng qua Tô Uyển, chỉ thấy Tô Uyển cũng không lên tiếng, quay đầu nhìn sang bên cạnh, gắt gao nắm chặt tay vịn, trong mắt nén nước mắt, rõ ràng là dáng vẻ rất uất ức.
 
Liễu Tuyên tuôn ra một chút áy náy, đang muốn mở miệng thì Trương Nguyệt Nhi nói: “Cố phu nhân có điều không biết, cơ thể đại phu nhân nhà ta không tốt, ngày thường để ta giúp đỡ.”
 
“Cho nên của hồi môn của nữ nhi ruột cũng là do ngươi giúp đỡ?”

 
Giang Nhu cười hỏi, tất cả trong mắt đều là ý cười chịu không nổi. Liễu Tuyên nhịn không được, đột nhiên khẽ quát: “Cố phu nhân nói chuyện có chỗ cho nàng nói à?”
 
Nghe thấy thế, cả người Trương Nguyệt Nhi đều ngẩn ra, bà chưa bao giờ nghĩ tới Liễu Tuyên sẽ nói chuyện với mình như vậy, đột nhiên bà nghĩ tới gần đây Liễu Tuyên luôn chạy đến chỗ Tô Uyển đã bị bỏ quên từ lâu, bà nhất thời cảm thấy, giữa Liễu Tuyên và Tô Uyển dường như có một chút thân mật không nói ra.
 
Bà ở Liễu phủ thuận buồm xuôi gió mười mấy năm cũng quen rồi, bà cắn khớp hàm, quay đầu đi, dứt khoát không nói nữa.

 
Liễu Tuyên thấy bà không nói lời nào thì cũng vui vẻ, ho nhẹ một tiếng nói: “Phu nhân, nếu chuyện của hồi môn này do nàng quản lý vậy thì nàng và Cố phu nhân nói với nhau vài câu đi.”
 
Nghe xong lời này, Tô Uyển đáp lại, quy củ nói “Tạ ơn lão gia”, sau đó bắt đầu thương lượng với Giang Nhu.
 
Tô Uyển không phải là người được đằng chân lân đằng đầu, bà dự đoán tiền bạc mà Cố gia cho, lại đưa ra một con số, con số này không phải là một số tiền lớn, nhưng với giấy tờ đất mà Cố gia cho thì cũng được xem như là có thể diện. Giang Nhu nói xong thì vô cùng vui vẻ rời đi. Chờ Giang Nhu vừa đi khỏi, Trương Nguyệt Nhi lập tức náo loạn, phẫn nộ nói: “Đây chẳng phải là bà ta chẳng đưa cái gì sao? Chúng ta còn phải đưa của hồi môn sang, đây rốt cuộc là gả nữ nhi đi hay là đi tặng bạc?”
 
“Nàng đừng làm loạn nữa,” Liễu Tuyên bị Trương Nguyệt Nhi làm cho đau đầu, những năm gần đây Trương Nguyệt Nhi càng ngày càng kiêu ngạo, há mồm ngậm miệng đều là bạc, vốn dĩ không thể so sánh với Vân Vân, ngay cả Tô Uyển luôn an tĩnh còn tốt hơn nàng ta.
 
Trong lòng Liễu Tuyên không cầm lòng được mà có sự so sánh, nhưng ông vẫn còn có một chút tình cảm với Trương Nguyệt Nhi, lại nghĩ tới tiền của Cố gia thì bất mãn nói với Tô Uyển: “Phu nhân, không phải là ta nói nàng nhưng số tiền này nàng vẫn nên tranh chấp với nàng ta một chút.”
 
“Lão gia,” Tô Uyển thở dài: “Tranh chấp một chút thì cũng chỉ là tiền, những thứ vứt đi lại là mặt mũi của Liễu gia chúng ta. Lão gia còn có tiền đồ, không thể giành lấy lợi ích nhỏ này được, để lại một vết nhơ. Chuyện tiền tài này chàng cũng đừng lo lắng nữa, ta sẽ lấy từ của hồi môn của ta để bù vào cho Ngọc Như.”
 
Một người cãi nhau vì tiền, một người nghĩ cho tiền đồ cả đời của trượng phu còn lấy tiền của mình ra để bù vào, tốt xấu đã rõ.
 
Đột nhiên Liễu Tuyên cảm thấy, trước kia mình bị mù sao?
 
Ông có hơi phiền não.
 
Ban đêm, Liễu Tuyên lại nghỉ ngơi ở chỗ Tô Uyển, Tô Uyển sắp xếp Vân Vân hầu hạ, Liễu Tuyên đủ rượu no cơm, ôm lấy Vân Vân, thở dài nói: “Nàng nói xem con người, sao hôm nay một kiểu ngày mai lại một kiểu?”
 
Vân Vân dịu dàng nói: “Nếu như là ái mộ lang quân thì mọi chuyện đương nhiên sẽ vì lang quân mà suy nghĩ.”
 
Khi lời nói của Vân Vân dừng lại, Liễu Tuyên cũng hiểu được. Nếu như trái tim không ở trên người mình thì chẳng phải mọi chuyện sẽ vì bản thân nàng ta mà suy nghĩ sao?
 
Đột nhiên ông nhận ra, chẳng phải là Trương Nguyệt Nhi vì tiền của Liễu gia sao? Đây rõ ràng là vì bản thân và con của nàng ta!
 
Trong lòng Liễu Tuyên căm giận, ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của Tô Uyển thì áy náy ùn ùn kéo đến, ông thở dài, nói với Tô Uyển: “Uyển Nhi, của hồi môn của Ngọc Như cũng không cần nàng phải bù vào, Liễu gia cũng không thiếu chút bạc ấy, từ đầu ta đã chuẩn bị của hồi môn cho Ngọc Như rồi, nàng mang đi là được.”
 
Tô Uyển nghe thấy thế thì vội vàng từ chối, bà càng từ chối Liễu Tuyên càng áy náy, cuối cùng Tô Uyển cũng đồng ý, tuy rằng Liễu Tuyên đau lòng nhưng nhìn thấy ánh mắt cảm kích của Tô Uyển thì lại cảm thấy, cũng được nhỉ, dù sao thì tiền bạc của Cố gia hạ sính cũng không ít. Tính thế nào thì Liễu gia cũng có lời.
 
Thế là một lần gây sức ép, của hồi môn của Liễu Ngọc Như cuối cùng cũng được định, mà lúc này ngày cưới cũng đến gần rồi.
 
Cố Cửu Tư đã bị nhốt trong phòng vài ngày rồi, hắn cảm thấy bản thân mình đã bị nhốt muốn điên rồi, mỗi ngày chỉ ngồi cạnh cửa, gõ cửa từng cái một, ỉu xìu nói: “Thả ta ra….. thả ta ra…..”
 
Mà Liễu Ngọc Như cũng nhốt mình trong phòng, bởi vì nàng sợ mình còn đi dạo ở ngoài nữa thì sẽ nhịn không được mà đào hôn. 
 
Đương Nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ, đương nhiên là nàng cũng không dám.
 
Đã thu sính lễ của Cố gia rồi, ngày cưới đã định rồi, vỏ chăn ra giường hình chim uyên ương nghịch nước cũng đã thêu xong rồi. Lúc này nàng làm sao còn có thể đổi ý?
 
Chỉ là nghĩ đến gả cho Cố Cửu Tư, nghĩ đến giấc mộng kia, Liễu Ngọc Như liền cảm thấy khó thở.
 
Trước ngày thành thân một ngày, ban đêm Liễu Ngọc Như ngủ mơ màng lại nhìn thấy giấc mộng Cố gia bị tịch biên, chỉ là lần này nàng không còn là người đứng xem nữa, nàng bị người ta lôi kéo ra khỏi cửa, nàng nghe thấy giọng nói của Vương Vinh, dùng giọng điệu ghê tởm nhất nói: “Trước kia ông đây muốn ngươi nhưng ngươi lại giả vờ thanh cao, bây giờ còn không phải là bán vào Câu Lan viện sao?”
 
Liễu Ngọc Như kêu lên sợ hãi tỉnh dậy từ giấc mộng, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
 
Nàng nhìn ra giường trong đêm, đối với chuyện gả cho Cố Cửu Tư sinh ra một nỗi sợ hãi vô tận.
 
Mà lúc này bên ngoài đã bắt đầu đốt đèn rồi, mọi người vội vàng bắt đầu dán chữ hỷ.
 
Ấn Hồng từ bên ngoài tiến vào, cười nói: “Còn chưa gọi tiểu thư mà tiểu thư đã tự dậy rồi.”
 
Nói xong, Ấn Hồng đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như, có hơi kỳ lạ nói: “Tiểu thư làm sao vậy? Trên trán đều là mồ hôi lạnh.”
 
Liễu Ngọc Như chuyển động mắt, lúc này nàng mới trở lại bình thường,
 
Là giấc mộng.
 
Rõ ràng là nàng biết, trấn an bản thân mình, chỉ là một giấc mộng thôi.
 
Nhưng nàng vẫn sợ hãi.

 
Từ trước đến nay nàng không tin vào sức mạnh thần bí gì đó, nhưng giấc mộng này rất chân thật, khó tránh khỏi làm cho người ta khó mà an tâm.
 
Ấn Hồng nhìn Liễu Ngọc Như dại ra thì không khỏi cười nói: “Không phải là tiểu thư quá hồi hộp chứ?”
 
“Không sao.”
 
Liễu Ngọc Như lắc đầu, nàng hít sâu một hơi, làm cho bản thân mình bình tĩnh lại.
 
Gả cho Cố Cửu Tư là chuyện không thể thay đổi nữa, nàng không thể vì một giấc mộng mà hủy đi hôn sự đã định này được.
 
Nàng không hoang đường như vậy.
 
Vì thế nàng đứng dậy, dưới sự hầu hạ của tỳ nữ mà thay hỷ phục.
 
Hỷ phục của nàng đã được chuẩn bị từ sớm, hình thêu trên đó đều là do nàng thêu. Khi thêu hình này nàng nghĩ, nếu có thể gả cho Diệp Thế An, đến lúc đó có lẽ hắn sẽ khen nàng thông minh khéo tay.
 
Diệp Thế An…..
 
Nhìn thấy bản thân mình trong gương, nàng cũng không biết vì sao mà lại nhớ đến cái tên này, chợt có một chút xót xa tủi thân.
 
Nàng cảm thấy đây không phải là một cái tên, đây là bảy năm của nàng.
 
Từ khi nàng tám tuổi, lần đầu tiên nhận biết người mà nàng muốn gả, trong lòng nàng nghĩ đến, chính là Diệp Thế An.
 
Có lẽ là bởi vì dự tính, cũng có lẽ là thích hợp, nhưng dù nhiều dù ít cũng có một chút ôm ấp tình cảm thiếu nữ. Cho dù nàng và Diệp Thế An nói chuyện chẳng qua chỉ là vài câu khi còn nhỏ, sau khi Diệp Thế An mười ba tuổi đến thư viện Bạch Lộc thì bọn họ chưa từng gặp nhau. Bản thân nàng cũng không biết người mình thích là Diệp Thế An hay là sự kỳ vọng trong lòng. Nhưng dù nói thế nào thì đây cũng là sự kiên trì lâu nhất cũng là người mà nàng nghiêm túc nhất trong cuộc đời mình.
 
Mà hiện giờ nàng lại phải buông tay rồi.
 
Sự từ bỏ này đến quá bất ngờ, và khi nàng thật sự nhận ra điều này thì không nhịn được mà nước mắt doanh tròng, không rõ là cảm giác như thế nào, chỉ là không hiểu, chỉ là rung động mà rơi nước mắt thôi.
 
Tô Uyển dậy sớm, giúp nàng chải đầu, thấy nữ nhi ngồi trước gương, cắn răng, khóc mà không nói một lời, trong lòng Tô Uyển nhất thời giống như dao cắt.
 
Bà ôm chặt nàng, khàn giọng nói: “Nỗi khổ của con ta hiểu được…. đều hiểu được…..”
 
Toàn tâm toàn ý muốn gả cho Diệp Thế An, bỏ ra nhiều cố gắng như vậy, kết quả lại là không còn gì cả, phải quay đầu gả cho một nam nhân mà nàng ghét nhất trong cuộc đời này.
 
Tủi thân tuyệt vọng như vậy, bà làm mẫu thân đương nhiên là hiểu rõ.
 
Nhưng bà có thể làm thế nào?
 
Nếu Liễu Ngọc Như là con trai vậy thì từ hôn. Nhưng dù nàng có mạnh mẽ như thế nào thì cũng chỉ là một cô nương.
 
Tô Uyển ôm Liễu Ngọc Như, khóc còn đau buồn hơn Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như vội sụt sịt mũi, vỗ vỗ tay Tô Uyển nói: “Mẫu thân, không sao, mẫu thân đừng buồn. Người ta nói lúc xuất giá đều phải khóc, khóc mới may mắn, con chỉ là tùy tiện khóc một chút thôi.”
 
Nói xong Liễu Ngọc Như vội lau nước mắt, miễn cưỡng cười nói: “Nào, trang điểm đi, không sao.”
 
Nhìn thấy dáng vẻ Liễu Ngọc Như, trong lòng Tô Uyển càng khó chịu. Bà cầm tay Liễu Ngọc Như, lặp lại: “Ta hiểu được…..”
 
Bà hiểu được.
 
Nữ nhi của bà khôn khéo hiểu chuyện như vậy, mọi việc đều ôm vào người, chỉ sợ bà lo lắng.
 
Vì thế khi mà những người khác đều khóc lớn trong lòng mẫu thân thì Liễu Ngọc Như đã biết cách trốn trong góc phòng lén lau nước mắt rồi, nàng sợ Tô Uyển phát hiện, sợ Tô Uyển lo lắng.
 
Mà hiện tại nàng trưởng thành rồi, càng là chuyện tủi thân cả đời thế này nàng càng phải cắn chặt nuốt vào bụng, miễn cưỡng vui cười, sợ Tô Uyển lo lắng.
 
Nhưng nàng là máu thịt do bà hạ sinh, sao bà lại không biết? Vì thế bà kéo tay Liễu Ngọc Như, khàn giọng nói: “Mẫu thân không giúp gì được cho con cả, con đừng lo lắng cho mẫu thân, mẫu thân cũng không lo lắng cho con. Con muốn khóc thì cứ tha hồ khóc đi, mẫu thân sẽ không lo lắng.”
 
Liễu Ngọc Như không lên tiếng, nàng cười nói: “Mẫu thân, chuyện xuất giá con cũng không có gì hay để mà khóc, chỉ vì may mắn nên khóc một chút mà thôi.”
 
Mẫu tử hai người nói chuyện, Liễu Ngọc Như trang điểm xong, mặc hỉ phục, đội mũ phượng, sau đó thì trùm khăn voan lên, chờ Cố Cửu Tư đến rước dâu.

 
Nhưng đợi một lúc lâu rồi mới nghe thấy bên ngoài nói: “Đến rồi đến rồi.”
 
Liễu Ngọc Như có hơi hồi hộp, nàng xoắn chiếc khăn tay lại, một lúc sau chợt nghe ở cửa lớn bị người ta đá văng “Ầm” một cái. Sau đó là giọng nói của Cố Cửu Tư mang theo sự phẫn nộ: “Tranh thủ thời gian đi thôi.”
 
Liễu Ngọc Như: “…….”
 
Nếu không biết thì nàng còn tưởng rằng đây là thúc giục người đi đường đấy.
 
Liễu Ngọc Như bất động, Cố Cửu Tư nhất thời nổi giận, sau đó chợt nghe thấy giọng nói của Cố Lãng Hoa: “Cửu Tư.”
 
Một tiếng Cửu Tư nhất thời làm cho Cố Cửu Tư nhớ đến trận hỗn loạn sáng nay trong phòng hắn, cùng với gã sai vặt bây giờ còn đang bị treo ở nhà.
 
Hắn đau khổ nhắm mắt lại, đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như, đưa một đoạn lụa hồng cho Liễu Ngọc Như, giọng nói cứng nhắc: “Cầm lấy, đi theo ta.”
 
Liễu Ngọc Như không nói lời nào, nàng biết chắc là Cố Lãng Hoa và Giang Nhu đang ở đây, nàng nguyện ý nể mặt Giang Nhu, vì thế nàng cầm lấy lụa hồng, đứng dậy, đi theo Cố Cửu Tư ra cửa.
 
Cố Cửu Tư đi phía trước, tuy rằng hắn không quá vui lòng, nhưng quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện ra Liễu Ngọc Như trùm khăn voan, chắc là không dễ đi, hắn nghĩ một cô nương, nếu lúc xuất giá bị ngã thì nói không chừng sẽ trở thành trò cười cho cả thành mất.
 
Mặc kệ thế nào, người này cũng sắp trở thành phu nhân của hắn, tuy rằng hắn không thừa nhận nhưng cũng không gây ảnh hưởng người khác thừa nhận nàng.
 
Vì thế Cố Cửu Tư có hơi bất mãn hừ một tiếng, sau đó thấp giọng nói: “Phía trước có một gò đất.”
 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, một lúc sau, nàng mím môi cười cười, đột nhiên cũng không tức giận như vậy nữa.
 
Nàng ngồi vào trong kiệu, Cố Cửu Tư buông rèm kiệu, lúc này mới lên ngựa.
 
Cỗ kiệu được nâng lên, xung quanh diễn tấu sáo và trống, Liễu Ngọc Như ngồi trong kiệu, cảm thấy xung quanh ồn ào náo động.
 
Không có khoảnh khắc nào mà nàng tỉnh táo nhận thức hơn giờ phút này, cuộc đời làm Liễu tiểu thư trong quá khứ của nàng chấm dứt, một đoạn cuộc đời khác của nàng sắp mở ra.
 
Chỉ là lúc ấy nàng nghĩ mình bắt đầu cuộc sống của Cố phu nhân, lại không nghĩ tới thứ nàng mở ra là một đoạn truyền kỳ.
 
Khi đó, Liễu Ngọc Như mười lăm tuổi, nàng chỉ ngồi trong kiệu, vừa lo lắng cho tương lai vừa nhớ lại quá khứ. Sau đó nàng chợt nghe thấy trong tiếng huyên náo có một tiếng gọi: “Đại công tử, người chậm một chút!”
 
Ở thành Dương Châu này người có thể xưng là “Đại công tử” có rất nhiều. Chỉ là nàng không biết vì sao mà trong khoảnh khắc này, tim nàng chợt đập nhanh hơn.
 
Tay nàng run rẩy, bỗng nhiên nàng rất muốn vén khăn voan của mình lên, nàng rất muốn liếc mắt nhìn một cái, đại công tử ở bên ngoài này có phải là người mà nàng ngày nhớ đêm mong hay không.
 
Khi nàng mười ba tuổi có dáng vẻ của thiếu nữ, mười lăm trưởng thành, mà khi Diệp Thế An rời đi nàng vừa mới mười hai tuổi, răng còn chưa thay xong. Nàng chưa bao giờ lấy thân phận của một thiếu nữ để gặp Diệp Thế An, mà người này lại là tất cả thời thiếu nữ của nàng.
 
Nàng quy củ phép tắc cả đời, chưa từng rời kinh phản đạo, nhưng trong một khắc này, một luồng sức mạnh bỗng nhiên tuôn ra, dưới một màu đỏ tươi, nàng vén khăn voan của mình lên, sau đó nhẹ nhàng kéo rèm kiệu.
 
Cũng chính vào giờ phút này, có người cưỡi ngựa tới, công tử ngọc quan áo trắng, tay áo rộng cuộn lên một mùi hoa mai thơm ngát, lượn lờ qua chóp mũi nàng. Nàng nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, cho dù là năm năm không gặp, nàng vẫn nhớ rõ đường nét ấy, nhận ra đôi mắt như sao trên khuôn mặt -----------
 
Đây là Diệp Thế An.
 
Vào ngày nàng xuất giá, Diệp Thế An, đã về rồi!


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play