Liễu Ngọc Như nghe nói như vậy thì không nói gì. Nàng ôm cổ hắn dựa vào vai hắn, khàn giọng lên tiếng: “Ta sẽ đối tốt với nàng.”

“Thật, ta sẽ đặc biệt, đặc biệt tốt với nàng.”
 
“Đời này ta sẽ đi cùng chàng, chàng rất tốt với ta, ta giao trái tim cho chàng, cũng giao mạng cho chàng. Chàng đối ta không tốt, ta cũng đi cùng chàng.” Nàng nói rất nghiêm túc.
 
Nàng không hứa hẹn chuyện mình không cho được.
 
Thích hay không thích đối với nàng mà nói có chút không hợp lý, nàng chỉ có thể hứa hẹn chuyện nàng có thể làm được, nàng không nhất định đồng ý được yêu cầu toàn tâm toàn ý cho đi tất cả của Cố Cửu Tư, nhưng tiền của nàng, mạng của nàng, sự săn sóc của nàng, thời gian của nàng, cái nàng có thể có, nàng sẽ sẵn sàng móc ra cho hắn.
 
Cố Cửu Tư nghe xong lời này thì cười, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên có vài phần khó chịu, khó chịu này cũng không phải vì chính mình, mà là đau lòng vì người trước mặt.
 
Hắn ôm nàng hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Cô nương ngốc.”
 
Nàng luôn cảm thấy chính mình làm không tốt không đủ nhiều, người khác cho nàng năm phần, nàng muốn trả lại mười phần. Chẳng sợ người khác có hại nửa phần, hay sợ đối phương tổn thất nửa điểm, lại chưa từng so đo bản thân trả giá bao nhiêu.
 
Hắn từng gặp biết bao cô nương lớn lên trong ngàn kiều vạn sủng, luôn mồm nói yêu, nói đối xử tốt với ngươi, lại luôn nhớ tới hôm nay tự làm bữa cơm cho ngươi, ngày mai tự chén canh cho ngươi.

 
 
Nàng trước nay không nhớ bản thân đã làm gì, chỉ vĩnh viễn nghĩ bản thân làm không tốt không đủ nhiều.
 
Hắn ôm chặt nàng, đột nhiên có vài phần tự ghét bản thân, hắn đau lòng lại chua xót, khàn giọng nói: “Là ta không tốt, là ta nghĩ quá ít, không thông cảm cho ngươi. Ta quá khinh cuồng cũng không đủ trầm ổn, chưa cho đủ bình yên ngươi muốn, ngươi mệt ta còn muốn cãi nhau với ngươi. Ngươi sợ ta còn buộc ngươi đáp lại.”
 
Dứt lời, hắn buông nàng ra nhìn nàng, cười khổ nói: “Người trượng phu như ta, thật quá kỳ cục.”
 
“Chàng đã làm rất tốt.” Liễu Ngọc Như nhìn hắn, cúi đầu nắm tay hắn, ôn nhu nói, “Là ta không đúng, ta quá yên tâm về chàng, quá dựa dẫm vào chàng, ngược lại bỏ qua cảm nghĩ của chàng. Là ta sai.”
 
Cố Cửu Tư nghe lời này cũng không tranh cãi với nàng, hắn ôn nhu nói: “Không sao, sau này hai ta đều sửa là tốt rồi. Phu thê đâu phải lúc nào cũng hòa thuận, chúng ta còn trẻ, sau này ta không vui vẻ, ta sẽ nói với nàng, nàng có sợ cái gì, nàng sẽ nói với ta. Nàng rõ chưa, Ngọc Như,” Cố Cửu Tư nâng tầm mắt nhìn nàng, cười thành tiếng, “Ta cũng không biết thế nào nữa, ban đầu ta còn đau khổ trong lòng, nhưng giờ phút này không biết vì sao ta vui vẻ như vậy, rất thích. Ta thấy nàng vì ta mà khóc, nàng nói ra lời nói trong lòng nàng, lòng ta mới rõ ràng cảm giác cuộc sống này của chúng ta, xem như sẽ tiếp tục được rồi.”
 
“Trước đây ta luôn cảm thấy nàng ở quá xa, ta chạm vào khoảng không, muốn đối xử tốt với nàng, lại luôn cảm thấy không đủ. Hiện giờ ta đã biết ta có thể đối xử tốt với nàng như thế nào,” Cố Cửu Tư nắm tay nàng, nét mặt tràn đầy vui vẻ, “Ta đã biết, Ngọc Như nhà ta biết khóc biết mệt biết mềm yếu biết bi thương, lúc này ta có thể chống đỡ cho nàng, để nàng dựa vào. Nàng muốn bay lên trời, ta sẽ đứng nhìn. Nếu nàng muốn rơi xuống đất, ta sẽ đón lấy. Ta đã có thể vì nàng làm chút gì đó, lòng ta cũng coi như thoả mãn.”
 
“Chàng luôn đối xử với ta rất tốt.” Liễu Ngọc Như chậm rãi ổn định cảm xúc, nàng cúi đầu, ôn nhu nói: “Rất tốt rất tốt.”
 
Cố Cửu Tư cười thành tiếng: “Nàng và ta khen tới khen lui, cũng chỉ có vài câu như tốt, rất tốt, cực kỳ tốt.”
 
Liễu Ngọc Như thấy hắn trêu ghẹo thì đỏ mặt, Cố Cửu Tư đứng dậy, kéo nàng nói: “Được rồi, chúng ta chưa ăn cơm nữa, rửa mặt đi rồi ăn cơm, chúng ta bàn chính sự.”
 

Liễu Ngọc Như nghe xong lời này thì gật đầu, nàng tựa như muốn nói gì đó, sau đó ngẩng đầu thấy Cố Cửu Tư lại nghẹn trong miệng, nàng nở nụ cười. Cố Cửu Tư nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ: “Nàng cười cái gì?”
 
“Có hỉ sự,” Liễu Ngọc Như vẫy tay, “Đi rửa mặt trước, chờ cơm nước xong rồi nói.”
 
Cố Cửu Tư tò mò trong lòng, nhưng hắn nhịn xuống, đi rửa mặt với Liễu Ngọc Như, cho người bưng đồ ăn lên.
 
Từ đêm qua cho tới trưa hôm nay, Liễu Ngọc Như chưa ăn gì cả, người trong phòng bếp đã bưng bữa sáng và cháo tới. Hai người ăn xong thì ngồi bên cạnh bàn uống trà nghỉ ngơi.
 
Cố Cửu Tư bưng trà, lúc này mới nói: “Nàng vừa nói hỉ sự, là hỉ sự gì?”
 
Liễu Ngọc Như nhìn hắn cười nói: “Ta nói, chàng phải bình tĩnh một chút.”
 
“Ừm?” Cố Cửu Tư có chút nghi hoặc, Liễu Ngọc Như nhìn vẻ mặt của hắn, nghiêm túc nói: “Công công còn sống.”
 
Nghe được lời này, chén trà trong tay Cố Cửu Tư trực tiếp rơi xuống, hắn ngơ ngác nhìn Liễu Ngọc Như, hồi lâu, hắn đột nhiên hiểu ra, tiến lên cầm tay Liễu Ngọc Như, gấp gáp nói: “Ông ấy còn sống? Ông ấy hiện giờ ở đâu? Có bị thương không? Ông ấy …… Sao ông ấy không báo ta biết một tiếng!”
 
Dứt lời, Cố Cửu Tư đứng lên, vội nói: “Ta lập tức gọi người, ta đi tìm ông ấy, ta tự mình qua đó……”
 
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như thấy hắn hoàn toàn mất bình tĩnh, nhanh chóng bắt lấy tay áo của hắn, cười nói, “Ta đã cho người dẫn về.”
 
Cố Cửu Tư quay đầu lại, có chút không thể tin tưởng: “Dẫn …… dẫn về?”
 
“Đúng vậy,” Liễu Ngọc Như cười dịu dàng, “Chàng ngồi xuống trước, ta từ từ nói với chàng, hiện giờ công công bình an không sao, ta cho người bảo vệ ông ấy đi đường thủy đến U Châu, ta và Diệp công tử làm bia ngắm hấp dẫn lực chú ý của Lạc Tử Thương, không ai biết công công còn sống, chờ chàng trở về, có lẽ ông ấy đang ở Vọng Đô.”
 
“Lạc Tử Thương?” Cố Cửu Tư nhíu mày, “Đây là ai?”
 
Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ cười cười, nàng thở dài, ôn nhu nói: “Chàng ngồi xuống trước đi, việc này nói ra thì rất dài, đừng sốt ruột.”
 
Liễu Ngọc Như kéo hắn ngồi xuống, bắt đầu nói từ lúc nàng vào thành Dương Châu, Lạc Tử Thương là người phương nào, nàng ở Dương Châu xào lương như thế nào, như thế nào bị Lạc Tử Thương phát hiện, cuối cùng gặp được Diệp Thế An, sau đó biết tin tức Cố Lãng Hoa còn sống, chạy trốn khỏi miệng cọp như thế nào, đến gặp được hắn.
 
Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe mà không nói gì, Liễu Ngọc Như nói xong thì uống ngụm trà, nâng tầm mắt nhìn hắn: “Sao không nói gì? Không có gì muốn hỏi sao?”
 
“Ông ấy ……” Cố Cửu Tư thấp giọng nói, “Ông ấy không sao chứ?”
 
“Chân ông ấy bị thương, sau khi về U Châu, chúng ta phải để ông ấy tĩnh dưỡng cho tốt, như vậy hẳn sẽ không sao.”
 
Cố Cửu Tư gật đầu, không nói thêm gì. Liễu Ngọc Như thấy nét mặt hắn kỳ lạ, thật cẩn thận nói: “Cửu Tư?”
 
“Không sao,” Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, lắc đầu nói, “Ta có chút khó chịu thôi.”
 
“Công công đã về,” Liễu Ngọc Như nghiêm túc nói, “Chàng phải vui vẻ mới đúng, sao lại khó chịu?”
 
“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư nhìn nàng, “Ta thật sự làm không tốt. Làm con, ta không bảo vệ phụ thân ta cho tốt, trước kia không hiểu chuyện luôn cãi nhau chọc tức ông ấy, khi đó ta cảm thấy ông ấy đối xử với ta không hề tốt, nhưng cẩn thận nghĩ lại, ông ấy đối xử tốt với ta thì đâu cần dùng lời nói ra? Còn may ông ấy sống sót trở về,” Cố Cửu Tư có chút nghẹn ngào, “Bằng không ta cũng không biết, đời này phải làm thế nào để bù đắp cho ông ấy.”
 
Liễu Ngọc Như nghe hắn nói thì khẽ cười: “Vậy ông ấy sống sót trở về, chàng phải đền bù cho tốt, ta và chàng cùng nhau hiếu kính lão nhân gia, đây còn chưa được sao?”
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện, hắn lẳng lặng nhìn nàng, hắn muốn nói gì đó, cuối cùng gì cũng không nói.
 
Hắn chỉ vươn tay cầm tay nàng.
 
Lúc đi đôi tay nàng còn bóng loáng trơn mịn, hiện giờ đã có vết chai, sờ vào da, tất cả đều là miệng vết thương.
 
Cố Cửu Tư kéo tay nàng lẳng lặng nhìn, một lúc sau, hắn mới nói: “Còn nàng nữa.”
 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư khàn giọng nói: “Nàng chịu khổ rồi.”
 
Chịu nhiều khổ như vậy, hắn lại chưa từng thông cảm, chưa từng kịp thời cho nàng an ủi lớn nhất và bầu bạn, nàng lại không hề biết, đây có lẽ, mới là nỗi khổ lớn nhất của nàng.
 
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói, nàng có chút mờ mịt, nhưng nhìn áy náy trong mắt hắn, trong lòng nàng có chút khó chịu, nàng không thể nhìn thấy lúc Cố Cửu Tư không vui, vì thế nàng cười đi lên trước đùa hắn: “Đúng đó, ta chịu khổ rồi,” nàng tới gần hắn, dùng ta chống cằm, dịu dàng cười nói, “Vậy chàng phải bồi thường ta như thế nào?”
 
Cố Cửu Tư nghe xong lời này thì biết nàng sợ hắn đau khổ mới nói sang chuyện khác, hắn cũng không lơ đi ý tốt của nàng, chỉ yên lặng ghi tạc trong lòng ý tốt của nàng, cười rộ lên: “Chàng muốn bồi thường như thế nào?”
 
Lời này làm Liễu Ngọc Như sửng sốt, nàng cau mày nghiêm túc nghĩ ngợi, Cố Cửu Tư nhìn dáng vẻ của nàng, nhịn không được nghiêng người hôn nàng một cái, dò hỏi: “Có đủ chưa?”
 
Liễu Ngọc Như bị hắn chọc cười, dở khóc dở cười nói: “Đây là bồi thường chàng hay bồi thường ta?”
 
“Bồi thường ta,” Cố Cửu Tư nhanh chóng nói, “Bồi thường số ngày ta ngày đêm tương tư và lo lắng cho nàng.”
 
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như giơ tay đẩy hắn, “Sao chàng không biết xấu hổ như vậy?”
 
“Bởi vì nàng thích ta,” Cố Cửu Tư sáp lại, dựa vào vai nàng, “Hơn nữa ta cũng thích nàng. Nếu đổi thành người khác, ta không chỉ biết xấu hổ, ta còn không cho bọn họ mặt mũi nữa.”
 
“Đừng chơi xấu,” Liễu Ngọc Như nỗ lực nén cười, cho đến khi người này cợt nhả trêu đùa nàng, thì lòng nàng mới được thả lỏng, nàng cố gắng nâng người dựa vào hắn, suy tính nghiêm túc nói: “Bàn chính sự đi, đứng đắn một chút.”
 
“Đứng đắn không được,” dường như Cố Cửu Tư không có xương sống vậy, liên tục dựa vào Liễu Ngọc Như, “Ta phải dựa vào phu nhân mới có thể bàn chính sự, phu nhân không cho ta dựa, ta không bàn được.”
 

“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ, “Chàng là tên nhu nhược hả?”
 
“Đúng vậy,” Cố Cửu Tư thản nhiên nói, “Phu nhân sao biết hay vậy, ta ăn cơm mềm, xương cốt tất nhiên mềm theo.”
 
“Chàng ngồi dậy đi,” Liễu Ngọc Như nghe hắn nói hươu nói vượn, nhanh chóng nói, “Đừng chơi trò này với ta.”
 
“Không đứng dậy, không đứng nổi.” Cố Cửu Tư dựa vào nàng, duỗi tay ôm nàng, nghiêm túc nói, “Muốn phu nhân hôn mới được.”
 
“Cố……”
 
“Công tử, phu nhân……”
 
Giọng nói của Mộc Nam đột nhiên bay từ bên ngoài vào, Liễu Ngọc Như sợ tới mức đột nhiên đứng dậy, cả người Cố Cửu Tư vừa lảo đảo, cũng may hắn phản ứng rất nhanh, kịp thời chống được cơ thể, hơn nữa ngay lập tức biến tư thế này thành tư thế quý phi say rượu.
 
Vì thế lúc Mộc Nam vào phòng nhìn thấy Liễu Ngọc Như ngượng ngùng đứng một bên, Cố Cửu Tư vẫn duy trì tư thế quý phi say rượu, không khí có chút xấu hổ.
 
Mộc Nam ngẩn người, thật cẩn thận nói: “Công tử, người đây là?”
 
“Khụ,” Cố Cửu Tư nắm chặt bàn tay để ở bên môi ho nhẹ một tiếng, sau đó nói, “Ta tạm nghỉ một lúc.”
 
“Sao không lên giường nghỉ tạm?” Mộc Nam có chút khó hiểu.
 
Cố Cửu Tư nhíu mày nói: “Có chuyện gì thì nói mau, hỏi nhiều như vậy làm gì?”
 
“À,” Mộc Nam nghe lời này, nhanh chóng nói, “Diệp công tử và Diệp tiểu thư ở ngoài cửa, muốn tự mình cảm tạ công tử và phu nhân.”
 
“Bọn họ đang bị thương,” Liễu Ngọc Như nghe lời này thì lập tức nói, “Chúng ta qua đó mới đúng.”
 
“Bị thương qua đây, mới tỏ rõ chân tình.” Cố Cửu Tư phân tích tâm tư của Diệp Thế An cho Liễu Ngọc Như nghe, sau đó nói, “Tới đã tới, truyền đi.”
 
Mộc Nam đáp lời, Liễu Ngọc Như nhanh chóng đi đỡ Cố Cửu Tư, nhỏ giọng nói: “Bớt làm loạn.”
 
Cố Cửu Tư chuẩn bị trả lời, Mộc Nam đã dẫn huynh muội Diệp gia đến.
 
Diệp Vận đỡ Diệp Thế An, Diệp Vận nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều, Diệp Thế An còn bị thương, sắc mặt không tốt lắm. Diệp Thế An dẫn theo Diệp Vận gặp Cố Cửu Tư, Diệp Thế An quỳ trước mặt Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như.
 
Cố Cửu Tư vừa thấy dáng vẻ này của Diệp Thế An, vội vàng tiến lên đỡ Diệp Thế An trước khi hắn quỳ xuống, sốt ruột nói: “Diệp huynh không cần như thế, Diệp huynh đã nhiều lần cứu Cố gia ta, nếu khách khí như vậy, e là Cửu Tư không biết phải dập đầu bao nhiêu lần nữa.”
 
Diệp Thế An dừng một chút, sau đó hắn thở dài: “Tại hạ hiện giờ hai bàn tay trắng, Cố huynh và phu nhân cứu ta, tại hạ lại không có gì để báo đáp.”
 
“Diệp huynh khách khí rồi,” Cố Cửu Tư tự mình đỡ Diệp Thế An đi vào, rũ mắt nói, “Chuyện của bọn huynh, phu nhân đã nói với ta dọc đường đi. Người mạo hiểm giữ phụ thân ta, đó là ân tình to lớn đối với Cố gia, Cố gia cảm kích còn không kịp, cứu người cũng theo lý thường nên làm, người làm như vậy, ta ngược lại không biết nên làm gì bây giờ.”
 
Cố Cửu Tư đỡ Diệp Thế An đến chỗ ngồi, cấp Diệp Thế An châm trà, Liễu Ngọc Như tiến lên kéo Diệp Vận, Diệp Vận khách khí hành lễ lại, động tác của Liễu Ngọc Như sững lại, nhưng cũng hiểu rõ sự xa cách của Diệp Vận, nàng mím môi, không cưỡng ép Diệp Vận gần gũi nữa, sau đó dẫn Diệp Vận ngồi xuống.
 
Cố Cửu Tư giơ tay vén tay áo châm trà cho Diệp Vận, sau đó nâng tầm mắt cười nói với Diệp Thế An: “Vừa nãy ta nói chuyện với Ngọc Như, vốn tính nói xong thì đến chỗ Diệp huynh cảm tạ, bất luận là lúc trước huynh cứu ta và Ngọc Như hay hiện giờ huynh cứu phụ thân ta, cho dù sớm hay muộn thì ta cũng phải cảm tạ huynh.”
 
“Đây vốn là chuyện nên làm,” Diệp Thế An cười rộ lên, “Mọi người vốn đã quen biết từ nhỏ, tuy không tính là bạn bè nhưng cũng là bạn học với nhau. Ngọc Như lại là thế giao với ta, hai vị gặp nạn, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn?”
 
“Cho nên,” Cố Cửu Tư nói tiếp, “Nếu Diệp huynh có chỗ khó xử, giúp đỡ cũng việc thuộc về bổn phận của ta và Ngọc Như. Trước đây tuy chúng ta không tính là quen biết, nhưng hôm nay thế sự chìm nổi,” Cố Cửu Tư bưng ly trà cười khổ một lúc, sau đó nhìn Diệp Thế An, “Chúng ta cũng coi như cùng hoạn nạn trải qua sinh tử, sau này tiện đà làm huynh đệ với nhau, không cần tính quá kỹ.”
 
“Tới đây,” Cố Cửu Tư nâng chén, “Lấy trà thay rượu, uống cạn ly này đi.”
 
Diệp Thế An nghe lời này thì mắt hơi ửng hồng, hắn luôn sống nội tâm quen rồi, nhưng cũng nâng ly uống cạn với Cố Cửu Tư.
 
Cố Cửu Tư uống trà xong quay đầu nhìn một cái, sau đó không khỏi cười rộ lên: “Hèn gì hai nhà Diệp Liễu bọn huynh là thế giao, cả đám bọn huynh đều có tính tình hũ nút, ba người bọn huynh ngồi cạnh ta ta liền cảm thấy như bị bao vây, một mình không ai giúp đỡ, thật sự sợ hãi.”
 
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như bị hắn chọc cười, nàng vỗ nhẹ hắn một cái, mỉm cười nhìn hắn: “Bớt nói bậy.”
 
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Diệp Thế An, ôn hòa nói: “Diệp ca ca đừng để ý, Cửu Tư luôn như thế.”
 
“Ta biết,” Diệp Thế An cười nói, “Trước đây huynh ấy ở trong lớp học chính vì vậy mà bị phu tử đuổi ra ngoài.”
 
Liễu Ngọc Như không rõ chuyện này, nàng quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư ho nhẹ một cái, vờ như có chút xấu hổ: “Chuyện trước đây đừng nói nữa, à, nếu Diệp huynh tới, ta thuận đường hỏi một chút,” Cố Cửu Tư nhíu mày, “Huynh cũng biết tên Lạc Tử Thương kia có lai lịch gì chứ.”
 
“Lạc Tử Thương,” nhắc tới tên này, Diệp Thế An bưng ly lên nhấp một ngụm, bình tĩnh nói, “Tất nhiên ta có cố ý hỏi thăm qua. Lúc trước ta còn cố ý cho người thả tin tức cho Ngọc Như, Ngọc Như còn nhớ.”
 
Vừa nghe chuyện này, Liễu Ngọc Như liền hiểu a: “Tên khất cái lúc ấy là huynh thả ra cho Thẩm Minh tra?”
 
“Đúng vậy.”
 
Diệp Thế An gật đầu.
 
“Muội vào thành không lâu thì ta phát hiện giá lương thực không đúng, liền biết có người ở phía sau thao tác. Ta âm thầm điều tra phát hiện tung tích của vị Thẩm công tử kia, sau đó Long gia đến tìm ta nói ta biết tin tức muội vào thành. Chỉ là lúc ấy ta không biết là muội, chỉ biết muội và Cố huynh có dây mơ rễ má, ta cho rằng muội là thủ hạ Cố huynh phái tới.”
 
“Sao huynh và Dương Long Tư quen biết nhau?” Liễu Ngọc Như có chút khó hiểu, trong trí nhớ của nàng, con người Diệp Thế An như vậy, sẽ quyết định không có quan hệ gì với người của hắc đạo là Dương Long Tư.
 

Diệp Thế An có chút bất đắc dĩ: “Long gia là người tốt, sau khi thành Dương Châu bị Vương gia khống chế, Long gia là trung gian luôn chu toàn giữa Vương gia và ta, chuyện có thể giúp ông ấy sẽ giúp.”
 
Liễu Ngọc Như gật đầu, Dương Long Tư có tấm lòng hiệp nghĩa như vậy nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ.
 
“Nói trở lại, lúc trước Cố gia chưa sụp đổ được bao lâu Lương Vương đã mưu phản, Vương Thiện Tuyền cầm quyền, tên Lạc Tử Thương này đã bị đẩy lên đài trở thành một cây đao trong tay Vương Thiện Tuyền, nhân xưng Lạc công tử, hắn nói gì Vương Thiện Tuyền gần như nghe răm rắp, quả thực là nói gì nghe nấy. Khi đó mọi người điều tra Lạc Tử Thương là nhân vật nào, ta vốn điều tra nhưng không có manh mối, sau đó có một ngày, ta nghe nói miếu Thành Hoàng ngoài thành một đêm chết mười mấy khất cái, ta cho người đi xem, kết quả gặp tên khất cái ta phái đến cho Thẩm Minh. Ta cho người đem hắn về, thế mới biết tin tức đứa trẻ tên Lai Phúc ở miếu Thành Hoàng.”
 
“Theo như tên khất cái này nói, đứa nhỏ này vào năm mười hai tuổi không phải mất tích mà là chết rồi.”
 
Diệp Thế An nói, đột nhiên nói: “Cố huynh có nhớ vùng ngoại ô Dương Châu vào bảy năm trước từng xảy ra một án mạng không?”
 
“Án diệt môn Lạc gia?” Cố Cửu Tư nghiêm túc nghĩ ngợi thì nhớ ra.
 
Tuy dưới chế độ thi cử lúc bấy giờ, ảnh hưởng của gia tộc kế thừa truyền thống đã không còn xem là quan trọng, nhưng đối với Lạc gia có tập tục kế thừa truyền thống lễ nhạc (*) mấy trăm năm hiển nhiên là không phù hợp. Lạc gia từ tiền triều đến nay, đời nào cũng có nhân vật phong lưu, chỉ là người trưởng thành thì ít, thế hệ trước của gia chủ Lạc gia chỉ có một người con trai độc nhất, làm đến chức Thừa tướng thì từ quan quy ẩn, dừng chân ở vùng ngoại ô Dương Châu, nào có ai nghĩ đến chỉ trong một đêm, Lạc gia lại bị sơn tặc đột nhập vào trạch viện, giết sạch chó gà không tha.
 
(*) Lễ nhạc gồm lễ nghi (cách nghi thức) và âm nhạc trong văn hóa Trung Quốc.
 
Án này xem như làm cả Dương Châu khiếp sợ, lúc ấy thánh thượng nổi giận, đích thân phái Đại tướng quân Mạnh Ngạo Nam đi diệt tặc, nhất cử bình định mười ba trại ngoài thành Dương Châu, trong thành Dương Châu gần như không ai không biết, không ai không rõ chuyện này. Cố Cửu Tư nhíu mày: “Việc này có liên quan gì đến Lạc Tử Thương?”
 
“Liên quan ở chỗ, tên khất cái kia nói, năm đó lúc Lạc gia diệt môn, tên tiểu khất cái Lai Phúc này ở Lạc phủ.”
 
Cố Cửu Tư ngẩn người: “Có ý gì?”
 
“Tên khất cái kia với nói ta, năm đó Lai Phúc và dưỡng phụ của hắn ăn xin trên phố, người hầu của Lạc gia cưỡi ngựa chạy qua làm dưỡng phụ của hắn bị thương, dưỡng phụ của hắn từ đó bệnh tật nặng nề không có tiền trị liệu, vì cứu dưỡng phụ của hắn, vì thế Lai Phúc đến Lạc gia đòi tiền, người của Lạc gia đánh hắn một trận ném ra ngoài. Đến khi hắn về lại miếu, dưỡng phụ của hắn đã bệnh nặng không hết, tắt thở bỏ mạng.”
 
“Vậy không phải Lạc gia giết người sao?!” Cố Cửu Tư phẫn nộ lên tiếng, Liễu Ngọc Như giơ tay cầm tay hắn, ôn hòa nói, “Đều là chuyện quá khứ, có tức cũng vô dụng, nghe Diệp ca ca nói tiếp đi.”
 
“Tên khất cái này có quan hệ tốt với Lai Phúc, vốn dự định thu dưỡng Lai Phúc, kết quả ban đêm cùng ngày, Lai Phúc cầm tất cả bạc lão khất cái tích cóp đi mua một cây đao, sau đó bỏ chạy. Rất rõ ràng, Lai Phúc đi tìm Lạc gia báo thù. Nhưng hắn không thành công nên bị Lạc gia người bắt lại nhốt ở Lạc gia.”
 
“Nhốt ở Lạc gia?” Liễu Ngọc Như có chút kỳ lạ, “Đứa nhỏ này dự định giết người, vì sao không báo quan?”
 
“Bởi vì lúc ấy, có một người rất quan trọng tới Dương Châu.”
 
Cố Cửu Tư mở miệng, Diệp Thế An ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Tư, gật đầu nói: “Không sai, bạn tốt của Lạc Thừa tướng lúc ấy, danh sĩ Chương Hoài Lễ nổi danh khắp thiên hạ định tới Dương Châu vấn an bạn cũ, Lạc gia chắc chắn không muốn làm trò cười trong thời điểm này. Ai lại nghĩ rằng, chính vào đêm Lai Phúc bị bắt, Lạc gia bị diệt môn, mà chủ sự của án này vừa lúc quen biết nhà ta, ta nghe nói năm đó Lạc gia kỳ thật để lại một đứa trẻ, Chương Hoài Lễ niệm tình nghĩa bạn cũ, lại sợ sau lưng chuyện diệt môn có ẩn tình, bởi vậy lặng lẽ thu giữ đứa bé kia làm đồ đệ, cho quan phủ Dương Châu tuyên bố với bên ngoài cả nhà Lạc gia bị diệt hết.”
 
Nghe đến đó, Liễu Ngọc Như hiểu rõ: “Mà tên Lạc Tử Thương này nghe đồn chính là cô nhi Lạc gia, đồ đệ của Chương Hoài Lễ!”
 
“Nhưng hắn lớn lên lại giống với Lai Phúc năm đó.”
 
Cố Cửu Tư gõ bàn, hắn nhìn Diệp Thế An, tựa như hiểu rõ ý tứ của Diệp Thế An, hắn lựa lời nói: “Lạc gia luôn ru rú trong nhà, khinh thường làm bạn với thương nhân như Cố gia, nhưng không biết Diệp huynh qua đó có từng gặp Lạc tiểu công tử không?”
 
“Đây là vấn đề.”
 
Diệp Thế An cười rộ lên: “Năm đó ta từng ở Lạc phủ học cờ mấy tháng, xem như có chút giao tình với Lạc tiểu công tử, mà trong ký ức của ta, diện mạo của Lạc tiểu công tử và vị Lạc Tử Thương hiện giờ này——”
 
“Kém khá xa.”
 
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
 
Vị Lạc Tử Thương hiện giờ này, hẳn là tên ăn mày Lai Phúc năm đó.
 
Nhưng năm đó rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà để Lạc gia bị giết, vì sao Lạc Tử Thương từ một tên ăn mày biến thành tiểu công tử Lạc gia được Chương Hoài Lễ thu làm đồ đệ, hắn lại là vì sao phải bắt đầu từ Cố gia, chán ghét như thế đối với quý tộc lâu đời tại Dương Châu như Cố gia Diệp gia?
 
Tất cả những chuyện này đều không lời giải đáp.
 
Liễu Ngọc Như suy tư, sau đó nói: “Vậy Chương đại sư cũng biết ông ấy nhận sai đồ đệ?”
 
“Ông ấy sinh thời có biết hay không thì ta không biết.” Diệp Thế An lắc đầu, “Nhưng hôm nay, ông ấy tất nhiên không biết.”
 
Liễu Ngọc Như mờ mịt, Diệp Vận thật lòng nhắc nhở: “Nửa tháng trước khi Cố gia xảy ra chuyện, Chương đại sư đã bị người khác hạ độc.”
 
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư đột nhiên ngẩng đầu.
 
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play