Liễu Ngọc Như cầm lấy hộp son đó, thật lâu sau mới phản ứng lại được.
 
Các cô nương trong cửa hàng đều vội vàng chọn son, không có ai phát hiện ra nàng và Cố Cửu Tư nói chuyện với nhau, Ấn Hồng cũng đi chọn một hộp son, lúc quay lại, nhìn thấy hộp son trong tay Liễu Ngọc Như thì cười nói: “Tiểu thư, người không chọn thêm một hộp nữa sao?”
 

“Ừ.”
 
Liễu Ngọc Như buông tầm mắt, hiện giờ các cô nương trong cửa hàng đều đang chọn son, nếu nàng không chọn thì thật là có vẻ khác thường.
 
Nàng lặng lẽ cất son vào trong tay áo, tiến lên lựa chọn thêm mấy hộp, chưởng quỹ nhìn thấy nàng thì cười nói: “Liễu tiểu thư, tính tình Cố công tử chính là như vậy, tiểu thư đừng để ý, từ trước đến nay hắn chính là người miệng dao găm tâm đậu hủ, nhất định là huynh đệ của tiểu thư đã thắng hắn trong sòng bạc, hắn tới tìm tiểu thư để xả giận, nhịn một chút rồi thôi, cũng không có gì cả. Tiểu thư xem, hắn tức giận là lấy bạc để mua niềm vui.”
 
“Tỷ nói phải.” Liễu Ngọc Như thở dài: “Để cho tỷ tỷ chê cười rồi.”
 
Liễu Ngọc Như chọn son trong cửa hàng, Cố Cửu Tư lại quay về sòng bạc tiếp tục bài bạc. Đoạn đối thoại của hai người rất nhanh đã truyền về nhà. Cố Lãng Hoa đang ở trong đại sảnh cùng phu nhân của mình mắng Cố Cửu Tư: “Thằng ranh con không biết tốt xấu này, nó cho rằng ta đính hôn cho nó là vì cái gì chứ? Còn không phải là vì sợ cữu cữu ruột của nó tiến cử nó vào cung sao, nó lớn lên như vậy, lỡ như thật sự làm cho công chúa nào để ý thì nó có chịu được khí thế này không?”
 
“Chàng cũng đừng tức giận nữa.”
 
Cố phu nhân Giang Nhu thở dài: “Cửu Tư nói cũng đúng, dù sao cũng là hôn sự của nó, nó phải tìm được người mà nó thích. Chàng u mê định hôn sự cho nó như vậy, lấy phải một người nó không thích, cuối cùng vẫn là không ổn thỏa.”

 
“Vậy cái gì mới tính là ổn thỏa? Đi gặp công chúa mới ổn thỏa hả?!”

 
Hai người đang tranh chấp thì quản gia vội vàng từ bên ngoài chạy vào.
 
“Lão gia! Phu nhân!” Quản gia vui vẻ nói: “Tìm ra rồi!”
 
“Tìm cái gì ra rồi?” Cố Lãng Hoa và Giang Nhu đều cảm thấy hơi kỳ lạ, quản gia vui vẻ nói: “Ý trung nhân của thiếu gia!”
 
Nghe nói như thế, Giang Nhu lên tiếng đầu tiên, nâng cao giọng nói: “Ý trung nhân của Cửu Tư?! Sao nó không nói với chúng ta?”
 
Đối lập với Giang Nhu, Cố Lãng Hoa điềm tĩnh hơn một chút, nói: “Làm sao ngươi biết Cửu Tư có ý trung nhân?”
 
Quản gia dẫn theo thị vệ kể lại một hồi, vui vẻ nói: “Thiếu gia đã nói, ngoại trừ cô nương này thì ai cũng không lấy, đây không phải là ý trung nhân thì là gì? Lão gia, nô tài biết cô nương này, hiện tại cũng đã phái người đi hỏi thăm, là một cô nương trong sạch, tính tình cũng rất tốt, dáng vẻ có hơi bình thường một chút nhưng không tính là kém. Có thể cưới được hiền thê, thiếu gia thích, đó là điều quan trọng nhất rồi.”
 
“Quản gia nói phải.” Giang Nhu tỉnh táo lại, vội hỏi: “Vậy ngươi nhanh đi chuẩn bị một chút, lại hỏi thăm tình hình của cô nương đó, nếu thật sự là một cô nương tốt thì ngày mai ta sẽ cùng lão gia đến cửa cầu hôn.”
 
Quản gia được phân phó thì vội lui xuống. Cố Lãng Hoa nhớ lại lời nói vừa rồi của quản gia, quay đầu lại nói với Giang Nhu: “Phu nhân, chuyện này thấy thế nào cũng có hơi kỳ lạ.”
 
“Đúng là kỳ lạ.” Giang Nhu thở dài: “Từ trước đến giờ Cửu Tư thích cái gì cũng nói với thiếp, hiện giờ có cô nương mình thích mà lại chưa từng nhắc tới, còn là một cô nương bình thường như vậy, tụi nó làm sao mà quen nhau?”
 
Cố Lãng Hoa không nói, ông cẩn thận suy nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó nói với Giang Nhu: “Chuyện cầu hôn, trước tiên nàng đừng nói với Cửu Tư. Dù sao thì cô nương này chính là do nó nói không phải thì không cưới, chúng ta định hôn sự ra trước, lần này tuyệt đối không thể để nó làm càn nữa.”
 
“Chuyện này……” Giang Nhu có hơi do dự: “Chuyện cầu hôn lớn như vậy, không nói với nó….. không tốt đâu?”
 
“Không sao.” Cố Lãng Hoa phất tay áo: “Cứ ngâm chuyện đó xuống, chờ đến khi ca ca nàng đề cập đến việc muốn cho Cửu Tư vào kinh chúng ta mới từ chối thì đã chậm rồi.”
 
Nghe thấy thế, Giang Nhu hiểu ra. Cố Lãng Hoa đã không muốn quản Cố Cửu Tư cũng bởi vì lời hắn nói, tóm lại Cố Cửu Tư đã nói lời này thì đến lúc đó ông cũng có lý do để tranh cãi với nhi tử rồi.
 
Liễu Ngọc Như là người sinh ra và lớn lên ở Dương Châu, quá khứ bình thường, chính là một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn. Ngày hôm sau quản gia đã mang theo bức hoạ và mô tả cuộc đời của Liễu Ngọc Như trở về, vợ chồng Cố gia vô cùng vừa lòng, đối với đứa con không đáng tin cậy của mình, có thể tìm được một cô nương đáng tin cậy như vậy, bọn họ cảm thấy không thể tốt hơn được nữa.
 
“Chẳng qua là có một lời đồn,” Quản gia do dự một lát, vẫn nói ra: “Nghe nói lão phu nhân Diệp gia vô cùng vừa ý Liễu tiểu thư, hôn sự của hai nhà hình như là đã bí mật định ra rồi.”
 
Vừa nghe thấy lời này, Giang Nhu nhất thời nóng nảy: “Vậy là định rồi à?”
 
“Không có.” Quản gia vội nói: “Đều là lời đồn.”
 
“Thế này đi,” Cố Lãng Hoa suy nghĩ, điềm tĩnh nói: “Chúng ta tự mình đến Liễu gia đi, nói rõ tình hình ra. Nếu như hai nhà đã định rồi thì đương nhiên là quân tử không thể cướp đoạt được. Nếu là chưa định thì cứ để cho Liễu gia lựa chọn.”
 
Quản gia hiểu được ý của Cố Lãng Hoa, ngày hôm sau liền cùng Giang phu nhân suy nghĩ danh sách sính lễ, mang theo người trực tiếp đi đến Liễu gia.
 
Lúc vợ chồng Cố gia đến nhà Liễu Ngọc Như, Trương Nguyệt Nhi và Liễu Tuyên đều có chút lo lắng không yên, vừa phỏng đoán ý đồ của Cố Lãng Hoa vừa nói chuyện phiếm với Cố Lãng Hoa, sau khi nói chuyện một lúc thì Cố Lãng Hoa cười nói: “Lúc trước có nghe nói là quý phủ có chuyện vui, hình như là Liễu đại tiểu thư và Diệp gia đã định ra hôn ước rồi, có chuyện này không?”

 
Nghe xong lời này, Liễu Tuyên và Trương Nguyệt Nhi liếc nhìn nhau một cái, đầu óc Trương Nguyệt Nhi linh hoạt, trong nháy mắt đã hiểu ra được ý đồ của Cố Lãng Hoa.
 
Bà ta nói sao hôm nay Cố gia lại tới, hóa ra là vì Liễu Ngọc Như mà tới.
 
Liễu Ngọc Như là nữ nhi của Tô Uyển, Trương Nguyệt Nhi đối với nàng trước sau vẫn không quá yêu thích, nhưng ngoài mặt thì cũng vui vẻ. Bà ta nhìn ra được sự tính toán của Liễu Ngọc Như đối với hôn sự của mình, bà ta hiểu được là Liễu Ngọc Như muốn gả cho một nhà tốt.
 
Nàng gả cho một nhà tốt rồi thì sính lễ cũng sẽ nhiều, sính lễ vào Liễu gia rồi thì sau này đều sẽ để lại cho con của bà ta, vì thế Trương Nguyệt Nhi cũng vui vẻ để cho Liễu Ngọc Như tính toán, ban đầu Diệp gia đến bà ta đã rất vừa lòng rồi, sính lễ của Diệp gia xa xỉ, cho nên bà ta nóng lòng gả Liễu Ngọc Như qua đó. Nhưng so với Cố gia thì Diệp gia được tính là gì chứ?
 
Trương Nguyệt Nhi suy nghĩ rất nhanh, trong lúc Liễu Tuyên đang do dự thì cười rộ lên: “Đây đều là lời đồn, Ngọc Như nhà chúng ta và đại tiểu thư Diệp gia là bạn thân nơi khuê phòng cho nên có thân thiết với Diệp gia một chút, nhưng hôn sự lại hoàn toàn chưa từng nhắc tới. Hiện tại đại công tử Diệp gia còn đang đi thi, làm sao có thời gian để nói đến chuyện đó chứ?”
 
Liễu Tuyên nghe thấy Trương Nguyệt Nhi trợn mắt nói dối thì hơi bất an, nhưng nói cũng đã nói rồi, ông cũng không thể không nể mặt Trương Nguyệt Nhi, chỉ có thể gật đầu nói: “Chưa từng đính hôn.”
 
Giang Nhu và Cố Lãng Hoa liếc mắt nhìn nhau, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, Giang Nhu cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, nói ra mục đích mà mình đến: “Thật sự không dám giấu giếm, hôm nay chúng ta tới là muốn vì nhi tử Cửu Tư mà cầu hôn Liễu đại tiểu thư.”
 
Nói xong, Giang Nhu khen Liễu Ngọc Như một hồi, rồi lại khen Cố Cửu Tư một hồi, cuối cùng nói vào trọng điểm, phất tay với tỳ nữ bên cạnh mình rồi quay đầu nói với Liễu Tuyên: “Cố gia chúng ta là gia đình ngay thẳng, làm việc gì cũng rất thành tâm, nếu hai vị đồng ý thì đây là danh mục lễ vật của Cố gia, ngày mai chúng ta sẽ đến đây chính thức hạ sính lễ. Nếu như hai vị cảm thấy có gì không ổn thì có thể nói với chúng ta một tiếng, những chuyện chúng ta có thể làm được đều sẽ làm.”
 
Nghe thấy thế, Trương Nguyệt Nhi sáng mắt lên, trên mặt bà ta tràn đầy ý cười, nhìn Liễu Tuyên nhận lấy danh mục lễ vật. Nhìn độ dài của danh mục đó là đã thấy vô cùng kinh ngạc rồi, mà con số ở trong đó, đối với một thương hộ bình thường như Liễu gia mà nói là một con số kếch xù. Trương Nguyệt Nhi nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Tuyên, cho dù là Liễu Tuyên đã ra sức tỏ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt của ông vẫn bán đứng ông như cũ. Vì thế mà trong lòng Trương Nguyệt Nhi đã tính ra được.
 
Liễu Tuyên xem danh mục lễ vật xong thì đưa danh mục qua cho Trương Nguyệt Nhi, Trương Nguyệt Nhi nhìn thấy con số trên đó thì ngay cả hô hấp cũng hơi không thông, nhưng bà ta vẫn ho nhẹ một tiếng, trên mặt ra vẻ tiếc hận: “Mặc dù ta không phải là thân mẫu của Ngọc Như nhưng Ngọc Như là đích nữ nhà chúng ta, ta cũng xem như là con ruột, tiền tài không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là Cố công tử có thật lòng hay không.”
 
Trước khi Giang Nhu đến đã điều tra kỹ Liễu gia rồi, đương nhiên là cực kỳ hiểu rõ Trương Nguyệt Nhi là dạng người gì, bà hiểu được cái gọi là “Thật lòng” là cái gì, bà liếc mắt nhìn Cố Lãng Hoa một cái, cười cười nói: “Cửu Tư nhà chúng ta không quá biết nói chuyện, cũng không nói được những lời hoa mỹ, cho nên chỉ có thể dùng vàng bạc để bày tỏ thành ý, tuyệt đối không có ý bôi nhọ tiểu thư. Cả đời người này, chỉ có hiện vật mới có thể nắm trong tay, bà nói xem đúng không?”
 
“Thế này đi,” Cố Lãng Hoa ho nhẹ một tiếng: “Ở phố đông chúng ta còn có năm cửa hàng mặt tiền, đều cho vào sính lễ, bà thấy thế nào?”
 
Phố đông là khu phố phồn hoa nhất ở thành Dương Châu, một cửa hàng mặt tiền đã có giá trị không nhỏ rồi, huống chi là năm!
 
Cho dù là Cố gia thì đây cũng là ra tay hào phóng rồi!
 
Trương Nguyệt Nhi biết thấy đồ tốt là phải thu vào, bà liếc mắt nhìn Liễu Tuyên một cái, kiềm chế sự kích động nói: “Lão gia, Cố công tử vốn là thanh niên tài tuấn, có thể nhìn trúng Ngọc Như là phúc của Ngọc Như, chàng xem?”
 
Liễu Tuyên nghe thấy lời của Trương Nguyệt Nhi, ánh mắt ông dừng trên danh mục lễ vật, ông vừa lo lắng cho tương lai của Liễu Ngọc Như vừa luyến tiếc mấy thứ vàng bạc này.
 
Ông đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng nói: “Xin hỏi, Cố công tử cảm thấy cửa hôn sự này thế nào?”
 
Ông đã qua lại với vợ chồng Cố gia rồi, là người dễ chung sống, Liễu Ngọc Như gả qua đó chắc là sẽ không vất vả. Tuy rằng Cố Cửu Tư…. Mặc dù có hơi phóng đãng một chút, nhưng cuộc sống của một nữ nhân có tốt hay không, quan trọng vẫn là nam nhân đó có thích nàng hay không.
 
Nghe thấy thế, Giang Nhu cười rộ lên: “Nếu không phải nhi tử ta yêu quý Liễu đại tiểu thư thì sao chúng ta phải hao phí trắc trở như vậy?”
 
Liễu Tuyên thở phào nhẹ nhõm, ông đã nói người nhà Cố gia như vậy, cho dù là cưới nhà kém hơn thì cũng nên đến Lưu gia trước mới phải.
 
Liễu Tuyên cười rộ lên, ông đang định hỏi Liễu Ngọc Như thì chợt nghe Trương Nguyệt Nhi nói: “Đó là mối nhân duyên ông trời tác hợp, nguyệt lão chỉ điểm! Trước kia Ngọc Như của chúng ta từng nói, tướng mạo Cố công tử có khí phách, đối đãi nhiệt tình, là một nam tử hán tốt hiếm có!”
 

Sắc mặt Liễu Tuyên thay đổi, nhưng lúc này lại nghe Giang Nhu tiếp lời: “Liễu tiểu thư thật sự nói như thế sao?”
 
“Đúng vậy.” Trương Nguyệt Nhi và Giang Nhu bắt đầu trò chuyện: “Tuy rằng Ngọc Như nhà chúng ta và Cố công tử không có giao tình gì nhưng đối với Cố công tử cũng là tán thưởng có hơn.”
 
“Vậy thì thật tốt quá,” Giang Nhu quay đầu nhìn Liễu Tuyên nói: “Liễu lão gia, ngày mai chúng ta sẽ chính thức đến hạ sính, nói như vậy là xác định rồi nhỉ?”
 
Liễu Tuyên bị hai người này kẻ xướng người họa, đã nói đến đây rồi, ông cũng không phản đối được. Sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lúc thì ông cảm thấy, chuyện hôn sự này cũng là lệnh phụ mẫu lời mai mối, mặc kệ là gả cho Diệp Thế An hay Cố Cửu Tư, đối với nàng mà nói chắc là cũng không có gì khác nhau.
 
Vì thế Liễu Tuyên gật gật đầu, cười rộ lên nói: “Vậy ngày mai Liễu mỗ xin đợi hai vị đại giá quang lâm.”
 
Liễu Tuyên đứng dậy, sau khi cùng Trương Nguyệt Nhi tiễn Cố Lãng Hoa và Giang Nhu thì thở dài, xoay người lại nói: “Chuyện này nàng đi nói với Ngọc Như một tiếng đi, các nàng là nữ tử, nói với nhau những lời này cũng tiện hơn một chút.”
 
Trương Nguyệt Nhi cười nghe theo, đưa tay kéo lấy tay của Liễu Tuyên, nói với ông: “Yên tâm đi, lão gia, người nhà Cố gia như vậy, so với Diệp gia còn tốt hơn nhiều, Diệp gia nhiều quy củ, người nhà Cố gia dễ nói chuyện, trong nhà có quyền có thế, lại chỉ có độc nhất một nhi tử là Cố Cửu Tư, tuy rằng tính tình của Cố Cửu Tư có hơi phóng đãng, nhưng trên đời này đâu có ai là thập toàn thập mỹ? Chỉ cần Cố Cửu Tư thích Ngọc Như nhà chúng ta thì Ngọc Như có thể sống tốt.”
 
“Nàng nói phải.” Liễu Tuyên thả lỏng giọng nói: “Vẫn là nàng suy nghĩ chu đáo.”
 
“Chàng đừng lo lắng, thiếp đi nói với Ngọc Như,” Trương Nguyệt Nhi dịu dàng nói: “Ngọc Như còn nhỏ tuổi, chuyện hôn sự quan trọng như vậy, vẫn là người lớn chúng ta giúp nó mới đúng.”
 
Trương Nguyệt Nhi trấn an Liễu Tuyên một hồi, Liễu Tuyên trở nên yên lòng, lại một lần nữa đi bận bịu chuyện làm ăn. Chờ sau khi Liễu Tuyên rời đi, Trương Nguyệt Nhi mới gọi người đi hỏi thăm chuyện của Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư một chút, thế là nghe được chuyện ở cửa hàng son.
 
Trương Nguyệt Nhi nghe xong thì cười rộ lên, bà ta ngồi trên ghế, nói với tỳ nữ bên cạnh: “Tô Uyển là một người không có bản lĩnh, nhưng nữ nhi của nàng ta lại trêu ghẹo người ta. Đi đi, ngươi mượn cái cớ này qua nói với nó, vì hành vi không quy củ của nó, cấm cửa nửa tháng, cứ định hôn sự ra trước. Bảo hạ nhân quản cái miệng cho tốt, nếu như trước khi đính hôn có ai để nó biết chuyện này thì ta sẽ bán người đó đi!”
 
Tỳ nữ biết là Trương Nguyệt Nhi nói thật nên vội nói: “Di nương yên tâm, tuyệt đối sẽ không có ai lắm mồm.”
 
Trương Nguyệt Nhi gật gật đầu, nghĩ một lúc rồi lại nói: “Nói lời dễ nghe một chút, bây giờ nó còn đang trông mong Diệp Thế An về để đính hôn, ngươi lừa nó nhiều một chút, chờ đến khi định hôn sự với Cố gia xong ta sẽ đi khuyên nó.”
 
“Biết rồi ạ.” Tỳ nữ cười nói: “Ngài yên tâm đi, nô tỳ nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, dù sao thì cũng là Cố thiếu phu nhân tương lai, sẽ không đắc tội đâu.”
 
“Đáng tiếc,” Trương Nguyệt Nhi thở dài: “Ta cũng không có nữ nhi thích hợp để xuất giá, Tuyết Nhi còn quá nhỏ, bằng không thì Diệp gia cũng không tồi.”
 
“Liễu Ngọc Như này,” Trương Nguyệt Nhi cúi đầu nhìn danh mục lễ vật, cười trào phúng: “Cũng thật là đáng giá.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play