Hiện tại Trương Nguyệt Nhi đang quản lý hậu viện, Liễu Ngọc Như muốn ra khỏi cửa thì cần phải có sự cho phép của Trương Nguyệt Nhi.
 
Ấn Hồng không hiểu vì sao Liễu Ngọc Như lại dặn dò mình như vậy, chỉ có thể nhắc nhở: “Tiểu thư, có phải là nên đi nói cho phu nhân biết về hôn sự trước không?”
 

Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó nàng thở dài: “Ngươi nói cũng phải, nên nói với mẫu thân một tiếng mới đúng.”
 
Nói xong nàng liền cất bước đi đến phòng của Tô Uyển. Phòng của Tô Uyển quanh năm đều mang theo mùi thuốc, bà nằm trên giường, đang cúi đầu xem một quyển sách.
 
Liễu Ngọc Như đi vào, cẩn thận kiểm tra bài trí trong phòng, sau khi xác nhận hạ nhân không có thờ ơ Tô Uyển thì mới ngồi xuống bên cạnh Tô Uyển, nói với bà: “Mẫu thân, mẫu thân có nghe nói hôm nay Diệp lão thái thái tới cửa không?”
 
“Có nghe.” Tô Uyển ho nhẹ, cười nói: “Phụ thân con cho người đến mời ta, nhưng ta có bệnh, không tốt để gặp khách nên để Nguyệt di nương qua đó.”
 
Liễu Ngọc Như nghe vậy thì cũng không vạch trần lời nói dối của Tô Uyển. Nàng biết Tô Uyển là vì muốn trong lòng nàng thoải mái hơn một chút, nếu không hôn sự của nữ nhi mình mà không để mình đứng ra, lại bảo một thiếp thất đi đón khách thì thật là quá sỉ nhục.
 
Liễu Ngọc Như cảm thấy trong lòng chua xót, nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, cười bưng trà đến đưa cho Tô Uyển uống, sau đó cẩn thận kể lại chuyện ngày hôm nay cho Tô Uyển nghe.
 
“Sính lễ của Diệp gia chắc là sẽ rất phong phú, vì vậy nên Nguyệt di nương và phụ thân con mới sốt ruột, chỉ sợ bọn họ đổi ý nên mới thúc giục quyết định.” Liễu Ngọc Như cười nói: “Mẫu thân yên tâm, con gả đi rồi sẽ không phải chịu tủi thân đâu.”
 
Nhưng nghe được lời này thì Tô Uyển lại nhíu mày.


 
Dường như bà muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “phụ thân con như vậy thật không ổn, sẽ khiến cho người ta coi thường.”
 
Trong lòng Liễu Ngọc Như khổ sở, sao nàng không biết được? Nhưng nàng cũng không thể khóc lóc kể lể trước mặt mẫu thân, dù sao Tô Uyển cũng không làm được gì, nói ra cũng chỉ làm bà thương tâm hơn. Thế là Liễu Ngọc Như liền giả vờ như không hiểu: “Mẫu thân suy nghĩ nhiều rồi, Diệp lão phu nhân rất thương con.”
 
Nhìn dáng vẻ nữ nhi cười ngây ngô mà Tô Uyển cũng không biết là nên lo lắng hay là nên vui mừng, cuối cùng chỉ có thể thở dài, dặn dò Liễu Ngọc Như vài câu, nhất định là sau khi khuyên răn thì bà cũng mệt rồi nên liền nằm xuống ngủ.
 
Đi ra khỏi phòng của Tô uyển, Liễu Ngọc Như thở dài, nàng nhìn một vòng quanh viện, trong lòng tính toán, sau này gả tới Diệp gia rồi thì không biết có thể thường xuyên về thăm hỏi Tô Uyển hay không. Suy nghĩ được một lúc, cuối cùng nàng cất bước, sau khi xin phép Trương Nguyệt Nhi liền vội vàng đi tới Lưu phủ.
 
Trên đường nàng đã sớm cho người tới Lưu phủ đưa bái thiếp cho Lưu Vũ Tư, khi nàng đến thì Lưu Vũ Tư đã chuẩn bị xong, nhưng khi mới vào Liễu Ngọc Như liền biết, dáng vẻ này của Lưu Vũ Tư chắc là vừa mới khóc không lâu.
 
Nàng tiến lên, giả vờ như không biết gì, nở nụ cười kéo Lưu Vũ Tư qua, nói với nàng ấy: “Đây là thế nào, dùng cặp mắt sưng để gặp ta?”
 
Vừa nghe lời này, mắt của Lưu Vũ Tư liền đỏ lên. Liễu Ngọc Như liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh, để nha hoàn lui xuống, sau đó kéo Lưu Vũ Tư đi vào viện, nói với Lưu Vũ Tư: “Muội cứ khóc đi, ta kéo muội đi dạo, chờ đến khi tâm tình muội dễ chịu hơn một chút rồi hẵng nói chuyện với ta?”
 
Nghe thấy lời này, Lưu Vũ Tư khịt khịt mũi, làm như là muốn cười lên, nhưng rốt cuộc vẫn không cười nổi, cuối cùng nói: “Quên đi, có tỷ ở đây ta cũng không cố vui cười nữa.”
 
“Rốt cuộc là làm sao vậy, nói ra nghe xem?”
 
“Lão gia Cố gia đã đến nhà ta một chuyến.”
 
Lưu Vũ Tư nói chuyện không lưu loát: “Mới hai ngày trước, lão gia và phu nhân Cố gia cùng nhau đến, gọi ta đến chính đường, nhìn vài cái, khen vài lời, cho ta một cái vòng ngọc, sau đó bảo ta lui xuống.”
 
Nghe vậy thì Liễu Ngọc Như nhíu mày: “Bọn họ đây là ý gì?”
 
“Ta không biết, nhưng phụ mẫu ta nghĩ,” Lưu Vũ Tư vừa nhắc đến, nhất thời lại muốn khóc: “Sợ là bọn họ đến làm mai cho Cố Cửu Tư.”
 
Đáp án này không ngoài dự đoán, khiến Liễu Ngọc Như thở dài, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện đôi mắt trong mộng của Cố Cửu Tư, trong lòng suy nghĩ, tạm thời không nói đến giấc mộng này là thật hay giả, hôn sự này không thể thành được.
 
Lúc Liễu Ngọc Như và Lưu Vũ Tư gặp mặt, có ba thanh niên mặc y phục hạ nhân của Lưu gia cúi đầu đi trong vườn hoa.
 
Trong ba người thì có hai người hơi thấp hơn một chút, chỉ có người ở giữa là cao hơn rất nhiều, lại đi chung với nhau, tạo ra hình chữ “Sơn” điển hình. (Chữ “Sơn” trong tiếng Trung được viết là 山)
 
Tuy rằng ba người họ mặc y phục hạ nhân, vẻ mặt có vẻ cứng nhắc, nhưng lúc giơ tay nhấc chân thì lại không lộ ra sự khiếp đảm, rõ ràng là không phải dáng vẻ của hạ nhân. Đặc biệt là người đi ở giữa, đi bộ mà còn móc trong tay áo ra một cái quạt, nhẹ nhàng chọt vào thanh niên phía trước: “Trần Tầm, rốt cuộc là ngươi giở trò quỷ gì vậy?”
 
“Lát nữa huynh sẽ biết thôi.”
 
Trần Tầm đi ở phía trước nói: “Cửu Tư, huynh đừng sốt ruột.”
 
“Ngươi đã nói lời này hơn nửa ngày rồi.” Cố Cửu Tư bất mãn: “Lúc ở bên ngoài thì nói chừng nào trà trộn vào được Lưu phủ rồi thì sẽ nói cho ta biết, bây giờ đã vào được rồi mà ngươi vẫn chưa nói, không phải là ngươi thiếu đòn chứ?”
 
“Để ta nói thay hắn,” Dương Văn Xương đi ở cuối không nhịn được nữa, có chút hưng phấn nói: “Đây là chúng ta dẫn huynh tới thăm thê tử của huynh đấy!”
 
“Thê tử ta?!”
 
Cố Cửu Tư đột nhiên dừng bước chân, thiếu chút nữa là Dương Văn Xương đã va vào người hắn, hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cố Cửu Tư mà không khỏi hơi sợ hãi nói: “Đúng vậy.”

 
“Thê tử ở đâu ra?” Cố Cửu Tư nhíu mày lại: “Sao ta không biết?”
 
“Hai ngày trước phụ mẫu huynh đã đến Lưu phủ,” Dương Văn Xương cẩn thận nói: “Huynh không biết à?”
 
Nghe thấy thế, Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, cầm quạt muốn rời đi. Dương Văn Xương và Trần Tầm ở bên cạnh lập tức kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: “Đừng đi đừng đi, cũng đã tới đây rồi, tốt xấu gì thì cũng nhìn một cái rồi đi, trước tiên xác định xem dung mạo thế nào.”
 
“Có thành tiên trên trời cũng không được!”
 
Cố Cửu Tư khẽ quát, Trần Tầm đang còn muốn nói tiếp thì đã bị Dương Văn Xương đẩy một cái về phía ngọn núi giả ở phía sau, dùng giọng điệu vừa thấp vừa vội nói: “Có người đến!”
 
Ba đại nam nhân hoảng hốt lo sợ, vốn trốn bên trong ngọn núi giả, trong hang có hơi chật hẹp, ba đại nam nhân nhét vào cùng một chỗ, Cố Cửu Tư vẫn không quên dùng quạt chọt Trần Tầm. Trần Tầm cắn răng không nói lời nào, nắm lấy quạt của Cố Cửu Tư, hai người ở trong hang yên lặng đối mặt nhau, dùng ánh mắt chém giết nhìn nhau. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nhưng là của hai thiếu nữ đang trò chuyện.
 
Ba người nghe nửa ngày thì nghe ra rồi, hóa ra đây chính là Lưu Vũ Tư, hơn nữa người ta không muốn gả cho Cố Cửu Tư, đang khóc thương tâm gần chết.
 
Mà từ xưng hô thì thiếu nữ còn lại đang nói chuyện chính là nữ nhi của Liễu gia nổi tiếng ái thiếp diệt thê ở thành Dương Châu này, Liễu Ngọc Như.
 
Thế là ba người cũng không đùa giỡn nữa, bắt đầu chăm chú lắng nghe hai thiếu nữ nói chuyện. Nghe thấy Lưu Vũ Tư xúc động, khóc nói: “Ngọc Như, Cố gia nhà lớn nghiệp lớn, ta thật sự sợ rằng phụ thân ta sẽ vì tiền mà nhận lời, thật sự gả cho hắn rồi thì tỷ nói xem ta phải sống thế nào?”
 
Liễu Ngọc Như nghe vậy thì thở dài, nắm chặt tay Lưu Vũ Tư, dịu dàng nói: “Ta hiểu, nỗi khổ của muội ta đều hiểu được, nếu như đổi lại là ta gả cho hắn thì suy nghĩ nhảy hồ tự sát cũng có đó.”
 
Nghe thấy thế, sắc mặt của Cố Cửu Tư trở nên khó coi, hai vị huynh đệ của hắn đều nhìn hắn, Cố Cửu Tư giả vờ bình tĩnh mở quạt ra, làm bộ như không nghe thấy gì, nhẹ nhàng phẩy quạt. Dương Văn Xương yên lặng giơ tay, đè lại cái quạt đang định đánh lên mặt mình.
 
Sau đó ba người bắt đầu tập trung tinh thần nghe cuộc nói chuyện, nghe thấy Liễu Ngọc Như đưa ra chủ ý cho Lưu Vũ Tư: “Hay là thế này, chúng ta đi hỏi thăm thái độ làm người của hắn một chút, đến lúc đó làm ngược lại sở thích của hắn, buộc hắn phải từ hôn.”
 
“Buộc hắn từ hôn sao?” Lưu Vũ Tư sửng sốt, Liễu Ngọc Như gật đầu, tiếp tục nói: “Ví dụ như, ta nghe nói Cố Cửu Tư đến bây giờ chưa từng thành gia thất, chủ yếu là vì yêu cầu của hắn đối với thê tử rất cao. Hắn ghét đại gia khuê tú tuân thủ lễ nghi phiền phức, đặc biệt là người mở miệng ra là kinh điển thánh nhân. Hôm nay muội về thì hãy đọc thật kỹ Tứ thư Ngũ kinh, đặc biệt là những lời khuyên giải con người, nhớ thật kỹ, ngày khác gặp hắn thì hãy luôn khuyên giải hắn.”
 
Nghe thế, Trần Tầm và Dương Văn Xương đều nhìn Cố Cửu Tư, giơ ngón tay cái về phía hắn, dùng ánh mắt để than thở: “Cô nương này lợi hại.”
 
Cố Cửu Tư không lên tiếng, trong ánh mắt sững sờ có hơi xem thường.
 
Tiếp theo hắn lại nghe Liễu Ngọc Như nói: “Ta còn nghe nói, hắn ghét nữ tử có dáng vẻ kệch cỡm, đặc biệt là những người chủ động tới gần hắn, hắn càng ghét hơn, sau này nếu như muội thấy hắn thì cần phải siết cổ họng để nói chuyện, nếu như hắn có nặng lời thì muội hãy khóc lên, lúc nói chuyện đừng quá mạch lạc như người bình thường, nhất định phải nói không rõ ràng, làm ra chuyện không rõ ràng, hắn sẽ biết là đang đòi tiền hắn.”
 
“Chuyện này…..” Lưu Vũ Tư do dự nói: “Chuyện này không được tốt đâu…..”
 
“Muội đừng làm quá rõ ràng.” Liễu Ngọc Như cười cười: “Trước tiên muội không nên có bất kỳ tiếp xúc trực tiếp nào với hắn, muội cứ lén tình cờ gặp hắn vài lần, khiến hắn ghét bỏ vài lần là được. Danh tiếng của hắn như vậy, cho dù hắn có nói muội thất lễ, mọi người cũng sẽ tin là hắn chửi bới muội.”
 
“Được.” Lưu Vũ Tư hạ quyết tâm: “Tỷ nói rất đúng, nếu ta không khiến hắn ghét bỏ, hắn sẽ đến tìm ta gây phiền toái thôi.”
 
“Còn có,” Liễu Ngọc Như chăm chú suy nghĩ một chút: “Hắn chưa bao giờ tham gia Xuân Hoa yến, có một lần Diệp gia mở tiệc rượu, sau khi hắn đến, có một tỳ nữ đến gần hắn, hắn liên tục hắt hơi hai cái, túi thơm trên người tỳ nữ lần đó có mùi thơm nồng, dùng cánh hoa làm ra, có lẽ là hắn không thích hương hoa, thậm chí là không thích hoa, ta tìm một cái túi mùi thơm nồng giúp muội, đến lúc thấy hắn thì hãy nhớ làm cho mùi ám lên người hắn, ve vẩy trước mặt hắn nhiều một chút.”
 
Dương Văn Xương và Trần Tầm càng đồng cảm với Cố Cửu Tư hơn.
 
Cố Cửu Tư ngửi thấy hương hoa quá nồng thì sẽ dễ bị hắt hơi, thậm chí cả người còn nổi mụn nhọt, chuyện này đã bị cô nương này nhìn ra rồi, nếu như nàng thật sự nghiêm túc điều tra Cố Cửu Tư cẩn thận thì có lẽ Cố Cửu Tư còn phải gặp nhiều cảnh ngộ bất hạnh hơn.
 
Cố Cửu Tư nghe thấy kế hoạch trừng trị mình của hai cô nương chỉ vì muốn rút khỏi hôn sợ này mà không khỏi tức giận.
 

Mãi đến khi nghe thấy Lưu Vũ Tư lo lắng nói: “Nếu như đã làm đến như vậy mà hắn vẫn muốn lấy ta thì phải làm sao bây giờ?”
 
Cố Cửu Tư không nghe nổi nữa.
 
Hắn cảm thấy mình đã nhận lấy sự nhục nhã lớn nhất rồi, trong lúc Dương Văn Xương không phản ứng lại, hắn đột nhiên chạy ra khỏi hang, cất cao giọng điệu: “Ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không lấy ngươi!”
 
Liễu Ngọc Như và Lưu Vũ Tư cùng quay đầu lại, Liễu Ngọc Như đối diện với khuôn mặt xuất hiện trong giấc mộng sáng nay, nhất thời sững sờ, mà Lưu Vũ Tư lại nhíu mày nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi…. Ngươi là hạ nhân ở viện nào? Sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi…..”
 
Lưu Vũ Tư có hơi không phản ứng kịp, hỏi đứt quãng, mà Liễu Ngọc Như nhìn thấy Cố Cửu Tư nhíu mày một cái, hắn vừa há miệng nàng liền biết Cố Cửu Tư muốn tự giới thiệu.
 
Nhìn thấy Cố Cửu Tư ngay trong hậu viện, Lưu gia dù sao cũng không dám làm gì hắn, đến lúc truyền ra ngoài thì người chịu thiệt vẫn là nàng và Lưu Tư Vũ.
 
Thế là Liễu Ngọc Như cũng không kịp nhớ tới chuyện khác, dứt khoát tiến lên một bước, tức giận quát: “Nô tài ở đâu, dám xông vào hậu viện?! Người đâu, kéo xuống cho ta, ném ra ngoài phủ!”
 
Nói xong nàng kéo Lưu Vũ Tư quay đầu bỏ chạy, Cố Cửu Tư bị Liễu Ngọc Như rống lên một tiếng như thế, lại bối rối trong chốc lát, chờ đến khi hắn phản ứng lại được thì hắn và Dương Văn Xương vừa ra khỏi hang cùng Trần Tầm không biết đã bị gia đinh vây lại từ lúc nào.
 
Đây là lần đầu tiên gia đinh Lưu phủ gặp phải người lén vào Lưu phủ như vậy, tuy rằng không biết rõ là ai, nhưng chắc chắn chỉ là bọn đạo chích bất nhập lưu*, thế là bọn gia đinh sử dụng toàn bộ tinh thần, tiến lên muốn bắt ba người lại. (*Bất nhập lưu (不入流) chỉ tư tưởng, lời nói không đâu vào đâu, viển vông; đẳng cấp thấp; không xứng để quan tâm, để xếp loại.)
 
Nhưng ba người thường ngày hay đánh nhau ở trên đường phố, đặc biệt là Cố Cửu Tư, thuở nhỏ học võ, võ nghệ tốt, trái tránh phải né, mỗi tay kéo một người, ba người bị đám gia đinh truy đuổi, sau đó trèo tường ra ngoài.
 
Chờ đến khi ba người chạy thoát khỏi đám truy binh thì áo mũ đã không còn ngay ngắn nữa, dựa vào tường thở hồng hộc, cuối cùng Trần Tầm nói: “Cô nương kia cũng quá nhát gan rồi, không nói hai lời đã gọi người đến, thực sự là chạy chết ta rồi.”
 
“Nàng ta nhát gan sao?” Cố Cửu Tư nghe thấy thế thì trào phúng: “Rõ ràng là nàng ta đã đoán ra nhưng lại giả vờ như không biết, sợ chúng ta làm hỏng danh dự của nàng ta! Hắc liên hoa* Liễu Ngọc Như này, bên ngoài thì thánh thiện, sợ rằng nội tâm lại là một vũng bùn sâu quanh co khúc khuỷu đấy, tâm cơ so với Lưu Vũ Tư còn hơn nhiều.” (*: Chỉ những người bên ngoài cao quý thuần khiết nhưng bên trong nham hiểm độc ác.)


 
“Chẳng trách,” Nghe nói thế, Dương Văn Xương lẩm bẩm: “Ta nói dáng vẻ của nàng ta như thế sao có thể gả cho Thế An huynh được.”
 
“Ngươi nói nàng ta gả cho ai?” Cố Cửu Tư quay đầu lại theo bản năng, vẻ mặt Dương Văn Xương kỳ quái: “Chính là người đứng hạng nhất ở thư viện Bạch Lộc, Diệp Thế An đó. Nghe nói lão thái thái Diệp gia đã sớm ngỏ lời rồi, cháu dâu nhất định phải là Liễu Ngọc Như. Chuyện này huynh không biết à?”
 
Khuôn mặt Cố Cửu Tư lờ mờ, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện dáng vẻ của cô nương vừa nãy.
 
Nhìn có vẻ chỉ là một cô nương bình thường, gia thế bình thường, dung mạo cũng bình thường không có gì lạ, tính cách theo nề nếp cũ, ngoại trừ có nhiều tâm tư hơn một chút thì cũng không có gì khác nổi bật, nàng ta như vậy mà kết đôi với đệ tử cuối cùng mà Đại học sĩ Tô Văn thu nhận, tất cả mọi người đều biết là Diệp Thế An tiền đồ vô lượng, thế nhưng lại là ngụy quân tử, người mà hắn ghét nhất sao?
 
Cố Cửu Tư suy nghĩ một lúc-------
 
Được! Hắn đồng ý hôn sự này!
 
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play