Sau khi Cố Cửu Tư và Chu Diệp uống quá trớn, hai người kích động lên đi kết bái thành huynh đệ, Liễu Ngọc Như nhìn, nàng bị gió thổi mà tỉnh táo hơn một chút, nhìn thấy mà có chút buồn cười.
 
Chờ đến đêm khuya, hai người cũng buồn ngủ rồi, hạ nhân đỡ ba người trở về phòng riêng, Liễu Ngọc Như và hắn cùng nằm trên giường, Cố Cửu Tư say đến phấn chấn, vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn nàng.
 

Liễu Ngọc Như đưa tay nhéo mũi hắn, không nhịn được nói: “Đại họa sắp đến rồi, còn ngày ngày vui vẻ cái gì?”
 
“Cả một đời người,” Cố Cửu Tư từ từ nhắm hai mắt, phấn chấn nói: “Có thể vui vẻ ngày nào thì vui ngày đó, chuyện còn chưa đến, lo cũng vô dụng, còn không bằng vui vẻ phấn khởi đâu.”
 
Liễu Ngọc Như nghe thấy thì giương mắt nhìn hắn một cái, cười cười không nói.
 
Cố Cửu Tư có thể mọi việc không lo, nhưng nàng lại không thể, hoàn cảnh sinh trưởng giữa người với người khác nhau, thực hiện đạo lý, thật ra cũng phải nhìn tính nết con người.
 
Liễu Ngọc Như ngã xuống giường, nhắm mắt nói: “Ngủ đi.”
 
Hai người ngủ một giấc đến bình minh, Liễu Ngọc Như thức dậy theo canh giờ bình thường, say rượu khiến nàng hơi đau đầu, nhưng nàng vẫn cố gắng đi gặp Giang Nhu và Cố Lãng Hoa, khi nàng quay về thì Cố Cửu Tư cũng dậy rồi, Chu Diệp đã sớm tỉnh lại, đến thực hành với Cố Cửu Tư.
 
Tình nghĩa giữa nam nhân và nam nhân, lúc nào cũng là một bữa rượu là đủ rồi, Chu Diệp nói với Cố Cửu Tư: “Cửu Tư, ta phải về U Châu, chờ đệ đến U Châu rồi, nếu có chuyện gì thì hy vọng đệ đều tới tìm ta.”
 
“Được.” Cố Cửu Tư cười nói: “Nhà chúng ta đang có một vài sản nghiệp muốn chuyển tới U Châu, đến lúc đó huynh đừng ghét bỏ ta nhiều việc là được.”

 
“Nhà đệ muốn đến U Châu mở cửa hàng?” Chu Diệp hơi nghi hoặc, Cố Cửu Tư thở dài: “Thương nhân không đấu với quan, ầm ĩ với Vương gia thành thế này, chúng ta ở lại Dương Châu cũng rắc rối. Cho nên nghĩ, đi nhìn xung quanh trước, gặp được nơi thích hợp thì chuyển đến tránh họa.”
 
“Vậy đệ đến U Châu là được rồi.” Chu Diệp cười: “Phụ thân ta và Phạm thúc thúc đều là quan tốt công chính rõ ràng, các đệ đến cũng sẽ không bị bắt nạt.”
 
Nói rồi Chu Diệp sai người tìm giấy bút, đưa cho Cố Cửu Tư một tờ giấy, trên đó có viết địa điểm phủ đệ của hắn. Sau khi hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Cửu Tư, tình hình thiên hạ bây giờ bất ổn, có một số việc ta không thể nhiều lời, nhưng đệ phải chăm sóc tốt cho người nhà mình, một khi có việc gì thì lập tức rời khỏi Dương Châu, hy vọng đệ sẽ tới gặp ta. Mặc dù giao tình của chúng ta không nhiều, nhưng trong lòng ta, ta lại xem đệ như huynh đệ, ngược lại có việc gì ta có thể làm, tất nhiên sẽ cố gắng giúp đệ.”
 
Cố Cửu Tư nghe thấy, hắn nhìn ra sự nghiêm túc của Chu Diệp, biết người này cũng không phải nói đùa, hắn cũng thu liễm dáng vẻ cười đùa tí tửng ngày thường, chân thành nói: “Chu huynh yên tâm, ta không phải là người cậy mạnh. Thật ra, lời huynh nói trong lòng ta đều hiểu rõ, nếu như thật sự đến bước cùng đường thì mong rằng Chu huynh có thể cho một con đường sống.”
 
Chu Diệp thở dài: “Giúp đỡ lẫn nhau, đây là đương nhiên.”
 
Nói rồi, sau khi hai người tạm biệt, Cố Cửu Tư tự mình tiễn Chu Diệp ra ngoài.
 
Sau đó hắn quay đầu, trông thấy Liễu Ngọc Như đang đứng ở cửa, sắc mặt dường như có chút sầu lo.
 
Cố Cửu Tư cười cười, đi đến trước mặt nàng, đưa tay vuốt giữa lông mày nàng, cười nói: “Đừng lo nữa, tất cả đều sẽ tốt thôi.”
 
Cố Cửu Tư nói như vậy nhưng Liễu Ngọc Như lại không yên lòng.
 
Quãng thời gian sau đó, Liễu Ngọc Như cùng Cố Lãng Hoa và Giang Nhu bán đi gia sản ở Dương Châu.
 
Bọn họ không dám làm quá rõ ràng, bởi vì sản nghiệp của Cố gia quá lớn, một khi bán đi cùng một lúc, tất nhiên sẽ khiến Dương Châu có một loại cảm giác lật trời, sợ rằng sẽ gây nên khủng hoảng.
 
Thế là chỉ có thể tận lực tìm người bên ngoài, sau khi bán đi cũng không bị lộ, sau đó Liễu Ngọc Như phải vụng trộm đi đến thành trấn khác, chia ngân phiếu ra đổi thành vàng mang về.
 
Ngoại trừ vàng, thóc gạo cũng rất quan trọng, thế là Cố Lãng Hoa đánh tiếng là bán gạo để bí mật mang theo vàng, đồ cổ, tranh chữ, tất cả đều mang lên thuyền lớn mà ông mua.
 
Phần lớn đồ đạc vận chuyển bằng thuyền, nhưng vì an toàn, vẫn là chia ra hai lộ trình, lại nhờ mấy tiêu cục* lần lượt áp giải vận chuyển đường bộ, thế là nhóm tài sản đầu tiên chia thành năm đường, quản gia Cố Văn dẫn đầu, mang theo một nhóm người làm ăn giỏi, tất cả đều đi đến U Châu. (*: Tiêu cục chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hoá.)
 

Những vật này đều xử lý sạch sẽ, mất hơn một tháng, mỗi ngày Liễu Ngọc Như đều bôn ba bên ngoài giúp Giang Nhu và Cố Lãng Hoa.
 
Nàng đã hoàn toàn quen với sản nghiệp Cố gia, đối với sổ sách Cố gia, quản lý sự vụ, hình thức làm ăn, gần như đều đã nhớ kỹ.
 
Mà Cố Cửu Tư đều đang nghe giảng mỗi ngày, hiện tại còn học Tứ thư Ngũ kinh gì đó thì không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể tìm đại nho trực tiếp giảng bài cho hắn, Giang Nhu nghĩ, bất kể như thế nào, nếu như tới thời loạn thế, tương lai Cố Cửu Tư có thể làm một mưu sĩ cũng vô cùng tốt.
 
Thế là hai người mỗi người một tuyến, mỗi lúc trời tối thì nằm trên giường, chia chăn ra, thì thầm nói chuyện một lúc.
 
Ngày thuyền từ U Châu trở về, Liễu Ngọc Như dường như hoàn toàn yên lòng, cả người đều ngã xuống, trực tiếp hôn mê bất tỉnh ở cửa.
 
Cố Cửu Tư ở trong thư phòng nghe giảng, có người đến báo chuyện này, Cố Cửu Tư vội vàng chạy về phòng, sau đó nhìn thấy Liễu Ngọc Như nằm trên giường.
 
“Thiếu phu nhân chỉ là quá suy nghĩ lo âu,” Đại phu thở dài nói: “Cộng thêm quá mức mệt nhọc, khí huyết không đủ. Lão phu kê một đơn thuốc, phu nhân uống vào thì có thể chuyển biến tốt hơn, nhưng quan trọng nhất vẫn là nghĩ thoáng mọi chuyện một chút, nếu như lởn vởn trong đầu thì sợ là tích tụ trong lòng, sẽ có trở ngại.”
 
Cố Cửu Tư đứng bên ngoài rèm lẳng lặng nghe, hắn cũng không tiến vào, một lúc sau, hắn nghe Liễu Ngọc Như nói: “Đại phu vất vả rồi, nhưng có thuốc gì uống vào là có thể vui vẻ hơn một chút không?”
 
Đại phu cười lên: “Thiếu phu nhân nói đùa rồi, nếu như trên đời có loại thuốc này thì sao còn có người sầu khổ chứ?”
 
“Là ta ngu muội rồi,” Liễu Ngọc Như thở dài: “Ta cố gắng vậy.”
 
Đại phu kê đơn thuốc cho Liễu Ngọc Như, Ấn Hồng đưa đại phu ra ngoài thì thấy Cố Cửu Tư đứng ở cửa, Cố Cửu Tư đưa tay ra dấu im lặng với nàng ta.
 
Ấn Hồng cũng không nói nhiều, cúi đầu dẫn đại phu đi ra ngoài, lúc này Cố Cửu Tư mới đi vào, hắn làm như không nghe thấy gì cả, đi vào phòng cười nói với Liễu Ngọc Như: “Nghe nói nàng ngất xỉu, ta bị hù dọa rồi, cố ý tới nhìn một cái, thấy sắc mặt nàng hồng hào sáng bóng, nhìn qua sao không giống dáng vẻ ngất xỉu?”
 
Liễu Ngọc Như nghe thấy lời này thì cười nói: “Chàng không biết nói lời dễ nghe hơn à.”
 
Cố Cửu Tư ngồi ở mép giường, nhìn nàng: “Không sao chứ?”
 
“Không sao.” Liễu Ngọc Như lắc đầu: “Chàng nên làm gì thì làm đi, không cần đặc biệt đến thăm ta, có Ấn Hồng coi chừng mà.”
 
“Ôi, nữ nhân này thật là đáng sợ, ta vất vả lắm mới tìm được cớ trốn học ra hóng gió, nàng lại muốn đuổi ta về.”
 
Nói rồi Cố Cửu Tư nhích lại gần.
 
“Nàng có mệt không?” Hắn dịu dàng mở miệng, Liễu Ngọc Như thở dài: “Vẫn có một chút.”
 
“Vậy ta quạt gió cho nàng,” Cố Cửu Tư lấy quạt tròn từ trong tay nàng, nhẹ nhàng quạt, dịu dàng nói: “Nàng ngủ đi.”
 
Liễu Ngọc Như cũng không biết vì sao, hắn vừa đến nàng đã cảm thấy trong lòng rất yên ổn, hắn ngồi bên cạnh nàng, nhẹ nhàng quạt cho nàng, nàng rất nhanh đã ngủ mất.
 
Chờ đến khi Liễu Ngọc Như tỉnh lại thì đã là đêm khuya, hắn thấy nàng tỉnh thì cho người mang cơm đến, cùng nàng ăn cơm.
 
Liễu Ngọc Như hơi khó hiểu: “Chàng vẫn chưa ăn sao?”
 
“Chờ nàng đấy.” Cố Cửu Tư cười nói: “Một mình nàng ăn cơm cô đơn biết bao.”
 
Liễu Ngọc Như cười cười, lại không nói, lời này của người này vô tâm, nàng lại nghe ra mấy phần khổ sở.
 
Cố Cửu Tư nhìn ra nàng dường như không vui, nhân tiện nói: “Lời này của ta khiến nàng không vui à?”
 
“Cũng không phải,” Liễu Ngọc Như sợ hắn hiểu lầm, giải thích nói: “Nhớ tới một số chuyện khi còn bé.”
 
“Hửm?”
 
“Khi còn bé đi học về trễ, người trong nhà sẽ không chờ ta ăn cơm.” Liễu Ngọc Như cười nói: “Không ai để cơm lại cho ta, nhưng quản gia là người tốt, sẽ cho ta một vài đồ ăn, chờ ta ban đêm quay về, ta chỉ ăn cơm một mình.”
 
Cố Cửu Tư yên lặng lắng nghe, hắn không biết vì sao, trước mắt hiện lên bóng dáng của một tiểu cô nương.
 
Nàng ngồi một mình trước bàn, ăn cơm một mình dưới ánh nến.
 
Thật ra buồn không phải là vì ăn cơm một mình, mà là trong cái nhà lớn này, không ai chịu đợi hay có thể chờ đợi nàng.
 
“Vậy mẫu thân nàng đâu?”
 
Cố Cửu Tư không khỏi lên tiếng, Liễu Ngọc Như cười cười: “Ta sợ di nương cảm thấy ta và mẫu thân ta quá gần gũi, trong lòng bà ta để ý, cho nên ta cũng không thể đến chỗ mẫu thân ta mỗi ngày. Mà chuyện này cũng không xảy ra hằng ngày, lâu lâu một lần, ta cũng không muốn để mẫu thân ta lo lắng.”
 
Liễu Ngọc Như thở dài: “Cơ thể bà ấy vốn không tốt, còn phải quan tâm ta, làm sao bà ấy chịu được?”
 
“Liễu Ngọc Như,” Cố Cửu Tư gọi tên nàng, nhẹ than: “Cuộc sống trước kia của nàng quả thật không quá dễ dàng.”
 
“Cũng còn tốt.” Liễu Ngọc Như cười khổ: “So với bên trên thì không đủ, so với bên dưới thì có thừa, chí ít không có ai cắt xén áo cơm của ta, bên ngoài nhìn vào, ta cũng là đích nữ, tốt hơn rất nhiều người, không phải sao?”
 
“Nàng yên tâm đi.” Cố Cửu Tư nhìn nàng, lại chân thành nói: “Sau này chỉ cần chúng ta còn ở với nhau một ngày, ta sẽ cùng nàng ăn cơm một ngày.”
 
“Ta không….”
 
Lời của Liễu Ngọc Như còn chưa nói hết, ngay dưới đôi mắt trong sáng kia, nàng đã nói không nên lời.
 
Nàng mở miệng, nàng muốn tiếp tục nói chuyện, thế nhưng nàng không nói nên lời, nàng chỉ nghe Cố Cửu Tư nói: “Nàng không muốn để cho mẫu thân nàng lo lắng, đó là lòng hiếu thảo của người làm con. Thế nhưng không để cho nàng tủi thân lại là trách nhiệm của người làm trượng phu ta đây. Sau nàng nàng thích gì, ghét gì, tủi thân, khổ sở, nàng đều có thể nói với ta.”
 
“Nàng đừng giấu trong lòng.” Hắn nhẹ than, nhưng lúc lời này vừa dứt, hắn không biết vì sao, nước mắt của Liễu Ngọc Như liền rơi xuống.
 
Chính Liễu Ngọc Như cũng không phát hiện ra, Cố Cửu Tư bị dọa cho hoảng lên: “Sao nàng lại khóc rồi?”
 
“Ta….” Liễu Ngọc Như kịp phản ứng lại, nàng vội vàng đưa tay lau đi, theo bản năng nói: “Ta không sao….”
 
“Liễu Ngọc Như,” Cố Cửu Tư có chút bất đắc dĩ: “Lời vừa mới nói với nàng xong, sao nàng lại không nhớ?”
 
Nói rồi hắn thẳng người lên, cách bàn nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt của nàng, lẳng lặng nhìn nàng, chân thành nói: “Nàng nói với ta, nàng tủi thân.”
 
Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn hắn, Cố Cửu Tư nói rõ từng chữ từng chữ lại khẳng định: “Nàng tủi thân, nàng khổ sở, nàng muốn khóc.”
 
“Nàng chỉ là khổ sở mà thôi, có lỗi gì đâu?”
 
Liễu Ngọc Như nghe thấy lời của Cố Cửu Tư, lông mi nàng run rẩy, rũ mắt xuống.
 
Nước mắt thuận theo khuôn mặt nàng rơi xuống, rất lâu sau, nàng hít mũi một cái rồi nói: “Chưa từng có người nói với ta như vậy, để chàng chê cười rồi.”
 
Nói rồi nàng ngẩng đầu lên nhìn Cố Cửu Tư: “Chỉ là ta quen rồi, những lời này ta quả thật không nói nên lời. Nhưng chàng hiểu được,” Nói rồi Liễu Ngọc Như cười lên, dịu dàng nói: “Ta đã rất vui rồi.”
 
Cố Cửu Tư ngẩn người.
 

Trong một cái nháy mắt như vậy, hắn cảm thấy trong lòng khẽ đau đớn.
 
Nếu như nói cô nương này vào giờ phút này cứ như vậy mà gào khóc, có lẽ hắn còn cảm thấy tốt hơn một chút. Nhưng nàng cứ cười như vậy, dịu dàng lại nội liễm mà rơi nước mắt, hắn cảm thấy, người này quá làm cho người ta đau lòng rồi.
 
Hắn khẽ thở dài một tiếng, đi đến trước mặt nàng.
 
Hắn không nói gì, chỉ vươn tay ôm nàng vào lòng.
 
Hắn không lên tiếng nữa, chỉ cảm thấy nước mắt của cô nương này lặng yên không một tiếng động làm ướt quần áo.
 
Hắn mới phát hiện ra, hóa ra trầm mặc khóc thầm không nói, có lẽ so với khóc lớn không ngừng thì càng làm người khác đau lòng.
 
Liễu Ngọc Như dựa vào lòng thiếu niên, nàng nghe thấy tim hắn đập, dựa vào hắn, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm thấy, hóa ra sự chua xót và bi thương có thể được hóa giải. Nàng cảm nhận được một sự dịu dàng và an ổn khó mà diễn tả bằng lời, xua đuổi sự u ám đè ép đã lâu trong lòng nàng.
 
“Lúc nhỏ, ma ma bên cạnh mẫu thân ta nói với ta rằng, rất nhiều thứ khi còn nhỏ ảnh hưởng lớn đến cả đời.”
 
“Bà ta nói lung tung, làm gì có chuyện ảnh hưởng cả đời không thay đổi được?”
 
“Đúng vậy,” Liễu Ngọc Như chậm rãi nói: “Cố Cửu Tư, ta cảm thấy, nếu như chàng cứ luôn tiếp tục tốt với ta như vậy, tốt thật lâu, ta có thể sẽ không luôn lo được lo mất, luôn lo lắng chỗ này chỗ kia.”
 
Cố Cửu Tư ôm Liễu Ngọc Như, hắn nghe nàng nói thì nâng khóe miệng lên.
 
Khoảnh khắc đó, hắn lại không nhớ tới cái gọi là ước định của bọn họ, cũng không nghĩ đến tương lai, hắn chỉ cảm thấy, nếu như Liễu Ngọc Như có thể vui vẻ một chút, có thể đừng giấu nước mắt sau nụ cười như thế, có thể muốn khóc thì khóc muốn quậy thì quậy, như vậy hắn tiếp tục tốt với nàng cũng không có ảnh hưởng gì.
 
Thế là hắn câu khóe miệng nói: “Được, chuyện này cứ để ta lo.”
 
Liễu Ngọc Như cười nhẹ ra tiếng.
 
Cố Cửu Tư thở dài, hắn sờ tóc của Liễu Ngọc Như, có chút bất đắc dĩ nói: “Nàng nói một chút xem, nuôi nàng thành cái tính tình này thì đã phải chịu bao nhiêu tủi thân chứ?”
 
“Cũng không có bao nhiêu tủi thân….”
 
“Vậy nàng nói nghe một chút, Trương Nguyệt Nhi vào nhà nàng như thế nào?”
 
Cố Cửu Tư hỏi, Liễu Ngọc Như cũng không giấu giếm, nàng tỉ mỉ nói với hắn về nhà nàng. Quá khứ của nàng, từng việc từng việc khi còn bé của nàng.
 
Nàng không che giấu chút nào, nàng tính toán tiến vào Diệp gia, nàng tính toán của hồi môn, những chuyện này nàng không mảy may giấu giếm, bởi vì nàng biết, Cố Cửu Tư sẽ không để ý đến những thứ này.
 
Cố Cửu Tư nghe thấy nàng nói, vừa nghe vừa cười, thỉnh thoảng khen một câu: “Nàng lợi hại.”
 
Hai người bọn họ nói mãi đến khuya, lúc này mới ngủ. Nàng nói nàng nhớ mẫu thân, nhiều năm như vậy, nàng sợ Trương Nguyệt Nhi không vui, thời gian ở lại với mẫu thân quá ngắn.
 
Hắn khích lệ nàng không sao, sau này sẽ gặp được.
 
Nàng lẩm bẩm, giọng nói ngày càng nhỏ rồi ngủ thiếp đi. Lúc này trên mặt nàng toàn là nước mắt, sau khi ngủ thiếp đi còn nắm lấy tay áo hắn, dựa vào bên cạnh hắn giống như con mèo con.
 
Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn nàng, trong đêm tối, hắn nhờ ánh trăng mà nhìn khuôn mặt nàng.
 
Hắn đột nhiên cảm thấy nàng có chút xinh đẹp.
 
Hình như nàng gầy đi một chút, ngũ quan đều trổ mã, làn da nàng dưỡng tại Cố gia cũng đã tốt hơn rất nhiều, xuôi theo ánh trăng mà phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
 
Cố Cửu Tư không biết vì sao, đột nhiên hắn có một loại xúc động muốn hôn nàng.
 
Ý nghĩ này vừa hiện lên, Cố Cửu Tư lập tức thầm mắng mình vô sỉ, thế mà lại có ý nghĩ này với huynh đệ mình!
 
Hắn và Liễu Ngọc Như, đó chính là tình chiến hữu thuần khiết nhất trên đời này, hắn tuyệt đối không thể lấy những suy nghĩ dơ bẩn này làm bẩn tình hữu nghị trong sáng.
 
Thế là hắn vội vàng rụt ra mép giường, ôm chặt cái chăn nhỏ của mình.
 
Sau khi Liễu Ngọc Như khóc xong, ngày hôm sau, trong lòng nàng có một sự thoải mái kỳ lạ không nói ra được. Tinh thần nàng đã tốt lên rất nhiều, bắt đầu ra ngoài cùng Cố Lãng Hoa và Giang chuẩn bị phần tiền tài thứ hai phải đưa đến U Châu.
 
Qua hai ngày bận rộn, ban đêm ngày thứ ba, Cố Cửu Tư trở về phòng, đột nhiên nói với nàng: “Ngày mai nàng về sớm một chút.”
 
“Hửm?” Liễu Ngọc Như hơi khó hiểu, nhưng vẫn nói: “Được.”
 
Sáng ngày hôm sau, Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư đặc biệt dậy sớm, hắn ngồi cạnh cửa, nhìn nàng chọn một bộ quần áo màu trắng, hắn vội nói: “Bộ này không đẹp, chọn bộ nào đẹp ấy.”
 
Hắn giúp nàng chọn một bộ váy dài sợi lông màu hồng nhạt, sau đó cùng nàng trao đổi trang điểm.
 
Thậm chí hắn còn tự mình cầm bút vẽ lên, nghiêm túc giúp nàng vẽ lông mày.
 
Liễu Ngọc Như hơi khó hiểu hắn đang làm gì vậy, nhưng nàng nghĩ, hắn muốn nói với nàng thì sẽ nói. Thế là từ đầu đến cuối nàng không hỏi, sớm đi đến cửa hàng, sau khi kiểm tra một vòng thì sớm trở về Cố phủ dùng cơm trưa.
 
Nàng suy đoán Cố Cửu Tư muốn làm cái gì, nàng nghĩ, đơn giản là người này muốn dẫn nàng đi làm gì đó, nàng cũng nghĩ không ra là hắn muốn làm gì, chờ đến Cố phủ, nàng xuống xe ngựa rồi nói với Ấn Hồng: “Hôm nay đại công tử có chăm chỉ nghe giảng không?”
 
Ấn Hồng nghe thấy lời này thì mím môi, cười không lên tiếng: “Chăm chỉ nghe giảng.”
 
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, nàng đi về phía đại đường, vừa bước vào sân, chỉ nghe thấy xung quanh đều là tiếng pháo nổ. Nàng giật nảy mình, sau đó nhìn thấy Cố Cửu Tư nhảy ra, phía sau hắn còn có Dương Văn Xương và Trần Tầm, Dương Văn Xương vung ra một vế trên câu đối: Phúc như đông hải một đời bình an, sau đó Trần Tầm vung ra vế dưới: Thọ tỷ nam sơn mọi chuyện suôn sẻ.
 
Sau đó Cố Cửu Tư kéo băng biểu ngữ ra: Chúc thọ đại hỷ.
 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó nàng nhìn thấy Cố Cửu Tư chạy về phía nàng, tay vỗ lên đầu vai nàng theo thói quen, vui vẻ nói: “Sinh thần vui vẻ Liễu Ngọc Như.” 
 
Liễu Ngọc Như nhếch môi, nàng muốn che giấu một chút ý cười nhưng lại không khống chế được, khóe miệng hơi cong lên: “Để lang quân phí tâm rồi.”
 
“Đừng giả vờ nữa.” Cố Cửu Tư khẽ xì nói: “Trong lòng vui nhỉ?”
 
“Lang quân.” Liễu Ngọc Như chân thành nói: “Dù sao vẫn phải cho chút mặt mũi.”
 
Lúc này Cố Cửu Tư mới vui vẻ, hắn cười lớn dẫn Liễu Ngọc Như đi vào, vừa vào cửa đã thấy Tô Uyển trên đại đường, Vân Vân đứng sau lưng bà, nhìn về phía Liễu Ngọc Như.
 
Liễu Ngọc Như sững sờ tại chỗ, Tô Uyển ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liễu Ngọc Như ngây người thì cười lên.
 
“Cửu Tư đặc biệt bảo Cố phu nhân đến phủ mời ta,” Tô Uyển nói chuyện dịu dàng: “Để bọn họ phí tâm rồi.”
 
“Mẫu thân….”
 
Giọng nói Liễu Ngọc Như run rẩy, Giang Nhu ở bên cạnh cười: “Còn đứng đấy làm gì?”
 
Giang Nhu ôn hòa nói: “Còn không đi nói mấy câu với mẫu thân con.”

 
Liễu Ngọc Như không nói, nàng bước nhanh về phía trước, đến trước mặt Tô Uyển, nàng cứ đứng đó như vậy, rất lâu sau nàng mới run giong, lại gọi một tiếng: “Mẫu thân….”
 
Nàng vốn cho rằng, gả cho người ta rồi, có lẽ nàng sẽ không thể gặp được Tô Uyển nữa, ai ngờ chẳng qua chỉ là một cái sinh thần, nàng lại có thể gặp được.
 
Tô Uyển bị cảm xúc của nàng lây nhiễm, cũng có chút đau buồn, thở dài, lại nói: “Vốn là đến chúc mừng con, lại chọc con khóc rồi.”
 
“Nữ nhi…. Nữ nhi đây là vui đến phát khóc,” Liễu Ngọc Như vội vàng cười lên, nàng quay đầu, nhìn Giang Nhu và Cố Lãng Hoa: “Để công công bà bà phí tâm rồi.”
 
“Đây thì tính là hao tâm tổn trí gì chứ?” Giang Nhu cười nói: “Sinh thần mỗi năm của Cửu Tư đều chơi đùa, con đã đến Cố gia rồi, cũng là con cái, sinh thần đầu tiên ta còn cảm thấy đơn giản.”
 
“Không đơn giản,” Trong lòng Liễu Ngọc Như xuất hiện cảm xúc nói không thành lời, nàng ra sức lắc đầu: “Rất tốt rồi. Mọi người đối với con….rất tốt rồi.”
 
Lần đầu tiên có người vì sinh thần nàng.
 
Lần đầu tiên có người vì nàng mà làm nhiều như vậy.
 
“Được rồi,” Cố Cửu Tư đi lên, khoác lên vai nàng: “Lần này mẫu thân nàng muốn ở bảy ngày, nàng có nhiều thời gian, hôm nay nghe theo sự sắp xếp của ta, cam đoan nàng sẽ vô cùng vui vẻ, thế nào?”
 
“Được.” Liễu Ngọc Như không cần suy nghĩ mà đáp lời ngay: “Nghe lang quân.”
 
Tất cả mọi người cười ngồi xuống, có hai tên dở hơi Dương Văn Xương và Trần Tầm ở đó, một bữa cơm rất vui vẻ hòa thuận.
 
Chờ ăn cơm xong, Liễu Ngọc Như và Tô Uyển cùng nhau vào phòng nói chuyện. Tô Uyển nói về Liễu phủ, trong lời nói của bà rất bình thản, có thể thấy được những ngày qua không tệ. Liễu Ngọc Như yên tâm, cùng Tô Uyển nói về Cố Cửu Tư.
 
Tô Uyển lẳng lặng nghe, bà nhìn dáng vẻ con gái mặt mày hớn hở, rõ ràng cảm thấy cảm xúc khi nói về Cố Cửu Tư lần này của Liễu Ngọc Như không giống với lần trước.
 
Bà mỉm cười nhìn, chờ Liễu Ngọc Như lấy lại tinh thần, nàng mới phát hiện ra dường như mình có hơi suồng sã, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Nữ nhi nói nhiều rồi.”
 
“Không sao,” Tô Uyển cười cười, bà vỗ tay Liễu Ngọc Như, dịu dàng nói: “Cửu Tư là đứa trẻ tốt, lúc đầu con gả cho nó, trong lòng ta có nhiều khúc mắc, bây giờ lại cảm thấy, con gả cho nó thật sự là một chuyện tốt.”
 
Liễu Ngọc Như cúi đầu đáp lời, nàng không dám nói với Tô Uyển những lời ly kinh phản đạo của Cố Cửu Tư, chỉ là những lời này bây giờ nàng cũng không muốn nghĩ đến.
 
Nàng suy nghĩ rồi chuyển sang nói chính sự: “Mẫu thân, có chuyện này con phải báo cho mẫu thân.”
 
“Ừm?”
 
“Nếu như con phải rời khỏi Dương Châu, mẫu thân có thể rời đi với con không?”
 
Tô Uyển ngây ngẩn cả người, bà run rẩy lên tiếng: “Con…. Con nói gì?”
 
“Ý của con là,” Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi: “Mẫu thân, thế gian này có thể sắp loạn rồi, con cần một con đường sống, ở lại Dương Châu quá nguy hiểm, sau khi con rời đi, không biết đời này con còn có thể trở về hay không, mẫu thân có muốn cùng đi với con không?”
 
Cả một đời không trở lại…..
 
Tay Tô Uyển khẽ run, bà không dám tưởng tượng đến sẽ không còn được gặp lại nữ nhi nữa.
 
Liễu Ngọc Như thấy bà do dự thì nhân tiện nói: “Mẫu thân, đến lúc đó sợ là sẽ là thời buổi loạn lạc, phải đánh trận. Cũng không có ai để ý danh tiết hay không danh tiết, mẫu thân nghĩ đến phụ thân một chút, mẫu thân còn có ý với ông ấy sao? Nhiều năm như vậy mà mẫu thân còn muốn ở cùng với ông ấy sao?” 
 
Tô Uyển không nói, bà cụp mắt xuống, môi nhẹ run rẩy. Liễu Ngọc Như nói tiếp: “Con và phụ thân, bây giờ mẫu thân chỉ có thể chọn một. Nếu như nguyện ý đi với con, đến lúc đó con sẽ báo với mẫu thân, mẫu thân dẫn theo người mà mẫu thân muốn mang theo, mượn cớ đến Cố phủ, hoặc là lén chạy ra ngoài cũng được. Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng rời đi. Từ đây trời cao biển rộng cũng sẽ không quay lại nữa.”
 
“Thế như… Thế nhưng từ đầu đến cuối ta vẫn là Liễu phu nhân….”
 
“Đến lúc đó sẽ không phải nữa.”
 
Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói: “Đến lúc đó, thiên hạ đại loạn, ai còn quan tâm được ai nữa?”
 
“Mẫu thân,” Liễu Ngọc Như nhìn bà, chân thành nói: “Nếu mẫu thân không đi thì con không ép. Đây đều là lựa chọn của mẫu thân, bây giờ con chỉ để cho mẫu thân biết nguyên tắc của con.”
 
“Con phải rời khỏi Dương Châu,” Vẻ mặt nàng kiên định: “Nếu không đi thì con chắc chắn phải chết không nghi ngờ.”
 
Tô Uyển không lên tiếng.
 
Một lúc lâu sau, dường như bà đã nghĩ rõ rồi, bà hít sâu một hơi, sau đó nói: “Vậy cứ để ông ta cho rằng ta chết rồi đi. Ta chỉ có một nữ nhi, con ở đâu thì đương nhiên ta sẽ ở đó.”
 
Nói rồi mắt Tô Uyển đỏ lên, khàn giọng nói: “Ngọc Như…. Những ngày con không ở nhà, thật ra ta rất hối hận, cũng rất khó chịu.”
 
“Ta đều nghĩ, tại sao lúc trước không nói nhiều với con thêm mấy câu, bên cạnh con thêm một lúc….”
 
Nghe thấy lời này, Liễu Ngọc Như mỉm cười, nàng nắm lấy tay Tô Uyển, rũ mắt xuống, dịu dàng nói: “Mẫu thân, sau này chúng ta có rất nhiều thời gian, mẫu thân có thể sống cùng con, mẫu thân cứ coi con như con trai. Sau này con sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, mẫu thân sẽ sống rất tốt rất tốt.”
 
“Được….” Tô Uyển kéo nàng, khàn giọng nói: “Có tiền hay không cũng không sao, chỉ cần mẫu thân có thể nhìn thấy con thêm vài lần, trông thấy con sống tốt, phu quân yêu thương, bình an là đủ rồi.”
 
“Ta cũng không giúp được gì cho con,” Tô Uyển nén nước mắt: “Con cảm thấy ta có thể làm gì thì để ta làm là được rồi.”
 
“Con chỉ hy vọng người sống tốt,” Liễu Ngọc Như hít mũi một cái: “Vui vẻ một chút, đừng trông mong gì tên khốn kiếp kia nữa.”
 
Hai người nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
 
“Liễu Ngọc Như, đi.” Cố Cửu Tư ở bên ngoài vui vẻ lên tiếng: “Ta dẫn nàng đi xem đồ tốt.”
 
Tô Uyển giương mắt, bà nhìn ra ngoài cửa, sau đó bà nhìn về phía Liễu Ngọc Như đang do dự, cười nói: “Đi đi, mẫu thân luôn ở đây chờ con.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play