Lời vừa được nói xong, mấy người ở đằng sau Diệp Thế An cùng Diệp Vận lập tức kéo cung bắn tên, cung tên vụt bay đến, Diệp Vận nhào qua chỗ của Giang Hà, ánh mắt của Giang Hà rét lạnh, hắn duỗi tay bắt lấy Diệp Vận rồi kéo nàng ra phía sau mình một cái, lập tức xoay người bảo vệ nàng, mà lúc này Vọng Lai đã chắn ở trước người Giang Hà, dùng đao chém đi cung tên bay tới.
 

Diệp Vận tránh ở sau lưng Giang Hà, nàng nhìn người đứng trước mặt mình, thân hình hắn cao gầy tuấn lãng, giống như Thái Sơn dựng thẳng ở trước người mình, vô cớ làm cho người ta cảm thấy an tâm.
 
Cũng chính trong khoảnh khắc cung tên bay vụt tới này, người của Giang Hà đã vọt lên, trong nháy mắt đã chém sạch sẽ hết mấy người ở trong ngõ nhỏ.
 
Máu loãng chảy ra đầy đất, tới lúc này Thẩm Minh mới vọt vào được, hắn sốt ruột hỏi: “Diệp Vận không sao chứ?”
 
Giang Hà liếc nhìn khuôn mặt hiện rõ nét nôn nóng của Thẩm Minh rồi quay đầu nhìn tiểu cô nương đang đứng ở sau lưng hắn, “Ô” lên một tiếng xong lại đánh giá bàn tay đang túm chặt lấy tay áo vì khẩn trương của Diệp Vận, sau đó nói: “Nhìn qua thì hẳn là không có chuyện gì.”
 
Nói xong, Giang Hà đi ra bên ngoài ngõ nhỏ: “Bên ngoài giải quyết xong rồi?”
 
Thẩm Minh lau máu bị bắn lên trên mặt, đôi mắt cũng không ngừng ngó Diệp Vận: “Giải quyết xong rồi.”
 
“Vậy để tại hạ hỏi một vấn đề.” Giang Hà lộ ra biểu tình buồn rầu rồi hỏi “Đứa cháu dâu của tại hạ đâu?”
 
Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người đều sửng sốt, Thẩm Minh chửi thề một tiếng rồi quay đầu, dẫn theo người xông ra ngoài.

 
Diệp Thế An lúc này cũng bò dậy từ trên mặt đất, mới vừa rồi để trốn mũi tên nên hắn dứt khoát nằm vật xuống luôn, bây giờ mới ngồi dậy được, hắn phủi phủi bùn đất trên ống tay áo rồi đứng lên hành lễ với Giang Hà, nói: “Giang thế bá.”
 
“Ai” Giang Hà thở dài “Mới vừa rồi còn gọi ta là Giang thúc thúc, hiện tại lại gọi ta Giang thế bá, Thế An, ngươi cứ như vậy thì sau này có thể ta không cứu các ngươi nữa đâu.”
 
“Thế bá nói đùa” Diệp Thế An cung kính nói “Cửu Tư nói ngài sẽ không bỏ mặc chúng ta.”
 

“SShh……”
 
Vừa nghe lời này, Giang Hà lập tức lộ ra biểu tình nhức đầu rồi nói: “Hắn tính kế ta ở điểm này nha.”
 
Diệp Thế An không nói chuyện, một lát sau Giang Hà lại quay đầu nhìn hắn: “Canh ở chỗ bộ xương già ta làm cái gì? Còn không đi tìm Ngọc Như đi?”
 
“Ngọc Như không có việc gì.” Thần sắc Diệp Thế An bình tĩnh, Giang Hà nghe vậy liền nhướn mày “A, sao lại thế?”
 
“Giang thế bá còn khí định thần nhàn ở chỗ này nói chuyện phiếm với vãn bối” Diệp Thế An trầm ổn trả lời “Thì tự nhiên là không có việc gì.”
 
“Mấy đứa tiểu hồ ly các ngươi” Giang Hà dở khóc dở cười “Một đứa, hai đứa, đoán ta cũng thật chuẩn.”
 
Diệp Thế An cười cười, không nói gì, Diệp Vận cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, nàng ra vẻ trấn định đi tới trước mặt Giang Hà, hành lễ nói: “Cảm tạ Giang thế bá.”
 
“Được rồi, được rồi.”
 
Giang Hà xua xua tay: “Ngươi cũng bị doạ sợ rồi, đi về trước đi.”
 
Nói xong, Giang Hà liền mang người đi, bước được hai bước, Giang Hà lại cảm thấy có người đang nhìn hắn, hắn vừa quay đầu thì liền thấy Diệp Vận rũ xuống hai mắt, Giang Hà ngẩn người, hắn nghĩ ngợi một chút rồi lại nở nụ cười, cúi đầu nhìn thoáng qua hoa đăng ở trong tay mình, sau đó hắn bước trở lại đến trước mặt Diệp Vận rồi đưa hoa đăng cho nàng, còn nói: “Mấy đứa nhỏ đều thích cái đèn con thỏ này, ngươi cầm đi khoe với người khác đi.”
 
Diệp Vận ngẩn người, một lát sau nàng mới vươn tay ra nhận lấy hoa đăng.
 
Sau đó nàng vẫn ở tại chỗ cũ, đứng một hồi lâu mới nghe được Diệp Thế An nói: “Còn không đi sao?”
 
Diệp Vận phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy khuôn mặt ôn hoà của Diệp Thế An, chỉ thấy hắn cười cười: “Vận nhi nhà chúng ta, quả nhiên vẫn là một tiểu cô nương a.”
 
Lòng Diệp Vận khẽ run lên, nàng khàn khàn nói: “Đi thôi.”
 
Diệp Thế An mang theo người che chở Diệp Vận, bọn họ nhanh chóng rút lui, còn Giang Hà lại dẫn người đi rửa sạch tàn đảng của Lạc Tử Thương. Mà lúc này, Lạc Tử Thương đang nắm tay Liễu Ngọc Như, một đường chạy như điên về phía trước.
 
Cổ tay của nữ tử vừa thon lại vừa mềm, hắn kéo nàng xuyên qua đám người, xuyên qua hẻm nhỏ, nàng cũng không có nửa phần hoài nghi, một đường chạy như điên theo hắn.
 
Trong nháy mắt đó, Lạc Tử Thương không biết vì cái gì mà lại có loại ảo giác bản thân đang còn ở thời niên thiếu đi lưu lạc thiên nhai. Chỉ là lúc này lại có điểm không giống, lúc này hắn là mang theo một cô nương, cô nương này thật mảnh mai, nhưng mà nàng vẫn luôn cắn răng nện bước theo hắn, không hề liên lụy hắn nửa phần, thân hình mảnh mai kia của nàng ẩn chứa sức mạnh làm người ta kinh ngạc cảm thán, làm hắn nhịn không được mà phải tán thưởng.
 
Hai người một đường chạy đến bên cạnh con hào, rốt cuộc mới bỏ lại được người ở phía sau, Lạc Tử Thương và Liễu Ngọc Như đều đứng tại chỗ thở hổn hển, bên cạnh là tiếng thét to của người qua đường, nước bên cạnh con hào vẫn đang lẳng lặng chảy xuôi, thuyền nhỏ chở người thong dong trôi quá từ bên cạnh.
 
Hai người vừa nở nụ cười vừa nhìn về phía đối phương, nhưng khi Liễu Ngọc Như nhìn thẳng người trước mắt lần thứ hai liền cảm thấy có điểm không thích hợp.
 
Người trước mặt đeo mặt nạ, hắn mặc chiếc áo choàng màu đỏ mà Cố Cửu Tư vẫn luôn thích mặc nhất, hắn cũng có một đôi cực kỳ giống với mắt của Cố Cửu Tư, nhưng là giây phút hắn đưa mắt nhìn nàng, khi nàng cẩn thận nhìn chăm chú vào đôi mắt đó liền nhận ra hai người vẫn có chút không quá giống nhau.
 
Mắt của Cố Cửu Tư vĩnh viễn là thông thấu, trong suốt còn đôi mắt này lại mang theo một loại cảm giác thâm trầm không nói nên lời, phảng phất như đã mai táng vô số dấu tích ở trong ánh mắt, hóa thành một miệng giếng sâu. Lúc hắn nhìn nàng, ý cười trong mắt hòa tan đi sự âm trầm vốn có, Liễu Ngọc Như nhìn hắn, thử thăm dò mà mở miệng gọi: “Cửu Tư?”
 
Hắn nghiêng đầu cười, Liễu Ngọc Như nhất thời cũng không nắm chắc được người kia là ai, người này cũng nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, hắn vươn tay ra cầm lấy tay nàng, rồi đặt tay nàng lên mặt nạ của hắn.
 
Ngọc Như vừa dùng lực liền nhấc được mặt nạ của hắn lên, cũng là trong nháy mắt đó, pháo hoa ở nơi xa phóng lên cao rồi bất chợt nổ tung. Pháo hoa chiếu rọi xuống làm nàng thấy rõ bộ dáng của người trước mặt.
 
Khuôn mặt tái nhợt, cánh môi mỏng lạnh lùng cùng với ngũ quan có chút âm nhu của nữ nhân, ngoại trừ đôi mắt lộ ra bên ngoài kia thì diện mạo của hắn hoàn toàn không giống với Cố Cửu Tư.
 
Khác biệt giữa bọn họ quá lớn, lớn đến nỗi, nếu không phải chỉ lộ ra một mình đôi mắt kia thì căn bản là không cách nào phát hiện được chỗ giống nhau của bọn họ.
 
Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn người ở trước mặt, khoé miệng của Lạc Tử Thương ngậm ý cười, pháo hoa ở bên cạnh một đóa lại một đóa vỡ tung, Lạc Tử Thương đưa tay lấy lại mặt nạ từ trong tay Liễu Ngọc Như rồi cười nói: “Bà chủ Liễu đoán sai rồi.”

 
Nói xong, hắn lại đeo mặt nạ lên mặt một lần nữa, trong lúc đó vẫn luôn duy trì ý cười trên môi, chỉ là ý cười lúc này đây lại không sâu, Lạc Tử Thương nhìn chăm chú biểu tình trên mặt Liễu Ngọc Như rồi chậm rãi nói: “Ta không phải Cố Cửu Tư, ta là Lạc Tử Thương.”
 
“Lạc công tử” Liễu Ngọc Như lúc này mới phản ứng lại, nàng ổn định tinh thần. Liễu Ngọc Như có rất nhiều vấn đề muốn biết, sau một hồi im lặng, rốt cuộc nàng mới hỏi “Lạc công tử vì sao lại mang ta tới đây?”
 
“Ngươi nhìn hướng Đông xem.”
 
Lạc Tử Thương quay đầu, nhìn về phía pháo hoa đang nở rộ rực rỡ, Liễu Ngọc Như cũng ngẩng đầu nhìn theo lời hắn nói, nhìn pháo hoa ở nơi xa, bên tai là giọng của Lạc Tử Thương: “Ta nghe nói, chỗ này là nơi ngắm cảnh tốt nhất.”
 
Liễu Ngọc Như ngơ ngác luôn.
 
Nàng biết hiện giờ Lạc Tử Thương xuất hiện ở chỗ này nhất định là không phải chuyện gì tốt. Người mới vừa rồi tập kích bọn họ khẳng định là do Lạc Tử Thương phái tới, chỉ là nàng không rõ, Lạc Tử Thương tập kích bọn họ để làm cái gì. Hắn không phải muốn giết Cố Cửu Tư sao? Sao không đưa tất cả người có trong tay đi mai phục Cố Cửu Tư, vì sao lại muốn bắt nàng với Diệp Vận? Chẳng lẽ còn định dùng nàng với Diệp Vận đi uy hiếp Cố Cửu Tư?
 
Nàng trộm liếc Lạc Tử Thương đang đứng ở bên cạnh, cảm thấy ý tưởng này chắc là đúng tám chín phần mười rồi. Nhưng hắn lại tự mình ra tay bắt nàng, vậy thật sự là tự kéo bản thân mình xuống nước, muốn cá chết lưới rách với Cố Cửu Tư. Nhưng hắn kinh doanh ở Đông Đô lâu như vậy, chính là vì vị trí tu sửa Hoàng Hà, cần thiết phải đi đến một bước này sao?
 
Liễu Ngọc Như không biết, nàng chỉ biết, nếu Lạc Tử Thương thật sự là có ý định như vậy thì nàng đại khái là sống không nổi rồi.
 
Trong lòng nàng đang nhanh chóng suy nghĩ làm sao để nghe được càng nhiều thông tin từ chỗ Lạc Tử Thương thì lại nghe Lạc Tử Thương nói: “Liễu phu nhân không cần suy nghĩ nhiều, hôm nay tại hạ thật sự chỉ là thuận đường cứu ngươi mà thôi.”
 
“Ngươi có lòng tốt như vậy?”
 
Liễu Ngọc Như nhịn không được nói thành tiếng, Lạc Tử Thương cười cười: “Liễu phu nhân, vàng bạc của cải ta đưa cho ngươi nhiều như vậy, còn chưa có thu hồi vốn nữa, làm sao ta có thể để cho ngươi chết được?”
 
Liễu Ngọc Như nghe được lời này liền yên lòng.
 
Pháo hoa ở nơi xa đã bắn xong rồi, thuyền nhỏ ở xung quanh đều bị dọn đi, chỉ chừa lại một chiếc thuyền hoa lớn nhất dừng ở giữa sông. Trên thuyền hoa dựng một cái giá, bên cạnh cái giá có một dàn tay trống đứng ở đó.
 
Khi trăng sáng nhô lên cao, không khí xung quanh đều an tĩnh lại, tiếng trống chậm rãi vang lên, Lạc Tử Thương lẳng lặng nhìn về phía trước rồi chậm rãi nói: “Liễu phu nhân, Lạc mỗ không làm chuyện vô dụng. Giết ngươi cũng không có chỗ tốt gì.”
 
Tiếng trống thong thả, ánh trăng chảy xuôi trên mặt sông mang theo một loại ý vị tiêu điều trang trọng.
 
Ánh mắt của Liễu Ngọc Như nhịn không được mà nhìn ra xa xa, phỏng chừng Lạc Tử Thương thật sự sẽ không giết nàng nên Liễu Ngọc Như liền đánh bạo mở miệng nói: “Ngài có thể bắt cóc ta, uy hiếp Cửu Tư.”
 
Nghe được lời này, Lạc Tử Thương tựa hồ cảm thấy rất buồn cười, hắn quay đầu liếc nhìn nàng một cái rồi nghiền ngẫm nói: “Vậy ngài cảm thấy, Cố đại nhân có thể vì ngài mà làm tới bước nào đây?”
 
“Ta không đánh cược lòng người.” Thần sắc của Liễu Ngọc Như bình tĩnh, gió sông mang theo ý lạnh, thổi qua làm cho sợi tóc nàng rối tung, bay phất lên trên mặt nàng, nàng nhìn chiếc thuyền hoa ở nơi xa, nhàn nhạt nói, “Cho nên ta sẽ không để cho hắn lựa chọn, như vậy ở trong lòng ta, hắn sẽ vĩnh viễn lựa chọn ta, ta vĩnh viễn sẽ là quan trọng nhất.”
 
Lạc Tử Thương ngẩn người, hắn nhìn sườn mặt của cô nương ở dưới ánh trăng.
 
Nàng lớn lên thật mỹ lệ, mà nay nàng mới có mười tám tuổi, đúng là thời điểm tốt đẹp nhất trong cuộc đời của một nữ nhân, nàng mang theo một loại xinh đẹp vừa nhã nhặn lịch sự lại vừa cứng cỏi, nở rộ ở trong mắt hắn.
 
Hắn cảm giác lòng của mình tựa như một cây đàn cổ, bị người đánh ra một cái âm hưởng.
 
Nhưng một kích thích nhẹ nhàng này, đối với hắn mà nói thì cũng không có ý nghĩa gì, nó ngăn cản không được cái gì, cũng thay đổi không được cái gì, chỉ là hóa thành một âm luật, lượn lờ ở trong tâm.
 
Hắn cũng không nói gì mà quay đầu đi nhìn về phía xa, lúc này tiếng sáo đã vang lên, trong giọng nói của Lạc Tử Thương mang theo vài phần thở dài: “Ta không biết ngươi ở trong lòng hắn có phải là quan trọng nhất hay không, nhưng hiện giờ ta đã biết, trong lòng ngươi, hắn tất nhiên là rất quan trọng, thậm chí là quan trọng nhất.”
 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, một lát sau, nàng liền cười rộ lên, trên mặt mang theo nét ấm áp đầu tiên trong đêm nay, nàng quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Thương rồi nghiêm túc nói: “Đó là tự nhiên.”
 
“Vì cái gì?” Lạc Tử Thương có chút không hiểu, Liễu Ngọc Như cười trả lời: “Hắn là lang quân nhà ta mà.”
 
“Mỗi một nữ tử đều là như thế này sao?”

 
Lạc Tử Thương tiếp tục dò hỏi, Liễu Ngọc Như không quá hiểu được lời hắn: “Cái gì mà mỗi một nữ tử?”
 
“Trong lòng mỗi một nữ tử, lang quân của nàng ta đều là quan trọng như vậy sao?”
 
“Cái này đương nhiên là không phải.”
 
Liễu Ngọc Như quay đầu đi, nhìn về phía thuyền hoa ở xa, nàng giống như là có chút lạnh mà ôm lấy bản thân mình. Lúc này, đám người đã bắt đầu ầm ĩ lên vì có một cái bạch y nam tử đi ra từ trong thuyền hoa.
 
Hắn ăn mặc lễ phục trang trọng, đầu đội mũ lông chim, cầm trong tay cái chuông pháp khí, bước đi trang trọng lại mỹ lệ xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
 
Ánh mắt của Liễu Ngọc Như nhịn không được mà trở nên ôn nhu, nàng xa xa nhìn chăm chú vào bóng dáng mặc bạch y kia rồi ôn nhu nói: “Điều càng quan trọng hơn là, hắn không chỉ là lang quân nhà ta mà hắn còn là Cố Cửu Tư.”
 
Trên thuyền hoa, chủ tế phe phẩy pháp khí trong tay làm nó kêu lên “Đinh đang đinh đang”, cũng chính là trong một khắc đó, hơn mười cây cung tên xé rách không khí bay vọt tới, lang quân mặc áo trắng trên đài thậm chí còn không kịp thay đổi động tác tiếp theo đã bất chợt bị bắn xuyên qua thân thể.
 
Toàn trường lặng im.
 
Một lát sau, tiếng thét chói tai, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng khóc đan chéo vào nhau.
 
Liễu Ngọc Như khiếp sợ nhìn phía trên thuyền hoa, còn Lạc Tử Thương đứng ở một bên lẳng lặng nhìn nàng.
 
Liễu Ngọc Như nhìn chằm chằm thuyền hoa, nàng hơi hơi hé miệng nhưng không thể phát ra tiếng.
 
Nàng muốn gọi tên người kia.
 
Nàng biết hôm nay hắn là chủ tế.
 
Nàng run rẩy thân mình, quay đầu lại nhìn Lạc Tử Thương ở bên cạnh.
 
Lạc Tử Thương lẳng lặng nhìn nàng, thần sắc thậm chí còn mang theo chút thương hại.
 
“Bắt các ngươi là để điều đi hộ vệ bên cạnh hắn. Ngươi muốn báo thù, ta tùy thời chờ.”
 
Giọng nói của hắn bình tĩnh lại bình thản: “Ngươi nếu nhanh một chút thì chắc là còn kịp nói với hắn mấy câu cuối cùng. Trên mũi tên có bôi độc, không sống được.”
 
Vừa mới dứt lời, Liễu Ngọc Như đã lập tức đẩy hắn ra rồi chạy như điên về phía thuyền hoa.
 
Lúc này tất cả mọi người đều đang xông khỏi chỗ kia, nàng lại cứ hướng ngược đám người mà chạy như điên, Lạc Tử Thương xa xa nhìn bóng dáng của cô nương kia.
 
Hắn phát hiện, người này nha, thật sự là thích ngược đám người mà xông về phía trước.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play