Lời này làm sắc mặt Liêu Yến Lễ không tốt lắm, ông ta banh mặt nói: “Cố thượng thư, tuy rằng phương án này tương đối phí tiền, nhưng đây là kế hoạch trăm năm, tất nhiên phải mất tiền. Công Bộ đưa ra phương án, vấn đề tiền là vấn đề Cố thượng thư nên giải quyết, Cố thượng thư nói đi nói lại, đơn giản chính là bây giờ Hộ Bộ không có năng lực để giải quyết việc này. Vậy sau này các bộ khác đưa ra bất cứ phương án gì, Hộ Bộ nói một câu không có tiền là xong việc, Đại Hạ còn có thể làm gì nữa? Chẳng làm gì là tiết kiệm tiền nhất rồi. Trong mắt Cố thượng thư chỉ có tiền, mạng người đâu có quan trọng hơn tiền đâu?”


 

Chụp cái mũ này xong, Liêu Yến Lễ cảm thấy thoải mái hơn. Chửi nhau, đầu tiên phải đứng ở một điểm đạo đức cao, tiếp theo bất kể Cố Cửu Tư nói thế nào, chỉ cần hỏi hắn có nghĩ đến người dân Hoàng Hà không, Cố Cửu Tư liền thua.


 
Liêu Yến Lễ chờ Cố Cửu Tư đáp lời, Cố Cửu Tư nghe vậy, hắn không lên tiếng.


 
Hắn biết, nếu hắn ôm lấy chuyện này, sau này, bất cứ vấn đề gì, hắn đều phải gánh vác. Nhưng nếu hắn không ngăn cản, nhiều tiền như vậy, tất nhiên sẽ có sai lầm.


 
Lạc Tử Thương tặng một vấn đề khó cho hắn, còn hắn lại không thể không nhận.


 
Hắn có thể làm gì bây giờ?


 
Cố Cửu Tư nghĩ làm thế nào mới có thể thuyết phục hoàng đế không thông qua phương án này, nhưng cảm thấy không thể tùy tiện mở miệng, suy nghĩ một lúc lâu, không biết vì sao, đột nhiên nhớ đến Liễu Ngọc Như.


 
Nếu là Liễu Ngọc Như, thì sẽ thế nào?


 
Nàng không phải người chỉ biết tiết kiệm, nàng cảm thấy tăng thu giảm chi quan trọng hơn chỉ biết tiết kiệm. Nàng làm ăn cần tiền, nhưng nàng luôn có thể tìm được tiền. Nếu chuyện này không thể từ chối, hắn lấy tiền ở đâu?

 
Rất nhiều người vụt qua đầu Cố Cửu Tư, bỗng nhiên, hắn đột nhiên phản ứng lại.


 
Bây giờ người có tiền nhất là ai?


 
Lúc trước Vương Thiện Tuyền thiếu tiền bèn tìm Cố gia làm phiền, bây giờ Đại Hạ thiếu tiền, mà có tiền người nhất, chính là Lạc Tử Thương quản lý Dương Châu!


 
Nếu là trước kia, xuất phát từ sự suy tính cho Dương Châu, tất nhiên hắn không dám tùy tiện tìm Lạc Tử Thương làm phiền. Nhưng bây giờ tình huống khác rồi, Lạc Tử Thương đang tranh thủ sự tín nhiệm của hoàng đế, Lạc Tử Thương đưa ra phương án, vậy tìm Lạc Tử Thương đòi tiền. Nếu Lạc Tử Thương không cho, hoàng đế sẽ không tín nhiệm Lạc Tử Thương nữa, dù cuối cùng Cố Cửu Tư không thể móc ra tiền, Lạc Tử Thương cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.


 
Nếu Lạc Tử Thương bằng lòng đưa tiền, vậy càng tốt.


 
Cố Cửu Tư nghĩ, không nhịn được chậm rãi cười rộ lên.


 
Hắn giương mắt nhìn Liêu Yến Lễ, đôi mắt như đá quý mang theo vài phần lạnh lẽo, giọng nói đanh thép: “Liêu thượng thư, theo như lời ngài nói, chuyện của Hoàng Hà, Công Bộ thật sự không có cách khác sao?”


 
“Không có!” Liêu Yến Lễ cứng cổ, tức giận nói, “Hoàng Hà lũ lụt, đây là chuyện liên quan đến ngàn vạn người dân, liên quan đến mạng người là quan trọng nhất, không thể có chút sai lầm nào vì tiết kiệm được!”


 
“Liêu thượng thư nói rất đúng.”


 
Cố Cửu Tư gật đầu, sau khi tán thành, hắn lại nói: “Xin hỏi Liêu thượng thư, phương án này là ai đề ra?”


 
“Tất nhiên là người của Công Bộ hợp nghị đề ra rồi.”


 
“Vậy là ai chủ quản?”


 
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Liêu Yến Lễ cảnh giác, “Muốn tìm người ta làm phiền?”


 
“Liêu thượng thư hiểu lầm rồi,” Cố Cửu Tư cười, “Phương án này Cố mỗ không có dị nghị, nhưng có vài chi phí muốn tìm để hỏi, Cố mỗ nên đi hỏi ai?”


 
Thái độ của Cố Cửu Tư rất bình tĩnh, như thật sự đã tiếp nhận phương án rồi, Liêu Yến Lễ bỗng chột dạ.


 
Thật ra mọi người đều hiểu, phương án này tốt thì tốt, nhưng mà hao tài tốn của tiêu tiền quá nhiều, đối với Đại Hạ vừa mới thành lập mà nói, đây là gánh nặng rất lớn. Tu sửa xong rồi, đúng là kế hoạch trăm năm, nhưng ai biết Đại Hạ có thể tồn tại vài trăm năm hay không?


 
Vốn dĩ Liêu Yến lễ định để Cố Cửu Tư nhắc đến chuyện bỏ phương án này, như vậy bất kể là dân oán hay là tiếp theo Hoàng Hà xảy ra chuyện, chỉ cần tìm Cố Cửu Tư. Nhưng ai ngờ Cố Cửu Tư lại đồng ý, Liêu Yến Lễ không khỏi lo lắng, nhiều bạc như vậy, ai chi?


 
“Liêu đại nhân?” Cố Cửu Tư thấy Liêu Yến Lễ không phản ứng, hỏi lại lần nữa, “Phương án này từ tay vị đại nhân nào?”


 
Phạm Hiên thấy Cố Cửu Tư đồng ý rồi, cũng không thể khuyên hắn trước mặt Liêu Yến Lễ, vì thế ho nhẹ một tiếng: “Cứ như vậy đi.”


 
Nói rồi, Phạm Hiên để Liêu Yến Lễ đi xuống trước, sau đó ông ngồi trên cao, do dự một lát rồi chậm rãi nói: “Cửu Tư, người trẻ tuổi không nên quá xúc động.”


 
Cố Cửu Tư cười: “Bệ hạ, ta hiểu ý ngài. Quả thực chuyện của Hoàng Hà cần phải giải quyết, Công Bộ đưa ra phương án, chỉ là thiếu tiền, chúng ta phải có tiền.”


 
“Lần trước ngươi kiểm kê quốc khố, còn lại tổng cộng năm ngàn vạn lượng đúng không?”


 
Phạm Hiên hỏi, Cố Cửu Tư đáp: “Vâng.”


 
Vốn dĩ thật ra căn bản ban đầu quốc khố không đủ ba ngàn vạn lượng, nhưng Lục Vĩnh đồng ý nôn ra, sau đó những người khác bị điều tra ra trong án kho bạc cũng nôn ra, cùng với những nhà đại thần khác, quốc khố chợt có gần năm ngàn vạn lượng bạc. Bạc không tính là ít, nhưng cái gì cũng phải tiêu tiền, vì thế cũng hơi khó khăn.


 
Phạm Hiên do dự nói: “Dựa theo kế hoạch này của Công Bộ, tu sửa toàn bộ Hoàng Hà, gần một ngàn vạn, một ngàn vạn lượng bạc này, có phải quá nhiều hay không?”


 
“Bệ hạ, vi thần sẽ nghĩ cách,” Cố Cửu Tư trầm giọng nói, “Chỉ cần bệ hạ đồng ý với vi thần một chuyện.”


 
“Chuyện gì?”

 
“Vi thần định đòi tiền Dương Châu.”


 
Lời này nói ra, Phạm Hiên sửng sốt, Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “Bệ hạ, bây giờ chuyện của Hoàng Hà đã lan truyền khắp nơi rồi, đều nói Hoàng Hà chắc chắn sẽ có lũ lụt, bây giờ Công Bộ cho cách, nếu ta không làm theo cách của Công Bộ, một khi Hoàng Hà thật sự xảy ra chuyện, nhất định dân sẽ oán trách, đến lúc đó người dân sẽ đổ hết tội trong chuyện này lên đầu bệ hạ.”


 
Thiên tai lâm thế, đó là đả kích rất lớn đối với một quân chủ, nếu quân chủ này không xử lý tốt, vậy có thể biết tiếp theo không chỉ là vấn đề lũ lụt.


 
Cố Cửu Tư thấy vẻ mặt Phạm Hiên dần nghiêm túc, liền biết ông đã nghe lọt, Cố Cửu Tư tiếp tục nói: “Bệ hạ, mấy năm gần đây, núi sông phiêu diêu, duy nhất chỉ có Dương Châu là lo thân mình, chỉ có vài cuộc nội loạn, bây giờ Hoàng Hà phải tu sửa, hợp lý nhất hẳn là lấy tiền từ Dương Châu, thứ nhất bây giờ Dương Châu cũng coi như là một phần của Đại Hạ ta, kho bạc nên thuộc sở hữu của Đại Hạ, bọn họ chi tiền cũng theo lý thường; thứ hai, tu sửa Hoàng Hà, thật ra người được lợi lớn nhất ngoài người dân mcũng là thương nhân Dương Châu. Hoàng Hà tu sửa ổn thoả, sau này thương nhân Dương Châu có thể buôn bán qua con đường vận tải đường thuỷ từ Hoàng Hà đến Tư Châu, đối với Dương Châu mà nói, cũng là chuyện tốt.”


 
Phạm Hiên không nói gì, Cố Cửu Tư cũng không nhiều lời, qua một lúc sau, Phạm Hiên nói: “Chuyện này để ta nghĩ đã.”


 
Cố Cửu Tư vâng lời, Phạm Hiên để hắn đi xuống.


 
Đến tối, Cố Cửu Tư về nhà, tâm trạng rất tốt, Liễu Ngọc Như nhìn dáng vẻ của Cố Cửu Tư, nàng cười: “Hình như chàng đang rất vui, vui chuyện gì vậy?”


 
“Ta đang lo lấy tiền tu sửa Hoàng Hà ở đâu ra,” Cố Cửu Tư ngồi xuống sau lưng Liễu Ngọc Như, bóp vai cho Liễu Ngọc Như, vui vẻ nói, “Lạc Tử Thương liền đưa tới cửa.”


 
“Hả?”


 
Liễu Ngọc Như nhướng mày, cảm thấy kì lạ, đang định hỏi lại, Cố Cửu Tư bèn kể lại chuyện buổi sáng.


 
“Ta vốn đang sầu, bọn họ tu sửa Hoàng Hà, số tiền không nhiều cũng không ít, cho thì chắc chắn phải cho, cho số tiền này, ta đang nghĩ xem nên tiết kiệm chuẩn bị số tiền khác thế nào. Kết quả Lạc Tử Thương liền cho ta, một ngàn vạn, trừ khi ta đi cướp, nếu không ta tuyệt đối không thể phun ra số tiền này!”


 
“Vậy,” Liễu Ngọc Như suy tư nói, “Bây giờ hắn về sửa lại phương án, giao một phương án mất không nhiều không ít tiền, e rằng chàng vẫn phải bỏ tiền túi.”


 
“Không đâu,” Cố Cửu Tư cười, “Yên tâm đi,” hắn dựa vào đùi Liễu Ngọc Như, nhắm mắt lại nói, “Liêu Yến Lễ khen phương án này ép ta đưa tiền, nếu đòi Lạc Tử Thương giao tiền, hắn sẽ cho ta một phương án khác tiết kiệm tiền hơn, nàng đoán bệ hạ sẽ nghĩ gì?”


 
“Bây giờ ấy, nếu hắn không trả tiền, vậy từ nay về sau hắn không ra vẻ trước mặt bệ hạ nổi nữa, bệ hạ xử lý hắn là tất nhiên. Nếu hắn cho phương án khác tiết kiệm tiền, vậy không bằng không cho, tốn công vô ích, chắc chắn bệ hạ sẽ nhìn ra hắn muốn mượn chuyện Hoàng Hà để làm khó ta ta. Nàng nghĩ xem vì sao hắn lại ôm cục diện rối rắm này của Hoàng Hà, chính là bởi vì bản thân có thanh danh tốt, nếu cuối cùng không có tiền làm hỏng chuyện của hắn, hắn có ói chết không?”


 
“Cho nên,” Cố Cửu Tư vui vẻ nói, “Một ngàn vạn hôm nay, hắn chi chắc rồi.”


 
Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư vui như vậy, không khỏi cong môi bật cười, nàng giơ tay chọc trán hắn, cười nói: “Chàng đừng đắc ý quá, hắn thông minh lắm đấy, e là vẫn có đường lui.”


 
“Không sợ,” Cố Cửu Tư vẫy tay, “Hắn không đấu lại ta.”


 
“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư đột nhiên nhớ ra, “Bảy ngày nữa ta thăng chức rồi, nàng đã nghĩ xong quà cho ta chưa?”


 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, một lát sau, nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị rồi.”


 
Cố Cửu Tư nghe nàng nói đã chuẩn bị quà, hắn rất vui vẻ, cũng không hỏi nàng chuẩn bị cái gì, chỉ kéo tay nàng: “Nàng chuẩn bị quà cho ta, Thất Tịch năm nay, ta cũng chuẩn bị quà cho nàng.”


 
“Hả?”


 
Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn hắn: “Thất Tịch cũng có quà sao?”


 
“Đương nhiên là có rồi.”


 
Cố Cửu Tư chống cằm, nằm bò trên đất nhìn nàng: “Tết nhất lễ lạc đều phải có quà, ngày như Thất Tịch lại càng phải có. Ngọc Như,” nói rồi Cố Cửu Tư giương mắt nhìn nàng, trong mắt hắn là áy náy, hắn duỗi tay nâng mặt nàng, vẻ mặt chua xót, “Từ khi gả cho ta đến nay nàng chưa hề được an bình, để nàng chịu khổ rồi.”


 
Liễu Ngọc Như nghe được lời này lại cười: “Không cảm thấy khổ.”


 
Nói rồi, nàng nắm tay hắn, dịu dàng nói: “Ta cảm thấy rất lạ, ở bên cạnh chàng, như thế nào ta cũng cảm thấy không khổ.”


 
Nói xong những lời này với Liễu Ngọc Như, đến ngày hôm sau, hoàng đế phê duyệt phương án của Công Bộ, đồng thời để Cố Cửu Tư và Lạc Tử Thương liên thủ toàn quyền quản lý việc này, tất cả chi phí do Cố Cửu Tư phụ trách.


 
Chuyện này tuyên bố trên triều, sau khi ra cửa đại điện, Diệp Thế An và Thẩm Minh liền xông đến, cũng không quan tâm Giang Hà đang ở đó, Diệp Thế An vội vàng nói: “Cửu Tư, chuyện này ngươi biết không?”


 
Cố Cửu Tư chớp mắt, gật đầu nói: “Biết.”


 
“Vậy vì sao ngươi không từ chối?”


 
Diệp Thế An bối rối: “Theo phương án của Lạc Tử Thương, Hộ Bộ lấy đâu ra tiền? Nếu Hộ Bộ không có tiền, có bất cứ vấn đề gì đều do ngươi đấy.”


 
“Đúng vậy đúng vậy,” Thẩm Minh sốt ruột nói, “Rõ ràng là hắn đang tìm cách hại huynh đấy.”


 
“Không sao,” Cố Cửu Tư cười, quay đầu nhìn Giang Hà đang đứng một bên, “Không phải còn có cữu cữu sao?”


 
“Hả?” Giang Hà nâng mắt nhìn qua, “Cố thượng thư, việc này do ngài phụ trách, tại hạ kẻ hèn thị lang, không thể đảm đương nổi.”


 
“Cữu cữu khiêm tốn rồi,” Cố Cửu Tư vội nói, “Ngài tung hoành quan trường hơn hai mươi năm, việc này không làm khó được ngài.”


 
“Làm khó đấy.” Giang Hà gật đầu, “Quá khó khăn, ta phải nhanh về nhà ngủ, tiểu Cửu Tư,” hốt bản của Giang Hà đập lên vai Cố Cửu Tư, “Biểu hiện cho tốt, bệ hạ nhìn đấy.”


 
Nói xong, Giang Hà liền ngáp rời đi.


 
Giang Hà đi rồi, Diệp Thế An và Thẩm Minh nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư cầm hốt bản trong tay, thở dài: “Cữu cữu không giúp ta, ta cũng chẳng còn cách nào, đi, chúng ta đến Lạc phủ một chuyến.”


 
“Hả?”


 
“Làm gì?”


 
Thẩm Minh và Diệp Thế An đồng thời đặt câu hỏi, Cố Cửu Tư buông tay: “Đòi tiền chứ gì.”


 
Nghe vậy, Diệp Thế An và Thẩm Minh đều ngẩn người, Cố Cửu Tư lại đi trước, một lát sau, Diệp Thế An đột nhiên phản ứng lại: “Ngươi định tìm Lạc Tử Thương đòi tiền? Bệ hạ chấp thuận?”


 
“Không được bệ hạ chấp thuận, ta dám đi đòi tiền à?”


 
Cố Cửu Tư hờ hững nói: “Đi thôi.”


 
Sau khi nói xong, ba người trực tiếp đến Lạc phủ, lúc nhận được bái thiếp, Lạc Tử Thương ngẩn người, bèn hỏi: “Hắn đến làm gì?”


 
“E là muốn bàn bạc chuyện tu sửa Hoàng Hà với ngài.”


 
Thị vệ bên cạnh cười nói: “Ngài cho hắn một vấn đề khó như vậy, có lẽ bây giờ hắn đang sứt đầu mẻ trán.”


 
Lạc Tử Thương nghe vậy lại không cười nổi.


 
Nếu Cố Cửu Tư và Liêu Yến Lễ cãi nhau long trời lở đất, vậy mới thật sự là sứt đầu mẻ trán. Nhưng Cố Cửu Tư lại đồng ý, ngược lại hắn có vài phần bất an. Bây giờ Cố Cửu Tư xuất hiện ở cửa nhà hắn, Lạc Tử Thương càng bất an.


 
Nhưng hắn vẫn sai người mời Cố Cửu Tư vào sân, giơ tay mời Cố Cửu Tư ngồi xuống đối diện bàn cờ. Cố Cửu Tư và Diệp Thế An Thẩm Minh ngồi xuống đối diện Lạc Tử Thương, khí thế mười phần.


 
Lạc Tử Thương sai người pha trà, cười nói: “Không biết hôm nay Cố đại nhân đến phủ ta có chuyện gì?”


 
Cố Cửu Tư không nói lời nào, giơ bàn tay trắng nõn của hắn ra.


 
Lạc Tử Thương khó hiểu, phát ra âm thanh nghi hoặc: “Hả?”


 
Vẻ mặt Cố Cửu Tư không kiên nhẫn, nói thẳng: “Đưa tiền.”


 
“Ý của Cố đại nhân là?”


 
“Chúng ta nói thẳng nhé,” Cố Cửu Tư nói thẳng, “Tu sửa Hoàng Hà không có vấn đề, phương án của ngươi ta cũng rất tán thành, nhưng quốc khố không có tiền, một ngàn vạn lượng, lấy từ Dương Châu đến đây.”


 
Lạc Tử Thương ngẩn người, một lát sau, hắn cười nhẹ: “Cố đại nhân nói đùa rồi, Lạc mỗ chỉ là một Công Bộ Thị Lang, sao có thể lấy tiền từ Dương Châu?”


 
“Lạc đại nhân, cần gì chứ?”


 
Cố Cửu Tư thở dài: ”Đã lúc nào rồi, còn giả làm sói đuôi to, thấy thú vị không? Ngươi sai người đi lan truyền chuyện Hoàng Hà khắp nơi, lại đưa ra kế hoạch trăm năm tu sửa Hoàng Hà vào thời điểm này, đơn giản là muốn lấy tiền từ chỗ ta. Tiền là vấn đề khó nhất trong chuyện này, nếu ta chi ra, Hoàng Hà ngươi sửa, công lao đều thuộc về ngươi, sau này bệ hạ muốn động đến ngươi, vậy phải nhìn xem dân có đồng ý không đã. Nếu ta không chi ra tiền, đó là Hộ Bộ làm việc không tốt, chiêu này của ngươi rõ ràng là làm khó ta, ngươi cũng đừng giả bộ hồ đồ nữa, chuyện tu sửa Hoàng Hà có lợi cho thanh danh của ngươi, cũng tiện cho Dương Châu thông thương, ngươi chi số tiền này rất có lời với ngươi.”


 
“Hình như Cố đại nhân có rất nhiều hiểu lầm với tại hạ.”


 
Lạc Tử Thương cười: “Lạc mỗ đưa ra phương án này, chỉ là cảm thấy phương án này tốt mà thôi. Toàn bộ Công Bộ cùng họp rồi quyết định chọn phương án này, không phải là Lạc mỗ cố ý làm ra phương án này nhằm vào ngài.”


 
Nói rồi Lạc Tử Thương rót trà cho Cố Cửu Tư, cung kính nói: “Mà Dương Châu do Vương công tử quản lý, tại hạ cũng chỉ từng là mưu sĩ của ngài ấy thôi, bây giờ tại hạ đã đến Đông Đô, là thần tử của bệ hạ, sao có thể lấy ra một ngàn vạn từ Dương Châu chứ? Lạc mỗ có thể thử xem, nhưng có thể lấy được tiền không thì không phải Lạc mỗ có thể quyết định.”


 
“Lạc đại nhân thoái thác?”


 
“Cố đại nhân đừng làm khó người khác.”


 
Lạc Tử Thương đối mặt với Cố Cửu Tư, một lúc sau, Cố Cửu Tư nhẹ nhàng cười: “Lạc đại nhân, ta khuyên ngươi đưa tiền đi, đừng làm loạn quá khó coi.”


 
“Không phải Lạc mỗ không muốn đưa,” Lạc Tử Thương nhíu mày, “Là thật sự không thể đưa.”


 
“Được.” Cố Cửu Tư gật đầu, đứng dậy, “Ta hiểu rồi. Lạc đại nhân, sau này ngày nào ta cũng sẽ đến cửa đòi tiền một lần, ta nhất định sẽ đòi được một ngàn vạn này, ngài cứ chờ xem.”


 
“Cố đại nhân,” Lạc Tử Thương thở dài, “Cần gì chứ? Nếu Hộ Bộ thật sự không có tiền, sao cứ nhất định phải làm theo phương án này chứ? Công Bộ vẫn còn phương án khác, chẳng lẽ Liêu đại nhân không đưa qua sao?”


 
“Tính mạng con người là quan trọng nhất, chẳng lẽ tiền quan trọng hơn mạng người sao? Chuyện của Hoàng Hà, nhất định phải làm tốt nhất, chúng ta không thể bởi vì tiếc tiền mà chọn từng phương án được, chúng ta không thể để Hoàng Hà vỡ đê, không thể để một mẫu ruộng tốt bị phá huỷ, càng không thể để một người dân đánh mất tính mạng, trôi dạt khắp nơi, cửa nát nhà tan!”


 
Hắn nói rất đường hoàng, Lạc Tử Thương không cười nổi nữa, hắn miễn cưỡng nói: “Cố đại nhân nói rất đúng.”


 
“Cho nên khi nào tiền của Dương Châu đến?”


 
“Ta nói rồi…”

 
“Việc củ Hoàng Hà cấp bách, tiền vừa đến, chúng ta có thể lập tức khởi công luôn.”


 
“Cố đại nhân…”


 
“Một ngàn vạn,” Cố Cửu Tư đến gần Lạc Tử Thương, bắt lấy cổ tay Lạc Tử Thương, nói bằng giọng thành khẩn: “Lạc đại nhân, chỉ cần một ngàn vạn thôi, là có thể cứu vớt người dân cứu vớt thương sinh rồi, Dương Châu có tiền như vậy, Lạc đại nhân không thể cứ sắt đá thế mãi được!”


 
“Cố đại nhân!”


 
Rốt cuộc Lạc Tử Thương không chịu được nữa, tức giận nói: “Tại hạ có thể cố gắng nói vài lời hay với Vương công tử để lấy tiền, nhưng Dương Châu không phải của Lạc mỗ, Cố đại nhân đừng vô lý ép tại hạ như vậy!”


 
Nói rồi, Lạc Tử Thương muốn hất tay Cố Cửu Tư ra, nhưng sức của Cố Cửu Tư rất lớn, hắn nắm lấy cổ tay của Lạc Tử Thương không buông, tiếp tục nói: “Lạc đại nhân đừng không nói lý như vậy, lúc mới đến Đông Đô ngươi nói với bệ hạ thế nào? Nếu không phải Dương Châu là do ngươi quản lý, ngươi cho rằng ngươi không có thân phận mưu sĩ lão luyện có thể trở thành Thái Tử thái phó, rồi lại trở thành Công Bộ Thị Lang thế nào? Mọi người đều biết quan hệ của ngươi và Vương gia, nghe nói Vương công tử và ngài có quan hệ không trong sáng…”


 
“Cố Cửu Tư!”


 
Lạc Tử Thương nghe vậy hoàn toàn tức giận, hắn chưa từng gặp qua người nào vô lại lì lợm không biết xấu hổ như vậy, hắn dùng toàn lực, đẩy Cố Cửu Tư ra, phẫn nộ quát: “Ngươi đến phủ ta tìm chuyện đúng không? Hộ Bộ đòi tiền thì đến Dương Châu tìm Vương công tử mà đòi, ta nói cho ngươi, không lấy được một đồng tiền nào từ chỗ ta đâu, ngươi cút ra ngoài cho ta!”


 
Nói xong, Lạc Tử Thương xoay người nói với thị vệ bên cạnh: “Tiễn khách.”


 
Sao Cố Cửu Tư có thể để Lạc Tử Thương dễ dàng đi như vậy chứ, hắn nhanh chóng đuổi theo, vội vàng nói: “Lạc đại nhân đừng đi, một ngàn vạn này chúng ta vẫn có thể…”


 
“Cố đại nhân,” thị vệ của Lạc Tử Thương chắn trước mặt Cố Cửu Tư, giơ tay ngăn Cố Cửu Tư lại, “Ngài cần phải đi.”


 
“Lạc Tử Thương!”


 
Cố Cửu Tư vòng qua thị vệ muốn bắt Lạc Tử Thương, thị vệ chợt ra tay, đánh một quyền lại.


 
Thẩm Minh thấy thị vệ động thủ, sao có thể để yên? Hắn nhanh chóng ra tay, ba người và thị vệ Lạc phủ đánh nhau.


 
Lạc Tử Thương bị Cố Cửu Tư làm cho tức phát điên, phân phó quản gia một tiếng: “Ném ra ngoài.” Sau đó trực tiếp vào phòng của mình.


 
Cố Cửu Tư và Thẩm Minh Diệp Thế An bị đuổi trong sân tán loạn, có thể nói là sân của Lạc Tử Thương ngọa hổ tàng long, rõ ràng có rất nhiều cao thủ giang hồ, ba người bị đuổi đánh một lúc, ba người đều đã mệt, cuối cùng không chống cự nữa, bị thị vệ tóm lấy đưa ra cửa, mở cửa lớn ra, trực tiếp ném ra ngoài, sau đó “rầm” một tiếng nhanh nhẹn lưu loát đóng cửa lớn lại.


 
Ba người nhào đến cửa lớn Lạc gia bằng thư thế chó ăn phân, ba người chẳng ai muốn nhúc nhích, sợ nâng mặt lên bị người ta phát hiện.


 
Nhưng mà đã có rất nhiều người vây xung quanh, mọi người nhìn ba người mặc quan bào chỉ chỉ trỏ trỏ, một lúc lâu sau, rốt cuộc Cố Cửu Tư từ bỏ mặt mũi, ngẩng đầu lên, chống thân mình, dứt khoát ngồi xếp bằng ở cửa Lạc gia, lớn tiếng nói: “Lạc Tử Thương, ta nói cho ngươi, hôm nay ngươi không cho tiền tu sửa Hoàng Hà, ta sẽ không đi đâu!”


 
“Lạc tử Thương, ta và ngươi cùng là người Dương Châu, ta biết rõ ngươi, lòng dạ nhỏ nhen, ban đầu làm mưu sĩ của Vương Thiện Tuyền, chuyên môn nịnh hót, dụ Vương gia nghe theo ngươi, ngươi ở Dương Châu, hãm hại người dân, cướp đoạt tiền tài, ăn hối lộ trái pháp luật, trung gian kiếm lời vào túi tiền riêng, bản thân giàu đến chảy mỡ, thấy có chiến tranh, muốn tìm chỗ dựa nên tới Đông Đô. Nói là Dương Châu do Vương gia quản lý, thật ra rõ ràng là ngươi đang quản lý, toàn bộ quan trường Dương Châu, ai không phải người của ngươi?! Nếu không phải nể mặt ngươi, ngươi không có công danh, cũng không có công lao gì, sao vừa đến Đông Đô đã trở thành Thái Tử thái phó chứ, không dựa vào Dương Châu thì ngươi dựa vào cái gì, dựa vào gương mặt tiểu bạch kiểm của ngươi sao?!”


 
Cố Cửu Tư ngồi ở cửa, trách những chuyện Lạc Tử Thương làm ra ở Dương Châu như một phụ nhân chợ búa đanh đá, người xung quanh nghe hắn nói đều đến vây xem, Cố Cửu Tư nói sinh động như thật, người khác nghe rất hứng thú.


 
Cố Cửu Tư nói hươu nói vượn ở bên ngoài, thị vệ Lạc phủ ở bên trong nghe vài câu liền chạy đi tìm Lạc Tử Thương: “Chủ tử, Cố Cửu Tư ngồi ở ngoài nói linh tinh về ngài, phải làm gì ạ?”


 
Tay Lạc Tử Thương đỡ trán, thống khổ nói: “Hắn nói cái gì?”


 
“Đều… Đều là mấy lời không đứng đắn không đàng hoàng.”


 
Thị vệ lúng túng: “Nói về chuyện của Dương Châu, hắn không nói thẳng, nhưng bây giờ mọi người đều đoán, đoán tiểu công tử…”


 
“Tiểu công tử làm sao?”


 
Lạc Tử Thương ngẩng đầu lên, lạnh giọng hỏi, thị vệ nhắm mắt, dứt khoát nói: “Nói tiểu công tử là con riêng của ngài!”


 
“Khốn nạn!”


 
Lạc Tử Thương đột nhiên đứng dậy, tức giận đá cái bàn trước mặt, tức giận nói: “Hạ lưu! Vô sỉ! Tên khốn khiếp!”


 
Lạc Tử Thương biết không thể để Cố Cửu Tư tiếp tục nói hươu nói vượn nữa, bèn đứng dậy, mang theo người xông ra ngoài.


 
Hắn vừa mở cửa liền thấy Cố Cửu Tư ngồi ở cổng lớn, trên mặt có vết thương, y phục không chỉnh tề, tóc tai hỗn độn, nhưng hắn ngồi thản nhiên tiêu sái như vậy lại có vài phần phóng khoáng khi lấy trời đất làm chiếu.


 
Trước mặt hắn có chén nước, rõ ràng là có người còn bưng nước cho hắn, người dân vây xung quanh trong ba tầng ngoài ba tầng, Thẩm Minh và Diệp Thế An xấu hổ đứng dưới cây liễu bên cạnh, hiển nhiên lúc này không muốn nhập hội nói chuyện với Cố Cửu Tư.


 
Cố Cửu Tư vẫn đang nói hươu nói vượn, Lạc Tử Thương sai người tách người dân ra, chịu đựng đi đến bên cạnh Cố Cửu Tư, miễn cưỡng nở nụ cười: “Cố đại nhân, ngài và tại hạ nổi lên xung đột, cũng không cần hạ thấp bản thân ở chỗ này phỉ báng tại hạ. Ngài nên về sớm đi, có chuyện gì, ngày mai chúng ta bàn lại trên triều nhé?”


 
Nghe vậy, Cố Cửu Tư nâng mắt nhìn Lạc Tử Thương: “Khoảng đất này là của nhà ngươi?”


 
Gương mặt Lạc Tử Thương cứng lại, thị vệ bên cạnh vội nói: “Dù không phải nhà chúng ta, ngươi phỉ báng công tử, cũng là ngươi không đúng.”


 
“Ta phỉ báng hắn? Ta có nói với mọi người rằng những chuyện này không nhất định là thật không?”


 
“Có nói.”


 
Tất cả người dân cùng nhau trả lời, sáng mắt lên nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư tiếp tục nói: “Ta có nói là mọi người đừng tin không?”


 
“Có nói.”


 
Người dân tiếp tục trả lời.


 
Cố Cửu Tư hỏi tiếp: “Kể chuyện cũng coi như phỉ báng sao?”


 
“Không tính.”


 
Mọi người tiếp tục trả lời, sau đó, một đứa bé nhỏ giọng hỏi: “Cố đại nhân, ngài còn kể tiếp không?”


 
Cố Cửu Tư nghe vậy rất vui, hắn ho nhẹ một tiếng, quay đầu nói với Lạc Tử Thương: “Lạc đại nhân ngươi xem, ta không phỉ báng ngươi, ta đang kể chuyện mà, mọi người sẽ không coi là thật đâu, ngài yên tâm đi. Ta ấy à, vừa phát hiện sở trường và sở thích mới của mình, ta cảm thấy những người dân ngoài cửa rất thuần phác, cũng có vấn đề chung với ta, bây giờ chuyện chủ yếu của ta là lấy tiền tu sửa Hoàng Hà từ chỗ ngài, ngài kéo dài một ngày, ta đến thêm một ngày, giao lưu với người dân nhiều hơn, đúng không?”


 
Cố Cửu Tư nhìn mọi người, giang hai tay vẫy vẫy: “Cho tràng vỗ tay.”


 
Mọi người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nhanh chóng vỗ tay. Trong tiếng vỗ tay, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Lạc Tử Thương: “Lạc đại nhân, ta khuyên ngươi ấy, đừng chậm trễ nữa, nên đưa tiền thì đưa tiền, chuyện của Hoàng Hà không thể chậm trễ, đó là đòi mạng, dù sao ngươi kéo dài sớm hay muộn thì cũng phải cho, chết sớm siêu sinh sớm, sao phải làm khó chúng ta chứ?”


 
“Đúng vậy,” một người dân bên cạnh nói, “Lạc đại nhân, vừa nãy chúng ta đã nghe kể rồi, Dương Châu có tiền, bây giờ quốc khố không có tiền, Hoàng Hà cần phải tu sửa, ngài phát từ bi, để Dương Châu đưa tiền đi.”


 
“Ta không có tiền!” Lạc Tử Thương nhẫn nhịn, khắc chế nói, “Các vị, mọi người đừng nghe hắn nói bậy, ta chỉ là một Công Bộ thị lang, sao có thể lấy tiền từ Dương Châu chứ?”


 
“Vậy ngài tìm Cơ phu nhân đi,” một người dân lập tức nói, “Hoặc là Vương công tử kia, ngài và Vương công tử, ách…”


 
“Láo xược!”


 
Thị vệ bên cạnh gầm lên, Lạc Tử Thương biết không thể nói rõ nữa rồi.


 
Trên đời này lời đồn vĩnh viễn chạy nhanh hơn chân tướng, đặc biệt là chuyện có phong nguyệt này, ai cũng không muốn đi nghiên cứu chân tướng, hơn nữa trên thực tế, hắn phụ tá Cơ phu nhân, quả thực cũng là vì có một ít quan hệ cá nhân, có điều quan hệ giữa bọn hắn không phải cái người dân đang nghĩ. Nhưng những người dân này đâu tin lời hắn?


 
Bọn họ đã bị Cố Cửu Tư kích động rồi, chỉ còn chờ xem náo nhiệt thôi.


 
Lạc Tử Thương đau đầu, hắn giơ tay ấn trán, cuối cùng nói: “Cố đại nhân, chuyện này ngày mai chúng ta bàn bạc sau, ngài là đại thần tam phẩm, ngồi ở cửa như vậy, khó coi.”


 
Vừa mới dứt lời, trong đám người liền truyền đến một tiếng hỏi kinh ngạc: “Lang quân?”


 
Vừa nghe thấy giọng nói này, Cố Cửu Tư sợ tới mức bật dậy khỏi mặt đất, Liễu Ngọc Như đi ra từ trong đám người, nhìn Lạc Tử Thương, lại nhìn Cố Cửu Tư, nghi hoặc nói: “Đây là?”


 
“Nương tử đến rồi.”


 
Cố Cửu Tư không ngờ dáng vẻ này của hắn lại bị Liễu Ngọc Như nhìn thấy, hắn lúng túng nói: “Sao hôm nay lại không đến cửa hàng?”


 
“Vừa vặn đi ngang qua.”


 
Nói rồi, ánh mắt Liễu Ngọc Như rơi xuống mặt Cố Cửu Tư, nàng cả kinh hỏi: “Lang quân, chàng làm sao vậy?”


 
“Không… Không…”


 
Cố Cửu Tư nói lắp, có điều vẫn chưa nói xong, một người dân bên cạnh đã lớn tiếng nói thay: “Phu nhân, vừa rồi Cố đại nhân bị thị vệ của Lạc gia đánh.”


 
Liễu Ngọc Như kinh ngạc nhìn Lạc Tử Thương, Cố Cửu Tư vội vàng nói: “Không nghiêm trọng…”


 
“Bị ném ra ngoài!”


 
Một người dân khác lập tức bổ sung. Liễu Ngọc Như lập tức nhìn mặt Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư nói tiếp: “Thật sự không…”


 
“Mặt chạm đất, ‘rầm’ một cái, nghe đã thấy đau!”


 
“Ngươi có thể im đi được không?!”


 
Rốt cuộc Cố Cửu Tư không thể nhịn được nữa, hắn hét lên với mọi người. Người dân lẳng lặng nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư xấu hổ quay đầu lại, sau đó giải thích: “Thật sự không đau lắm…”


 
Nhưng hốc mắt Liễu Ngọc Như đã đỏ lên, nàng nắm lấy tay Cố Cửu Tư, tức giận nói: “Phu quân, bọn họ khinh người quá đáng!”


 
“Ừm…” Cố Cửu Tư cúi đầu, không dám nói gì, Liễu Ngọc Như quay đầu lại nhìn chằm chằm Lạc Tử Thương, “Lạc Tử Thương, tốt xấu gì lang quân nhà ta cũng là Thượng Thư đại nhân tam phẩm, ngươi dám để thị vệ ẩu đả mệnh quan triều đình, có còn vương pháp hay không, có còn tôn ti hay không?!”


 
“Liễu Ngọc Như ngươi nói lý đi,” Bị hỏi như vậy, quả thực là Lạc Tử Thương đã bị đôi phu thê này làm cho tức điên lên, hắn giơ tay chỉ vào Cố Cửu Tư, tức giận nói, “Là hắn đến cửa nhà ta tìm ta đòi tiền, ta không cho, hắn liền ăn vạ không đi, không chỉ muốn động thủ đánh ta, còn đả thương rất nhiều thị vệ nhà ta.”


 
“Ngươi nói bậy!” Liễu Ngọc Như lập tức nói thay Cố Cửu Tư, “Xưa nay lang quân nhà ta văn nhã khéo léo, ngươi thấy chàng ấy hơi cao nhưng người gầy yếu, nhà các ngươi bao nhiêu người, chàng ấy có thể đánh thị vệ nhà ngươi sao? Lạc đại nhân, ngài muốn vu hãm người thì cũng phải có mức độ.”


 

“Ta vu hãm?” Lạc Tử Thương nói thay thị vệ bên cạnh, chỉ vào vết ứ máu trên mặt hắn, “Vậy ngươi đến nói cho ta biết đây là ai đánh? Ngươi nghĩ mắt mọi người bị mù sao?”


 
“Đây rõ ràng là Thẩm tướng quân Thẩm Minh đánh!”


 
Liễu Ngọc Như trả lời rất hợp lý, Thẩm Minh đứng dưới cây liễu bên cạnh vừa mua tào phớ ăn phun ra cái “phụt”.


 
Liễu Ngọc Như chỉ vào Thẩm Minh: “Xem hình thể này, xem sự hung ác này, thế nào cũng là Thẩm tướng quân làm, phu quân ta là văn thần, có thể làm ra loại chuyện này sao?”


 
Lạc Tử Thương: “…”


 
Thẩm Minh, Diệp Thế An: “…”


 
Cố Cửu Tư đứng sau lưng Liễu Ngọc Như, liều mạng gật đầu.


 
Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, nói tiếp: “Vừa nãy ta đi ngang qua nghe kể hiểu rồi, bây giờ phải tu sửa Hoàng Hà, ngài không muốn chi tiền, tiền thì ai cũng để ý, ta là thương nhân, đạo lý này ta hiểu, nhưng vì thế mà đánh người có phải hơi quá đáng không?”


 
“Không phải ta không muốn chi, là ta không có tiền!”


 
Lạc Tử Thương sắp sụp đổ: “Phu thê các ngươi có thể nói lý được không?”


 
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như quay đầu lại, cầm tay Cố Cửu Tư, “Trái tim Lạc đại nhân luôn ở Dương Châu, sống chết của nhân dân chẳng liên quan gì đến hắn, chàng không cần xin hắn nữa, chúng ta nghĩ cách, chúng ta bán cửa hàng, bán nhà cửa, triệu tập người dân, cùng nhau quyên tiền, có thể tu sửa Hoàng Hà được mà. Thiên hạ này chẳng có việc gì quan trọng hơn người dân, ta nguyện màn trời chiếu đất với chàng, cùng nhau chịu khổ, chàng là quan tốt, chúng ta không thể học người nào đó.”


 
“Nương tử nói đúng,” Cố Cửu Tư thở dài, “Là ta nghĩ thiếu chu toàn, ta tưởng rằng Lạc đại nhân cũng là một quan tốt, quan tâm đến dân, không ngờ… Thôi thôi.”


 
Cố Cửu Tư xua tay: “Vậy ta cáo từ.”


 
“Cáo từ.”


 
Hai phu thê nói xong, Liễu Ngọc Như kéo Cố Cửu Tư đi.


 
Cố Cửu Tư đi khập khiễng, Liễu Ngọc Như còn không quên lo lắng hỏi: “Lang quân, chân của chàng không sao chứ?”


 
“Không sao,” Cố Cửu Tư thở dài, “Nương tử đừng lo lắng, chắc là không gãy đâu.”


 



 
Hai người đỡ nhau lên xe ngựa, sau khi lên xe ngựa, hai người nhìn nhau, không nhịn được cười phá lên.


 
Diệp Thế An và Thẩm Minh lên xe ngựa theo, thấy hai người ngồi bên cạnh đang ôm bụng cười, Diệp Thế An thở dài: “Khoa trương quá.”


 
“Mặc kệ hắn à?”


 
Cố Cửu Tư ngồi ở một bên, vứt quả táo nói: “Dù sao, bây giờ những lời nên nói đều đã nói rồi, trước đó hắn lan truyền chuyện của Hoàng Hà đi khắp nơi, chỉ toàn nói hươu nói vượn bên ngoài, khiến cho ai cản trở chuyện Hoàng Hà chính là tội nhân, vậy hôm nay ta gậy ông đập lưng ông, để hắn cảm nhận được cảm giác bị chụp mũ.”


 
“Không phải đứng chỗ cao thì đúng rồi,” Cố Cửu Tư cười nhạo, “Ngày ngày khấu cao mũ, khiến cho mọi người không thể làm gì, loại người này, ta cũng đưa hắn cái mũ để đội.”


 
“Mọi người ấy,” Liễu Ngọc Như thở dài, cầm lấy chai thuốc bên cạnh, ngồi cạnh Cố Cửu Tư, bôi thuốc cho hắn, “Đi làm loạn thì đi làm loạn, sao còn để người ta đánh chàng thế này? Ta nghe nói mọi người bị đánh, làm ta sợ muốn chết.”


 
Liễu Ngọc Như nghe nói ba người bọn họ ở Lạc phủ bị ném ra khỏi cửa, nàng vội vàng đến, vừa đến liền thấy Cố Cửu Tư đang mắng, thấy Cố Cửu Tư tinh lực tràn đầy, nàng mới nhẹ nhõm hơn.


 
Cố Cửu Tư bị nàng thổi miệng vết thương, hơi đau, hắn nhe răng trợn mắt nói: “Không để lại vài vết thương, ngày mai không nói rõ được. May mà hôm nay Thế An và Thẩm Minh đến cùng ta, nếu không có lẽ ta thật sự sẽ bị thị vệ nhà hắn đánh chết ở Lạc phủ.”


 
Nói rồi, Cố Cửu Tư nhớ ra gì đó, vội vàng nói với Diệp Thế An và Thẩm Minh: “Chắc chắn ngày mai Lạc Tử Thương sẽ tham tấu chúng ta, phải giữ lại vết thương trên mặt, chỉ cần ngày mai bệ hạ mở miệng nói về chuyện này, đừng nói gì cả, trực tiếp quỳ xuống xin lỗi, những lời khác ta sẽ nói.”


 
“Vậy huynh còn bôi thuốc?”


 
Thẩm Minh tức giận: “Không có ai bôi thuốc cho chúng ta!”


 
“Ngươi cưới thê tử đi.”


 
Cố Cửu Tư đắc ý, hắn vừa nói xong, hai người bên cạnh đều trầm mặc.


 
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói vậy, nàng hơi do dự: “Vậy còn bôi thuốc không?”


 
“Bôi bôi bôi.” Cố Cửu Tư lập tức nói, “Ta muốn thổi nữa.”


 
“Đủ rồi!” Diệp Thế An và Thẩm Minh cùng kêu lên, kéo Cố Cửu Tư lại, Cố Cửu Tư giãy giụa, hai người liền đè hắn, Cố Cửu Tư oa oa kêu lên, Liễu Ngọc Như bên cạnh cười nhìn, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời chiều ngả về tây, đúng là thời điểm tốt.


 
Buổi tối ba người không xử lý miệng vết thương, hôm sau thức dậy, màu miệng vết thương càng đậm, ba người mang gương mặt này lên triều. Lên triều, sau khi nói vài chuyện lớn, Phạm Hiên liền nói: “Cố Cửu Tư, Diệp Thế An, Thẩm Minh, ta nhận được một sổ con, nói ba người các ngươi xông vào phủ đệ của Lạc đại nhân, còn đánh rất nhiều thị vệ trong phủ, các ngươi định giải thích thế nào?”


 
“Bệ hạ,” ba người lần lượt đứng ra, nhanh nhẹn quỳ xuống, cùng nói, “Vi thần biết sai.”


 
Xin lỗi thành khẩn như vậy nhanh chóng như vậy, làm người ở đây không thể nói gì.


 
Cố Cửu Tư nâng gương mặt bị thương của hắn lên, nghiêm túc nói: “Bệ hạ, vi thần biết sai. Cũng do hôm qua vi thần sốt ruột vì khoản tiền của Hoàng Hà nên mới nổi lên xung đột với Lạc đại nhân, nóng vội vì việc nước, mong Lạc đại nhân thứ lỗi.”


 
“Bất kể thế nào, động thủ ở phủ đệ của người khác, các ngươi không đúng.” Phạm Hiên ho nhẹ một tiếng, sau đó nói, “Phạt các ngươi ba tháng bổng lộc.”


 
Ba người tạ ơn, chuyện này kết thúc.


 
Sau khi ra cửa, Thẩm Minh lẩm bẩm: “Chúng ta nên biện giải một chút.”


 
“Chuyện đã giải quyết xong rồi.”


 
Cố Cửu Tư lại mở miệng, Diệp Thế An nhìn qua, mờ mịt hỏi: “Chuyện gì?”


 
“Lạc Tử Thương đồng ý đưa tiền.”


 
Cố Cửu Tư lười biếng duỗi eo: “Ta cũng yên tâm.”


 
“Sao huynh biết?” Thẩm Minh ngây ra, Diệp Thế An nghĩ, lại nói: “Trên mặt ba người chúng ta có vết thương, rõ ràng là chúng ta nghiêm trọng hơn, nhưng bệ hạ hoàn toàn chưa nghĩ đã phạt chúng ta, tất nhiên là ông đang biểu đạt thái độ với Lạc Tử Thương. Thái độ của bệ hạ với Lạc Tử Thương chuyển biến tốt đẹp, tất nhiên là Lạc Tử Thương đã đồng ý đưa tiền.”


 
“Thông minh.” Hai tay Cố Cửu Tư hợp lại trong tay áo, đi về phía trước, “Có lẽ là bây giờ Lạc Tử Thương đang nôn ra một búng máu rồi.”


 
“Dương Châu càng yếu, sau này con đường của hắn càng khó đi.”


 
Diệp Thế An nhíu mày: “Nhưng ta không rõ, ngươi nghĩ xem vì sao hắn nhất định phải đến Đông Đô?”


 
“Đúng vậy,” Thẩm Minh lập tức nói, “Tính thế nào cũng cảm thấy, hắn ở Dương Châu ngồi nhìn người ta đấu nhau có phải tốt hơn không?”


 
Vấn đề này làm Cố Cửu Tư trầm mặc, một lúc sau, hắn chậm rãi cười: “Ai mà biết được? Hắn có nguyên nhân của hắn, chúng ta đừng nghĩ nhiều, chờ ——” Cố Cửu Tư cong khóe miệng, nhìn xe ngựa của Lạc Tử Thương ở phía xa, “Ngày xảy ra chuyện đi.”


 
Diệp Thế An và Thẩm Minh nhìn theo tầm mắt Cố Cửu Tư, thấy Lạc Tử Thương phía xa đang vén màn xe, hắn nhận thấy tầm mắt của bọn họ, gật đầu với bọn họ.


 
Ba người hành lễ, xem như đáp lễ.


 
Bị phạt ba tháng bổng lộc, mấy ngày sau, Phạm Hiên gọi Cố Cửu Tư vào cung.


 
“Lạc Tử Thương đã liên lạc với Cơ phu nhân,” Phạm Hiên gõ mặt bàn “Một ngàn vạn, Dương Châu sẽ chi, nhưng có một điều kiện.”


 
“Dạ?”


 
“Một ngàn vạn không cho không,” Phạm Hiên nói, “Ý của Cơ phu nhân là, hy vọng Đại Hạ mở rộng khoản nợ của U Châu ra khắp cả nước, trở thành quốc gia mắc nợ. Dương Châu nguyện chi một ngàn vạn mua lại quốc nợ của Đại Hạ.”


 



 
Tác giả có lời muốn nói: Lạc Tử Thương: Người đọc có thể nói lý được không, Cố Cửu Tư mang một đoàn đến đánh ta, mọi người còn cảm thấy ta ức hiếp hắn?!! Mấy người bị Liễu Ngọc Như nhập, bị vẻ đẹp của Cố Cửu Tư che mắt rồi!!!


 
Cố Cửu Tư: Cảm ơn, ta thật sự đẹp trai hơn ngươi.
 
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play