Cố Cửu Tư cõng Liễu Ngọc Như ra khỏi cung, một đoạn đường rất ngắn, hắn lại cảm thấy cực kỳ dài.


 

Ban đầu hắn vẫn đi, sau đó chạy, cuối cùng không quan tâm đến hình tượng nữa, chạy như điên xông ra ngoài. Sau khi lao ra, hắn thấy xe ngựa của Cố phủ chờ ở ngoài cửa, hắn nhảy lên xe ngựa, vội vàng nói với phu xe: “Đi!”


 
Liễu Ngọc Như đã ngủ rồi, Cố Cửu Tư ngồi trong xe ngựa, vẻ mặt lạnh lẽo, bàn tay nắm tay Liễu Ngọc Như của hắn run nhè nhẹ, mím chặt môi không nói gì. Hắn nắm tay nàng, cảm nhận nhiệt độ của nàng, đặt tay nàng đến môi hắn, nhẹ nhàng hôn lên.


 
Mây đen cuồn cuộn trong mắt hắn, nhưng hắn kiềm chế.


 
Còn trong nội cung, Thái Hậu nhìn Phạm Hiên, nói bằng một giọng không thể tin được: “Bệ hạ, ngài cứ để cho hắn đi như vậy?”


 
Phạm Hiên uống trà, không nói gì. Thái Hậu đột nhiên cất cao giọng: “Bệ hạ, ngài cứ để cho loạn thần tặc tử này đi như vậy?! Hắn không màng thánh lệnh gào thét trước cửa cung, thậm chí còn động võ với cấm quân, đây là cái gì? Đây là phạm thượng! Là mưu nghịch! Bệ hạ cứ mặc kệ như vậy?!”


 
“Thái Hậu,” Phạm Hiên kéo dài giọng, thổi chén trà, “Cố ái khanh còn trẻ, tính tình lỗ mãng, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, ta sẽ phạt hắn, ngài đừng nhọc lòng.”


 
Nghe Phạm Hiên nói vậy, Thái Hậu chậm rãi bình tĩnh lại. Lý Vân Thường bên cạnh phát hiện thái độ của Phạm Hiên chuyển biến, vội nói: “Bệ hạ cũng mệt mỏi rồi, mẫu hậu, để bệ hạ về nghỉ ngơi đi.”


 
Thái Hậu không nói gì, dưới sự hoà giải của Lý Vân Thường, bà ta hoà hoãn lại, chậm rãi ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ để hắn náo loạn cung đình như vậy, lại nghênh ngang đi ra ngoài, bây giờ hắn vẫn là nghi phạm, để quan viên trong triều thấy được, không ổn đúng không?”

 
“Thái Hậu nói phải.”


 
Phạm Hiên gật đầu: “Vậy ta sẽ sai người đưa hắn về.”


 
Thái Hậu nghẹn lại, bà ta muốn đưa Cố Cửu Tư về sao?! Bà ta muốn trị cái tội mạo phạm này của hắn!

 
Cự hôn Lý Vân Thường bằng cách này, mặt mũi Lý Vân Thường còn để vào đâu?


 
Lý Vân Thường là nữ nhi bà ta yêu thương nhất, bây giờ hôn sự thiệt thòi như vậy, Thái Hậu cảm thấy uất nghẹn.


 
Nhưng Thái Hậu nhìn sắc mặt Phạm Hiên, không dám quá mức, bà ta biết rõ, Phạm Hiên cần bà ta bình ổn thế lực quý tộc cũ trong triều. Lúc trước đánh đến Đông Đô, những quý tộc cũ này nội ứng ngoại hợp mới dễ dàng vào thành như vậy. Bây giờ các quận huyện của Đại Hạ yên bình là vì những quý tộc này vẫn còn áo cơm vô lo. Dưới sự ủng hộ và cho phép của bà ta, Phạm Hiên mới lên tới ngôi vị hoàng đế, mới có thể thuận lợi từ tiền triều đến tân triều như thế, cho nên Phạm Hiên cố kỵ bà ta, tôn kính bà ta.


 
Nhưng dẫu sao bà ta cũng chỉ là Thái Hậu tiền triều, mọi việc không thể làm quá mức.


 
Phạm Hiên nói đến đây, Thái Hậu cũng không thể thúc giục nữa, đành nói: “Phải phạt thật nặng vào, dẫu sao vẫn còn quá trẻ.”


 
Phạm Hiên gật đầu, nghĩ ngợi, ông nói: “Người cũng thấy đấy, Cố Thiếu phu nhân thà chết cũng không muốn tác thành mối hôn sự này. Phu thê bọn họ tình thâm, công chúa gả thấp qua cũng sẽ không hạnh phúc, trẫm nghĩ, hay là đổi người khác đi.”


 
Đề tài đi một vòng lại về đến hôn sự của Lý Vân Thường.


 
Lý Vân Thường thầm nắm chặt tay, Thái Hậu trầm mặt, một lúc sau, bà ta chậm rãi nói: “Vân Thường là hài tử duy nhất của bổn cung bây giờ…”


 
“Cũng là công chúa duy nhất của Đại Hạ bây giờ.”


 
Phạm Hiên bình tĩnh mở miệng: “Sứ giả Bắc Lương sắp đến Đông Đô rồi, không phải trẫm không nghĩ cho Vân Thường công chúa, chỉ là nếu lúc sứ giả Bắc Lương đến mà công chúa vẫn chưa xuất giá, bọn họ mở miệng yêu cầu hòa thân, vậy trẫm cũng chẳng còn cách nào.”


 
“Dẫu sao,” Phạm Hiên giương mắt nhìn Lý Tân Thường, “Đại Hạ cần yên ổn, công chúa nói xem có đúng không?”


 
Lý Vân Thường và Thái Hậu đều không nói lời nào, Phạm Hiên cúi đầu uống trà, hờ hững nói: “Cố đại nhân không được, trẫm nghĩ, đại nhi tử Trương Tước Chi của tả tướng Trương Ngọc không có chính thất, hai mươi tư tuổi hắn đã nhậm chức Công Bộ Thị Lang, cũng coi như là thanh niên tài tuấn, thấy hắn thế nào?”


 
“Sao có thể chứ?”


 
Thái Hậu lộ vẻ mặt khiếp sợ, ai cũng biết, Trương Tước Chi đã có thê tử, phụ thân của thê tử hắn là người của Khâm Thiên Giám, bốn năm trước, ông chủ trì việc xem quẻ sắc lập Thái Tử tiền triều, kết quả rút lại ra quẻ không lành. Thái Tử ghi hận trong lòng, mượn chuyện lũ lụt làm khó, nói phụ thân của thê tử Trương Tước Chi giấu quẻ bói lũ lụt không báo, cho nên xảy ra tai họa, nhạc phụ của Trương Tước Chi bị chém đầu, để giải oan cho phụ thân, thê tử của Trương Tước Chi ngăn kiệu liễn của Thái Tử lại bên đường cáo ngự trạng, lại bị Thái Tử coi như thích khách bên đường rồi bắn chết.


 
Trương Tước Chi vốn là quan Đông Đô, cũng chính là bởi vậy, sau khi phu nhân của mình chết, hắn tự xin biếm quan, đến U Châu, làm việc dưới tay phụ thân của mình.


 
Bây giờ triều đại thay đổi, quan nhỏ năm đó cũng đã trở thành Thừa tướng công tử, nhưng mối hận của Trương Tước Chi với hoàng thất lại khó có thể xoá sạch.


 
Mà Thái Tử năm đó đúng là ca ca ruột của Lý Vân Thường.


 
Mặt Lý Vân Thường trắng bệch, nàng ta nâng mắt lên nhìn Phạm Hiên, làn môi run rẩy.


 
Nàng ta muốn nói gì đó, nhưng chung quy là không thể nói gì.


 
Nàng ta biết Phạm Hiên cố ý.


 
Thái Hậu và Lý Vân Thường là những đầu lĩnh của quý tộc cũ, quân kỳ của bọn họ, quân kỳ không đổ, những người này sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, còn điều Phạm Hiên muốn là làm đổ quân kỳ.


 
Năm ngàn thân binh vào thành tăng thêm quân ban đầu, hầu như bây giờ Đông Đô đều là người của Phạm Hiên.


 
“Bệ hạ,” Lý Vân Thường lẳng lặng nhìn Phạm Hiên, “Ngài xác định, ngài thật sự muốn như vậy sao?”


 
Phạm Hiên nghe được lời này, ông nhẹ nhàng cười.

 
“Điện hạ,” Phạm Hiên buông chén trà, đứng lên nói, “Trẫm là thiên tử.”


 
Nói rồi, ông lạnh giọng: “Quân vô hí ngôn.”


 
Lý Vân Thường và Thái Hậu không nói gì, Phạm Hiên quyết đoán xoay người, lạnh lùng nói: “Bàn giao án của Lưu Xuân cho Ngự Sử Đài để Ngự Sử Đài điều tra, Vân Thường công chúa tứ hôn với Trương đại công tử, thành hôn trong vòng mười ngày. Nếu không, e rằng mười ngày sau công chúa chỉ có thể đi Bắc Lương.”


 
Sau khi nói xong, Phạm Hiên đi ra cửa lớn. Trương Phượng Tường đi theo sau Phạm Hiên, nhỏ giọng nói: “Không phải bệ hạ nói, ít nhiều cũng phải cho Thái Hậu một phần mặt mũi sao? Ngài gả công chúa cho Trương đại công tử, e rằng…”


 
“Trẫm cho bọn họ mặt mũi,” Phạm Hiên lạnh nhạt nói, “Bọn họ có cho trẫm không?”


 
Trương Phượng Tường cười, sáng tỏ ý của Phạm Hiên, không nói gì nữa.


 
Cố Cửu Tư ôm Liễu Ngọc Như vào Cố phủ, vừa vào cửa đã chạy vào phòng ngủ, vội vàng gọi đại phu đến.


 
Diệp Thế An, Chu Diệp, Thẩm Minh theo vào, vội nói: “Thế nào?”


 
Cố Cửu Tư không nói gì, đại phu đi vào xem mạch cho Liễu Ngọc Như, nghiêm túc khám một lát, sau đó ông ta mới nói: “Phu nhân chỉ dùng một ít thuốc yên giấc dưỡng thần thôi, không sao, ngủ một giấc là tốt rồi.”


 
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư thở phào, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng buông xuống.


 
Tuy rằng hắn đã đoán được là Phạm Hiên sẽ không thật sự để Liễu Ngọc Như uống rượu độc, nhưng dù có một chút khả năng như vậy hắn cũng sợ hãi, lúc này nghe xác nhận là không sao, hắn mới yên lòng.


 
Ba người bên cạnh thấy Cửu Tư thở phào, bấy giờ Chu Diệp mới nói: “Đi thay y phục đi.”


 
Cố Cửu Tư lau mặt, gật đầu, đứng dậy đi vào gian trong.


 
Buổi sáng lúc gặp Phạm Hiên hắn đã tắm một lần, bây giờ hắn thay y phục, đội mũ lần nữa, sau đó ra ngoài. Mấy người đang đứng ở cửa chờ hắn, Cố Cửu Tư hỏi lại tình huống của Liễu Ngọc Như trước, biết nàng sẽ ngủ thêm một lúc nữa, hắn dẫn đám người Chu Diệp ra gian ngoài nói chuyện.


 
“Nghe nói ngày mai án của ngươi sẽ được bàn giao đến chỗ thúc phụ, chỉ cần chuyển qua là dễ rồi.”


 
Diệp Thế An nghe Cố Cửu Tư kể lại tình huống trong cung, nói với Cố Cửu Tư: “Hôm nay ngươi đến bệ hạ không nói gì, hẳn là mọi người cũng hiểu ý bệ hạ rồi.”


 
“Chuyện này giải quyết xong,” Chu Diệp nở nụ cười, “Ta cũng sẽ rời khỏi Đông Đô đi nhậm chức.”


 
Nghe được lời này, mọi người đều ngây ra, Cố Cửu Tư theo bản năng nói: “Chu đại ca sắp đi sao?”


 
“Nên đi từ lâu rồi” Chu Diệp bất đắc dĩ, “Chỉ là ta không nỡ rời Uyển Thanh, cho nên ở bên nàng ấy thêm một thời gian. Sau đó lại gặp phải chuyện của ngươi, lại chậm trễ.”


 
“Tẩu tử không đi theo sao?”


 
Thẩm Minh nghi hoặc, Chu Diệp lắc lắc đầu, Thẩm Minh nhìn sang Cố Cửu Tư bên cạnh, Cố Cửu Tư giải thích: “Bây giờ tân triều đã xoá bỏ vị trí tiết độ sứ, Chu đại ca đi làm lưu thủ của U Châu tương đương với tiết độ sứ. U Châu gần biên giới, có đại quân đóng quân, Chu đại ca vừa tương đương với quan văn vừa tương đương với võ tướng, người nhà của võ tướng đóng quân biên cảnh tay cầm trọng binh không thể ra khỏi Đông Đô.”


 
“Đây là coi tẩu tử như con tin sao?”


 
Thẩm Minh hỏi theo bản năng, sắc mặt Chu Diệp không tốt lắm. Diệp Thế An trừng Thẩm Minh một cái, Thẩm Minh vội vàng nói: “Chu đại ca, ta không hiểu chuyện, huynh đừng để ý.”


 

“Đệ nói cũng không sai.” Chu Diệp cười, “Quả thực là con tin, e là chúng ta sẽ có biến cố.”


 
“Chu đại ca yên tâm, chúng ta đều ở Đông Đô, sẽ chăm sóc tẩu tử.”


 
Cố Cửu Tư vội vàng an ủi, Chu Diệp lắc đầu, cười nói: “Chăm sóc tốt cho bản thân mọi người là được rồi, còn đệ, Cửu Tư, đệ ra chủ ý để bệ hạ gả Vân Thường công chúa đi, chắc Thái Hậu sẽ hận ngươi chết đi được.”


 
Cố Cửu Tư cười khổ: “Chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác.” Nói rồi hắn rót trà cho mình, giọng nói bình tĩnh, “Sớm muộn gì bệ hạ và Thái Hậu cũng sẽ đối địch, Vân Thường công chúa là một quân bài trong tay Thái Hậu, nàng ta gả cho ai, người đó chính là tương lai của quý tộc cũ sau này.”


 
“Ta nghe nói nàng ta muốn gả cho huynh.” Thẩm Minh nhanh chóng mở miệng, lời này làm Cố Cửu Tư sợ tới mức run lên, hắn vội vàng nói, “Ngươi đừng nói bậy, lời này truyền đến tai Ngọc Như, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.”


 
“Vậy huynh nói đi,” Thẩm Minh hiếu kỳ hỏi, “Có phải là thực sự có chuyện này không?”


 
Cố Cửu Tư không nghĩ Thẩm Minh lại bát quái như vậy, hắn bất đắc dĩ thở dài gật đầu.


 
“Huynh nói nàng ta coi trọng huynh ở điểm nào?” Thẩm Minh vuốt cằm, “Chẳng lẽ là thấy huynh tuấn tú?”


 
“Coi trọng cữu cữu của hắn.”


 
Diệp Thế An thấy Thẩm Minh không thông suốt bèn nhắc hắn: “Trước kia quan hệ của cữu cữu hắn và Thái Hậu rất tốt đấy, ta nghe nói lúc trước cữu cữu hắn bắt hắn về Đông Đô cưới công chúa, hai người vốn có hôn ước. Bây giờ thân phận của Vân Thường công chúa không tốt, bệ hạ không thể gả cho quý tộc cũ, trừ khi nàng ta chờ đến ngày quý tộc cũ vùng dậy, vậy thì chỉ còn vài người còn lại bệ hạ có thể chọn. Mà trong người của bệ hạ, Cố Cửu Tư có một Giang Hà giật dây bắc cầu, Thái Hậu và công chúa càng tín nhiệm hắn hơn. Hơn nữa hắn lại có năng lực, còn tuấn tú, người sáng suốt đều nhìn ra bệ hạ rất mong đợi về hắn, có thể nói là thanh niên tài tuấn tiền đồ vô lượng, Vân Thường công chúa coi trọng cũng là chuyện bình thường.”


 
“Vậy trước đó lúc chưa cãi nhau Lý Vân Thường muốn gả cho Cửu ca ta còn hiểu, nhưng bây giờ vẫn muốn gả, còn mang rượu độc gì đó ra,” Thẩm Minh hất cằm đến chỗ Liễu Ngọc Như, “Vậy là vì sao?”


 
“Nàng ta đoán chắc ta sẽ cự hôn,” Cố Cửu Tư hờ hững nói, “Ta cự hôn rồi, tất nhiên bệ hạ sẽ bất mãn với ta. Đã đến nơi còn muốn kéo đệm lưng. Mà chuyện rượu độc là bệ hạ làm. Ngọc Như đòi uống rượu độc, ai cũng không thể miễn cưỡng, nói tiếp khó nghe.”


 
“Vẫn may là rượu giả,” Diệp Thế An thở dài, “Gan của hai người lớn quá.”


 
“Là gan nàng ấy lớn.” Cố Cửu Tư cười khổ, “Không phải ta.”


 
Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám: “Cố đại nhân, đã xem cho Thiếu phu nhân rồi, bệ hạ nói, ngài quay lại đi, chờ Ngự Sử Đài giải oan cho ngài xong rồi về chăm sóc Cố Thiếu phu nhân cũng không muộn.”


 
Nghe vậy, Cố Cửu Tư và người xung quanh nhìn qua, cũng có chút bất đắc dĩ.


 
Hắn sai người tiếp đón thái giám, đứng dậy vào phòng. Liễu Ngọc Như vẫn đang ngủ, hắn ngồi cạnh nàng, lẳng lặng ngắm Liễu Ngọc Như.


 
“Ta đi rồi sẽ về.”


 
Cố Cửu Tư dịu dàng mở miệng, hình như là sợ làm ồn đến nàng: “Nàng đừng nhớ quá, hai ngày nữa ta về rồi. Nàng phải ăn cơm thật ngon, ngủ thật say. Bên Thái Hậu và công chúa nàng đừng lo lắng.”


 
Nói rồi hắn giơ tay đặt lên mặt Liễu Ngọc Như: “Bọn họ ức hiếp nàng, ta sẽ khiến bọn họ trả giá.”
 
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play