Chuyện Thái Tử đi tuần phía Nam vừa mới định ra, Phạm Hiên đồng thời âm thầm hạ lệnh, điều năm ngàn tinh binh từ quân đội chính quy của mình đến Đông Đô.


 

Bởi vì là quân đội chính quy của ông nên bên ngoài không biết. Vì thế Phạm Hiên điều người trong tối, bày mưu đặt kế cho Ngự Sử Đài đốc xúc án của Cố Cửu Tư ngoài sáng.


 
Cùng ngày Ngự Sử Đài nhận được mệnh lệnh, Diệp Thế An lập tức liệt kê mọi việc sai trái của Hình Bộ trong vụ án này, yêu cầu Hình Bộ chuyển giao án cho Ngự Sử Đài. Mà người Hình Bộ cũng không yếu thế, ngày hôm sau đã vạch tội Diệp Thế An cấu kết với Cố Cửu Tư làm việc trái pháp luật.


 
Hình Bộ có thể truy xét Cố Cửu Tư, dẫu sao Cố Cửu Tư tứ cố vô thân, nhưng Hình Bộ truy xét Diệp Thế An như vậy, ngay hôm sau Ngự Sử Đài đã trực tiếp vạch tội toàn bộ quan viên Hình Bộ.


 
Hai bên chiến nước miếng mấy ngày, mắng nhau nước miếng bay tứ tung trên triều đình, rốt cuộc năm ngàn tinh binh của Phạm Hiên cũng đã đến Đông Đô.


 
Năm ngàn tinh binh đến khi màn đêm đã buông xuống, Phạm Hiên triệu kiến Lục Vĩnh vào cung.


 
Khoảng thời gian này Lục Vĩnh luôn rất thấp thỏm, gần như là ông ta đã dùng hết người của mình đi ổn định quan hệ của Hình Bộ để Hình Bộ không chuyển giao án của Cố Cửu Tư đến Ngự Sử Đài. Ông ta biết rõ, một khi Hình Bộ chuyển giao Cố Cửu Tư đến Ngự Sử Đài, vậy tất nhiên cái chết của sẽ Lưu Xuân bại lộ. Ông ta không biết Phạm Hiên đã biết bao nhiêu, càng không đoán ra độ khoan dung của Phạm Hiên với chuyện này. Vì thế ông ta ngày ngày lo lắng hãi hùng, sợ Phạm Hiên tìm ông ta, cũng sợ Phạm Hiên không tìm ông ta. Bây giờ Phạm Hiên tìm Lục Vĩnh, trái lại Lục Vĩnh đột nhiên cảm thấy an ổn.


 
Ông ta bảo thái giám đến truyền chỉ chờ một lát, sau đó thay quan phục, đi theo vào cung điện của Phạm Hiên.


 
Thái giám không bảo ông ta gặp ở ngự thư phòng, ngược lại là đến tẩm cung của Phạm Hiên, lúc Lục Vĩnh vào, Phạm Hiên đang rửa chân. Ông mặc áo đơn màu trắng, xung quanh không có người hầu hạ, dùng một cái thùng bình thường, xoã tóc ngồi đó, làm Lục Vĩnh còn tưởng là đang ở U Châu, Phạm Hiên vẫn chưa lên làm quan lớn. Khi đó Phạm Hiên là vậy, thường xuyên gặp ông ta vào buổi đêm, bọn họ cùng nhau bàn bạc chuyện quan trường, cũng sẽ chơi cờ tâm sự.

 
Lục Vĩnh cảm thấy khó chịu, ông ta không đoán ra ý Phạm Hiên, chỉ có thể cung kính quỳ xuống hành lễ với Phạm Hiên.


 
Phạm Hiên không để ông ta đứng lên luôn, ông ngơ nhác nhìn cửa đại điện, chân ngâm trong nước ấm, chậm rãi nói: “Lúc ta còn trẻ, mọi người nói với ta, trên đời này chẳng có ai là không thay đổi, cũng chẳng có tình nghĩa huynh đệ. Nói về tình nghĩa huynh đệ, đó chính là tình nghĩa không đáng tin cậy nhất nhân gian. Ta không tin cái đó. Ta cảm thấy, giữa người với người, ngươi cho đối phương bao nhiêu lòng thành, đối phương sẽ trả lại ngươi bấy nhiêu lòng thành.”

 
Nói rồi ông quay đầu nhìn Lục Vĩnh, chuyển đề tài: “Lão Lục, chúng ta biết nhau được hai mươi năm rồi đúng không?”


 
“Hai mươi bốn năm ạ.” Lục Vĩnh quỳ trên mặt đất, nức nở nói, “Cùng bảng cử nhân.”


 
Phạm Hiên gật đầu, vẻ mặt hoảng hốt.


 
Ông không nói gì, Lục Vĩnh cứ quỳ, một lúc lâu sau, Phạm Hiên đột nhiên nói: “Tiền tốt đến vậy sao?”


 
Lục Vĩnh nghe những lời này, ông ta liền xác định rồi.


 
Cũng không thấp thỏm hay bất an gì, đột nhiên cảm thấy, giống như tất cả mọi chuyện xong rồi, cái chết cũng chẳng là gì, cũng chẳng có gì ghê gớm. Không biết có phải Phạm Hiên đang đợi ông ta trả lời hay không, ông không lên tiếng. Một lúc sau, Lục Vĩnh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Phạm Hiên: “Vì sao ngài lại làm hoàng đế?”


 
Phạm Hiên ngẩn người, Lục Vĩnh nhìn ông, nghiêm túc nói: “Nếu không phải vì tiền vì quyền, vậy vì sao ngài lại làm hoàng đế?”


 
Phạm Hiên trầm mặc, một lúc lâu sau, ông đột nhiên cười khổ.


 
“Nếu ta nói với ngươi, ta không hề muốn làm hoàng đế, ngươi có tin không?”


 
“Vậy vì sao ngài lại muốn tranh đoạt với Lương Vương chứ?”


 
Lục Vĩnh bình tĩnh mở miệng, Phạm Hiên cúi đầu, cầm lấy khăn bên cạnh, chậm rãi nói: “Hắn ta không phải một hoàng đế tốt.”


 
“Vậy ngài có phải không?”


 
Lục Vĩnh tiếp tục hỏi, động tác của Phạm Hiên khựng lại, ông nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Lục Vĩnh: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ trẫm làm chưa tốt sao?”


 
Lục Vĩnh bật cười, lại không nói gì, ông ta cung kính dập đầu: “Thần biết sai.”


 
Phạm Hiên cảm thấy khó chịu, ông khắc chế cảm xúc, giao khăn cho Trương Phượng Tường chờ bên cạnh, chậm rãi nói: “Thật ra ta hiểu vì sao ngươi lại làm vậy. Một ngàn vạn lượng, ngươi bù lại là được. Ngươi không bù được, ngươi đưa một bản danh sách cho ta, ta sẽ đòi.”


 
“Tóm lại ta sẽ không lấy mạng ngươi,” Phạm Hiên thở dài, “Vì sao lại đi đến nông nỗi giết người chứ?”


 
Lục Vĩnh nghe hiểu, tối nay Phạm Hiên sẽ thảo luận lối ra với ông ta. Lục Vĩnh âm thầm tự hỏi một lúc, suy nghĩ về độ thật giả trong lời nói của Phạm Hiên, một lúc lâu sau ông ta mới nói: “Thần hiểu.”


 
“Chung quy ngươi vẫn là huynh đệ của ta.” Phạm Hiên khuyên, “Đừng đi lệch đường, càng đừng lệch lòng.”


 
“Là thần hồ đồ.”


 
“Lão Lục,” Phạm Hiên do dự một lát, cuối cùng nói, “Cố Cửu Tư là nhân tài đáng được bồi dưỡng, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên bảo dưỡng tuổi thọ rồi, chuyện Hộ Bộ giao cho hắn, ngươi cũng dẫn dắt hắn đi.”


 
Lục Vĩnh không nói gì, ông ta quỳ trên mặt đất, lưng chợt cứng đờ. Cũng không phải là không thể tiêu hóa, đã trong dự đoán, chỉ là thực sự đối mặt vẫn rất khó khăn.


 
Phạm Hiên nhìn sợi bạc đan xen sợi đen trên tóc Lục Vĩnh, ông không đành lòng, thở dài nói: “Lão Lục, chỉ cần một ngày còn trẫm, trẫm sẽ bảo vệ ngươi tuổi già vô lo.”


 

Lời này làm Lục Vĩnh cần phải đối mặt, ông ta chậm rãi nắm chặt tay: “Cho nên, ý của bệ hạ là muốn vi thần từ chức quan sao?”


 
“Lão Lục,” Phạm Hiên cúi đầu, uống ngụm trà nhuận cơn khát rồi nói, “Tội của ngươi là gì, ngươi nên biết.”


 
Một lúc lâu sau, Lục Vĩnh hít sâu một hơi, dập đầu nói: “Tạ chủ long ân.”


 
“Tìm thời gian đưa Cố Cửu Tư đi ăn bữa cơm với bằng hữu của ngươi.”


 
Phạm Hiên phân phó: “Bồi dưỡng hắn như đồ đệ của bản thân.”


 
“Bệ hạ,” Lục Vĩnh tiêu hoá ý của Phạm Hiên, nhíu mày, “Ngài muốn để Cố Cửu Tư làm Hộ Bộ Thượng Thư?”


 
Phạm Hiên gật đầu, vươn tay, Lục Vĩnh vội vàng tiến lên đỡ lấy Phạm Hiên, Phạm Hiên mượn sức ông ta đứng lên, ông nói: “Tuy hắn còn trẻ, nhưng hắn có tài.”


 
Lục Vĩnh đỡ Phạm Hiên đi đến đình viện, Phạm Hiên như đang nói chuyện không thể bình thường hơn, chậm rãi nói: “Tên Giang Hà này, ta không yên tâm. Tuy rằng lai lịch của Cố Cửu Tư không thể đứng vững, nhưng vị trí như Hộ Bộ Thượng Thư thì không thể tùy tiện dùng người. Hơn nữa,” Phạm Hiên quay đầu nhìn Lục Vĩnh, cười nói, “Không phải còn có ngươi sao?”


 
Lời này làm Lục Vĩnh ngẩn người: “Bệ hạ…”


 
“Lão Lục,” Phạm Hiên ngừng ở đình viện, thở dài, “Đừng cô phụ nỗi khổ tâm của trẫm. Chúng ta là quân thần, là bằng hữu, nhưng cũng là huynh đệ. Một người có thể cùng một người khác đi qua mấy chục năm mưa gió rất không dễ dàng.”


 
Lục Vĩnh nghe vậy, hai mắt cay cay.


 
Ông ta lui một bước, muốn quỳ xuống theo bản năng, Phạm Hiên vươn tay ngăn ông ta lại, lắc đầu, ông nói: “Đừng làm vậy.”


 
“Ta cũng chẳng còn bao nhiêu năm nữa,” Phạm Hiên cười khổ, “Coi ta là Phạm Hiên nhiều hơn đi, đừng coi ta là bệ hạ.”


 
Hai mắt Lục Vĩnh đỏ ửng, không kiên trì nữa, Phạm Hiên và ông ta dạo bước trong đình viện, hình như đã hơi mệt, ông để Lục Vĩnh đỡ, tiếp tục nói: “Thật ra ta hiểu hết những gì ngươi nói. Ngươi hỏi ta vì sao lại làm hoàng đế, lúc trẻ vì dân, bây giờ có nói ngươi cũng không tin. Ta nghĩ ấy, tiền, ta không muốn. Nhưng quyền, có lẽ đối với mấy người chúng ta mà nói thì đều không buông được. Thật ra Lão Lục còn đỡ, không quan tâm quyền hay không quyền gì, chỉ cần túi đầy là ngươi cảm thấy đủ rồi. Nhưng ta và Lão Chu lại khác, trong lòng chúng ta có quá nhiều, vĩnh viễn cũng không thỏa mãn được. Từ tiết độ sứ muốn lên làm hoàng đế, làm hoàng đế rồi muốn nhất thống thiên hạ. Nói là vì dân, nhưng chiến tranh xảy ra, không phải là hưng thì dân khổ, mà vong thì dân cũng khổ sao?”


 
Phạm Hiên nhẹ nhàng cười, nói tiếp: “Ta biết vì sao ngươi cảm thấy ta không phải hoàng đế tốt, còn không phải là vì Ngọc Nhi sao? Ta vẫn tốt, vẫn còn khả năng, nhưng chỉ có một nhi tử là Ngọc Nhi, giao thiên hạ vào tay Ngọc Nhi, các ngươi đều không phục. Nhưng ta có thể làm gì bây giờ? Ta cũng chỉ có một nhi tử là nó.”


 
“Nhưng…” Lục Vĩnh vội vàng mở miệng, Phạm Hiên nói tiếp, “Ta cũng chẳng có tinh lực và năng lực để nạp hậu cung. Bây giờ lại có một đứa nữa cũng chỉ thêm huynh đệ bất hoà, sẽ chẳng có gì thay đổi.”


 
“Lão Lục,” Phạm Hiên và ông ta cùng đi lên bậc thang, bước chân của Phạm Hiên hơi khập khiễng, ông bị thương trong trận chiến vào Đông Đô, Lục Vĩnh biết, ông ta muốn khuyên, nhưng lại im lặng vì cái tính cố chấp của Phạm Hiên. Hai người một mạch leo lên bậc thang, Phạm Hiên thấy mệt, ngồi nghỉ dưới hành lang dài, nhìn cảnh trí của đình viện từ chỗ cao, không quay đầu lại, chậm rãi nói: “Bụng dạ Ngọc Nhi không xấu, ngươi nhìn nó lớn lên, sau này nó có làm gì không tốt, ngươi thứ lỗi cho nó nhé.”


 
Lục Vĩnh mím môi, cuối cùng nói: “Bệ hạ, vi thần biết.”


 
Phạm Hiên ngồi dưới hành lang dài, ông không nói gì, một lúc lâu sau, gió chậm rãi thổi qua, ông mới đứng dậy, cúi đầu nói: “Đi thôi.”


 
Trên triều ngày hôm sau sau khi Phạm Hiên triệu Lục Vĩnh vào cung, Lục Vĩnh từ quan.


 
Tin tức này làm toàn bộ triều đình chấn động, Phạm Hiên và Lục Vĩnh lôi kéo nhau trên triều ba hiệp, một người nói phải đi, một người nói muốn giữ lại, diễn trò vài hiệp tới tới lui lui như vậy, cuối cùng Phạm Hiên lộ vẻ mặt không đành lòng, ngồi xuống ghế vàng nhận đơn xin từ chức của Lục Vĩnh.


 
Đây là tin tức quan trọng thứ nhất trong hôm nay. Ngay sau đó, Phạm Hiên tuyên bố —— Hình Bộ làm việc bất lợi, giao án của Lưu Xuân và phạm nhân Cố Cửu Tư đến cho Ngự Sử Đài xử lý.


 
Tất nhiên Hình Bộ không chịu đáp ứng, sau khi tan triều, Hình Bộ bao gồm rất nhiều cựu thần, hơn nửa người của triều đình đều quỳ gối trước cửa ngự thư phòng.

 
Lúc nghe được tin này, Liễu Ngọc Như đang đi xem cửa hàng nàng mới mở với Diệp Vận.


 
Cửa hàng này cùng thuê với cửa hàng Hoa Dung, dùng để buôn bán lương thực vận chuyển từ Vọng Đô đến đây.


 
Thời buổi rối loạn, Liễu Ngọc Như ý thức sâu sắc được tầm quan trọng của lương thực, cho nên dù lương thực không lãi nhiều nhưng nàng vẫn kiên trì buôn bán.


 
Nàng đi ngắm cả cửa hàng này và cửa hàng Hoa Dung, Diệp Vận nói nàng ấy đến trang hoàng, Liễu Ngọc Như mặc kệ để nàng ấy đến trang hoàng, kết quả hôm nay khai trương, Liễu Ngọc Như đến xem mới phát hiện Diệp Vận trang hoàng cửa hàng này dựa theo phong cách phía Bắc, rất đẹp. Màu sắc sặc sỡ, treo xâu ớt cay dưới mái hiên để trang trí, có một loại phong vị khó tả của đất Bắc.


 
Liễu Ngọc Như đi dạo trong ngoài vài vòng, cảm thấy không tồi, Vân Vân quen làm ăn đứng bên cạnh thấy vậy hơi lo lắng nói: “Chủ nhân, cửa hàng bán lương thực của ngài trang hoàng đẹp như thế, người khác thấy, sợ là sẽ cảm thấy gạo đắt, không dám đến mua.”


 
Liễu Ngọc Như nghe vậy ngẩn người, nàng nhìn ớt cay đang đong đưa trước mặt, chậm rãi nói: “Nhìn cửa hàng sẽ cảm thấy gạo đắt, nhưng liệu có cảm thấy đây là gạo phía Bắc không?”


 
Vân Vân không hiểu: “Ý của chủ nhân là?”


 
“Gạo phía Bắc thì lại khác,” Liễu Ngọc Như cười một cái, “Gạo khác, đắt hơn một chút cũng không sao đúng không?”


 
“Chủ nhân muốn tăng giá?”


 
“Bán phấn, có tốt có xấu. Bán gạo, tất nhiên cũng có tốt có xấu.”


 
Liễu Ngọc Như suy tư nói: “Phí vận chuyển gạo của chúng ta cực kỳ đắt, lương thực cũng không nhiều, nếu bán lương thực theo cách bình thường hay bán, trực tiếp bán lương thực luôn, e là lợi nhuận rất ít.”


 
Vân Vân nghe, dần nghe hiểu, cuối cùng nói: “Ngài muốn tăng giá hàng cao lần này, làm thành gạo tối ưu, là ý này sao?”


 
Liễu Ngọc Như thấy Vân Vân nói vậy, nàng cười: “Đúng thế. Gạo phía Bắc nhiều dầu mà thơm, mọi người tuỳ tiện mua chẳng phải là mất đi giá trị của nó sao? Phải phân chia nó và những gạo khác, để nó trở thành gạo tốt nhất của Đông Đô.”


 
Vân Vân gật đầu, ngầm hiểu. Diệp Vận bên cạnh nghe vậy cũng hiểu ý Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như đang định nói tiếp, tin tức trong cung bỗng truyền đến, nói là người của Hình Bộ dẫn người đến chắn cửa Ngự Sử Đài, không chịu chuyển giao vụ án của Cố Cửu Tư.


 
Liễu Ngọc Như nghe thấy tin tức này, nàng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Bệ hạ đi tìm Thái Hậu, những người này sẽ tự rời đi.”


 
Không ngoài dự đoán của Liễu Ngọc Như, trưa hôm đó, Phạm Hiên đến Dạ Ương Cung một chuyến, đến tối, người của Hình Bộ đều đã đi hết nhưng Cố Cửu Tư vẫn không chuyển giao.


 
Trưa ngày hôm sau, đột nhiên một thái giám trong cung đến.


 
Thái giám vừa gầy vừa nhỏ, rất nôn nóng nói: “Cố Thiếu phu nhân, phiền ngài theo ta vào cung một chuyến!”
 
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play