Phạm Hiên trầm mặc, một lát sau, ông quay đầu nói với thái giám bên ngoài: “Đưa Cố Cửu Tư từ Hình Bộ ra, trẫm có chuyện muốn hỏi hắn.”


 

Nghe Phạm Hiên nói vậy, cuối cùng Liễu Ngọc Như cũng thả lỏng lại, Phạm Hiên nhìn nàng, thở dài: “Ngươi đừng ngồi nữa, về nhà nghỉ ngơi đi, ta sẽ bảo ngự y đến xem cho ngươi.”


 
Liễu Ngọc Như bái tạ, Phạm Hiên gọi người tới đưa nàng đến thiên điện, đi đến cửa, Liễu Ngọc Như chợt nhớ ra, nói với Phạm Hiên: “Bệ hạ, chuyện ta chịu hình, ngài đừng nói với Cửu Tư.”


 
Phạm Hiên ngẩn người, sau đó cười bất đắc dĩ: “Tiểu cô nương này…”


 
Nói rồi ông vẫy tay: “Đi đi, ta không nói với hắn đâu.”


 
Có được lời này của Phạm Hiên, Liễu Ngọc Như mới rời đi. Phạm Hiên chờ ở ngự thư phòng, đại thái giám bên cạnh bước đến mài mực cho Phạm Hiên: “Bệ hạ, ngài nói bây giờ phải làm gì với chuyện này? Nếu đúng là Lục đại nhân làm, Cố đại nhân lại có chứng cứ, đến lúc đó Cố đại nhân và Thái Hậu kết minh buộc ngài trị tội Lục đại nhân, vậy không phải là khó làm sao?”


 
“Chờ đi.” Phạm Hiên bình tĩnh nói, “Ta muốn xem xem, Cố Cửu Tư này có thể cho ta chủ ý gì.”


 
Đợi một lát, Cố Cửu Tư đến, Phạm Hiên thấy Cố Cửu Tư tiến vào, cung kính hành lễ, Phạm Hiên không nói gì, nhấc chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, hờ hững nói: “Ta không vòng vo với ngươi. Phu nhân của ngươi nói với ta, bây giờ ngươi có cách giúp ta, ngươi nói về cách của ngươi đi.”


 
“Bệ hạ,” Cố Cửu Tư ngồi dậy, bình tĩnh nói, “Nỗi lo của bệ hạ bây giờ là các đảng phái phân tranh sau lưng. Rõ ràng là Thái Hậu mượn cơ hội này nhét người vào Hộ Bộ, mà bây giờ ngài không muốn động đến Lục đại nhân, cũng không dám động. Thứ nhất, Lục đại nhân là phụ tá đắc lực của ngài, về tình ngài muốn tha cho ông ta một con đường sống; thứ hai, Lục đại nhân là hầu cận từ lúc đầu đến bây giờ của ngài, ngài mới đăng cơ chưa đầy nửa năm, vị trí thiên tử cũng danh không chính ngôn không thuận…”

 
“Ngươi lớn mật!” Thái giám bên cạnh gầm lên, Phạm Hiên nâng tay, bình tĩnh nói, “Cứ để hắn nói.”


 
Cố Cửu Tư đợi tiếng ngăn cản hoàn toàn biến mất, hắn tiếp tục nói: “Tân triều vừa hoàn tất việc phục hồi thế lực và rắc rối, Lưu Hành Tri lại ngo ngoe rục rịch trước trận chiến phía nam, bây giờ ngài cần người đến đó làm việc, cần thân tín. Nếu lúc này ngài động vào Lục đại nhân, vậy sẽ làm thân tín của ngài chạnh lòng. Hơn nữa không có Lục Vĩnh, ai sẽ quản lý Hộ Bộ, ai sẽ làm việc? Thứ ba, Lục Vĩnh có một số người hầu cận, nếu thật sự bức tử Lục Vĩnh, vậy cũng khó tránh chuyện thủ hạ của Lục Vĩnh có ghi hận đổ lên đầu người khác không.”


 
“Nghĩ về ba điểm này, bệ hạ quyết định sẽ không động vào Lục Vĩnh. Nhưng Thái Hậu sẽ không để bệ hạ không động, nhất định sẽ tìm mọi cách buộc bệ hạ lui bước. Đây là khó khăn của bệ hạ lúc này.”


 
“Ngươi nói không sai.”


 
Phạm Hiên gật đầu: “Bây giờ không thể động vào Lục Vĩnh.”


 
“Nhưng cũng không thể không động.”


 
Cố Cửu Tư nói: “Bệ hạ, ngài không muốn làm thân tín chạnh lòng, suy nghĩ này không sai. Nhưng ngài không nghĩ đến, những thân tín đó cũng đoán được ý ngài nên mới không kiêng nể gì như vậy. Ngài cũng biết bây giờ quốc khố hao hụt bao nhiêu đúng không? Vi thần kiểm kê được gần bốn ngàn vạn, Lục Vĩnh trình báo ba ngàn vạn, mà còn có rất nhiều quan nhỏ trộm cắp, e rằng sẽ không dừng lại ở con số ngàn vạn. Hộ Bộ Thượng Thư trộm một ngàn vạn giết Thương Bộ Tư Chủ giá họa cho Hộ Bộ Thị Lang nhưng lại không trừng phạt, sau này bệ hạ định chỉnh sửa triều cương thế nào, định quản lý triều thần thế nào? Trước lúc đó, không đợi Lưu Hành Tri đến tấn công Đại Hạ, e là Đại Hạ chúng ta đã tự tìm diệt vong rồi.”


 
“Cho nên, ngươi đến đây thuyết phục ta, trừng trị Lục Vĩnh, để hắn nhận tội.”


 
“Trị, thì phải trị. Nhưng tội, lại không thể nhận.”

 
Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “Bệ hạ, nếu ngài tin tưởng thì sẽ làm vậy. Nhìn như là án kho bạc, thật ra chủ yếu là đảng phái phân tranh, chỉ cần Thái Hậu theo sát án này không bỏ, án này tra đến đâu thì chính là chỗ đó.”


 
Phạm Hiên gật đầu: “Tiếp tục.”


 
“Trên thực tế, Thái Hậu cũng đã trở thành họa lớn cho bệ hạ, bệ hạ sắp xuất chinh đánh Lưu Hành Tri, cần phải xử lý chuyện của Thái Hậu. Cho nên dựa vào án này cảnh cáo Thái hậu. Cho nên bây giờ, bước đầu tiên bệ hạ phải làm là điều Thái Tử rời khỏi Đông Đô trước, Thái Tử rời Đông Đô rồi, theo quy cách thì cần phải mang năm ngàn người đi theo, ngài lại lấy lí do an toàn của Đông Đô, điều năm ngàn binh lực từ thân binh đến đây. Nói là điều năm ngàn, thật ra là điều một vạn. Như vậy, thứ nhất là chuẩn bị cho những kết quả xấu nhất của những chuyện sau này, thứ hai là cũng để Thái Tử ở ngoài, giữ lại một ngọn núi trẻ.”


 
Phạm Hiên tiếp lời, Cố Cửu Tư tiếp tục nói: “Sau đó, ngài lại để Diệp ngự sử vạch tội Hình Bộ thị lang Thôi Thế Ngôn, bắt giữ Thôi Thế Ngôn, sau đó lấy lí do hiệu suất phá án quá thấp, chuyển án này cho Ngự Sử Đài thẩm tra xử lí.”


 
“Vì sao phải bắt giữ Thôi Thế Ngôn?” Phạm Hiên không rõ, Cố Cửu Tư cười, “Bệ hạ, Thôi Thế Ngôn là con út của chính thất Thôi gia, được nuông chiều yêu thương từ nhỏ, quan hệ của Thôi gia ở Đông Đô rất rộng lớn, ít nhất một nửa Hình Bộ trở lên đều có quan hệ thông gia với hắn, mà hắn ăn chơi đàng điếm, toàn làm chuyện xấu. Ngự Sử Đài vạch tội hắn, thứ nhất là để làm khó, thứ hai, bắt hắn, bọn họ có thể đoán ra ý của bệ hạ, sau đó sẽ nói lại cho họ hàng thân thuộc, cuối cùng thúc bách toàn bộ Hình Bộ. Họ hàng thân thích nào của hắn dám đến cầu tình, bệ hạ liền lấy danh nghĩa vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp rồi đưa vào. Hình Bộ bị thúc bách, tất nhiên sẽ chuyển giao án đến tay Ngự Sử Đài.”


 
“Vậy bên Thái Hậu…”


 
Phạm Hiên do dự mở miệng: “E rằng không dễ xử lý.”


 
“Vân Thường công chúa cũng nên xuất giá rồi.”


 
Cố Cửu Tư mở miệng, Phạm Hiên ngẩn người. Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “Bệ hạ, Thái Hậu không có nhi tử, chỉ có một nữ nhi là Vân Thường công chúa, vi thần nghe nói, công chúa thông tuệ từ nhỏ, được Thái Hậu yêu thương, ngài cảm thấy, Thái Hậu có thể nhượng bộ vì chung thân hạnh phúc của nữ nhi không?”


 
“Không phải trước đó đã phái người đi sứ Bắc Lương sao? Nếu Thái Hậu dám đến tìm ngài, ngài cứ nói với Thái Hậu, trước đó sứ giả đi sứ Bắc Lương có mang theo bức hoạ của công chúa qua, hoàng đế Bắc Lương có ý hoà thân. Ngài đang suy xét, để công chúa đi hòa thân vì quốc gia, hay là vì hạnh phúc của công chúa, để công chúa mau chóng tìm một người Đông Đô rồi gả đi. Thái Hậu sẽ tỉnh ra.”


 
Phạm Hiên gật đầu, dường như gương mặt đã hoà hoãn hơn, sau đó nói: “Vậy sau đó thì sao?”


 
“Án đến Ngự Sử Đài, chúng ta có chứng cứ Lưu Xuân trộm kho bạc, vậy quyết định án này là Lưu Xuân trộm kho bạc, bắt đầu điều tra chuyện thiếu kho bạc. Sau đó chúng ta để Lục đại nhân lấy lại một ngàn vạn lượng bạc từ trong tay người ta, điều tra toàn bộ Hộ Bộ từ trên xuống dưới, cảnh cáo mọi người, vậy là đủ rồi. Chờ mọi chuyện lắng xuống, ngài lại khuyên Lục đại nhân từ chức quan, như vậy, những thân tín của ngài cũng sẽ hiểu, không thể xằng bậy. Dù sao Lục đại nhân cũng được bảo toàn tánh mạng, ngài cho ông ấy một khoản, chỉ đường ra cho thuộc hạ của ông ấy, thân tín của ngài cũng không đến mức thất vọng buồn lòng, thuộc hạ của ông ấy cũng không đến mức quá sợ hãi mà phản chiến.”


 
“Cách ngươi nói rất hay,” Phạm Hiên thở dài, “Nhưng nếu Lục Vĩnh đi rồi, ai có thể làm vị trí Hộ Bộ Thượng Thư chứ? Ta tuyệt đối sẽ không để người của Thái Hậu lên, nhưng thực sự người có thể dùng trong tay không nhiều.”


 
Cố Cửu Tư không nói gì, một lúc sau, hắn đột nhiên lui về sau, quỳ xuống hành đại lễ: “Bệ hạ thứ tội.”


 
Phạm Hiên bị động tác này của hắn làm cho sửng sốt, ông mờ mịt nói: “Ngươi làm gì vậy?”


 
“Bệ hạ,” Cố Cửu Tư cúi đầu, “Thật ra thần có chọn một người, nhưng quan hệ của người này và thần rất chặt chẽ, lại đang mang tội, bây giờ thần tiến cử, e là bệ hạ sẽ cho rằng thần có lòng vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp. Nhưng người này, luận về tư lịch, luận về năng lực, luận về lập trường, đều là người thích hợp nhất lúc này.”


 
“Ai?” Phạm Hiên hỏi theo bản năng, nhưng bỗng chợt phản ứng lại.


 
Cố Cửu Tư ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Tiền Lại Bộ Thượng Thư, cữu cữu của vi thần, Giang Hà.”


 
Phạm Hiên trầm mặc, không nói gì, Cố Cửu Tư lập tức nói: “Bệ hạ, thần biết Giang đại nhân là nhạc phụ của Lương Vương, nhưng giờ đây bệ hạ đã là chủ của Trung Nguyên, tất nhiên Giang đại nhân sẽ quy thuận. Giang đại nhân là người thân của thần, thần lấy quan tước trên đỉnh đầu đảm bảo, Giang đại nhân tuyệt đối sẽ không hai lòng, nếu hai lòng, thần sẽ đích thân giải ưu cho bệ hạ, tuyệt đối sẽ không để bệ hạ phiền lòng!”


 
“Không cần phải nói vậy.” Phạm Hiên xua tay, “Ta chỉ đột nhiên nhớ ra thôi, chuyện hắn là cữu cữu của ngươi ta đã quên rồi. Bây giờ bận quá nên ta cũng không nhớ rõ, cứ để hắn đợi trong phòng giam suốt, cũng trách ngươi, không nói với trẫm sớm, trẫm còn thu xếp cho Giang đại nhân.”


 
“Án của Giang đại nhân do Hình Bộ phụ trách, thần là người của Hộ Bộ, không thể can thiệp. Nếu Giang đại nhân không sao, tất nhiên Hình Bộ sẽ thả người, thần tin dưới sự thánh đức của bệ hạ, không có ai dám làm chuyện bất công. Bây giờ Giang đại nhân là người thích hợp của Hộ Bộ, vi thần chỉ có thể tiến cử người hiền không tránh người thân.”


 
“Ông ấy vốn là Hộ Bộ Thị Lang, chủ trì Hộ Bộ tiền triều gần mười năm, sau đó thăng nhiệm Lại Bộ Thượng Thư, vô cùng quen thuộc chuyện của Hộ Bộ. Trước kia ông ấy và Thái Hậu có giao tình, là cựu thần, Thái Hậu sẽ không làm khó, ông ấy vào Hộ Bộ là một bước đi cân bằng. Mà trên thực tế ông ấy lại là cữu cữu của vi thần, vi thần trung thành và tận tâm với bệ hạ, sẽ thuyết phục ông ấy nguyện trung thành với bệ hạ. Giang đại nhân ở tiền triều là thần tử có năng lực, nếu bệ hạ có được ông ấy, đó là như hổ thêm cánh, cớ sao mà không làm chứ?”


 
Phạm Hiên nghe hắn nói vậy, ông im lặng, một lúc sau, ông nói: “Ngươi để trẫm suy nghĩ thêm đã, ngươi đi về trước đi.”


 
Cố Cửu Tư thấy thái độ của Phạm Hiên mềm mỏng, hắn đã nắm chắc, cung kính cáo từ rồi đi.


 
Thái giám đưa Cố Cửu Tư ra ngoài, ra đến đại điện, Cố Cửu Tư mới nói: “Xin hỏi công công, vì sao hôm nay không thấy nương tử nhà ta?”


 
“Thiếu phu nhân mệt mỏi,” thái giám cười nói, “Bệ hạ để Thiếu phu nhân về trước rồi.”


 
Cố Cửu Tư ngẩn người, đột nhiên thấp thỏm, vội hỏi: “Nương tử nhà ta không khoẻ sao?”


 
Nụ cười của thái giám cứng đờ, sau đó vội nói: “Không phải, chỉ là Thiếu phu nhân mảnh mai, bệ hạ nhìn không đành lòng nên để ngài ấy về trước.”


 
Nói rồi thái giám dẫn Cố Cửu Tư đi ra ngoài, giải thích: “Hơn nữa vốn dĩ cũng là bệ hạ triệu kiến ngài, có Thiếu phu nhân ở đây cũng ngại nên bệ hạ hạ ý chỉ, ngài cũng đừng trách.”


 
Cố Cửu Tư cúi đầu, nghiêm túc suy tư, một lát sau, hắn nói: “Trương công công, ta nhớ Vương thái y của Thái Y Viện trị liệu ngoại thương rất tốt, tại hạ có chút không khoẻ, giờ vào cung rồi, muốn gặp Vương công công.”


 
“Vậy không khéo rồi,” thái giám cười nói, “Hôm nay Vương công công xuất cung làm việc.”


 
Cố Cửu Tư gật đầu, không nói gì nữa, chỉ là sắc mặt rất trầm. Trương Phượng Tường nhìn Cố Cửu Tư, tuy rằng người này vẫn ở trong ngục, nhưng hắn quan sát nét mặt Phạm Hiên nên biết, có lẽ sau này vị chủ tử này tiền đồ vô lượng. Hắn vội nói: “Cố đại nhân có chuyện phiền lòng gì, nếu lão nô có thể giúp đỡ thì cứ nói.”


 
“Cũng không có gì,” Cố Cửu Tư cười, “Ta nhớ Diệp Thế An đại nhân và Thẩm Minh đại nhân, xưa nay chúng ta giao hảo như huynh đệ ruột, lâu rồi ta chưa ra khỏi nhà giam, muốn gặp hai huynh đệ của ta, để hai huynh đệ nói chuyện với ta vài câu.”


 
“Chuyện này dễ thôi.” Trương Phượng Tường vội nói, “Ta vừa nhìn thấy Diệp đại nhân và Thẩm đại nhân ở cửa cung, lát nữa sẽ để bọn họ về Hình Bộ với ngài.”


 
“Vậy đa tạ Trương công công.” Cố Cửu Tư nhanh chóng hành lễ, Trương Phượng Tường khiêm tốn nói, “Sau này Cố đại nhân sẽ làm nên nghiệp lớn, lão nô cũng mong Cố đại nhân có thể dìu dắt, nhớ rõ lão nô là được.”


 
“Trương công công yên tâm,” Cố Cửu Tư cười nói, “Tại hạ hiểu.”


 
Lúc nói chuyện, hai người đi tới cửa cung, quả nhiên Diệp Thế An và Thẩm Minh đứng ở ngoài cung, thấy Cố Cửu Tư ra, vẻ mặt hai người sốt ruột. Trương Phượng Tường tạm biệt Cố Cửu Tư, cung kính nói: “Lão nô không xuất cung, để mấy tiểu nô tài đi theo Cố đại nhân thôi.”

 
Vừa dứt lời liền răn dạy mấy tiểu thái giám xung quanh để bọn họ quan tâm chiếu cố Cố Cửu Tư, sau đó hành lễ với Cố Cửu Tư rồi rời đi.


 
Cố Cửu Tư và Diệp Thế An, Thẩm Minh cùng lên xe, Diệp Thế An vội nói: “Thế nào rồi?”


 
Cố Cửu Tư kể lại cuộc đối thoại với Phạm Hiên, Thẩm Minh gật đầu, cuối cùng nói: “Ta nghe hiểu đại khái, nhưng ta không rõ, đang yên đang lành huynh để Thái Tử đi làm gì? Có phải động tĩnh này quá lớn hay không?”


 
“Không phải hắn để Thái Tử đi,” Diệp Thế An lại thông thấu, “Hắn muốn điều Lạc Tử Thương đi.”


 
Cố Cửu Tư dựa vào xe vách xe, nhắm hai mắt, nghe Diệp Thế An giải thích cho Thẩm Minh: “Lạc Tử Thương là Thái Tử thái phó, Thái Tử rời Đông Đô lâu như vậy, hắn lại không có chức quan khác, chắc chắn là phải đi theo.”


 
Thẩm Minh gật đầu, Cố Cửu Tư đột nhiên nói: “Ngọc Như làm sao vậy?”


 
“Hả?”


 
Nghe vậy, Thẩm Minh và Diệp Thế An nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau một cái, Diệp Thế An trả lời: “Ngọc Như chợt cảm phong hàn, hôm nay không thoải mái lắm.”


 
“Vậy sao không để ngày khác nàng ấy đến Thuận Thiên Phủ?”


 
Cố Cửu Tư mở mắt ra nhìn Thẩm Minh, bình tĩnh nói: “Có phải nàng xảy ra chuyện ở Thuận Thiên Phủ không?”


 
“Sao có thể chứ?” Thẩm Minh vội vàng nói, “Tẩu ấy đanh đá như vậy…”


 
“Thẩm Minh,” Cố Cửu Tư ngắt lời hắn, “Ngươi nói dối rất rõ ràng.”


 
Thẩm Minh cứng lại, Cố Cửu Tư tiếp tục nói: “Nàng bảo các ngươi gạt ta, nhưng bây giờ ta đã đoán được rồi, các ngươi cũng không cần giấu diếm nữa, có giấu ta cũng không tin. Theo tính Ngọc Như, chỉ cần nàng không xảy ra chuyện lớn, nhất định hôm nay nàng sẽ đứng ở cửa ngự thư phòng chờ ta ra, nói chuyện với ta mấy câu. Hôm nay không thấy nàng, Vương ngự y chuyên đến khám bệnh tại nhà cho các quan lớn quý nhân lại xuất cung, các ngươi đều che dấu, các ngươi nói với ta rằng nàng không sao.”


 
Cố Cửu Tư đột nhiên đề cao giọng nói: “Các ngươi đang gạt ai đấy?!”


 
“Nàng chịu hình phạt kẹp tay ở Thuận Thiên Phủ.”


 
Diệp Thế An mở miệng, Cố Cửu Tư ngẩn người. Hắn khiếp sợ nhìn Diệp Thế An, một lát sau, hắn đột nhiên phản ứng lại: “Sao có thể?! Không phải huynh và Chu đại ca đều đến sao? Bao nhiêu năm Thuận Thiên Phủ chưa làm cái hình phạt này rồi, còn có huynh và Chu đại ca ở đó, sao…”


 
“Công chúa đến.”


 
Diệp Thế An tiếp tục giải thích, Cố Cửu Tư lập tức phản ứng lại: “Lý Vân Thường?!”


 
Trong phút chốc hắn đã nghĩ ra điểm mấu chốt trong đó, hắn nói: “Vậy vì sao không đi? Có rất nhiều cách, chịu hình phạt làm gì chứ?!”


 
“Lý Vân Thường dùng danh dự của ngươi kích muội ấy, nói nếu thật sự oan uổng thì sao không dám chịu hình. Muội ấy muốn giữ danh dự cho ngươi nên chịu hình phạt.”


 
Diệp Thế An thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tính muội ấy, quyết định làm rồi, chúng ta còn khuyên thế nào được?”


 
Cố Cửu Tư không nói nên lời, hắn ngồi trong xe ngựa, cảm thấy trái tim quặn đau.


 
Hắn tưởng tượng đến cảnh dụng cụ kẹp lên tay Liễu Ngọc Như, tưởng tượng đến tiểu cô nương Liễu Ngọc Như xưa nay mảnh mai dịu dàng, hắn liền đau đến nỗi không nói nên lời.


 
“Là ta hại nàng.”


 
Hắn lẩm bẩm: “Là ta sai, ta nên nghĩ đến, đi Thuận Thiên Phủ cái gì chứ, ta nên nghĩ đến từ lâu rồi.”


 
“Huynh đừng nói vậy,” Thẩm Minh thấy trạng thái của Cố Cửu Tư không đúng, vội vàng khuyên nhủ, “Ai cũng không ngờ Lý Vân Thường đột nhiên nhảy ra. Trước kia ta cũng chưa từng nghe đến chuyện chịu hình phạt, không biết quy củ này từ đâu ra, thì sao huynh biết được chứ?”


 
“Là ta sai, là ta vô dụng.” Cố Cửu Tư giơ tay cắm chặt ngón tay vào tóc, Diệp Thế An thở dài, “Cũng không phải đều tại ngươi, chúng ta cũng có trách nhiệm. Ngươi đừng khổ sở, trở về ngủ một giấc đi…”


 
“Ta muốn gặp nàng.”


 
Cố Cửu Tư đột nhiên lên tiếng, Diệp Thế An và Thẩm Minh đều ngẩn người, Thẩm Minh nói theo bản năng: “Gặp thế nào?”


 
Diệp Thế An lại hiểu, vội nói: “Không thể! Bây giờ đừng gây thêm rắc rối nữa…”


 
“Diệp huynh,” Cố Cửu Tư nhìn Diệp Thế An, “Thân hình huynh và ta xấp xỉ…”


 
“Không ổn.” Diệp Thế An lập tức cự tuyệt, “Chuyện này không hợp quy củ.”


 
“Chúng ta quy củ từ khi nào vậy?” Cố Cửu Tư lập tức phản bác, sốt ruột nói, “Bây giờ ta muốn gặp nàng ấy, huynh giúp ta đi!”


 
“Những lúc đặc biệt thì càng phải làm chuyện bình thường,” Diệp Thế An nắm lấy y phục của mình, “Có thể quy củ thì cố gắng quy củ. Chuyện này ta không đồng ý.”


 
“Diệp Thế An, huynh có phải huynh đệ không vậy?” Cố Cửu Tư nhìn Diệp Thế An, trong mắt mang vẻ cầu xin, “Sau này ta gọi huynh là ca được chưa?”


 
“Không được không được.” Diệp Thế An xua tay, “Thật sự không được.”

 
Lúc này Thẩm Minh mới phản ứng lại: “À, huynh muốn Diệp đại ca ngồi đại lao thay huynh.”


 
“Nhất định ta sẽ đổi lại trước khi lâm triều ngày mai mà.”


 
Cố Cửu Tư tiếp tục thương lượng, nâng tay lên thề: “Chỗ đó rất thoải mái, vô cùng thanh tịnh, còn có rất nhiều sách, huynh có thể có một không gian cực kỳ tự do.”


 
“Không được không được.” Diệp Thế An lắc đầu, “Chuyện này thật sự không hợp quy củ.”


 
Cố Cửu Tư nhìn Thẩm Minh, Thẩm minh ngẩn người, sau đó hiểu ánh mắt của Cố Cửu Tư, gật đầu. Diệp Thế An thấy bọn họ không nói lời nào, cho rằng Cố Cửu Tư đã từ bỏ, tay đặt trên y phục hơi thả lỏng, tiếp tục nói: “Chuyện của bệ hạ…”


 
Còn chưa dứt lời, Cố Cửu Tư và Thẩm Minh đã cùng nhau nhào lên đè tay chân Diệp Thế An lại rồi bắt đầu kéo lưng quần Diệp Thế An.


 
Diệp Thế An kinh hãi, vội nói: “Các ngươi đừng xằng bậy! Buông ta ra!”


 
“Diệp huynh, ta nhất định sẽ không quên ân hôm nay, nếu ngày khác có cơ hội, ta nhất định sẽ giúp huynh.”


 
Cố Cửu Tư vừa cởi y phục của hắn vừa nói.


 
“Diệp đại ca, người tốt làm tới cùng đưa Phật đến Tây Thiên, huynh đừng cổ hủ như vậy, nếu không phải vóc dáng của ta và huynh ấy quá khác biệt thì ta đã đi thay huynh ấy rồi.”


 
Thẩm Minh cởi quần khuyên bảo.


 
Diệp Thế An điên cuồng giãy giụa, nhưng một thư sinh gian khổ học tập mười năm như hắn sao có thể địch lại hai tiểu bá vương này? Có điều khí tiết còn lại của Diệp Thế An quyết không đầu hàng, hai bên giằng co một lát, Cố Cửu Tư thở dài, cuối cùng dùng hết sức lực, bất đắc dĩ nói: “Ta rất lo cho nàng ấy.”


 
Diệp Thế An ngẩn người, Cố Cửu Tư cười khổ, hắn luôn mang dáng vẻ không đứng đắn, nhưng Diệp Thế An lại nhìn ra vài phần chua xót trong nụ cười này, Diệp Thế An có chút khó chịu, rồi nghe thấy Cố Cửu Tư nói: “Huynh để ta đi gặp nàng được không?”


 
Không biết vì sao, Diệp Thế An nghe Cố Cửu Tư cầu xin như vậy, lòng hắn mềm nhũn, theo bản năng mở miệng nói: “Thôi được rồi.”


 
Hai người đổi y phục trong xe ngựa, lúc ra Cố Cửu Tư không thể để quá nhiều người biết nên hắn mặc áo choàng lớn màu đen. Diệp Thế An mặc áo choàng lớn kia vào, đội mũ lên là không nhìn thấy mặt. Đến Hình Bộ, xuống xe ngựa, đi theo người vào phòng giam.


 
Bởi vì Liễu Ngọc Như rất săn sóc nên thái độ của ngục tốt với Cố Cửu Tư rất tốt, thấy hôm nay “Cố Cửu Tư” không muốn nói chuyện cũng không hỏi nhiều, cười đưa vào trong phòng giam, còn mở cửa phòng giam cho hắn.


 
Vào trong phòng giam, Diệp Thế An ngồi trên giường, mờ mịt nhìn song gỗ phòng giam phía trước.


 
Cố Cửu Tư nói sáng mai trước khi lâm triều sẽ đến đổi lại với hắn, bây giờ mới là buổi trưa…


 
Tâm trạng Diệp Thế An hơi nặng nề.


 
Đưa Diệp Thế An vào phòng giam Hình Bộ rồi, Thẩm Minh vui sướng khi người gặp họa, nhưng Cố Cửu Tư lại chẳng vui chút nào.


 
Thẩm Minh châm trà cho Cố Cửu Tư, vui vẻ nói: “Sắp gặp tẩu tử rồi mà cũng chẳng thấy vui chút nào, mặt ủ mày ê như vậy, không sợ tẩu tử sẽ lo lắng cho huynh à.”


 
“Ngươi nói đúng.” Cố Cửu Tư cười khổ, “Ta không nên để nàng lo lắng.”


 
Nói rồi Cố Cửu Tư chôn mặt trong tay, xoa mặt.


 
Qua một lúc lâu, hắn đột nhiên hỏi: “Nàng có khóc không?”


 
Thẩm Minh mờ mịt: “Gì cơ?”


 
“Chắc là nàng đau lắm.”


 
Giọng Cố Cửu Tư hơi khàn khàn, Thẩm Minh không nói gì, một lúc sau hắn mới nói: “Ta nghĩ tẩu tử cam tâm tình nguyện.”


 
“Ta hiểu.”


 
Cố Cửu Tư thấp giọng nói: “Bây giờ ta mới phát hiện, hoá ra thích một người là, nàng đau trên người, ngươi đau trong tim.”


 
“Còn đau hơn bản thân chịu hình phạt.”
 
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play