Ngồi xe đến sân bay, sau khi xuống máy bay thì có xe chuyên môn đưa đón, lăn lộn nửa ngày trời, cuối cùng bọn họ cũng tới được điểm đến của tổ tiết mục lúc bốn giờ chiều.

Đó là một thôn trang nhỏ vô cùng hẻo lánh nhưng có môi trường rất tốt, được xây dựng trên sườn đồi. Đầu thôn trồng rất nhiều hoa hạnh nhân, đương mùa xuân nên hoa nở rộ, cành cây nặng trĩu những hoa, chỉ cần một làn gió nhẹ vuốt ve là sẽ rơi xuống như một cơn mưa xuân hoa hạnh.

Hoa hạnh nhân (Almond Blossom)

"Đây là thôn Hoa Hạnh, chúng tôi đã bố trí một ngôi nhà bỏ hoang cho mọi người ở. Nhiệm vụ tối nay của mọi người chính là dọn dẹp nhà và sinh hoạt trong đó, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì cả tập thể chúng ta chỉ có thể ngủ ngoài đường." Người chủ trì bảo.

"Đúng là một nhiệm vụ cũ rích."

Trình Nghi nghe thấy có người ở bên cạnh thầm oán thán như vậy.

Thế nhưng nói tới nói lui, nhiệm vụ cũ thì cũ thật, giày vò thì cũng giày vò thật.

Đoàn người đi đến bãi đất hoang do tổ tiết mục chuẩn bị, thật ra có thể thấy tổ tiết mục đã xử lý trước một ít rồi. Hầu hết những mái nhà ở những ngôi làng bình thường bỏ hoang vài năm đã bị sập, cây cối mọc lộn xộn không biết đã tràn lan đến đâu. Thế nhưng, bãi đất này tuy trông dột nát kinh khủng nhưng phần mái có dấu vết được sửa lại, chưa đến mức bị cỏ dại và bụi gai chiếm đóng.

Khách mời có tổng cộng 5 nam 3 nữ, ngoại trừ ba người Trình Nghi, Trình Hoài Lễ và Lục Kiêu ra thì còn có một cô nàng mới ra mắt trong nhóm nữ năm ngoái, một đóa hoa nhỏ (*) của lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, một nam diễn viên gạo cội thuộc phái thực lực ở độ tuổi năm mươi, cùng với hai vị khách nghiệp dư một nam một nữ.

(*) Ý nói diễn viên nữ trẻ đẹp.

Vị diễn viên gạo cội thuộc phái thực lực kia tên là Vương Minh, ông phải hơn những vị khách mời kia ít nhất cả chục tuổi, hiển nhiên là bậc tiền bối cần được kính trọng. Mọi người để cho ông giao nhiệm vụ, ai phụ trách làm cỏ, ai phụ trách dọn nhà, ai phụ trách lau sàn và cửa sổ...

Các nhiệm vụ được sắp xếp hợp lý, tuy nhiên đến lúc thực hiện thì rất ít người ở đây thật sự đã từng làm việc nặng, vì vậy tất cả mọi người đều luống cuống tay chân.

Trình Nghi phụ trách thu dọn nhà, công trình này tương đối lớn, có ba người cùng phụ trách dọn dẹp, tổng cộng có tám phòng, Trình Nghi chịu trách nhiệm dọn ba trong số đó. Đại khái là y làm nhanh nhất, căn phòng vốn bừa bộn không chịu nổi trông tươm tất hẳn lên chỉ sau nửa giờ, tổng cộng chưa đến hai tiếng mà y đã hoàn thành nhiệm vụ.

Sau đó y bước vào đại sảnh, vừa dựa vào một bên nghỉ ngơi vừa nhìn mọi người làm việc.

Trình Hoài Lễ phụ trách lau chùi và dọn dẹp mạng nhện, Lục Kiêu ở bên ngoài làm cỏ, ngoài ra thì trong đại sảnh có rất nhiều người đang tẩy rửa lau chùi, chỉ có mỗi Trình Nghi là ung dung đứng đó.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy không cân bằng, đóa hoa nhỏ của lĩnh vực điện ảnh và truyền hình - Dương Mộng Dao đang lau sàn nhà, không khỏi ngẩng đầu lên nói với Trình Nghi: "Trình Nghi à, nếu anh làm xong rồi thì đến giúp chúng tôi một tay đi, chúng ta sẽ có thể hoàn thành công việc sớm hơn một chút."

Lúc này, phàm là người có thái độ đúng mực sẽ đi qua giúp đỡ.

Nhưng Trình Nghi chẳng có chút hứng thú nào, dù sao y cũng đến chương trình này để phụ trách bị mắng, cố gắng lấy lòng cũng sẽ bị giày vò mà thôi, thà lười biếng còn hơn.

Hơn nữa, lau sàn là một việc tương đối dễ dàng, ngay cả một cô gái cũng quá đủ.

Trình Nghi lắc đầu, y thẳng thừng từ chối: "Không, tôi đã làm xong nhiệm vụ của mình rồi."

Y nói xong thì bước ra khỏi đại sảnh, hỏi đạo diễn ở bên ngoài: "Đạo diễn, tôi làm xong việc rồi, tôi có thể tự ra ngoài đi dạo một mình không ạ?"

Đạo diễn cũng mặc kệ Trình Nghi có làm kiêu hay không, Trình Nghi càng kiêu thì hắn càng có chủ đề, vì vậy hắn gật đầu nói: "Nếu cậu làm xong nhiệm vụ rồi thì có thể đi, nhưng mà nhớ phải cẩn thận một chút, trời sắp tối rồi."

Trình Nghi gật đầu, y quay đầu lại nhìn Lục Kiêu, người này thật sự đang nhổ cỏ.

Trình Hoài Lễ ở bên trong tình cờ chạm trán một con nhện khi đang lau bụi, sợ đến mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

Lục Kiêu cảm nhận được ánh mắt của Trình Nghi, anh ta ngẩng đầu lên nhìn người nọ, cười nói: "Nếu không thì cậu chờ tôi một lát đi, chúng ta cùng nhau đi mua sắm nhé?"

"Không, tôi chỉ muốn đi dạo một mình thôi." Trình Nghi dứt lời thì đi thẳng ra khỏi bãi đất.

Đội ngũ quay phim của tổ tiết mục cũng cử một người quay phim đi theo Trình Nghi.

Đã gần sáu giờ rồi, ở chân trời hiện ra sắc hoàng hôn nhàn nhạt.

Nơi thôn này rất yên tĩnh, không ít ngôi nhà bị bỏ hoang, thỉnh thoảng mới có thể bắt gặp một hai cụ lão đi trên đường, thế nhưng khi nhìn thấy Trình Nghi và người quay phim thì bọn họ cũng không có ý đồ bắt chuyện.

Già cả là cảm giác lớn nhất mà thôn trang này mang lại cho Trình Nghi, cũng là quá trình mà vô số thôn trang đang phải trải nghiệm.

Những người trẻ tuổi đã rời đi mất, chỉ còn lại người già cùng trẻ em canh giữ những ngôi nhà bỏ hoang ngày một nhiều, sống tê dại ngày này qua ngày khác, chờ đợi ngày cuối đời của bản thân và buôn làng.

Trong xã hội này, rất khó để nghe thấy tiếng nói của những người cao tuổi, và cũng có rất ít tiếng nói dành cho họ.

Đại đa số người già không có giải trí hay niềm hy vọng, chỉ lặng lẽ nhìn khoảnh khắc tuyệt đối yên lặng kia ngày một đến gần.

Trình Nghi đi một hồi thì gặp một con sông nhỏ, y liền đi dọc theo bờ sông.

Đi được vài bước, y nhìn thấy một ông lão đang ngồi bên bờ sông câu cá bằng sào tre, bên cạnh ông là một đứa trẻ mặc áo xuân rách nát, thoạt nhìn khoảng sáu bảy tuổi, đang lẳng lặng nép vào bên cạnh ông già nhìn ra mặt sông.

Khi Trình Nghi bước đến thì ông lão vừa đúng lúc câu được một con, đang lấy con cá ra khỏi sào rồi cho vào thùng gỗ.

Trình Nghi không nhịn được mà tiến lên hỏi: "Ông ơi, có thể cho cháu mượn cái cần câu dư ở bên cạnh này được không ạ? Cháu sẽ chia cho ông phân nửa số cá câu được ạ."

Ông lão liếc nhìn y một cái, sau đó nhìn thấy người quay phim ở phía sau y, hiểu rằng bọn họ là người ở nơi khác đến ghi hình, vì vậy ông nói bằng tiếng phổ thông đặc sệt: "Cậu dùng đi."

Trình Nghi vô cùng vui vẻ cầm lấy cái cần câu dư kia, ngồi bên cạnh ông lão để câu cá.

Đàn ông mà, một khi về già chắc chắn sẽ trở thành ngư phủ.

Trình Nghi cũng vậy, tuy rằng y chỉ thỉnh thoảng mới đi câu. Nhiều người bạn già xung quanh y đều là những người hâm mộ câu cá trung thành, bất kể là hồi trẻ bọn họ có oai phong lẫm liệt thế nào đi nữa, về già vẫn là đồng bọn câu cá rất tốt của nhau.

Mặc dù Trình Nghi chỉ thỉnh thoảng đi câu nhưng kỹ thuật câu cá của y là tốt nhất trong nhóm bạn già, không mất bao nhiêu thời gian đã câu được rất nhiều cá, nhân tiện còn chỉ cho ông lão ở bên cạnh mình một vài mẹo nhỏ.

Trong thùng gỗ của ông lão vốn chỉ có vài con cá không nhỏ không lớn, bây giờ lại có thêm rất nhiều con cá mập mạp.

Thái độ ban đầu của ông đối với Trình Nghi vô cùng lạnh nhạt, bây giờ thì cậu hai câu tôi hai câu, đã trở nên rất quen thuộc với nhau. Trình Nghi còn lấy một viên kẹo trong túi ra đưa cho đứa trẻ bên người, đứa trẻ cầm lấy viên kẹo vô cùng hạnh phúc, bắt đầu quấn quýt lấy y giống như một cái đuôi nhỏ.

Người quay phim ở một bên rất khiếp sợ, có thể nói là cuộc đời anh ta chưa bao giờ cứng họng như thế này.

"Anh già (*), đứa trẻ nhà ông tên là gì vậy ạ?" Trình Nghi hỏi.

(*) Tại vì hai người thân với nhau rồi nên TN gọi ông lão là lão ca [老哥], dịch thẳng ra sẽ là "ông bạn già", nhưng vì nghe nó ấy quá nên mình để "anh già" nhé =)))))

Chỉ trong chốc lát thôi, y đã xứng đôi trở thành anh em với ông lão bên cạnh.

Thôn trang này bài ngoại vô cùng, lúc trước khi tổ tiết mục hỏi mượn địa điểm, bọn họ suýt chút nữa đã cãi nhau với những người già trong làng khi đến thương lượng. Khuyên nhủ mãi mới được đồng ý, kết quả là Trình Nghi đột nhiên gọi anh xưng em với người ta.

"Nó tên là Hồ Hạo, nhũ danh là Hạo Hạo." Ông lão nói.

"Cháu thấy cậu bé cũng đến tuổi đi học rồi, bé ấy học ở đâu ạ?" Trình Nghi hỏi.

"Ở thị trấn bên cạnh... Thôi đừng nói nữa, đầu óc của thằng nhóc này không được nhạy bén lắm, phải quay về lớp ôn thi đếm ngược." Ông lão thở dài.

Huyện của bọn họ là huyện nghèo đói, bọn họ ở bên này càng khó khăn hơn nữa, thu nhập bình quân đầu người hằng năm chưa đến hai nghìn. Tài nguyên giáo dục của thị trấn vốn còn kém, huống chi là cháu trai của ông.

"Hả? Vậy là không được rồi, anh già, nếu ông không chê thì cháu có thể dạy bù cho cậu bé ạ."

Ông lão bất chợt ngạc nhiên mừng rỡ.

Ông thấy Trình Nghi và một nhóm người từ nơi khác đến ăn mặc đẹp đẽ, nghe nói đều là những người sắp lên ti vi. Trình Nghi lại mang phong thái của một người trí thức, hẳn là y thật sự có học, còn sẵn lòng dạy bù cho Hạo Hạo, hiển nhiên là chuyện tốt hơn bao giờ hết.

Lúc này, mặt trời đã lặn được một lát, Trình Nghi giúp ông lão xách hai cái xô đầy cá tươi, theo sau là đứa trẻ, cùng nhau quay trở lại nhà ông già.

Vợ ông đã chuẩn bị bữa ăn đơn giản chờ ông lão và đứa cháu trở về, thấy ông mang khách đến, còn nói vị khách này sẽ dạy bù cho đứa cháu của mình, bà nhất thời khăng khăng phải giết gà để thêm đồ ăn cho khách, Trình Nghi khuyên ngăn bà mãi mới được. Tuy không giết gà nhưng Trình Nghi đã mang về không ít cá, vì thế mà có thêm hai con cá trên bàn cơm, một kho một hấp.

Sau khi ăn xong, Trình Nghi phụ đạo cho đứa trẻ suốt hai tiếng để nó làm bài tập về nhà.

Y phát hiện đứa trẻ này không hề ngốc, thế nhưng rất dễ bị phân tâm, vì vậy nên Trình Nghi liền chọn cách giảng dạy thú vị.

Ở kiếp trước, không phải vô cớ mà Trình Nghi được bầu chọn là giáo sư được yêu thích nhất ở đại học A trong suốt hai mươi năm liên tục, không chỉ bởi vì ngoại hình nổi bật mà còn là vì những bài giảng của y vừa thú vị vừa phong phú. Số lượng lớp tự chọn về môn Quốc học đều chật kín mỗi kỳ, các sinh viên khoa học đổ xô đi báo danh, bởi vì những môn tự chọn của Trình Nghi không có rào cản, ai nghe giảng cũng hiểu, ai cũng có thể học được, bầu không khí trong lớp luôn vui vẻ thoải mái.

Giảng bài cho đứa trẻ xong, Trình Nghi còn tiện tay dùng sợi rơm trong nhà tết cho nó một con thỏ nhỏ. Những cọng rơm trong tay y qua hai ba động tác đã trở thành con thỏ hệt như có phép thuật, khiến cho đứa trẻ vô cùng hạnh phúc.

Trình Nghi giao bài tập cho đứa trẻ, nói rằng nếu nó có thể hoàn thành tốt thì y sẽ đan cho nó một con cún con, đứa trẻ lập tức đồng ý.

Những người lớn tuổi ở bên cạnh quan sát, thấy đứa trẻ rất nghiêm túc học hành thì vô cùng cảm kích Trình Nghi. Lúc Trình Nghi chuẩn bị rời khỏi, ông lão không chỉ đưa cho Trình Nghi số cá câu được hôm nay mà còn nhét thêm một đống đồ ăn.

Trình Nghi không từ chối được, đành phải mang bao lớn bao nhỏ quay trở về.

Lại nói đến tổ tiết mục ở bên kia.

Trình Nghi rời đi không bao lâu, mọi người thấy mặt trời lặn sớm, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành nên đề nghị ăn cơm trước rồi hẵng làm tiếp.

Đề nghị này được nhóm khách mời nhất trí, thế nhưng không ngờ lại ngay lập tức bị tổ tiết mục dội cho một gáo nước lạnh: "Ăn sao? Mọi người phải tự nghĩ cách để ăn nhé, đây cũng là nhiệm vụ tối nay của mọi người đấy."

Nhóm khách mời: "??? Chẳng phải anh nói nhiệm vụ chỉ là dọn dẹp chỗ ở thôi sao?"

Đạo diễn: "À vâng, là do tôi quên nói với mọi người. Bây giờ cũng muộn rồi, mọi người nghĩ cách kiếm gì đó ăn đi."

Khách quý: "Trời tối rồi, biết đi đâu tìm thứ gì bây giờ đây?"

Đạo diễn: "Tôi cũng không còn cách nào khác..."

Hai bên cãi cọ một hồi, cuối cùng quyết định để tổ tiết mục cung cấp đồ ăn một đêm, từ ngày mai thì toàn bộ đồ ăn đều phải do nhóm khách mời tự lo liệu.

Nguyên liệu nấu ăn do tổ tiết mục cung cấp đều là nguyên liệu thô, nhóm khách mời phải tự mình nấu ăn. Mặc dù ngày nay có ít người biết nấu ăn hơn, thế nhưng nguyên liệu đơn giản, tùy tiện nấu một chút vẫn có thể ăn được, điều tồi tệ là ở nơi khỉ ho cò gáy này không hề có gas hay khí đốt tự nhiên, chỉ có thể đốt bằng củi.

Nhóm khách mời nấu toàn bộ nguyên liệu do tổ tiết mục cung cấp không đến một giờ, nấu ra một đống nửa sống nửa chín.

Còn có một chút món bị khét hoàn toàn, không thể ăn được.

"Làm sao bây giờ, vốn dĩ tổ tiết mục tổ chỉ cung cấp đủ nguyên liệu cho chúng ta ăn, nhưng bây giờ là hoàn toàn không đủ." Trình Hoài Lễ có chút đau đầu.

"Vậy thì khỏi chừa cho Trình Nghi đi, ai bảo cậu ta tự tiện rời khỏi đội ngũ, cậu ta cũng chẳng tham gia nấu ăn." Chàng trai tài tử nói như vậy.

"Cũng đúng, Trình Nghi không làm gì nhiều cả." Dương Mộng Dao gật đầu.

Đề nghị được hai người chấp thuận, không khí nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Đội ngũ này vốn dĩ bài xích Trình Nghi, bọn họ cũng không phải đồ ngốc, dính líu đến một Trình Nghi bị người ta ném đá cũng chẳng phải chuyện gì tốt.

Lúc này đây, nếu bọn họ giúp Trình Nghi thì chỉ có thể bị mắng, nếu bọn họ có thể giẫm lên y thì nói không chừng còn có thể làm một người mau miệng chính trực.

Ngay khi mọi người sắp đạt được toàn bộ sự đồng thuận.

"Vậy thì chừa phần của tôi lại cho Trình Nghi đi." Lục Kiêu bất chợt lên tiếng.

Tác giả có lời muốn nói: 

Chương này cũng phát năm mươi bao lì xì nhỏ ~

Tôi quên đề cập ở chương trước là có một cái thiết lập riêng trong thế giới này, muốn nhận nuôi trẻ mồ côi thì phải trên 25 tuổi.

Editor lảm nhảm: Dạo này hơi mệt nên tiến độ edit của mình sẽ không giống như trước nữa, hi vọng mọi người thông cảm.

Có lỗi gì thì mai mình sửa nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play