“Vừa nãy anh nói, nếu tôi biết khám bệnh, anh sẽ ăn tờ giấy niêm phong này,” Giang Thành bâng quơ nói.
Nghe thấy Giang Thành nói vậy, Lý Phi lập tức tức giận đến bật cười, đúng là ai cũng có thể bắt nạt mình mà, tên Cao Kim Minh kia bắt nạt mình thì còn có thể nhịn, bây giờ đến một thằng bác sĩ quèn cũng muốn ngồi lên đầu mình?
“Nhãi ranh, cậu tưởng mình hiểu ít y thuật bàng môn tà đạo là có thể kiêu ngạo phải không?” Lý Phi nhìn Giang Thành lạnh lùng nói.
“Bác sĩ Giang, bỏ đi, mọi chuyện cũng đã giải quyết xong rồi,” Lâm Duẫn Nhi vội vàng bước tới kéo Giang Thành nói.
“Đúng đó, một điều nhịn là chín điều lành,” Dương Mai cũng tiến lên khuyên bảo Giang Thành.
Lý Phi thấy có người khuyên bảo Giang Thành, trong lòng gã càng thêm đắc ý, tuy bản thân gã chỉ là một đội trưởng nhưng gã vẫn đủ khả năng chèn ép một phòng khám nhỏ.
“Đã nói là phải làm, anh ta chưa biết phải trái thế nào, chỉ nghe người khác nói đã muốn đóng cửa phòng khám, đây là hành vi lạm dụng chức quyền, cần phải dạy cho anh ta một bài học,” Giang Thành nghiêm túc nói.
“Ồ, cậu còn rất cứng cổ nhỉ?”
Lý Phi cười lạnh nói: “Vốn dĩ tôi đã định đi rồi nhưng xem ra giờ tôi phải kiểm tra kỹ càng một lượt cái phòng khám này của các người vậy.”
Nói xong, Lý Phi cùng một đồng nghiệp khác lập tức kiểm tra phòng khám và bọn họ nhanh chóng tìm ra rất nhiều vấn đề của phòng khám.
“Tiêu chí chất lượng của phòng khám không đạt tiêu chuẩn, trong phòng khám có một ngăn thuốc quá hạn sử dụng, vi phạm quy định nghiêm trọng. Ngoài ra, trước đó đã sử dụng nhầm thuốc khiến một cậu bé gần mất mạng. Tóm lại, phòng khám này cần bị đóng cửa! "
Lý Phi vô cùng nghiêm túc nói.
“Đồng chí kiểm quan, cậu nhầm rồi, chỗ chúng tôi mới mở cửa, lúc trước kiểm tra, công tác y tế và kiểm dịch đều đạt tiêu chuẩn, hơn nữa ngăn đựng chỗ thuốc quá hạn kia là chúng tôi sắp riêng ra để xử lý,” Dương Mai vội vàng nói.
“Tôi không quan tâm, tôi chỉ nói rõ những gì tôi nhìn thấy thôi,”Lý Phi nói xong lập tức đắc ý nhìn Giang Thành.
Muốn đấu với tao hả, mày còn non lắm.
“Cậu nhóc, cậu mau xin lỗi anh ta đi, dì đã phải tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm mới mở được cái phòng khám này, nếu phải đóng cửa thật dì biết sống thế nào đây,” Dương Mai vội vàng khuyên nhủ Giang Thành.
“Bác sĩ Giang, anh đừng quá cảm tính, anh không so được với gã đâu,” Lâm Duẫn Nhi cũng nói nhỏ với Giang Thành.
Đây là minh chứng điển hình nhất của câu quan phụ mẫu không bằng người phụ trách, Lý Phi là nhân viên giám sát kiểm định y tế, gã nói không đủ tiêu chuẩn thì chắc chắn gã sẽ tìm được chỗ không đủ tiêu chuẩn.
Giang Thành nghe mẹ con Dương Mai mẹ nói cũng gật đầu, anh đi về phía Lý Phi.
“Ha ha, giờ mới nghĩ tới chuyện xin lỗi hả? Muộn rồi!” Lý Phi đắc ý nói.
"Ai nói tôi muốn xin lỗi anh? Tôi muốn nói là, nếu như anh lạm dụng chức quyền như thế này, tôi chỉ có thể gọi cục trưởng của anh tới giải quyết,”Giang Thành lạnh giọng nói.
Lý Phi sửng sốt trong chốc lát, sau đó gã lập tức cười lớn như thể vừa nghe được một chuyện gì đó rất buồn cười.
“Ha ha, cậu bảo cậu tìm cục trưởng của chúng tôi? Một tên bác sĩ quèn như cậu mà cũng quen biết cục trưởng của chúng tôi?” Lý Phi không nhịn được bật cười, nói.
“Anh không tin?”
“Tôi tin, tôi tin!”
Lý Phi nhìn Giang Thành nói: “Cậu gọi Cục trưởng của bọn tôi tới đi, đúng lúc tôi cũng muốn phê bình ông ta sao rác rưởi gì ông ta cũng làm quen vậy.”
Giang Thành cười lạnh, anh lập tức lấy di động gọi cho Cục trưởng Đồng.
Thấy Giang Thành thật sự lấy di động ra gọi điện, Lý Phi nhìn Giang Thành với ánh mắt khinh bỉ, gã không tin một bác sĩ quèn ở một phòng khám nhỏ lại quen biết Cục trưởng Đồng.
Dù sao gã cũng rất ít khi được gặp người ở tầng lớp như Cục trưởng Đồng.
“Mười phút,” Giang Thành thản nhiên nói.
“Được, tôi đợi cậu mười phút, muốn doạ tôi, cậu còn non lắm,” Lý Phi cũng không hề sợ hãi.
Lúc này Lâm Duẫn Nhi cũng có chút lo lắng, cô không biết rốt cuộc Giang Thành có quen ông Cục trưởng gì đó kia thật không, lỡ không quen mà chỉ nói để doạ người ta thì sẽ rất thảm.
Mười phút sau, một chiếc Audi a6 màu đen chậm rãi chạy tới, dừng trước cửa phòng khám.
“Anh Phi, hình như cái xe kia là xe của Cục trưởng Đồng thật đấy!” Cấp dưới của Lý Phi nhìn qua cửa sổ thấy một chiếc Audi dừng trước cửa.
“Cái gì?” Lý Phi lập tức kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quả nhiên, Cục trưởng Đồng từ trên xe bước xuống và đi vào phòng khám.
Lúc này Lý Phi thật sự hoảng sợ, nếu Cục trưởng Đồng tóm được chứng cứ gã lạm dụng chức quyền thì gã sẽ thật sự bị đuổi việc.
Dưới tình thế cấp bách, Lý Phi vội vàng vò giấy niêm phong thành một nắm nhét vào miệng mình, khô cằn nhai rồi nuốt xuống.
“Cục…Cục trưởng Đồng?”
Lý Phi gặp Đồng Lỗi lập tức tươi cười chào hỏi.
Đồng Lỗi khẽ gật đầu, ông lập tức nhìn về phía Giang Thành, nói: “Cậu Giang, cậu bảo ở đây có người lạm dụng chức quyền?”
“Phải, điều kiện khám chữa bệnh và năng lực của bác sĩ ở phòng khám này rất tốt, nhưng anh ta lại nhất định muốn đóng cửa chỗ này,” Giang Thành nhìn Lý Phi.
“Có chuyện như vậy sao?” Đồng Lỗi liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện điều kiện khám chữa bệnh ở đây quả thực rất tốt, vượt xa điều kiện của phòng khám đa khoa bình thường.
“Cục… Cục trưởng Đồng, không có chuyện đó, tôi chỉ tới kiểm tra như thường lệ thôi,” Lý Phi vất vả nuốt giấy niêm phong xuống, suýt nữa chết vì nghẹn.
“Thế à? Vừa rồi anh không nói như thế, hơn nữa tôi nhớ anh đã nói nếu Cục trưởng Đồng đến, anh còn muốn phê...”
“Đừng…… Đừng nói,” Lý Phi sợ đến bay màu, mặt mày tái mét, liên tục xua tay với Giang Thành rồi thừa nhận sai lầm của mình.
Nếu Cục trưởng Đồng thật sự biết gã vừa nói gì, thì sau này gã không cần kiếm sống ở Lư Dương nữa.
Giang Thành cũng không thật sự có ý định vạch trần Lý Phi, lsy do anh phải cứng rắn như vậy là để loại người chuyên lạm dụng chức quyền chèn ép, bắt nạt người khác như Lý Phi phải kiểm điểm lại, không tiếp tục ỷ thế ức hiếp người khác nữa.
“Cậu ta bảo nếu tôi tới thì cậu ta định làm gì?” Đồng Lỗi cũng hỏi.
“Không có gì, anh ta nói là nhờ chú duyệt xem rốt cuộc điều kiện ở đây có đủ tiêu chuẩn hay không thôi,” Giang Thành đổi giọng nói.
Nghe thấy Giang Thành không làm trò giậu đổ bìm leo, gương mặt Lý Phi lập tức lộ vẻ cảm kích với Giang Thành.
“Ồ, thì ra là như thế,” Đồng Lỗi đương nhiên biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế, chỉ là một cấp trên như ông sẽ không bới lông tìm vết cấp dưới.
Sau khi tán gẫu vài câu, Đồng Lỗi rời khỏi đây, mà Lý Phi cũng vội vàng lủi mất, Giang Thành tin rằng sau lần này có lẽ gã cũng không dám ỷ mình có chức có quyền mà chèn ép người khác nữa.
“Dì à, chuyện lần này không trách dì được, thật sự là do bệnh kia quá phức tạp,” Giang Thành nhìn Dương Mai nói.
“Dì biết, nhưng dì vẫn phải cảm ơn cậu, cậu tên là gì?” Dương Mai vui mừng nhìn Giang Thành, người thanh niên này có mạng lưới quan hệ rộng rãi, y thuật lại cao minh, dung mạo tuấn tú, bà thật sự càng nhìn càng thấy thích.
“Cháu tên Giang Thành, dì không cần cảm tạ cháu, chuyện liên quan đến Duẫn Nhi là chuyện cháu nên quan tâm,” Giang Thành cười nói.