Nghe thấy lời nói của Giang Thành, trong lòng Giang Lai dâng lên sự ấm áp, vốn dĩ cô ấy cho rằng mình sẽ không còn được cảm nhận sự quan tâm của anh trai nữa, nhưng hôm nay cô ấy lại có thể nhận được sự quan tâm giống như vậy đến từ một người đàn ông xa lạ.
Hai tên khỉ ốm ngã xuống đất, gương mặt đầy sự sợ hãi nhìn Giang Thành đi từng bước lại gần họ. Vốn dĩ hắn cho rằng để lại mấy câu hăm dọa xong quay đầu chạy thì chí ít cũng không mất mặt, nhưng hắn không ngờ rằng đối phương lại không có ý định dễ dàng buông tha cho mình như vậy.
“Mày muốn thế nào?” Tên khỉ ốm hỏi.
“Tao muốn thế nào á?”
Giang Thành cười lạnh nói: “Mày đã dọa nạt em gái tao thì phải trả phí bồi thường tổn thất tinh thần. Thằng mập kia ăn một cây xúc xích trên quầy hàng của em gái tao cũng phải trả tiền.”
Tên khỉ ốm vừa nghe là biết lần này như kẻ cắp gặp phải bà già rồi, lập tức hung dữ nói: “Mày có biết tao sống ở giang hồ này là đàn em của ai không? Đại ca của bọnt ao là Anh báo Cầm Hành đấy!”
“Tao không biết mèo báo gì cả, tao chỉ biết nếu tụi mày không đưa tiền thì chân của chúng mày tàn phế chắc rồi.” Giang Thành lạnh nhạt nói.
Hai tên mập và khỉ ốm vừa nghe vậy thì chợt nhận ra cái chân vừa nãy bị viên đá bắn trúng đã mất cảm giác, về căn bản là không thể nào cử động được.
Viên đá vừa nãy Giang Thành bắn đã điểm đúng lên huyệt đạo trên chân bọn chúng. Nếu như trong thời gian dài không giải huyệt, phần chân không lưu thông được máu nên dẫn đến hoại tử. Nếu nghiêm trọng thì chỉ có thể đi cắt chi.
Đến lúc này hai tên khỉ ốm mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nên vội vàng lấy tiền từ trong túi ra, đồng thời xin tha: “Anh à, chúng tôi biết sai rồi, sau này chúng tôi không dám nữa.”
Giang Thành lấy tiền từ trong tay của họ, nhìn lướt qua một chút, có hơn một ngàn tệ.
“Muốn giải huyệt rất đơn giản, hai đứa chúng mày tát nhau hai mươi cái là được.” Giang Thành lạnh nhạt nói: “Nhớ kỹ, nhất định phải mạnh tay, nếu không thì không giải huyệt được đâu.”
Nói xong Giang Thành xoay người rời đi.
Tên khỉ ốm và tên mập nhìn nhau, chỉ đành bắt đầu tát đối phương.
Giang Thành đã biết hai tên côn đồ này từ lâu. Chúng thường ở gần đây ức hiếp người già, trẻ nhỏ, người ốm yếu, tàn tật. Lúc trước khi anh vẫn còn giúp ba mẹ trông sạp thì hai tên này không dám đến gây rắc rối. Đoán chừng chúng biết anh đã chết nên mới đến đây thu phí bảo kê.
Nếu như không dạy dỗ tử tế một lần thì chúng thật sự sẽ không biết sợ. ***** ** để giải quyết vấn đề ở chân của chúng đúng là ở trên mặt, Giang Thành để chúng ra sức bạt tai nhau vừa có thể giải huyệt vừa có thể để chúng nhớ lâu. Vừa haymột mũi tên trúng hai đích.
“Em cầm lấy chút tiền này đi.” Giang Thành đưa số tiền vừa lấy được nhét vào trong tay Giang Lai.
Giang Lai vội vàng khước từ nói: “Không được, anh đã giúp em rồi, sao em lại tiếp tục lấy tiền của anh được chứ.”
Giang Thành mỉm cười, thành thục mở hộp đựng tiền trên sạp ra rồi bỏ tiền vào, nói: “Đây không phải là tiền của anh, đây là phí bồi thường tổn thất tinh thần hai tên côn đồ kia đưa cho em, và cả tiền ăn xúc xích nữa.”
“A? Vậy cũng không cần nhiều như vậy đâu.” Giang Lai kinh ngạc nói.
“Chẳng biết sao được, hai tên đó thành khẩn quá nên anh cũng không có cách nào từ chối. Em xem bây giờ chúng vẫn còn ở bên kia tát tai để bày tỏ ý xin lỗi kìa.” Vừa nói Giang Thành vừa chỉ hai tên du côn ở cách đó không xa đang tát tai nhau.
“Mẹ nó, mày đánh thật đấy à?” Tên khỉ ốm chịu một bạt tai đầy đau đớn của tên mập thì lớn tiếng mắng.
Tên khỉ ốm vừa mắng xong thì cảm thấy chân có thể cử động được, vội vàng vui mừng nói: “Ôi, chân tao có thể động đậy rồi.”
Tên mập vừa nghe, vội vàng nói: “Anh, anh mau đánh em đi."
Tên khỉ ốm lập tức xoay tròn cánh tay, bắt đầu đánh liên tiếp hai bên má tên mập. Tên khỉ ốm còn chưa đánh đã thì tên mập đã la lên: “Đừng đánh nữa, chân của em có thể cử động được rồi.”
Tên khỉ ốm lập tức đỡ tên mập dậy. Ánh mắt tên khỉ ốm hung dữ nhìn về phía Giang Thành, sau đó cả hai nhếch nhác bỏ chạy.
Giang Lai thấy hai người đi rồi thì vuốt ngực, thở phào một hơi, khẽ cười. Tiếp đó cô nhìn Giang Thành nói: “Cảm ơn anh nhé, nếu như anh em vẫn còn sống thì em chắc chắn sẽ bảo anh ấy mời anh một bữa.”
Nhắc đến anh trai mình, ý cười trên mặt Giang Lai hoàn toàn biến mất, trong vành mắt lại long lanh nước, hàm răng trắng cắn chặt lấy bờ môi run rẩy, không để mình bật khóc.
Giang Thành nhìn dáng vẻ em gái mình như vậy thì trái tim anh cũng chua xót. Anh rất muốn ôm em gái vào lòng, nói với cô, mình vẫn còn sống, không để cô ấy đau lòng.
Nhưng hiện tại anh sợ sẽ dọa em gái mình, nên cố nén xuống sự chua xót trong lòng vội vàng nói: “Không sao, sau này em cứ xem anh như anh trai là được.”
Giang Lai không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.
“Em làm cho anh hai cái bánh crepe trái cây đi, anh đói sắp chết rồi.” Giang Thành vội chuyển chủ đề, có lẽ để Giang Lai bận rộn thì cô ấy sẽ không đau lòng như vậy nữa.
Giang Lai vội vàng đồng ý, nhấc tay lau nước mắt còn đọng trên vành mắt, đồng thời bắt đầu làm bánh crepe trái cây.
“Hai chiếc bánh crepe trái cây này cho anh, anh không cần đưa em tiền đâu, xem như em cảm ơn anh.” Mắt Giang Lai đỏ ửng nhìn Giang Thành nói.
Giang Thành cũng không khách sáo nữa, nhận lấy bánh crepe trái cây nói: “Sau này anh sẽ thường xuyên đến mua.”
“Được ạ, lúc nào cũng hoan nghênh anh.” Giang Lai cười nói.
Vốn Giang Thành còn muốn về nhà thăm cha mẹ mình, nhưng anh biết thân phận hiện tại của mình mà về nhà thì không được phù hợp lắm. Lần này có thể gặp được em gái là đã tốt lắm rồi.
Trở lại xe, Giang Thành cầm lấy một cái bánh crepe hoa quả nói với Hứa Tình: “Cô giáo Hứa, cô ăn một cái không?”
“Anh gọi em là gì?” Hứa Tình nhăn mày nói.
Lúc này Giang Thành mới kịp phản ứng lại, vội vàng nói: “Bà… bà xã.”
Giang Thành cũng cảm thấy có chút kì quặc. Rõ ràng trước kia là cô giáo hướng dẫn mình thực tập, rồi bỗng dưng thành vợ mình.
Hứa Tình nhìn đồ trong tay của Giang Thành, hơi nhíu mày nói: “Không ăn.”
“Em thấy dường như anh rất thân với cô gái kia.” Hứa Tình vừa khởi động xe vừa nhỏ giọng hỏi.
“Cô nói cô ấy sao, cô ấy là em gái tôi.”
Giang Thành ăn một miếng bánh crepe trái cây xong lại bổ sung thêm một câu nói: “Là em gái kết nghĩa tôi vừa mới nhận, cô ấy tên là Giang Lai.”
“Giang Lai?”
Đột nhiên Hứa Tình nhớ đến trước kia bác sĩ thực tập Giang Thành từng nhắc với cô, cậu ta có một người em gái tên Giang Lai.
Bây giờ Giang Thành chết rồi, em gái cậu ta chắc hẳn là rất đau lòng.
Thực ra khi vừa mới quen biết với Giang Thành, cô có hơi ngạc nhiên, không ngờ cậu ấy lại cùng tên với chồng mình.
Nhưng mà Giang Thành đó hoàn toàn không hề giống với chồng mình, học sinh Giang Thành của mình học cái gì cũng rất nghiêm túc, làm người cũng rất khiêm tốn. Nếu như không có tai nạn này thì sau này chắc hẳn sẽ là một bác sĩ rất giỏi.
Nhưng chồng của mình bình thường là người hiền như khúc gỗ, có người sai đi làm việc gì thì làm, bị người khác bắt nạt cũng không biết phản kháng, chỉ biết cười ngô nghê. Nếu phải so sánh thì hai người này có rất nhiều điểm khác biệt.
“Nếu sau này anh muốn chăm sóc cho cô ấy thì thường đến đây đi.” Hứa Tình khẽ nói, cô cũng không quan tâm được gì cho Giang Thành, chỉ đành để chồng mình quan tâm nhiều chút.
Vốn dĩ Giang Thành còn lo Hứa Tình sẽ ghen, dẫu sao thì mình cũng là vợ chồng với cô ấy. Nhưng khi nghe thấy câu trả lời của cô thì anh lập tức đồng ý.
Nhà của Hứa Tình nằm ở tiểu khu Nhất Phương Thiên Nga Hồ ở ngoại ô thành phố Lư Hương, là một trong số những khu nhà cao cấp nhất của thành phố Lư Dương.
“Bác Hứa, bác xem đây là bút tích của danh họa Cố Khải Chi ở thời Nam Tống. Cháu biết bác thích tranh cổ nên đã chi một khoản tiền lớn để mua về cho bác.” Chu Lân cười, nói với người đàn ông trung niên đối diện mình.
Người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ ngủ màu xám, dáng người cao lớn, lúc này đang mang kính, nghiêm túc quan sát bức tranh cổ đặt trên bàn trà. Người này chính là cha của Hứa Tình, Hứa Chí Quân.
“Đẹp! Đẹp!” Gương mặt Hứa Chí Quân đầy vẻ tán thưởng nói.
“Đẹp cái gì mà đẹp, thật sự không biết bức tranh này có gì đẹp.”
Lúc này, một quý phu nhân trang điểm tinh tế, thân hình thướt tha bưng trái cây đặt bên cạnh lên tiếng. Bà ta chính là mẹ của Hứa Tình, Diệp Trúc Bình.
“Trúc Bình, cái này là em không đúng rồi, đàn ông và phụ nữ có những sở thích khác nhau mà.” Bên cạnh Chu Lân là một quý phu nhân có mái tóc uốn gợn sóng, đeo kính mắt vàng, mỉm cười nói.
Bà ta là mẹ của Chu Lân, Lý Tân Nguyệt, cũng là bạn thân của Diệp Trúc Bình, hai gia đình cũng có quan hệ làm ăn với nhau. Hôm nay Lý Tân Nguyệt dẫn con trai mình đến là vì biết đưa con rể ăn bám, ở rể của nhà họ Hứa đã tự sát rồi, bà ta muốn nhân cơ hội này để con trai mình cưới Hứa Tình.
Nhà họ Hứa chỉ có một cô con gái, tương lai khi Hứa Chí Quân lùi về phía sau rồi thì sản nghiệp của nhà họ Hứa chỉ có thể giao cho con trai mình thôi, đến lúc đó nhà họ Chu họ càng khỏi phải bàn.
Chính vì như vậy, Lý Tân Nguyệt mới cam lòng để con trai mình mang theo bức tranh mua với giá cắt cổ đến nịnh nọt Hứa Chí Quân.
Sau khi Diệp Trúc Bình đặt trái cây xuống thì ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Thích hay không thích gì chứ, thứ này quá quý giá quá.”
“Bác gái, bác xem bác nói gì kìa.” Chu Lân vội vàng nói: “Cái này gọi là bảo kiếm đem tặng anh hùng, thứ quý giá phải ở trong tay người xứng đáng với nó mới thích hợp.”
Vốn dĩ Hứa Chí Quân đã rất thích bức tranh này, nghe thấy được lời như vậy thì càng phấn khởi mà bật cười, nói: “Đứa cháu này của bác càng lúc càng biết ăn nói.”
“Nhưng mà bức tranh này bác không thể lấy được.” Hứa Chí Quân tiếc nuối, chuyển ý trong lời nói.
Ông thích tranh của Cố Khải Chi đã lâu rồi, nhưng ông hiểu rất rõ, món quà quý như vậy không thể nào dễ dàng nhận được. Nếu nhận rồi thì phải làm việc giúp người khác, hoặc phải trả ra một cái giá gì đó.
Chu Lân vừa nghe, vội vàng nói: “Đừng mà bác trai, sau này chúng ta chính là người một nhà, tặng bác một bức tranh thì có là gì chứ.”
“Người một nhà?” Hứa Chí Quân khẽ nhăn mày lại.
Lý Tân Nguyệt thấy tình hình như vậy vội vàng giải thích nói: “Là thế này, thực ra thằng Lân nhà em với con bé Tình nhà anh từ nhỏ đã rất xứng đôi với nhau. Bây giờ hai đứa đều là bác sĩ điều trị chính. Tình Nhi lại còn trẻ như vậy đã phải ở góa. Anh xem không thì hai nhà chúng ta làm thông gia với nhau, thế nào?”
Lúc này Hứa Chí Quân mới hiểu, hóa ra nhà họ Chu cho rằng Giang Thành đã chết nên mới vội vàng tới nhà đề cập chuyện cưới xin, tặng món quà quý giá như vậy. Đừng nói, ông ấy đã biết Giang Thành chưa chết, cho dù thực sự đã chết thì ông cũng không đồng ý gả con gái của mình cho Chu Lân.
“Ai nói cháu góa vậy?” Giọng nói lạnh lùng của Hứa Tình từ ngoài cửa truyền vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT