Giang Thành nghĩ rồi vẫn xoay người trở về văn phòng của mình. Khi vào văn phòng, người phụ nữ trong phòng quay người lại.
"Lâm Duẫn Nhi? Sao cô lại ở trong văn phòng của tôi?"
Giang Thành nhìn Lâm Duẫn Nhi quần áo không chỉnh tề, có chút kinh ngạc hỏi.
"Bác sĩ Giang, lưng tôi rất khó chịu, tôi tìm anh muốn anh xem hộ nhưng anh lại không có ở đây, nên tôi đành tự cởi quần áo muốn nhìn qua gương xem có chuyện gì." Lâm Duẫn Nhi ôm quần áo che trước ngực, sắc mặt ửng đỏ nhìn Giang Thành nói.
Giang Thành đáp một tiếng, tiến lên nhìn một chút, quả nhiên sau lưng Lâm Duẫn Nhi có rất nhiều chấm đỏ, hình như là bị dị ứng.
"Không sao đâu, chỉ hơi dị ứng thôi, tôi kê thuốc mỡ cho cô bôi là ổn rồi." Giang Thành nhẹ giọng nói.
"Ừm." Lâm Duẫn Nhi đáp một tiếng, xoay người nhìn Giang Thành.
Ánh mắt Giang Thành không dừng lại trên người Lâm Duẫn Nhi quá nhiều, ngồi vào bàn làm việc bắt đầu kê đơn.
Trong lòng Lâm Duẫn Nhi có chút tiếc nuối, thật ra cô ta tới tìm Giang Thành không chỉ là để xem bệnh, mà còn vì muốn phô bày dáng người đẹp đẽ của mình ra trước mặt Giang Thành.
Dù sao vóc dáng cô ta cũng vô cùng tốt, hiện giờ thân trên chỉ mặc mỗi áo ngực, hẳn phải rất quyến rũ mới đúng, nhưng hình như Giang Thành lại chẳng mấy để tâm.
"Đúng rồi, hôm nay chủ nhà gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đi làm thủ tục chuyển nhà với anh ta, tôi không dám đi." Lâm Duẫn Nhi mặc quần áo xong, nhẹ giọng nói.
"Không sao, tôi sẽ đi với cô." Giang Thành nói, lấy 15 vạn ra khỏi túi, nói: "Vừa vặn tôi mới vừa đi lấy tiền, giúp cô trả tiền trước."
Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy Giang Thành lấy ra nhiều tiền như vậy, trong lòng lập tức cảm động.
Nhìn bộ dáng Giang Thành đang nghiêm túc viết chữ, cộng thêm việc Giang Thành trợ giúp mình khi trước, trái tim Lâm Duẫn Nhi lập tức đập loạn.
Cô thật sự thích Giang Thành, muốn ở cùng Giang Thành, cho nên cô bèn nhìn Giang Thành nói: "Bác sĩ Giang, thật ra tôi rất vui..."
"Đại ca, tôi tới đưa cờ khen cho anh!"
Lâm Duẫn Nhi còn chưa nói hết, đã có một thanh âm thô lỗ từ ngoài cửa truyền tới, cắt ngang lời Lâm Duẫn Nhi.
Tiếp sau cửa văn phòng Giang Thành bị đẩy ra, Anh Đầu Trọc trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Đại ca, cuối cùng anh cũng về rồi." Anh Đầu Trọc cười đi tới trước bàn làm việc của Giang Thành, vui vẻ nhìn Giang Thành.
"Tặng cờ khen gì?" Giang Thành nhíu mày hỏi.
"Đại ca, anh xem, giờ mới qua vài ngày mà hai tay tôi đã khôi phục rồi, nên tôi đưa riêng cho anh một cái cờ khen." Anh Đầu Trọc mở lá cờ trong tay ra.
Giang Thành bất đắc dĩ trợn to mắt, anh biết mục đích của Anh Đầu Trọc, thật ra chẳng phải muốn tặng cờ khen gì, chỉ là muốn tâng bốc mình thôi.
"Đại ca, tôi treo cờ khen này lên cho anh nhé." Anh Đầu Trọc treo cờ lên tường.
Lâm Duẫn Nhi đứng bên nhìn Anh Đầu Trọc, cảm thấy bực bội trong lòng, vừa rồi mình vất vả lắm mới gom đủ dũng khí muốn thổ lộ, kết quả tên này lại xông thẳng vào, chặn hết lời muốn nói lại.
Hơn nữa trước đây Anh Đầu Trọc muốn quấy rối Lâm Duẫn Nhi trong phòng bệnh, cho nên ấn tượng của Lâm Duẫn Nhi đối với tên này không được tốt lắm.
"Em gái, em cũng ở đây à." Anh Đầu Trọc cười nhìn Lâm Duẫn Nhi, cô y tá này thật sự rất đẹp.
"Hừ." Lâm Duẫn Nhi vốn đã chẳng thèm để ý tới Anh Đầu Trọc, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.
Giang Thành đưa đơn thuốc đã viết xong cho Lâm Duẫn Nhi, nói: "Cô đi lấy thuốc đi."
"Được." Lâm Duẫn Nhi đáp một tiếng rồi rời khỏi nơi này.
"Vương Cường đúng không?" Giang Thành nhìn Anh Đầu Trọc thản nhiên nói.
"Đúng vậy đại ca, trước kia tôi hay được gọi là Đầu Trọc, về sau xuất hiện một bộ phim hoạt hình cũng có nhân vật tên Đầu Trọc, nên tôi đổi tên, bảo các anh em gọi tôi là Anh Đầu Trọc." Anh Đầu Trọc cười nói.
"Anh muốn theo tôi cũng được thôi, nhưng anh phải giúp tôi làm một chuyện trước."
"Chuyện gì vậy, đại ca cứ nói, chỉ cần là thứ tôi có thể làm thì sẽ không từ chối." Anh Đầu Trọc vội vàng nói.
"Giúp tôi âm thầm giám sát hành động của Anh Vũ Địch, có tình hình gì phải lập tức nói cho tôi." Giang Thành thản nhiên nói.
"Không thành vấn đề, đại ca, tôi đã giám sát anh ta rồi." Anh Đầu Trần hồ hởi cười nói.
"Được, còn nữa, tôi hỏi anh, anh có biết người nào tên Hầu Tam không?"
"Hầu Tam?" Anh Đầu Trọc lắc đầu, nói: "Không biết, người đàn ông này có làm gì à?"
"Anh ta là chủ nhà của Doãn Nhi, có liên quan gì với Anh Vũ Địch không?"
"Ha ha ha ha, đại ca, anh đừng nói đùa, loại người như Anh Vũ Địch làm sao có thể có quan hệ với một chủ nhà được." Anh Đầu Trọc cười nói.
"Được rồi, tôi đã biết, anh đi đi." Giang Thành nói.
Anh Đầu Trọc đáp một tiếng, cười rời đi.
Vốn Giang Thành muốn thu nhận Anh Đầu Trọc là vì muốn lấy được thông tin của Anh Vũ Địch từ Anh Đầu Trọc.
Hơn nữa quả nhiên như Giang Thành nghĩ, Hầu Tam căn bản chẳng có quan hệ gì với Anh Vũ Địch, anh ta chỉ dùng tên của Anh Vũ Địch để dọa dẫm Giang Thành mà thôi.
Nếu chuyện Anh Vũ Địch đến tìm mình gây phiền phức không liên quan gì với Hầu Tam, vậy thì chỉ có thể liên quan với Quý Triết.
Ngày hôm qua Giang Thành cũng gặp Quý Triết, xảy ra mâu thuẫn với anh ta vì Hỏa Linh Lung, nên mới nghĩ đến khả năng này.
"Bác sĩ Giang, tôi mang thuốc về rồi, anh giúp tôi bôi lên đi." Lâm Duẫn Nhi cầm thuốc mỡ đi vào văn phòng Giang Thành.
"Sao cô không tìm một y tá khác giúp?" Giang Thành nhíu mày hỏi.
"Các cô ấy đều đang bận rộn, tôi thì rất khó chịu." Lâm Duẫn Nhi khó xử nói.
"Được rồi." Giang Thành đứng dậy, đi đến bên một chiếc giường bệnh, nói: "Cô cởi áo ra nằm xuống đi.”
Lâm Duẫn Nhi vội đồng ý, cởi áo trên người ra, để lộ tấm lưng trắng nõn, nằm úp sấp trên giường bệnh.
Tay Giang Thành quệt thuốc mỡ, bôi lên lưng Lâm Duẫn Nhi, ngay khi ngón tay Giang Thành quét lên lưng, thân thể Lâm Duẫn Nhi bỗng run lên.
"Được rồi, chắc hai ngày nữa sẽ khỏi." Giang Thành bôi thuốc xong, vừa rửa tay vừa nói.
"Hình như đằng trước tôi cũng bị một chút, anh giúp tôi bôi đi." Lâm Duẫn Nhi ngượng ngùng nói.
"Đằng trước cô tự bôi là được." Giang Thành bất đắc dĩ nói.
"À, vậy được." Lâm Duẫn Nhi đành phải đồng ý.
Vốn cô ta còn nghĩ Giang Thành nếu sờ vào phía trước, nhất định sẽ không chịu nổi mà bị hấp dẫn, không ngờ Giang Thành lại quân tử như vậy.
Giang Thành dẫn Lâm Duẫn Nhi đi liên lạc với Hầu Tam, Hầu Tam nhanh chóng hoàn tất giao dịch, chẳng hề có chút oán hận nào.
"Giờ tôi đã có nhà riêng rồi?" Lâm Duẫn Nhi vui vẻ nhìn hợp đồng chuyển nhượng.
"Đúng vậy, về sau sẽ không còn ai quấy rối cô nữa, cô cũng đã có nhà của mình." Giang Thành cười nói với Lâm Duẫn Nhi.
"Nhưng đây vẫn chưa tính là nhà, phải có một người đàn ông nữa mới được." Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt nói với Giang Thành đầy ám chỉ.
Thật ra mấy thủ đoạn nhỏ của Lâm Duẫn Nhi, Giang Thành đều nhìn thấy hết, nhưng anh cố ý né tránh.
"Được rồi, về bệnh viện đi." Giang Thành ho khan vài tiếng nói.
"Được." Lâm Duẫn Nhi vui vẻ ôm cánh tay Giang Thành, hai người cùng nhau rời khỏi nơi này.
Chỉ có Hầu Tam cầm cái túi đựng 15 vạn, vô cùng buồn bực, sớm biết vậy đã không nên có tâm tư kia với Lâm Duẫn Nhi.
Giờ thì tốt rồi, không chỉ không làm gì được con gái nhà người ta, ngược lại còn mất một căn nhà.
"Triệu Phúc Lâm, giám đốc Triệu, thân thể con trai ông lại có vấn đề gì sao?"
Cổ Đức Thắng nhìn thấy Triệu Phúc Lâm, vội tiến lên chào hỏi nhiệt tình.
Cổ Đức Thắng biết rõ Triệu Phúc Lâm là kẻ giàu có, ông ta kiểm soát việc làm ăn của hơn nửa các câu lạc bộ đêm của thành phố Lư Dương, ông cũng biết con trai Triệu Phúc Lâm - Triệu Xương Kiệt bị bệnh rất nặng, căn bản không chữa nổi, hiện giờ chỉ có thể dựa vào thuốc để kéo dài sự sống thôi.
"Bác sĩ Cổ, làm phiền ông phải lo lắng rồi, bệnh của con trai tôi đã tốt lắm." Triệu Phúc Lâm cười nói với Cổ Đức Thắng, tâm tình vui vẻ.
"Tốt rồi?"
Cổ Đức Thắng lập tức kinh ngạc, Triệu Xương Kiệt bị suy tim bẩm sinh, bao giờ loại bệnh này chữa khỏi được vậy? Lúc trước Triệu Phúc Lâm tìm rất nhiều bác sĩ nổi tiếng cho con trai nhưng cũng chẳng có bất cứ hiệu quả nào mà.
"Đúng vậy, là một vị thần y trong bệnh viện các cậu đã trị khỏi cho nó, hôm nay có một người bạn của tôi cũng mắc bệnh nan y, nên tôi muốn mời cậu ấy tới xem thử." Triệu Phúc Lâm cười nói.
"Bệnh viện chúng tôi chữa khỏi?" Cổ Đức Thắng càng thêm khó hiểu, con trai Triệu Phúc Lâm từng đến bệnh viện khám bệnh nhưng không có tác dụng gì hết, từ khi nào mà trong bệnh viện mình lại có bác sĩ lợi hại đến thế?
"Tên là gì?" Cổ Đức Thắng nhanh chóng hỏi.
"Cậu ấy tên Giang Thành, ông có biết văn phòng cậu ấy ở đâu không? Nhân tiện dẫn tôi qua luôn." Triệu Phúc Lâm cười ha ha nói.
Cổ Đức Thắng nghe thấy lời Triệu Phúc Lâm nói thì kinh ngạc, sau đó không nhịn được mà bật cười.
"Ha ha ha, giám đốc Triệu à, ông hiểu lầm rồi." Cổ Đức Thắng cười đến khó thở.
"Có chuyện gì vậy?" Triệu Phúc Lâm bị Cổ Đức Thắng cười làm cho hoang mang.
"Cái tên Giang Thành kia thì là thần y gì chứ, vốn chỉ là một nam y tá phục vụ người ta ăn uống các thứ của bệnh viện chúng tôi thôi, cũng không biết kiếm đâu ra cửa sau mà leo thẳng lên vị trí bác sĩ chủ trị được, chứ thật ra cậu ta chỉ là một tên rác rưởi." Cổ Đức Thắng khinh bỉ nói với Triệu Phúc Lâm.
"Rác rưởi?" Nụ cười trên mặt Triệu Phúc Lâm dần biến mất.
"Đúng vậy, cậu ta không chỉ là rác rưởi mà còn là một đứa ở rể, ông ngẫm lại xem mấy thằng dựa vào phụ nữ để sống thì có thể có bản lĩnh gì?" Cổ Đức Thắng khinh miệt nói.
"Ha ha, ý của bác sĩ Cổ là ông mới là người có tài y thuật thực sự?" Sắc mặt Triệu Phúc Lâm âm trầm nói.
"Đó là tất nhiên, chúng tôi là sinh viên tốt nghiệp đại học ngành y với thành tích cao, nếu tôi đi khám cho bạn giám đốc Triệu, đảm bảo uống thuốc xong là khỏi bệnh." Cổ Đức Thắng đắc ý nói.
Người bạn này của giám đốc Triệu chắc chắn cũng không phải hạng vừa, nếu có thể chữa khỏi bệnh rồi kết bạn, nhất định sẽ đem lại rất nhiều lợi ích.
Nên tất nhiên Cổ Đức Thắng muốn tiếp xúc với người ta.
"Đã vậy thì bác sĩ Cổ đi cùng tôi xem thử xem, thế nào?" Khóe miệng Triệu Phúc Lâm lộ ra chút mỉa mai, nói.
"Không vấn đề gì." Cổ Đức Thắng tự hào đi trước dẫn đường.
Triệu Phúc Lâm nói với thư ký của mình: "Đi hỏi bác sĩ Giang."
Thư ký đáp một tiếng rồi xoay người rời đi, Triệu Phúc Lâm dẫn Cổ Đức Thắng tiến vào một phòng bệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT