"Được, sau khi chuyện thành công, tôi sẽ tìm anh lấy tiền." Đinh Vũ Địch nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại. Quý Triết buông điện thoại xuống, nhìn ảnh Giang Thành và Hứa Tình ở trên giường, anh cảm thấy mình phẫn nộ như muốn nổ tung.

Lúc Quý Triết từ kinh thành trở về, anh lúc nào cũng không ngừng nhớ về Hứa Tình. Tuy rằng anh chưa từng có được thân thể Hứa Tình, nhưng trong mắt anh, Hứa Tình đã sớm là nữ thần trong lòng anh ai cũng không thể chạm vào. Nhưng bây giờ Hứa Tình lại nằm trên giường với một người đàn ông như vậy. Hơn nữa khó trách Hứa Tình càng nhìn càng quyến rũ, đều bị tiểu tử Giang Thành này chiếm đoạt tiện nghi, trong mắt Quý Triết quả thực là khó chịu, làm cho anh như bị cắm sừng.

"Cứ đợi mà xem, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi làm cho em quỳ phục dưới chân tôi." ngón tay Quý Triết vuốt ve Hứa Tình trong ảnh.Trước cửa phòng ngủ của Hứa Tình, Hứa Chí Quân đang tiến vào trước cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng.

"Ông già này, ông là làm gì đây?" Diệp Trúc Bình vừa vặn tắm rửa xong, thấy Hứa Chí Quân ở trước cửa phòng ngủ của cô con gái mình, vội vàng thấp giọng nói.Hứa Chí Quân vội vàng vươn một ngón tay đặt ở bên miệng, đối với Diệp Trúc Bình làm ra một động tác im lặng.

"Ông tới đây nghe." Hứa Chí Quân lôi kéo Diệp Trúc Bình đứng trước cửa.

Diệp Trúc Bình cũng tò mò tiến tới cửa, nghe thanh âm trong phòng.

"Nhẹ một chút. Nhẹ thôi. Hơi đau đó."

"Như vậy được không?" Tôi làm chậm lại nhé, được không? ”

"Ừm, như vậy rất thoải mái."

"Chủ yếu là do trước kia chưa từng làm qua, sau này thường xuyên làm thêm mấy lần là được rồi."

Nghe được cuộc nói chuyện như vậy, trong lòng Diệp Trúc Bình đột nhiên vui mừng, biết Giang Thành cùng Hứa Tình hai người đang làm chuyện riêng tư hai người, vội vàng lôi kéo Hứa Chí Quân trở về phòng mình.

"Nghe những lời vừa nãy, cô con gái của chúng ta cùng con rể ngủ chung một cái giường?" Diệp Trúc Bình vui vẻ nói.

Hứa Chí Quân cũng thở dài một hơi, nói: "Đúng vậy, hai người này kết hôn nhiều năm như vậy, rốt cục đã làm chuyện đã sớm nên làm, như vậy xem ra, không bao lâu nữa chúng ta có thể có cháu ngoại, ha ha. “

"Ông cũng thật không xấu hổ, hai đứa chúng nó làm việc, ông đi nghe cái gì," Diệp Trúc Bình oán trách Hứa Chí Quân một câu.

"Tôi đây không phải là nhìn Giang Thành trở về muộn như vậy, lo lắng hai người bọn họ có vấn đề sao, nhưng hiện tại xem ra, không có vấn đề gì." Hứa Chí Quân có chút vui mừng hỏi.

"Tốt quá, tốt quá rồi.” Diệp Trúc Bình cũng vui vẻ nói: "Lúc này trong lòng hai người chúng ta coi như là đã có thể yên tâm.”

Cho tới nay Diệp Trúc Bình và Hứa Chí Quân đều lo lắng quan hệ giữa Giang Thành và Hứa Tình, nếu bây giờ đã làm chuyện vợ chồng như vậy về sau cũng thật sự không cần lo lắng.Trong phòng Hứa Tình, Giang Thành bịt mắt, trên người Hứa Tình vẫn mặc áo lụa mỏng nằm sấp trên giường.

"Lần này thay đổi ***** **, cho nên mới có chút đau." Giang Thành giải thích với Hứa Tình.

"Không sao đâu."

Hứa Tình thở phào nhẹ nhõm, cô cũng cảm thấy ra, tuy rằng chỉ là châm cứu hai lần, nhưng lần này Giang Thành chạm vào thân thể cô, gánh nặng tâm lý của cô lại ít đi rất nhiều, xem ra trị liệu vẫn có hiệu quả rất tốt. Thật ra cái gọi là châm cứu trị liệu của Giang Thành, châm cứu vẫn là thứ phụ trợ, chỉ có thể giúp Hứa Tình khơi thông huyết mạch, ngủ ngon hơn một chút, phương pháp điều trị quan trọng thật ra là Giang Thành chạm vào thân thể Hứa Tình. Hứa Tình không muốn tiếp xúc với đàn ông, thật ra là vấn đề tâm lý, Giang Thành thường xuyên tiếp xúc với thân thể Hứa Tình như vậy, sẽ giảm bớt cảm xúc kháng cự tâm lý của Hứa Tình. Cho nên Giang Thành chỉ mượn danh nghĩa châm cứu, dùng tay tiếp xúc với thân thể Hứa Tình mà thôi. Sau khi trị liệu xong cho Hứa Tình, Giang Thành liền đi ngủ. Vốn là Hứa Tình muốn Giang Thành lên giường ngủ, nhưng cô nghĩ đến một cảnh xấu hổ buổi sáng, trong lòng cô còn có chút ngại ngùng, liền không nói gì cả. Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn cơm xong, Giang Thành liền lái xe chở Hứa Tình đi làm.

"Buổi tối mua cho ba em một ít rượu đi." Hứa Tình từ trên xe xuống, nhìn Giang Thành hỏi.

"Được chứ." Giang Thành không suy nghĩ gì liền đồng ý. Anh cũng biết lần trước hai người bọn họ uống không ít rượu ngon của ba vợ, đoán chừng ông cụ phải có chút đau lòng. Hứa Tình vươn cánh tay ngọc trắng như tuyết khoác cánh tay Giang Thành. Trước kia cô khoác cánh tay Giang Thành chẳng qua là vì diễn xuất cho người ngoài xem mà thôi. Nhưng hôm nay khi cô khoác cánh tay Giang Thành, cô cảm giác trong lòng mình có thêm một loại cảm giác không giải thích được, cô cũng không nói rõ, nhưng lại cảm giác rất thoải mái, chỉ là bề ngoài cô vẫn như cũ không có gì thể hiện là đang vui vẻ. Hứa Tình và Giang Thành vừa lên lầu, liền nhìn thấy một tấm áp phích khổng lồ, trên đó viết:

"Đệ tử Thước đại sư, truyền nhân nhà họ Dương, tiến sĩ Đông y, người thừa kế nền y học phi vật thể quốc gia, Dương Tuyên, đích thân đến thăm khám tại bệnh viện."

Trên áp phích còn treo ảnh Dương Tuyên. Dương Tuyên mặc áo khoác trắng, ôm bả vai, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, nét mặt rất vui vẻ.

"Dương Tuyên?"

Giang Thành thấp giọng lẩm bẩm một câu, anh nhớ mình đã gặp qua người này, là lúc trước Chu Lân mời anh đi chữa bệnh cho công tử Triệu gia. Lúc ấy người Triệu gia tìm được một vị thầy thuốc Đông y hình như chính là Dương Tuyên này, chẳng qua Giang Thành thật không ngờ, anh ta lại là đệ tử của Thước thần y, thật sự là trùng hợp lại đến bệnh viện của mình ngồi khám bệnh.

"Có chuyện gì vậy?" Hứa Tình nhìn Giang Thành hỏi.

"Không có gì," Giang Thành thản nhiên nói, sau đó hai người liền trở về văn phòng của mình.

"Bác sĩ Giang, viện trưởng Thẩm tìm anh." Lâm Duẫn Nhi vào văn phòng Giang Thành nở một nụ cười rồi thông báo với Giang Thành.

"Được rồi, tôi biết rồi.” Giang Thành đáp.

Vốn Lâm Duẫn Nhi còn muốn nói với Giang Thành vài lời cảm tạ, nhưng sau khi Giang Thành đáp ứng một tiếng, lại trực tiếp đi ra ngoài. Lâm Duẫn Nhi có chút mất mát, chẳng lẽ Giang Thành không nhìn thấy mình hôm nay trở nên đẹp hơn một chút sao?Giang Thành đến văn phòng viện trưởng, gõ cửa.

"Mời vào."

"Thẩm viện trưởng, ngài tìm tôi?" Giang Thành đẩy cửa tiến vào, nhìn Thẩm Băng nói.Giang Thành tiến vào văn phòng, vẫn ngửi thấy mùi hương kỳ lạ lúc lần đầu tiên tới, khi anh nhìn về phía bên trong thù phát hiện thân trên thẩm Băng chỉ mặc một chiếc áo thể thao màu trắng, đang chuẩn bị mặc áo khoác trắng. Vốn Thẩm Băng có thân hình vô cùng gợi cảm, hiện tại chỉ mặc áo thể thao, áo thể thao màu trắng như ẩn như hiện, Giang Thành cũng thấy được trên người Thẩm Băng viện trưởng thật sự trắng như băng như tuyết. Nhìn thấy thân hình như vậy, Giang Thành cảm thấy có chút xấu hổ, viện trưởng này cũng không mặc quần áo chỉnh tề, sao còn để cho mình đi vào. Thẩm Băng mặc áo khoác trắng xong, hai tay vén mái tóc dài đè lên lưng, thản nhiên cười nói: "Tôi vừa chạy xong còn chưa kịp thay quần áo, mời ngồi.” Giang Thành cũng cười một chút, ngồi xuống trước mặt Thẩm Băng, Thẩm Băng vừa buộc nút áo trước ngực, vừa nói: "Giang thần y, tôi nghe nói, hôm qua anh chỉ thực hiện châm cứu, đã chữa khỏi một người bị thương bị gãy tay. "Thẩm viện trưởng nói đùa, tôi cũng không phải thần y, tình trạng của người bị thương kia vốn cũng không nghiêm trọng." Giang Thành nói."Nghiêm trọng hay không, trong lòng cả hai chúng ta đều biết mà.” Thẩm Băng lời nói ẩn ý nở nụ cười một chút rồi nói: "Như vậy, vừa đúng lúc bệnh viện chúng ta cũng mời tới một bác sĩ Đông y có tiếng, tôi cũng không rõ năng lực của anh ta như thế nào, muốn mời cậu cùng tôi đi xem, ý cậu như thế nào?”. Giang Thành là cảm thấy Thẩm Băng này đang thăm dò mình, nhưng nếu cô không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn, làm cho Giang Thành cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không anh thật sự không biết nên giải thích như thế nào.

"Không thành vấn đề, viện trưởng lên tiếng, làm sao tôi dám cự tuyệt." Giang Thành gật đầu nói.

"Được, chúng ta đi qua xem một chút đi." Thẩm Băng cười nói, Giang Thành cũng đứng dậy đi theo Thẩm Băng đi ra khỏi văn phòng.

Lúc này, Dương Tuyên đang ở trong phòng khám chuyên môn của anh ta, không ít bệnh nhân đều chạy tới khám bệnh. Tuy rằng tiền phí đắt hơn một chút, nhưng không ít người vẫn tin tưởng danh tiếng của y thuật Đông y nhà họ Dương.

“Đa tạ Dương thần y!” Một bệnh nhân nét mặt vui vẻ nói.

"Nhớ uống thuốc đúng giờ, ba ngày là có thể khôi phục rồi." Dương Tuyên có chút cao ngạo dặn dò bệnh nhân.

Tiếp theo một bệnh nhân đi vào, khom người gù lưng, sắc mặt đục ngầu, hơn nữa sắc mặt có vẻ hơi thống khổ. Dương Tuyên nhìn qua một lượt, bắt mạch xong nói:

"Ông đây là bệnh thận hàn, châm cứu một lần là có thể khỏi hẳn. ”

Tiếp đó Dương Tuyên châm cứu cho bệnh nhân này. Ở huyệt phong môn Dương Tuyên châm cứu một vài kim bổ sung thêm trị liệu nhiệt. Một lát sau, bệnh nhân này đi xuống giường thì quả nhiên anh ta cảm giác thân thể thoải mái hơn rất nhiều, vẻ mặt đều tốt hơn thấy rõ.

"Thần y, đúng là thần y, cảm ơn anh rất nhiều." bệnh nhân lập tức cảm kích Dương Tuyên mà nói.

"Thanh toán ngoài cửa." Dương Tuyên lạnh lùng nói.

Thấy thái độ của Dương Tuyên không tốt lắm, nhưng bệnh nhân cũng không có oán hận gì, có thể chữa khỏi cho bản thân mới là lợi hại. Người chờ ngoài cửa cũng nhanh chóng muốn vào khám, dù sao vừa rồi bệnh nhân này đi vào bộ dạng gì tất cả mọi người đều thấy được, lần này đi ra, sức khoẻ quả thật không tốt hơn nhiều.

"Không hổ là truyền nhân của y thuật Đông y nhà họ Dương, đệ tử Thước đại sư, thật sự là có bản lĩnh."

"Đúng vậy, tuy rằng nói thái độ cao ngạo một chút, nhưng người ta cũng có vốn để cao ngạo."

Dương Tuyên nghe được lời khen ngợi bên ngoài, trong lòng càng thêm đắc ý. Một đám người chưa từng thấy qua thế giới ngoài kia. Chút bệnh nhỏ này liền kinh ngạc thành bộ dạng như vậy.

"Mời người tiếp theo!"

Dương Tuyên dứt lời, một thanh niên gầy gò như khỉ đeo dây chuyền vàng trên cổ đi vào. Anh ta buông một cánh tay đau đớn đầy mồ hôi, người này không phải ai khác mà chính là Hầu Tam bị Giang Thành phế đi cánh tay.

"Bác sĩ, cánh tay tôi không thể di chuyển, vận động hơn nữa đau dữ dội, anh xem giúp tôi.” Hầu Tam vẻ mặt nóng nảy nói.

"Trật khớp mà thôi, tôi đẩy lại khớ cho anh một chút là được rồi.” Dương Tuyên thản nhiên liếc mắt một cái rồi nói.

"Thật tốt quá, vậy nhờ bác sĩ.”

Hầu Tam nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta liền nghĩ không có khả năng giống Giang Thành nói, người khác đều ai chữa khỏi cánh tay của mình. Đêm qua anh ta đau đớn không cách nào ngủ được, hơn nữa cũng chạy đi chạy lại không ít bệnh viện trung ương. Bác sĩ căn bản là không có biện pháp, nhưng anh nghe nói Dương Tuyên y thuật cao minh, khẳng định có thể chữa khỏi cho mình, lúc này mới tới. Dương Tuyên hững hờ nắm lấy cánh tay Hầu Tam đẩy một cái, xoay một cái thì có một tiếng răng rắc phát ra.

"Á..á bác sĩ, anh đã làm gì thế? Đau hơn so với lúc chưa chữa là sao! "Hầu Tam cảm giác bả vai giống như bị xé rách, kêu la gào thét thảm thiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play