Giang Lai thấy có sáu người đột ngột xuất hiện, hơn nữa người cầm đầu còn cầm dao, cô cảm thấy sợ hãi, trốn ra sau lưng Giang Thành.
"Anh ơi..." Giang Lai dè dặt nắm lấy vạt áo Giang Thành, trong lòng đang cảm thấy sợ hãi tột độ.
"Đừng sợ, có anh ở đây rồi." Giang Thành mỉm cười, nói với Giang Lai.
Không hiểu vì sao sau khi nghe Giang Thành nói như vậy, Giang Lai đang kinh hoảng lập tức lấy lại được bình tĩnh.
Giống như lời nói của Giang Thành có một sức mạnh ma thuật thần kỳ, có thể giúp cô cảm thấy yên tâm vậy.
"Ông chủ hiệu thuốc kia sai mấy người tới hả?" Giang Thành thản nhiên hỏi.
"Bớt nói nhảm đi, móc hết những thứ đáng tiền ra." Gã đàn ông cầm đầu híp mắt lại, nói: "Còn cả con bé bạn gái bên cạnh mày nữa, nếu như để ông đây và các anh em cảm thấy sung sướng thì ông sẽ không đánh gãy tay chân của mày."
Gã đàn ông cầm đầu vừa nói vừa dùng ánh mắt dâm tiện nhìn về phía Giang Lai đứng sau lưng Giang Thành, gã thích trêu chọc những người đẹp trong sáng, thuần khiết như vậy, lúc lên giường với kiểu phụ này sẽ mang lại khoái cảm được chinh phục hơn những kiểu phụ nữ khác nhiều.
Giang Thành nghe gã đàn ông kia nói như vậy, trong đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, lạnh tới thấu xương.
Gã đàn ông cầm đầu này chính là một thành viên của Thiên Lang bang, khống chế khu vực này, biệt danh của gã là Nanh Sói, ông chủ hiệu thuốc là anh họ của gã. Khi nghe thấy tin trên người Giang Thành có thứ trị giá mấy triệu thì gã lập tức dẫn người chạy tới chặn cướp, nếu như cướp được thì số tiền đó đủ để gã tiêu sài một quãng thời gian dài.
"Được, như mày mong muốn." Giang Thành lạnh lùng đáp.
Nanh Sói tưởng Giang Thành định giao đồ và người đẹp kia ra, nghĩ như vậy cũng đỡ công gã phải ra tay, gã sợ mình đối phó với một thằng nhóc còn chưa ráo máu đầu sẽ làm bẩn tay mình.
"Hừ, xem như mày biết điều... Á..."
Nanh Sói còn chưa kịp nói hết thì đã cảm thấy cánh tay của mình đau nhức, xoay đầu sang nhìn thì thấy được trước đó Giang Thành còn đứng cách đó không xa, một giây sau đã xuất hiện ở bên cạnh mình, chẳng khác nào một bóng ma cả.
Hơn cả đối phương còn đáng sợ đến mức tiện tay bẻ gãy cánh tay gã, đến lúc này Nanh Sói mới hét lên thảm thiết.
Hiện giờ người nhà chính là điều Giang Thành quan tâm nhất, bất kỳ ai định tổn thương tới người nhà anh thì chắc chắn kẻ đó sẽ phải trả giá nặng nề, thảm thiết. Cho dù Nanh Sói chỉ dùng từ ngữ nhục mạ em gái của anh thì gã chắc chắn sẽ được nhận một bài học khắc ghi tận xương tủy.
"Nếu chỉ là cướp đồ thì tao sẽ dễ dàng tha cho chúng mày, nhưng định nhúng chàm em gái tao, vậy thì chớ trách tao nhé."
Vừa nói dứt lời, Giang Thành đã bẻ gãy toàn bộ tay chân của Nanh Sói, đơn giản nhẹ nhàng như gấp một tờ giấy vậy, khi nãy đối phương nói sẽ đánh gãy tay chân anh, bây giờ anh trả lại đủ cho gã.
Chỉ trong nháy mắt, Nanh Sói ngang ngược kiêu ngạo kia đã nằm dưới đất, dáng vẻ thảm hại, chân tay gãy hết, lúc này gã đang khiếp sợ nhìn Giang Thành.
"Chúng... chúng mày còn ngẩn người tại đó làm gì hả? Xông tới cho ông." Nanh Sói sợ hãi hét lên.
Đám đàn em Nanh Sói dẫn tới đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó gầm thét lao thẳng về phía Giang Thành.
"Chúng mày cũng muốn giống nó hả, cứ tới hết đi." Giang Thành thản nhiên nói.
Giang Thành nói không lớn nhưng nó tựa như âm thanh ma quỷ vô cùng đáng sợ, đánh mạnh vào trong lòng của đám tay chân này, cả đám sợ hãi đứng nguyên tại chỗ, không dám tiến lên thêm nửa bước.
Bọn họ đều hiểu rõ người dễ dàng tiêu diệt đại ca Nanh Sói của bọn họ thì chắc chắn là hạng người hung ác, cho dù toàn bộ bọn họ xông lên thì cũng chỉ như tới tặng đầu mình cho đối phương mà thôi.
Khi thấy Giang Thành rời đi, mấy tên đàn em mới lấy lại được bình tĩnh, vội vàng đỡ Nanh Sói dậy, nói: "Đại ca, đại ca, anh không sao chứ?"
Nanh Sói đau đớn túa đấy mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi chửi: "Mẹ kiếp, nhìn bố mày giống như không có chuyện gì hay sao hả?"
Đám đàn em vội vàng gọi xe cứu thương tới, đưa Nanh Sói lên trên xe.
"Thằng chó, mày cứ đợi đấy." Nanh Sói nằm trên cáng cứu thương, căm hận chửi, sau đó nói với tên đàn em bên cạnh: "Gọi điện thoại cho anh Đầu Trọc, bảo anh ấy triệu tập người đi."
Trong bệnh viện nhân nhân số 1 thành phố Lư Dương, anh Đầu Trọc đang nằm trên giường bệnh, cả hai tay đang được bó bột thạch cao. Cho dù gã đã được chữa trị nhưng bệnh viện thông báo là phải đợi bác sĩ phụ trách kiểm tra cẩn thận mới có thể tiến hành trị liệu tiếp, bởi vậy từ miệng vết thương của gã vẫn đang truyền tới cảm giác đau nhức.
Anh Đầu Trọc vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua, gã chỉ sờ soạng eo của người đẹp kia một cái thế là bị người đàn ông kia đã đánh gãy hai tay của gã. Chờ khi lành lại, gã nhất định phải khiến thằng chó đó và con điếm kia phải trả giá gấp trăm lần.
Có một người đẹp ăn mặc sexy đứng bên cạnh anh Đầu Trọc, dùng thìa đút cơm cho gã, đúng lúc này điện thoại của anh Đầu Trọc đổ chuông.
Người đẹp kia đặt điện thoại bên tai anh Đầu Trọc.
"Alo, Nanh Sói hả, có chuyện gì vậy?" Anh Đầu Trọc nhịn đau, hỏi.
"Anh Đầu Trọc, hôm nay em bị một thằng khốn đánh lén, nếu như bên anh không có chuyện thì thì mau tập trung người, mẹ kiếp..." Trong điện thoại truyền ra tiếng nói run rẩy vì đau đớn của Nanh Sói.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Mày không sao chứ?" Anh Đầu Trọc lập tức hỏi.
Nanh Sói kể sơ lược lại mọi chuyện, anh Đầu Trọc càng nghe càng cảm thấy người đánh Nanh Sói và người đánh gã là cùng một người, đối phương rất bình tĩnh, hơn nữa ra tay vô cùng tàn nhẫn.
"Có phải bên cạnh thằng đó có một người đẹp vô cùng quyến rũ không hả?" Anh Đầu Trọc vội hỏi lại.
"Đúng là có một người đẹp, nhưng không phải quyến rũ mà rất thuần khiết." Nanh Sói hỏi: "Anh Đầu Trọc, anh hỏi chuyện này để làm gì vậy?"
Anh Đầu Trọc nghe xong, lửa giận trong lòng trỗi dậy, cảm thấy chắc chắn là cùng một người, gã nói thẳng ra: "Cho đàn em điều tra tin tức của thằng đó đi, mẹ kiếp, tao cảm thấy có người đang nhắm vào Thiên Lang bang chúng ta."
"Vâng, anh Đầu Trọc cứ yên tâm, em biết thằng nhãi đó từng mua thuốc ở một hiệu thuốc, chắc hẳn là có chút tin tức của nó." Nanh Sói đáp lời.
Anh Đầu Trọc đồng ý, sau khi tắt điện thoại thì gã nhíu mày lại, chuyện này chắc chắn không phải là trùng hợp, hôm qua gã mới bị dạy cho một bài học, hôm nay thì có một tên đàn em bị dạy dỗ, tuyệt đối có người định nhắm vào bang phái của gã, hơn nữa còn là một cao thủ.
Xem ra bên phía gã cũng cần phải dùng tiền để tìm một cao thủ tới áp trận mới được, nếu không thì sau này rất khó sống ở Lư Dương.
"Anh ơi, đến thời điểm thay thuốc rồi." Khi Đầu Trọc đang nghĩ ngợi thì có một y tá bê khay thuốc, đẩy cửa đi vào.
Người y tá này rất có khí chất, dáng người cao gầy, cho dù đang mặc áo blouse trắng nhưng thân hình trước lồi sau vểnh vẫn được thể hiện ra rất rõ ràng.
Đầu Trọc dùng ánh mắt hèn mọn đánh giá nữ y tá đang thay dịch truyền cho mình, gã định đưa tay ra sàm sỡ người đẹp trước mặt đôi chút, dựa vào thế lực của gã, cho dù trêu đùa nữ y tá này ở trong phòng bệnh cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng hai tay của gã không thể động đậy được, người đẹp dâng tới tận trước miệng mà không thể làm gì đúng là chuyện vô cùng đau khổ mà.
Nghĩ tới đây, mối thù giữa Đầu Trọc với Giang Thành lập tức trở nên sâu nặng hơn vài phần.
"Em gái mới tốt nghiệp hả? Tên em là gì?" Đầu Trọc ngắm y tá xinh đẹp kia, hỏi.
"Vâng, tôi từ viện y học tới đây thực tập, tên em là Lâm Duẫn Nhi." Lâm Duẫn Nhi vừa thay thuốc vừa trả lời.
"Ồ, em vội đi thực tập như vậy có phải là vì điều kiện gia đình không được tốt lắm hay không?" Đầu Trọc nhìn chằm chằm vào ngực Lâm Duẫn Nhi, hỏi nhỏ.
Lâm Duẫn Nhi thay thuốc xong, cười đáp: "Đúng vậy, nhà tôi ở nông thôn, phải thuê trọ ở thành phố để thực tập, khi nào tôi được làm chính thức thì sẽ ổn thôi."
Đầu Trọc thấy Lâm Duẫn Nhi khi cười thì càng xinh đẹp hơn, gã vội vàng nói: "Em gái, như này đi, em đừng thực tập nữa, hãy đi theo anh, bảo đảm em không cần lo chuyện ăn mặc, sao hả?"
Lâm Duẫn Nhi nghe anh Đầu Trọc nói năng cợt nhả như vậy thì lập tức hiểu rằng đối phương đang định bao nuôi mình, đúng là buồn nôn mà.
Nhưng Lâm Duẫn Nhi không hề biểu hiện ra thái độ phản cảm thái quá, mà nói: "Tôi thay thuốc xong rồi, anh chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn nhé, ngày mai sẽ có bác sĩ phụ trách tới kiểm tra tình hình cụ thể cho anh."
Nói xong Lâm Duẫn Nhi dảo bước đi ra khỏi phòng bệnh, sau khi ra ngoài, cô thở dài một tiếng, trong bệnh viện hạng người gì cũng có, ghê tởm chết đi mất.
"Mẹ kiếp, con điếm này, chờ lúc ông khỏe lại thì nhất định phải chơi mày." Anh Đầu Trọc lạnh lùng nói.
Đúng lúc gã đang nghĩ như vậy thì vết thương ở hai cánh tay đau nhói, gã thầm chửi: "Đây mà là bệnh viện tốt nhất hả, một bác sĩ phụ trách cũng kiêu như vậy, đợi ngày mai gặp bác sĩ phụ trách đó thì nhất định phải để nó đẹp mặt."
"Đến nhà em rồi, anh trở về đi."
Giang Lai đi xuống xe, tươi cười nói với Giang Thành.
"Em vội đuổi anh đi vậy, không cho anh lên trên ngồi một lúc à?" Giang Thành cười mỉm, đáp.
Giang Lai sững người vài giây mới nói: "Như vậy không tiện lắm đâu."
Giang Thành cười tươi, nói: "Anh đùa thôi, đã muộn như vậy rồi, một người xa lạ như anh đi lên quả thực không tiện cho lắm."
"Này, đừng quên cầm thuốc chứ." Giang Thành lấy bịch thuốc đông y giao cho Giang Lai.
"Á, thiếu chút nữa thì quên mất." Giang Lai vội vàng nhận lấy số thuốc.
"Có việc gì thì cứ gọi cho anh."
"Em biết rồi mà!"
Giang Thành nở nụ cười, lái xe rời khỏi nơi này, Giang Lai nhìn dõi theo chiếc xe dần đi xa, cảm thấy ấm áp trong lòng, một nụ cười mỉm xuất hiện trên gương mặt.
Trải qua nhiều lần tiếp xúc, cô thật sự coi Giang Thành là anh trai ruột của mình, nếu như anh trai cô còn sống có lẽ cũng đối xử với cô như vậy nhỉ?
Vừa nghĩ đến chuyện này, Giang Lai đã thương cảm, quay người đi lên trên tầng.
"Bố mẹ, con về rồi." Giang Lai đi vào trong nhà, gọi.
Sau khi đi vào phòng khách Giang Lai mới phát hiện ra bầu không khí rất khác thường, cả bố lẫn mẹ đều đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mình.
Giang Lai sửng sốt vài giây, sau đó vội vàng hỏi: "Bố mẹ, có chuyện gì xảy ra hả?"
Giang Hồng Phi ho khan một tiếng, gương mặt nghiêm túc nói: "Con đi làm gì vậy?"
Giang Lai giơ số thuốc trong tay lên, trả lời: "Con đi lấy thuốc mà."