Người gọi điện thoại tới cho Giang Thành không ai khác chính là Lục Tuyết Đình,người mà trước đó đã được Giang Thành chữa bệnh, cũng chính là em gái của Lục Vân Phi ở thành phố, người mà lần trước Bạch Vệ Quốc đã tìm anh giúp để được cùng hợp tác.

Lúc đó, Giang Thành vẫn còn đang có xích mích với Lục Vân Phi, nhưng về sau người kia vẫn cúi đầu, vẫn tới trước cửa mời anh tới chữa bệnh cho em gái của mình.

"Alo? Lục Tuyết Đình?" Sau khi bắt máy, Giang Thành hỏi thẳng.

"Là tôi, thần y Giang hôm nay có rảnh không? Tôi muốn hẹn anh ra ngoài ăn một bữa cơm." Lục Tuyết Đình ở bên trong điện thoại cười nói.

"Rảnh đó, sao hả?" Giang Thành có hơi nghi ngờ, cô chủ của một gia tộc lớn như thế tìm anh làm gì nhỉ.

"Từ sau lần anh chữa bệnh cho tôi, sức khỏe của tôi đã hoàn toàn khỏe rồi, cho nên tôi muốn cảm ơn anh một chút." Lục Tuyết Đình có chút ngượng nghịu nói, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy chủ động mời đàn ông đi ăn.

Sau lần mà Giang Thành chữa bệnh, bệnh tình của cô ấy không những khỏe rồi, thậm chí da dẻ đều trắng mịn hơn so với trước đây rất nhiều. Cho nên, cô ấy cũng muốn cám ơn Giang Thành một chút, nhưng vì anh trai của cô ấy không thích Giang Thành cho lắm, mãi không cho cô ấy liên lạc với anh.

Hôm nay, khó khă lắm mới có dịp không có anh mình ở nhà, phải đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, Lục Tuyết Đình mới tìm cơ hội mà hẹn Giang Thành ăn một bữa.

"Được, vậy xíu nữa cô gửi địa chỉ tới đi, tôi sẽ tới đó tìm cô." Giang Thành cũng đồng ý, anh thật cũng có ấn tượng rất tốt với cô nàng hay thẹn thùng này. Lần trước, anh nói đùa rằng muốn ngâm mình chung với Lục Tuyết Đình trong thùng đó lại chọc cho người kia ngượng ngùng thành cái dáng vẻ đó. Kiểu con gái dễ thẹn thùng như thế, nếu như anh từ chối lời mời của cô ấy, e rằng người kia nhất định sẽ tổn thương rất lâu.

"Được." Lục Tuyết Đình ở bên đây phản hồi một tiếng rồi cúp máy, trong lòng cô ấy cũng không kìm được một đợt vui vẻ.

Dù sao thì công việc của Giang Thành cũng không có quá nhiều, một lúc sau khi đã giải quyết xong việc, đúng lúc lại nhận được tin nhắn của Lục Tuyết Đình gửi đến: "Quán rượu Vọng Nguyệt, phòng riêng 108."

Quán rượu Vọng Nguyệt, Giang Thành biết nơi này, cũng được tính là một quán rượu được thiết kế theo phong cách cổ phong tương đối đắt. Đúng là cô chủ của gia đình giàu sang có khác, mời khách cũng đều là mời tới những nơi sang trọng như này.

Giang Thành xuống lầu, lái xe chạy tới địa chỉ của quán rượu Vọng Nguyệt, trên đường đi bỗng nhận được điện thoại của Tiêu Duyệt Nhiên gọi tới.

"Alo? Duyệt Nhiên?" Giang Thành biết rõ gần đây Tiêu Duyệt Nhiên rất bận bịu với chuyện của công ty vừa mới thành lập, cho nên lập tức bắt máy.

"Giang Thành, cậu đang ở đâu? Có rảnh đi ăn một bữa cùng tôi không?" Trong điện thoại, Tiêu Duyệt Nhiên nói vội, có hơi sốt sắng.

"Bây giờ hả?"

"Ừ."

"Bây giờ thì e là không được, tôi có hẹn rồi. Chị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?" Giang Thành cảm giác trạng thái sốt sắng đó của Tiêu Duyệt Nhiên dường như không chỉ đơn giản là muốn cùng mình ăn một bữa cơm như thế.

"Là công ty của chúng tôi mới thành lập muốn tìm nhà phân phối, tôi tìm được một người tổng thanh tra Tôn của công ty cổ phần doanh nghiệp lớn nhất thành phố Phi Tuyết Vân, anh ta một hai muốn đi ăn cùng với tôi." Tiêu Duyệt Nhiên có hơi bất đắc dĩ nói.

Trước đây, Tiêu Duyệt Nhiên chính là tổng thanh tra đại diện khu vực Trung Hoa của hãng son Givenchy, cô cũng biết những công ty sản xuất mỹ phẩm sẽ thường xuyên đề ra những điều kiện ưu đãi hấp dẫn, nhằm tăng sản lượng sản phẩm tiêu thụ.

Nếu như tổng thanh tra đại lý là nam, những công ty cùng loại sẽ để cho người đẹp tới câu dẫn. Dần dà về sau, đại diện của những nhà kinh doanh đều muốn mượn quyền lợi trong quy tắc ngầm của các nhà quản lý doanh nghiệp mà nắm trong tay mình như này.

Lần này, Tiêu Duyệt Nhiên cũng gặp trường hợp tương tự, tổng thanh tra Tôn kia nói tiêu thụ sản phẩm mới của công ty cô ấy cũng được, nhưng cô ấy phải ngủ với ông ta vài đêm. Mặc dù ông ta cũng không nói thẳng thừng, thế nhưng hàm ý gần xa đều là như thế.

Giang Thành nghe tới đây cũng biết được xảy ra chuyện gì, nếu như chỉ đơn giản là ăn cơm bàn chuyện làm ăn thì Tiêu Duyệt Nhiên sẽ không tới nỗi phải khó xử như thế, nhất định là tổng thanh tra Tôn đó có thêm yêu cầu gì đó quá đáng rồi.

"Vậy chị đừng đi ăn với ông ta nữa, cùng lắm thì chúng ta tìm doanh nghiệp khác hợp tác." Giang Thành nói tới trong điện thoại, cho dù anh không tìm được nhà phân phối, cũng không muốn Tiêu Duyệt Nhiên xảy ra bất kỳ chuyện gì.

"Không được, đây chính là bước xuất phát đầu tiên của chúng ta với sản phẩm kem dưỡng Unifon, không thể để mất dễ dàng như vậy được." Tiêu Duyệt Nhiên sốt sắng nói vội, cô ấy vẫn luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, trước đó là đại diện khu vực Trung Hoa của hãng son Givenchy, vất vả lắm mới tự mình thành lập công ty riêng, cô ấy dĩ nhiên hy vọng có được một bước khởi đầu tốt đẹp.

"Hay là thế này đi, cậu đi ăn ở chỗ nào, tôi ở đây cũng sẽ hẹn tổng thanh tra Tôn qua đó. Nếu vậy thì lỡ như tôi có chuyện gì, cậu cũng có thể kịp thời hỗ trợ." Tiêu Duyệt Nhiên bỗng nghĩ tới, vội vàng nói.

Giang Thành vừa nghe phương án này cũng được lập tức đáp: "Được, chỗ của tôi là quán rượu Vọng Nguyệt, phòng riêng 108."

Tiêu Duyệt Nhiên nghe xong lập tức nói: "Tôi biết rồi, tôi chắc cũng sẽ qua tới nhanh thôi."

Giang Thành đáp một tiếng, sau đó cúp máy của Tiêu Duyệt Nhiên.

Giang Thành cũng vô cùng tiếc rẻ, những kẻ chẳng qua là nắm trong tay một ít quyền hành đã muốn lợi dụng chức vị mà thu về đôi ba lợi nhuận phi pháp cho mình, những người như thế thật sự là thích bị ăn đòn mà.

"Lục Tuyết Đình, cô tới sớm thật đó." Giang Thành đi vào trong quán rượu Vọng Nguyệt, sau khi vào phòng riêng đã thấy Lục Tuyết Đình ngồi đó rồi.

"Tôi cũng vừa mới tới thôi." Lục Tuyết Đình thấy Giang Thành tới, vội vàng đứng lên đưa tay ra bắt tay với Giang Thành.

Hôm nay, Lục Tuyết Đình mặc một chiếc áo vải hoa màu trắng, phía dưới phối với váy dài, đôi chân thon dài xinh đẹp kia vô cùng bắt mắt dưới lớp váy, chân mang giày cao gót màu bạc.

"Thật ra cô cũng không cần cám ơn tôi đâu, cứu người vốn là trách nhiệm của bác sĩ mà." Ngồi xuống xong, Giang Thành nhìn vẻ mặt thuần khiết của Lục Tuyết Đình, nói.

"Khác chứ, sau khi nghe lời anh ngâm...mình để chữa bệnh, tôi càng trắng hơn lúc trước, da dẻ cũng mịn màng hơn. Phụ nữ đều thích làm đẹp mà, cho nên ơn của anh lớn như vậy, càng không phải là bàn về trách nhiệm." Lục Tuyết Đình có chút ngượng ngùng nói với Giang Thành.

"Vậy hả, vậy thì nếu tôi từ chối nữa thì chính là thất kính rồi." Giang Thành cũng mỉm cười nói với Lục Tuyết Đình.

"Nào, thần y Giang cứ tùy ý gọi món đi, hôm nay ăn bao nhiêu cũng được." Lục Tuyết Đình đưa thực đơn qua cho Giang Thành.

Giang Thành cũng không tiếp tục khách sao nữa, bắt đầu gọi món. Chỉ chốc lát sau, thức ăn đã được dọn lên bàn.

"Đúng rồi Tuyết Đình, cô có biết cái công ty doanh nghiệp mỹ phẩm lớn nhất thành phố tên là Phi Tuyết Vân không?" Giang thành bỗng nhiên nhớ tới tên của công ty mà trước đó Tiêu Duyệt Nhiên có nói tới, vội vàng hỏi Lục Tuyết Đình. Nếu như người này đã ở thành phố, nói không chừng sẽ biết công ty này.

Người kia nghe xong lập tức nhịn không được che miệng cười, giống như nghe được câu chuyện gì đó buồn cười lắm vậy.

"Sao thể? Công ty đó có vấn đề gì à?" Giang Thành không hiểu sao Lục Tuyết Đình lại cười như thế.

"Không có." Lục Tuyết Đình lắc đầu cười cười, nói: "Công ty đó rất có tiếng tăm, dưới sự quản lý của một vị tổng giám đốc vô cùng thông minh sáng suốt, công ty mới thành lập được mấy năm đã trở thành một trong những công ty mỹ phẩm nổi tiếng đại diện Trung Hoa."

"Cô biết tổng giám đốc của công ty đó à? Ngươi đó sáng suốt như nào thế?" Giang Thành chau mày hỏi.

"Vị tổng giám đốc đó chính là đang ở trước mặt anh đó." Lục Tuyết Đình có chút đắc ý nói.

"Là công ty của cô?" Giang Thành lúc này đã hiểu rồi, chả trách sao cô gái này lại có thể tâng bốc vị tổng giám đốc công ty kia như thế. Hóa ra cô ấy chính là tổng giám đốc, chả trách sao trước đó lại cười như vậy.

"Đúng vậy đó, đây chỉ là một trong những sản nghiệp của nhà chúng tôi mà thôi, nhà nói tôi cũng không thể cứ ở không như vậy vì thế đã cho tôi kinh doanh một công ty như thế. Nhưng mà tôi cũng không có trực tiếp điều hành, đều là giao cho một mình bạn học cũ của tôi quản lý. Tôi chỉ là một người lãnh đạo bù nhìn vậy thôi." Lục Tuyết Đình duỗi tay nâng cằm lên, nói với Giang Thành.

Giang Thành vừa nghe đã không nhịn được bật cười, hóa ra cái công ty đó chính là công ty của Lục Tuyết Đình, bản thân anh lại còn hỏi cô ấy có biết gì về nó hay không.

"Ra là vậy, tôi còn đang muốn hỏi cô về công ty đó ra sao đây, nếu như là sản nghiệp trong nhà của cô vậy chắc ăn là không tệ rồi." Giang Thành cười nói.

"Anh hỏi công ty tôi làm gì thế?" Lục Tuyết Đình tò mò hỏi.

"Là bạn tôi có một công ty mỹ phẩm, lát nữa cũng sẽ tới đây để bàn chuyện làm ăn cùng với tổng thanh tra của công ty bàn chuyện hợp tác." Giang Thành giải thích.

"À, vậy anh gọi họ tới thẳng đây đi, như thế thì có trường hợp như nào tôi cũng có thể đứng ra giúp đỡ mọi người một chút." Lục Tuyết Đình nhìn Giang Thành nói. Người này đã chữa bệnh giúp cô ấy, cô ấy cũng muốn giúp đỡ Giang Thành một chút.

"Được sao?" Giang Thành có hơi ngạc nhiên hỏi tới, dù sao cũng là bạn của anh ta, qua đây có phải là không thích hợp lắm không?

"Không sao, bạn của anh cũng là bạn của tôi." Lục Tuyết Đình nở nụ cười đáp.

Giang Thành đồng ý, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Duyệt Nhiên, nếu có thể cùng nhau ăn tối vậy thì có thể tiện để quan tâm hơn chút rồi, có nhiều người thì tên tổng thanh tra kia nhất định sẽ không dám xằng bậy.

"Được, bây giờ tôi đã ở bên ngoài rồi." Tiêu Duyệt Nhiên nghe Giang Thành nói xong lập tức đồng ý, sau đó cúp máy.

"Tổng thanh gia Tôn, phòng riêng đã ở bên trong rồi." Tiêu Duyệt Nhiên mỉm cười nói với người đàn ông bụng bia, đầu có chút hói ở phía sau mình kia.

"Được." Tổng thanh tra Tôn trả lời, sau đó đi theo Tiêu Duyệt Nhiên vào trong.

Đi phía sau Tiêu Duyệt Nhiên, tổng thanh tra Tôn cứ mãi luôn nhìn chằm chằm vào dáng người mỹ miều xinh đẹp của Tiêu Duyệt Nhiên, trong lòng thầm nghĩ nhất định hôm nay phải có được mỹ nhân ngon miệng này.

"Chính là phòng riêng này." Tiêu Duyệt Nhiên tìm tới được phòng riêng của Giang Thành, đi thẳng vào trong.

Sau khi vào, tổng thanh tra Tôn lập tức nhìn thấy còn có người khác, hơn nữa thức ăn trên bàn cũng có người ăn qua rồi, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.

"Tổng giám đốc Tiêu, đây chính là cách mà mấy người tiếp đãi khách sao? Có người ngoài, thức ăn trên bàn lại còn đã ăn qua." Tổng thanh tra Tôn cảm thấy một đợt khó chịu, thực ra chỉ là ông ta lo lắng có người ngoài làm hư chuyện của mình mà thôi.

"Tổng thanh tra Tông, quả thực xin lỗi. Nhưng mà lúc tôi gọi tới thì phòng riêng khác đều đầy rồi, chỉ còn phòng riêng của bạn tôi chỗ này thôi." Tiêu Duyệt Nhiên cũng giải thích.

Tổng thanh tra Tôn vốn muốn rời đi, thế nhưng ông ta bỗng nhìn thấy Lục Tuyết Đình ngồi ở phía kia, ánh mắt lập tức sáng rực lên. Bởi vì người phụ nữ này cũng rất đẹp, quan trọng da lại rất trắng, giống hệt như vừa mới ngâm mình trong sữa bước ra vậy.

"Được được được, ngồi trước đây vậy." Tổng thanh tra Tôn cười nói, sau đó ngồi bên cạnh Lục Tuyết Đình duỗi tay chào hỏi: "Người đẹp, cô tên là gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play