Bạch Vệ Quốc nghe Giang Thành nói như vậy, vẻ lúng túng xẹt qua, trước đó ông ta định mở miệng mời Giang Thành đi tới đó khám bệnh, kết quả là còn chưa kịp mở lời thì đã bị Giang Thành chặn họng.
“Giám đốc Bạch, còn có chuyện gì sao?” Giang Thành nhìn Bạch Vệ Quốc, hỏi.
“Giang thần y, tôi nói thẳng với cậu vậy, cậu Lục bảo tôi tới mời cậu đến đó khám bệnh cho em gái của cậu ấy.” Bạch Vệ Quốc cũng không vòng vo tam quốc thêm nữa, nói thẳng vào vấn đề chính.
“Giám đốc Bạch, tôi đã tới đó một lần rồi, chính anh ta không cho tôi khám, chẳng lẽ anh ta đối xử với tôi như vậy, tôi còn mặt dày tới đó khám bệnh cho em gái anh ta hay sao?” Giang Thành nở nụ cười lạnh lẽo, nói.
Bạch Vệ Quốc cũng biết Lục Vân Phi đã sai trong chuyện này, bởi vì Giang Thành có lòng tốt muốn chữa bệnh cho em gái của anh ta nhưng anh ta lại lạnh lùng đuổi Giang Thành khỏi đó, hiện giờ nhận ra trình độ của Giang Thành rất cao, lại muốn mời về, làm vậy khác nào giỡn mặt với Giang Thành cơ chứ.
“Giang thần y, về chuyện này thì tôi thay mặt cậu Lục xin lỗi cậu.” Bạch Vệ Quốc hơi khom người xuống, nói với Giang Thành.
“Không cần đâu, cậu Lục kiểu cách như vậy, tôi không chịu đựng nổi.” Giang Thành lạnh lùng nói: “Nếu như không còn chuyện gì khác thì mời giám đốc Bạch quay về.”
Giang Thành lạnh lùng nói, tiếp tục đuổi Bạch Vệ Quốc rời đi.
“Giang thần y, thế lực lẫn sức ảnh hưởng của Lục Vân Phi rất lớn, tôi nghĩ cậu nên tới đó khám bệnh cho em gái cậu ta, nếu không tôi sợ cậu sẽ bị trả thù đó.” Bạch Vệ Quốc quan tâm tới Giang Thành, nhắc nhở một câu.
Giang Thành nghe Bạch Vệ Quốc nói vậy, không nhịn được cười lạnh một tiếng, một người cải tử hoàn sinh như anh chẳng lẽ còn sợ Lục Vân Phi trả thù hay sao?
“Giám đốc Bạch, tôi xin nhận lòng tốt của ông, nhưng việc nhận lời với ông tôi đã làm rồi, Lục Vân Phi không đồng ý thì tôi cũng không biết phải làm sao, nếu như anh ta muốn trả thù thì cứ thử một lần coi.” Giang Thành lạnh lùng nói, không hề sợ hãi chút gì.
Bạch Vệ Quốc thấy Giang Thành mạnh mẽ nói ra những lời đó thì ông ta cũng hiểu bất kể mình nói gì đi chăng nữa cũng không có hiệu quả, nếu như cứ nói tiếp thì chỉ e mối quan hệ giữa ông ta và Giang Thành cũng sẽ bị rạn nứt.
“Vậy tôi đi trước nhé Giang thần y.” Bạch Vệ Quốc không biết phải làm gì, thở dài một tiếng, sau đó rời khỏi chỗ Giang Thành, trong lòng thầm nghĩ Lục Vân Phi làm cái quái gì vậy.
Bạch Vệ Quốc rời khỏi chỗ Giang Thành, quay về khách sạn Shangrila.
“Giám đốc Bạch, sao rồi hả?”
Lục Vân Phi nôn nóng nhìn Bạch Vệ Quốc, hỏi.
“Tôi cũng không mời được cậu ta.” Bạch Vệ Quốc cảm thấy khó xử, trả lời Lục Vân Phi.
“Cái gì?”
Lục Vân Phi nghe vậy lập tức nổi giận, cầm chiếc gạt tàn trên bàn lên, ném mạnh xuống đất, giận dữ quát: “Tên Giang Thành này nghĩ mình là một nhân vật lớn thật hả? Chỉ cần một câu của Lục Vân Phi này là cậu ta đừng hòng đặt chân ở đất Lư Dương.”
“Cậu Lục hãy bớt giận, chủ yếu là cậu ta mất hứng vì trước đó bị cậu lạnh nhạt, lại xảy ra xung đột với người cậu phái đi, do vậy cậu ta mới mất hứng mà thôi.” Bạch Vệ Quốc nhìn Lục Vân Phi, nói.
“Thế nhưng tình trạng của em gái tôi ngày càng nghiêm trọng, điểm đỏ trên mặt đã biến thành màu đen rồi, giờ phải làm sao chứ?” Khi nãy Lục Vân Phi mới đi lên kiểm tra tình trạng của em gái, tình trạng càng ngày càng tệ, nếu như không được chữa trị thì sẽ vô cùng phiền phức.
“Cậu Lục, với tình hình hiện giờ thì chỉ còn cách này thôi. Cậu mang quà tới bệnh viện một chuyến, nói không chừng Giang thần y sẽ thay đổi suy nghĩ.” Bạch Vệ Quốc thử thăm dò.
“Tôi đi cầu xin cậu ta?”
Lục Vân Phi nghe xong, tức giận muốn bộc phát, địa vị của anh ta là như nào cơ chứ, bình thường đều là người khác cầu xin anh ta, có bao giờ anh ta phải khúm núm trước mặt người khác chứ?
“Cậu Lục, hiện giờ cũng đâu còn cách nào khác, tình trạng của em gái cậu đã rất gấp rồi.” Bạch Vệ Quốc vội vàng nói.
Lục Vân Phi vừa nghĩ đến em gái thì tâm trạng kích động của anh ta dần bình tĩnh trở lại, đúng vậy, cho dù anh ta có coi trọng thể diện tới mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm hại tới em gái được.
“Thôi được rồi, tôi sẽ tự mình tới đó một chuyến.” Lục Vân Phi không nhịn được, thở dài một tiếng, nói nhỏ.
“Cậu Lục, nếu cậu tới đó thì hãy mang theo thứ này.” Bạch Vệ Quốc nói xong, lấy ra một chiếc hộp gỗ màu tím.
Lục Vân Phi nhìn chiếc hộp gỗ, hỏi: “Thứ gì vậy?”
“Đây là báu vật gia đình tôi cất giữ trong nhà, nếu như đưa tiền cho Giang thần y thì quá tục tĩu, đưa loại thuốc này, chắc chắn cậu ấy sẽ thích.” Bạch Vệ Quốc tươi cười nói với Lục Vân Phi.
Lục Vân Phi nghe Bạch Vệ Quốc nói vậy thì cũng cảm thấy hài lòng, giám đốc Bạch cân nhắc mọi chuyện vô cùng chu đáo.
Lục Vân Phi không dám chậm trễ thêm nữa, lập tức đi theo Bạch Vệ Quốc tới bệnh viện Giang Thành làm việc.
“Giang thần y, tôi phải làm phiền cậu nữa rồi.” Bạch Vệ Quốc nói xong, đẩy cửa phòng Giang Thành ra, Lục Vân Phi cũng đi theo sau.
“Giám đốc Bạch?” Giang Thành thấy Bạch Vệ Quốc đi vào, sắc mặt trở nên khó coi, anh không ngờ ông ta quay lại, hơn nữa còn dẫn Lục Vân Phi đi theo sau.
“Giang thần y, cậu rất oai phong…” Lục Vân Phi vừa định mở miệng mỉa mai Giang Thành vài câu, nhưng bị Bạch Vệ Quốc cắt ngang, ông ta sợ Lục Vân Phi lại chọc giận Giang Thành.
Bạch Vệ Quốc vội vàng lấy ra món quà chuẩn bị từ trước, nói: “Giang thần y, đây là món quà cậu Lục muốn tặng cho cậu, cậu hãy xem thử đi.”
Nói xong, Bạch Vệ Quốc mở chiếc hộp gỗ màu tím ra, đẩy tới trước mặt Giang Thành, một hương thơm kỳ lạ nhanh chóng lan tỏa ra khắp căn phòng.
“Đây là Linh Chi?” Giang Thành khá ngạc nhiên, nhìn cây Linh Chi cỡ lớn đặt trong hộp gỗ.
“Đúng vậy, phẩm chất của nó có vừa mắt xanh của Giang thần y không?” Bạch Vệ Quốc cười giòn tan, gia đình ông ta giữ cây Linh Chi này đã nhiều năm nhưng không thể phát huy được tác dụng, lần này tặng cho Giang Thành để đổi lấy một ơn huệ.
Hơn nữa làm vậy có thể nịnh bợ cậu ấm Lục Vân Phi, đối với Bạch Vệ Quốc thì làm vậy mới mang lại lợi ích khổng lồ cho ông ta.
“Giám đốc Bạch, cây Linh Chi này không tầm thường đâu, dựa vào màu sắc và phẩm chất của nó thì có thể ước lượng ra nó đã mấy trăm tuổi rồi, chắc là Quỳnh Tương Ngọc Linh Chi, có thể gọi là là vua trong các loại Linh Chi.” Giang Thành cảm thấy khá ngạc nhiên.
Hiệu quả của Linh Chi rất tốt, có thể giảm tốc độ lão hóa, kéo dài tuổi thọ, công hiệu của Ngọc Linh Chi còn cao hơn Linh Chi bình thường gấp mấy lần.
“Thật hả? Tôi cũng không hiểu chuyện này, nó chính là tấm lòng của cậu Lục, thay cho lời xin lỗi.” Bạch Vệ Quốc liên tục nói, nhưng sắc mặt Lục Vân Phi vẫn lạnh lùng như trước.
Giang Thành thấy vậy đương nhiên cũng hiểu ra cây Linh Chi này không phải là của Lục Vân Phi tặng, chỉ là Bạch Vệ Quốc nói do Lục Vân Phi tặng mà thôi.
Nhưng với thân phận của Lục Vân Phi thì có thể tới đây là đã chứng tỏ anh ta chịu cúi đầu rồi, lại có thêm một vị thuốc tốt nữa, Giang Thành không còn lý do nào để từ chối chữa trị cả, dù sao chữa bệnh cứu người cũng là bổn phận của anh, nếu cứ kéo dài tiếp thì tình trạng của Lục Tuyết Đình sẽ tệ dần, lúc đó sẽ rất phiền phức.
“Được, vậy tôi xin cảm ơn cậu Lục.” Giang Thành cất chiếc hộp đi, nói với Lục Vân Phi.
“Giang thần y khách khí rồi, cậu có thể tới đó kiểm tra tình trạng cho cô Lục được không?” Bạch Vệ Quốc tươi cười hỏi Giang Thành.
“Chúng ta đi thôi.” Giang Thành nói thẳng.
Cho dù Lục Vân Phi vô cùng khó chịu nhưng anh ta cũng chỉ còn cách đi theo Giang Thành quay trở về khách sạn.
Vốn Lục Tuyết Đình nên đi theo Lục Vân Phi tới bệnh viện, thế nhưng hiện giờ mặt cô ta biến thành như vậy rồi, Lục Tuyết Đình không có đủ can đảm để đi ra ngoài, đành phải mời Giang Thành vào trong phòng Lục Tuyết Đình.”
“Mời Giang thần y.” Bạch Vệ Quốc cung kính nói với Giang Thành.
“Ừm.” Giang Thành nhận lời, sau đó ngồi xuống bắt mạch cho Lục Tuyết Đình.
Trên mặt Lục Tuyết Đình đeo khẩu trang, không dám nhìn vào Giang Thành, sợ Giang Thành sẽ nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình.
“Quả nhiên là thể chất mẫn cảm, hai loại kim châm đã gây nên phản ứng phụ, dẫn tới độc tố bốc lên, do vậy mới nổi mẩn đỏ trên mặt, nếu như chữa trị chậm trễ thì toàn bộ gương mặt sẽ nát rữa.” Sau khi bắt mạch, Giang Thành bình tĩnh nói.
Lục Tuyết Đình sợ hãi bật khóc, vội vàng hỏi Giang Thành: “Bác sĩ, bệnh của tôi còn chữa được không?”
“Đương nhiên là chữa được.” Giang Thành cười đáp: “Chỉ cần tắm là sẽ khỏi.”
“Tắm?” Lục Tuyết Đình nghe vậy cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
“Tên họ Giang kia, cậu đang nói đùa đó hả? Tình trạng của em gái tôi đã nghiêm trọng như vậy rồi mà cậu còn nói chỉ cần tắm rửa là sẽ khỏi sao?” Lục Vân Phi bất mãn nói với Giang Thành.
“Đương nhiên.” Giang Thành thản nhiên nói.
Lục Vân Phi không hề tin tưởng Giang Thành, từ khi em gái anh ta phát bệnh tới giờ đã tắm rửa vô số lần, nhưng có khỏe lại bao giờ đâu, vậy mà Giang Thành lại dám nói chỉ cần tắm rửa là sẽ khỏe lại.
“Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu hại em gái tôi gặp phải chuyện gì giống như tên lang băm kia thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.” Lục Vân Phi tức giận, lạnh lùng cảnh cáo Giang Thành.
“Tôi đã nói ra thì đương nhiên là tự tin vào phương pháp này, nếu như cậu Lục không tin tôi thì hãy mời người khác giỏi hơn.” Giang Thành lạnh lùng đáp, sau đó đứng dậy.
Bạch Vệ Quốc thấy tình hình trở nên căng thẳng, vội vàng nói: “Giang thần y, cậu Lục không có ý đó, chỉ là cậu ấy quá thương yêu em gái mà thôi.”
“Cậu nói đi, phải làm gì hả?” Lục Vân Phi cũng không muốn Giang Thành rời khỏi đây thêm lần nữa, lập tức hỏi.
“Rất đơn giản, trong quá trình tắm chỉ cần cho thêm một vài loại thuốc vào nước là được. Chỉ cần ngâm mình nửa tiếng, bảo đảm sẽ khỏi bệnh.” Giang Thành nhẹ nhàng đáp.
“Giang thần y, phương pháp cậu nói có phải là tắm thuốc hay không?” Bạch Vệ Quốc đột nhiên nghĩ tới điều này, vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, chính là tắm thuốc, xem ra giám đốc Bạch giỏi hơn một vài kẻ nhiều, nghe không hiểu thì đi trách cứ người khác.” Giang Thành cố tình Lục Vân Phi.
“Cậu…”
Cho dù Lục Vân Phi tức giận nhưng hiện giờ việc cứu chữa em gái là quan trọng nhất, anh ta đành phải cố nuốt cơn giận này vào trong lòng.
Giang Thành kê đơn thuốc xong, chẳng mấy chốc đã có người mua được các vị thuốc cần thiết, đặt trong bồn tắm của khách sạn. Lục Vân Phi cảm thấy khá tò mò, chỉ cần ngâm mình vào trong là cô sẽ khỏi bệnh sao?”
“Tôi phải ngâm mình trong bồn tắm cùng với cô, chỉ khi âm dương điều hòa thì mới có thể hoàn toàn loại bỏ độc tố.” Giang Thành bình tĩnh nói với Lục Tuyết Đình, Lục Tuyết Đình cảm thấy thẹn thùng khi nghe Giang Thành nói như vậy, gương mặt đỏ bừng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT