"Tốt, có câu nói này của Giang thần y thì tôi đã yên tâm rồi." Bạch Vệ Quốc thở phào một hơi, sau đó ngồi nói chuyện phiếm với Giang Thành để giết thời gian.
"Đừng gọi tôi là thần y, gọi tôi là Giang Thành là được rồi, như vậy thân thiết hơn." Giang Thành không phải hạng cậy tài khinh người, vậy nên cũng không muốn tạo khoảng cách với người khác.
"Được, vậy thì tôi sẽ gọi cậu là Giang Thành." Bạch Vệ Quốc nghe Giang Thành nói vậy cũng cảm thấy vui vẻ.
Hai người trò chuyện với nhau, lái xe của Bạch Vệ Quốc điều khiển chiếc xe đi tới cửa khách sạn Shangri La.
Sau khi Giang Thành và Bạch Vệ Quốc đi xuống xe, tiến vào trong đại sảnh khách sạn. Lúc này trong khu nghỉ ngơi dành cho khách quý trong đại sảnh, có vài người đang ngồi bên trong, còn có khá đông vệ sĩ mặc vest bảo vệ ở xung quanh.
"Mời đi bên này." Bạch Vệ Quốc vừa nói vừa dẫn Giang Thành đi về phía đó.
Khi hai người đi tới gần, có vệ sĩ áo đen đi tới tiến hành kiểm tra người Giang Thành và Bạch Vệ Quốc, sau khi xác định trên người bọn họ không có gì nguy hiểm thì mới cho phép họ đi vào.
Sau khi đi vào, Bạch Vệ Quốc mới phát hiện ra có hai người tới đây, một người đàn ông trong đó khá béo, mái tóc vuốt keo bóng loáng, bên cạnh là một ông già gầy gò, mặc áo Tôn Trung Sơn, mắt đeo kính râm, nuôi một chòm râu dê.
Bạch Vệ Quốc nhìn thấy người đàn ông béo kia thì trong ánh mắt lập tức lóe lên vẻ ngạc nhiên, người đàn ông béo đó cũng chú ý đến Bạch Vệ Quốc, nụ cường trên gương mặt lập tức tan biến, sau đó hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía khác.
"Giám đốc Bạch, đó là đối thủ cạnh tranh của ông phải không?" Giang Thành hỏi nhỏ.
"Đúng vậy." Bạch Vệ Quốc nhỏ giọng đáp, sau đó ngồi xuống.
"Đã để ông Sử phải chờ lâu rồi, chút nữa em gái tôi sẽ đi xuống."
Giang Thành và Bạch Vệ Quốc vừa mới ngồi xuống thì một thanh niên đã đi tới, nói với người đàn ông mập mạp."
"Cậu Lục." Bạch Vệ Quốc nhìn thấy người thanh niên kia đi vào, vội vàng đứng lên chào hỏi.
"Giám đốc Bạch, ông cũng đến hả, mời ông ngồi." Lục Vân Phi thấy Bạch Vệ Quốc đến, tươi cười chào hỏi.
Sau khi Lục Vân Phi ngồi xuống, nhìn về phía ông già râu dê kia, hỏi: "Chào thầy, cho hỏi thầy học Trung y bao lâu rồi?"
"Bảy tuổi đã đi theo thầy học nghề, đến nay đã sáu mươi năm rồi." Giọng ông ta hơi khàn khàn, đáp.
"Ồ, sáu mươi năm." Trong lòng Lục Vân Phi mừng rơn, vội vàng hỏi: "Thầy học y đã nhiều năm như vậy rồi, chắc chắn trình độ rất cao siêu, trước kia thầy có gặp ca bệnh nào giống như em gái tôi chưa?"
"Nghe cậu đây thuật lại triệu chứng thì tôi đoán em gái cậu đã mắc chứng thấp hàn, chắc hẳn mùa đông đã từng bị chứng thấp hàn rất nặng." Ông già râu dê kia bình tĩnh đáp.
"Thầy nói rất chính xác, khi còn bé em gái tôi tới phương bắc, lúc chơi đùa bên cạnh bờ sông bị rơi vào trong kẽ nứt, may mà khi đó được cứu chữa kịp thời, giữ được tính mạng, thế nhưng đã lưu lại nguồn bệnh, chỉ cần đến mùa hè thì con bé sẽ cảm thấy toàn thân lạnh toát, còn nổi rôm nữa, đã gặp nhiều bác sĩ Tây y nhưng không tìm ra được nguyên nhân căn bệnh là gì." Lục Vân Phi kích động đáp.
Lục Vân Phi rất yêu quý em gái của mình, đương nhiên anh ta muốn em gái nhanh chóng khỏe lại, khi gặp được vị thần y chỉ cần nhìn qua đã biết được nguyên nhân căn bệnh, trong lòng anh ta mừng như điên.
"Không phải vấn đề gì lớn, chốc nữa tôi sẽ bắt mạch, quan sát một hồi là có thể bốc thuốc đúng bệnh, bảo đảm uống thuốc là khỏi bệnh luôn." Ông già râu dê kia tự tin vươn hai ngón tay ra vuốt râu.
Những năm vừa qua, gần như ông ta đã đi khắp cả đất nước, gặp qua vô số chứng bệnh lạ khó chữa, ông ta rất có lòng tin là mình sẽ chữa khỏi được căn bệnh này.
"Cậu Lục, tôi đã phải tốn một khoản tiền lớn mới mời được thầy từ phương nam tới đây." Sử Đại Lực thấy Lục Vân Phi hài lòng, lập tức lên tiếng tranh công.
"Vậy tôi xin cảm ơn ông chủ Sử trước." Lục Vân Phi cười đáp.
"Việc nhỏ mà thôi." Sử Đại Lực nói xong, đắc ý nhìn về phía Bạch Vệ Quốc. Thấy vậy, Bạch Vệ Quốc cũng thấy nóng lòng.
Sử Đại Lực cũng là một ông trùm ngành bất động sản ở Lư Dương, nếu bàn về thực lực thì không hề thua kém Bạch Vệ Quốc là mấy, nếu như người ông ta dẫn tới chữa khỏi cho em gái của Lục Vân Phi, vậy Bạch Vệ Quốc gần như không có hi vọng chiến thắng.
Bạch Vệ Quốc định nói gì thì có người đột ngột lên tiếng: "Cậu Lục, cô chủ tới."
Vừa dứt lời, mọi người nhìn thấy thiếu nữ bề ngoài rất xinh đẹp đi đến, trên người mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo bông, sắc mặt khá tệ, mang lại cho người khác cảm giác cô ta giống như một cành liễu rủ trong gió vậy.
"Xin giới thiệu với mọi người, đây là em gái tôi, Lục Tuyết Đình!" Lục Vân Phi giới thiệu.
"Giờ em có cảm thấy thoải mái hơn không?" Sau khi giới thiệu xong, Lục Vân Phi hỏi thăm tình hình của em gái.
"Cũng được." Lục Tuyết Đình nhỏ giọng đáp, nhưng cô không nhịn được ho khan hai tiếng, đưa tay kéo chiếc áo bông trên người, hiển nhiên đang cảm thấy khó chịu.
Lục Tuyết Đình nhìn xung quanh, khi cô ta nhìn thấy Giang Thành thì trái tim khẽ run lên, sau đó vội vàng rời ánh mắt sang chỗ khác.
Giang Thành cảm thấy thật kỳ lạ, chẳng lẽ trên mặt mình có gì hay sao? Hay là cô ta phát hiện ra điều gì đó?
"Cô Lục, cô có thể để tôi bắt mạch hay không?" Râu dê hỏi Lục Tuyết Đình.
"Được." Lục Tuyết Đình nhỏ giọng đáp, sau đó vén ống tay áo lên, đặt tay lên gối bắt mạch, mọi người có thể nhìn thấy những điểm đỏ lấm chấm trên cánh tay cô ta.
Râu dê tập trung bắt mạch một lúc, sau đó rút tay về, khẽ nói: "Có phải gần đây cô Lục bị sốt cao không đỡ, hơn nữa còn cảm thấy cơ thể lạnh buốt phải không?"
"Đúng vậy."
"Hơn nữa còn ngứa ngáy, mẩn đỏ suốt ngày, cảm thấy chán ăn phải không?" Râu dê tiếp tục nói.
"Đúng." Lục Tuyết Đình khẽ đáp.
"Thầy có thể nói cho tôi biết tình trạng của em tôi như nào không?" Lục Vân Phi nóng lòng hỏi.
"Cậu Lục, em gái cậu mắc chứng âm dương không điều hòa, lại thêm hồi nhỏ gặp chuyện, khiến cho lửa trong người quá vượng, chỉ cần châm cứu điều hòa âm dương, khơi thông kinh mạch là sẽ khỏi hẳn." Râu dê tự tin vô cùng, mỉm cười trả lời.
"Thật hả?"
"Đương nhiên, nhưng muốn sử dụng kỹ thuật châm cứu này thì cần hai loại sâu độc băng lửa, dùng độc để trị độc, như vậy mới chữa khỏi hoàn toàn được." Râu dê nghiêm túc nói.
"Hai loại sâu độc băng lửa?" Lục Vân Phi lo lắng hỏi.
"Cậu Lục cứ yên tâm, băng chỉ rắn độc, lửa là một con cóc, châm bạc phải ngâm qua hai con vật này mới có thể đạt được hiệu quả, đây là băng lửa thần châm." Râu dê giải thích.
"Thì ra là thế, vậy xin nhờ cả vào thầy." Cho dù Lục Vân Phi không hiểu nhiều thế nhưng anh ta cũng hiểu đó chắc chắn là một kỹ thuật vô cùng cao siêu.
"Dù băng lửa thần châm của ông..."
"Cậu là ai? Ở đây đến lượt cậu nói chen vào sao? Câm miệng vào cho tôi." Lục Vân Phi thấy Giang Thành lên tiếng, nổi giận đùng đùng, quát.
Lục Vân Phi tưởng Giang Thành là thư ký của Bạch Vệ Quốc, vậy nên không hề đặt anh vào trong ắt, hiện giờ nghe anh nói xen vào, lập tức lên tiếng quở trách.
Ban đầu Giang Thành định vạch trần lỗ hổng của phương pháp chữa trị này, không ngờ vừa mới mở miệng đã bị đối phương trách mắng, trên mặt anh cũng tỏ rõ vẻ xấu hổ.
"Giám đốc Bạch, đây là thư ký của ông hả? Cậu ta không hiểu quy củ gì cả." Lục Vân Phi lạnh lùng nhìn Bạch Vệ Quốc.
"Cậu Lục, khi nãy tôi chưa kịp giới thiệu, đây là một vị thần y am hiểu Trung y, tôi dẫn tới để khám bệnh cho cô Lục." Bạch Vệ Quốc thấy tình hình không ổn, vội vàng đi tới, nói.
"Thần y?"
Lục Vân Phi nghe Bạch Vệ Quốc nói vậy, vội vàng nhìn về phía Giang Thành, nhưng lông mày anh ta lập tức nhíu chặt lại, người thanh niên này tuổi không chênh lệch với anh là bao mà đã là bác sĩ hả?"
"Xin hỏi cậu đã học y bao nhiêu năm rồi?" Lục Vân Phi không hề nghĩ Giang Thành là thần y, bởi theo quan điểm của anh ta, tuổi còn nhỏ vậy chắc chắn không xứng với hai chữ này.
"Trước kia tôi... tôi là y tá nam, mới học y chưa được nửa năm." Giang Thành lúng túng đáp.
Giang Thành không hề ngờ rằng ngay câu đầu tiên đối phương đã hỏi như vậy, Giang Thành chỉ biết ăn ngay nói thật, trước kia anh chỉ là một y tá nam, nếu nói tới việc theo nghề y thì mới chỉ bắt đầu từ mấy tháng gần đây mà thôi.
"Ha ha, trước đây là y tá nam, mới chỉ học y chưa đẩy nửa năm." Lục Vân Phi nghe Giang Thành nói như vậy, lửa giận trong lòng bốc lên. Bởi vì anh ta thương yêu em gái, vậy nên bác sĩ bình thường căn bản không có cơ hội khám bệnh cho cô, ngay cả tên râu dê này cũng phải được Sử Đại Lực thuyết phục nhiều lần thì anh mới đồng ý để ông ta khám bệnh cho em gái.
Bạch Vệ Quốc tự mình dẫn bác sĩ tới thì thôi, lại còn dẫn một tên y tá nam không hề có kinh nghiệm đến, sao có chuyện như vậy được cơ chứ, ông ta đang giỡn mặt với anh hả?
Chát!
Lục Vân Phi vỗ mạnh xuống mặt bàn, lạnh lùng nhìn Bạch Vệ Quốc, nói: "Giám đốc Bạch, ông dẫn một y tá nam tới đây khám bệnh cho em gái tôi, ông coi em gái tôi là gì hả?"
Bạch Vệ Quốc cũng giật nảy mình trước phản ứng của Lục Vân Phi, ông ta vội vàng giải thích: "Cậu Lục, cho dù cậu ấy học y chưa lâu thế nhưng đã từng chữa khỏi rất nhiều chứng bệnh khó chữa, được mọi người gọi là thần y thật."
"Thần y? Giám đốc Bạch, ông bị mù từ bao giờ vậy, một người trẻ tuổi như vậy cũng xứng là thần y sao?" Sử Đại Lực ở bên cạnh cười lạnh, lên tiếng trào phúng.
Vốn Lục Vân Phi định trao đổi chuyện đầu tư với Bạch Vệ Quốc và Sử Đại Lực, dù sao hai bên cạnh tranh nhau thì anh ta sẽ có lợi, thế nhưng cách làm việc của Bạch Vệ Quốc khiến Lục Vân Phi vô cùng thất vọng.
"Giám đốc Bạch, hôm nay đã để ông phí công tới đây rồi, thật ngại quá." Lục Vân Phi nhìn về phía Bạch Vệ Quốc, ra lệnh đuổi khách.
"Cậu Lục, Giang thần y đã từng chữa khỏi rất nhiều bệnh khó chữa thật mà..."
"Ý ông là chữa táo bón khi phục vụ cho người bệnh hay sao?" Sử Đại Lực trào phúng, vừa cười vừa nói.
"Tiễn khách!"
Lục Vân Phi không muốn nói nhiều, ra lệnh với vệ sĩ đứng bên cạnh.
Bạch Vệ Quốc thấy vậy, biết mình không thể ở đây thêm nữa, đành phải dẫn Giang Thành rời khỏi chỗ này.
"Giang thần y, khi nãy cậu định nói gì đó, có phải là phương pháp chữa trị của ông già kia có vấn đề gì hay không?" Ra khỏi khách sạn, Bạch Vệ Quốc nhìn Giang Thành, hỏi.
"Đúng vậy, có sơ hở rất lớn, khả năng cao sẽ hại chết cô Lục." Giang Thành thản nhiên đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT