“Tôi không tin anh lại nhặt được món hời lớn như thế,” Khương Tử Ngưng lạnh lùng nhìn Giang Thành, hiển nhiên cô rất không tin tưởng Giang Thành.
“Tử Ngưng, sao em lại nói chuyện với bác sĩ Giang như thế,” Khương Sơn lập tức bất mãn nói với em gái mình.
“Không sao, Hứa Tình trở về lấy nhân sâm, chắc cũng sắp đến rồi,” Giang Thành nhìn Khương Sơn nói.
Trước khi anh đến, Giang Thành đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, cho nên anh bảo Hứa Tình trở về lấy nhân sâm.
“Em đến rồi,” Ngay khi mọi người đang nói chuyện, Hứa Tình vội vàng bước vào, trong tay cô cầm một thứ được quấn bằng vải đỏ.
“Em vất vả rồi,” Giang Thành nhìn Hứa Tình nói.
“"Không sao, em có chuyện phải đi gặp viện trưởng, anh cứ lo việc bên này trước đi,” Hứa Tình nói xong thì rời khỏi phòng bệnh.
Hứa Tình cảm thấy chuyện xảy ra quá trùng hợp, lần này cô đến Thành phố công tác là quyết định lâm thời, kết quả lại xảy ra chuyện lớn như vậy, cho nên cô muốn hỏi Thẩm Băng cho rõ ràng.
Giang Thành cầm túi vải đỏ trong tay đưa cho bác sĩ Trình, nói: “Bác sĩ Trình, ông xem đi.”
Bác sĩ Trình cầm lấy túi vải đỏ, cẩn thận mở ra, lập tức thấy trong đó có cây nhân sâm, hơn nữa chất lượng cực kỳ tốt.
Tức khắc bác sĩ Trình không dám thờ ơ nữa, ông vội đeo kính viễn thị của mình, cẩn thận nhìn.
Giang Thành cây nhân sâm này cũng nhớ tới chuyện trước kia, lúc đó trong một tiệm thuốc Đông y, một ông lão muốn bán cây nhân sâm này cho ông chủ tiệm thuốc, nhưng ông chủ lại cho rằng đây là củ cải dại, giúp Giang Thành mua được với giá rất rẻ.
Hơn nữa, để chữa bệnh cho Hứa Tình, anh cũng cắt một phần ra nấu canh, còn dư lại rất nhiều, đúng lúc dùng cho lần này luôn.
Bác sĩ Trình hào hứng nói: “Cây nhân sâm này đúng là đã trăm năm tuổi, hơn nữa ít nhất cũng phải hai ba trăm năm rồi, cộng thêm đơn thuốc này, quả thật có thể để ông Khương thử một lần xem sao”.
“Thật sao?” Khương Tử Ngưng hiển nhiên vẫn không tin đây là nhân sâm thật, bởi vì cô cũng biết loại nhân sâm hơn trăm năm tuổi này có giá trị như thế nào, vội vàng nói: “Là thật ư?
Khương Tử Ngưng cũng lập tức nhích lại gần, cẩn thận nhìn kỹ toàn bộ cây nhân sâm, nhưng cô dán sát người vào cũng không nhìn ra được có gì khác biệt.
“Nếu như thế, ông nội của tôi thật sự được cứu rồi đúng không?” Khương Sơn lập tức cao hứng, vội vàng hỏi.
“Đúng thế, được cứu rồi,” Bác sĩ Trình cũng rất cao hứng nói.
“Bác sĩ Giang, thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu ông nội tôi, nếu ông tôi thực sự được cứu, anh yên tâm, sau này chỉ cần bác sĩ Giang cần, dù phải trả bất cứ giá nào, nhà họ Khương cũng tuyệt đối không có nửa lời oán trách,” Khương Sơn vô cùng kích động.
Vốn dĩ anh ta tưởng rằng vì sự kiêu ngạo của mình mà đã bỏ lỡ cơ hội cứu ông nội, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn cứu được ông nội, sao anh ta có thể không cao hứng được.
Hơn nữa lý do Khương Sơn biết ơn Giang Thành như thế là bởi sau ba lần anh ta mời Giang Thành cứu mạng, cuối cùng anh ta học được cách thay đổi thái độ kiêu ngạo của mình, lần này, anh ta cũng cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Khương Sơn, đừng khách sáo với tôi như vậy. Bổn phận của một bác sĩ chính là chữa bệnh cứu người" Giang Thành nhẹ giọng nói, sau đó anh nhìn bác sĩ Trình hỏi: "Bác sĩ Trình, nhờ ông sắc thuốc hộ tôi theo đơn này được không?”
“Đương nhiên là được,” Bác sĩ Trình thấy thái độ Giang Thành khách sáo như thế, gương mặt già nua của bác sĩ Trình đỏ bừng.
Lúc trước ông ta rất coi thường Giang Thành bởi vì Giang Thành còn trẻ, nhưng bây giờ đối phương lại có thái độ kính nể như thế, ông ta thật sự hiểu được câu tre già măng mọc.
“Vậy là tốt rồi,” Giang Thành cũng cười nói.
“Nhưng mà, anh bạn trẻ này, tôi còn một vấn đề muốn hỏi, đơn thuốc này có thể chữa khỏi 90% bệnh trên người ông ấy, nhưng lại không thể hoàn toàn trị vết thương cũ do súng lưu lại trên người ông ấy,” Bác sĩ Trình nghiêm túc nói.
Tuy đơn thuốc này rất kỳ diệu nhưng cũng chỉ đủ để chữa trị bệnh vốn có trong người ông Khương, vết thương cũ tái phát cũng vẫn sẽ gây tử vong, nếu không chữa trị được hết những vết thương này cũng sẽ rất nguy hiểm.
“Chuyện đó hả, vấn đề này rất đơn giản, tôi giải quyết được,” Giang Thành nói xong thì lấy kim châm cứu ra.
Tay anh cầm một nắm, từng cây châm bạc đâm vào người ông Khương, sau đó Giang Thành dùng kỹ thuật châm cứu dứt khoát và đâm sâu hơn để đâm mấy cây châm bạc lên trước ngực ông Khương.
“Đây… Thì ra đây là Hồi Dương Cửu Châm?”
Bác sĩ Trình cũng là một bác sĩ quân y kỳ cựu trong quân đội, bản thân ông cũng có kiến thức rộng rãi, ông chỉ thấy phương pháp châm cứu kỳ diệu như vậy trong tàn tích của một số sách cổ, nhưng không ngờ thanh niên này lại có thể thực hiện được phương pháp châm cứu này.
Lý do phương pháp châm cứu này bị thất truyền là vì kỹ thuật đặt kim rất khó, vị trí đặt kim và độ sâu của huyệt rất đặc biệt, phải tập trung cao độ, nếu thực hiện không đúng sẽ gây ra những tác hại không thể tránh khỏi cho người bệnh.
Chính bởi kỹ thuật châm kim này rất khó, cho nên khi Giang Thành đâm cây châm tiếp theo, trên trán anh đổ mồ hôi hột, thoạt nhìn có vẻ rất mất sức.
Đam Mỹ SắcSau khi Giang Thành châm xong chín cây châm, trán anh đã ướt đẫm mồ hôi.
“Xong rồi,” Giang Thành thở dài một hơi, cuối cùng không có sai sót gì.
Sau khi Giang Thành làm xong, lúc bấy giờ bác sĩ Trình đã kích động đến run cả tay, hai mắt ông hưng phấn nhìn Giang Thành.
Có thể thực hiện kỹ thuật châm này, e rằng trên thế giới chỉ có người thanh niên này thôi, thần nhân, đúng là thần nhân.
“Đại tiên sinh, vừa rồi lão già này bất kính với ngài, mong ngài đừng trách, xin nhận của lão một lạy,” Bác sĩ Trình lớn tuổi thế này, lần đầu tiên kích động như vậy.
Vốn dĩ ông ta cho rằng Giang Thành là một người trẻ tuổi có tư duy sáng tạo hơn người, nhưng không ngờ trình độ y thuật của cậu lại cao như vậy, thật sự còn giỏi hơn cả ông.
“Bác sĩ Trình, ông quá khen rồi, tôi chỉ tùy tiện thực hiện một thủ pháp thôi,” Giang Thành vội vàng nâng bác sĩ Trình đang khom người lên, dù sao ông lão này cũng rất có tài trong lĩnh vực y học, hơn nữa tuổi ông ta còn cao như thế, quá phấn khích sẽ không tốt cho sức khoẻ.
“Không, bác sĩ Giang, cậu không hổ danh là thần y, chỉ riêng kỹ thuật châm vừa rồi thôi, tôi dám khẳng định cả Trung Hoa này không có người thứ hai có thể thực hiện được kỹ thuật đó,” Bác sĩ Trình vẫn không thể ngăn đôi tay đang run rẩy lại, nghiêm túc nói.
"Đất nước Trung Hoa rộng lớn, tài nguyên phong phú, có rất nhiều thiên tài, kỹ thuật như tôi có là gì đâu,” Giang Thành vẫn rất khiêm tốn như trước.
Bác sĩ Trình lập tức càng thêm bội phục Giang Thành.
Giang Thành nhìn bác sĩ Trình nói: “Được rồi, ông có thể đi sắc thuốc rồi.”
“Được,” Bác sĩ Trình hào hứng gật đầu, vội vàng cầm đơn thuốc đi ra ngoài.
Còn Giang Thành lại mỉm cười nhìn về phía Khương Tử Ngưng đứng bên cạnh, hỏi: “Nhóc con, có phải em nên làm gì đó chứ nhỉ?”
Giang Thành nói xong nheo mắt nhìn cặp mông vểnh của cô.