Bởi vì động tác của Giang Thành rất nhanh, cho nên Tiểu Linh cũng không nhận ra, vẫn nghiêm túc thề như trước.

“Hứa Tình, tôi thật sự không làm chuyện gì có lỗi với cô hết, cô hãy tin tôi đi.” Tiểu Linh lo lắng kéo tay Hứa Tình nói.

Hứa Tình nghe Tiểu Linh thề thốt như thế, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng thấy giọng điệu và thái độ chân thành tha thiết này của Tiểu Linh, cô cũng không muốn bám riết mãi vấn đề này nữa.

“Chúng ta đi mở họp đã, lát nữa nói chuyện sau,” Hứa Tình thở dài, nhìn Tiểu Linh nói.

“Được, cô nhất định phải tin tôi,” Tiểu Linh nhìn Hứa Tình nói.

Giang Thành thấy Tiểu Linh làm trò như thế cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng cất tờ giấy cuốn tóc của Tiểu Linh lại.

Hứa Tình cùng Tiểu Linh mở họp ở bệnh viện, sau khi mở họp xong, Tiểu Linh vô cùng thân thiết kéo tay Hứa Tình, nói: “Hứa Tình, vừa rồi cô phát biểu thật hay, tôi rất muốn học hỏi cô nhiều hơn.”

“Cô nói cũng rất tốt, tóm lại lần này hai ta xem như hoàn thành nhiệm vụ,” Hứa Tình cũng tùy ý nói.

“Khụ khụ!”

Tiểu Linh vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên cô ta bắt đầu ho khan kịch liệt, cùng lúc đó đầu lưỡi cô cũng đau dữ dội, trên mặt cũng nổi nhiều chấm đỏ.

“Tôi… Miệng tôi khó chịu quá," Tiểu Linh vô cùng đau đớn nói rồi lấy gương ra soi.

Vừa mở miệng nhìn vào gương, cô lập tức bị sốc, chiếc gương trong tay cô rơi xuống đất vỡ tan tành.

Bởi vì trong miệng của Tiểu Linh nổi lên rất nhiều mụn mủ lớn, những nốt mụn đỏ trên má cô ta càng ngày lan rộng, chúng nhanh chóng bị thối rữa.

“Chuyện... Chuyện này là sao?” Tiểu Linh kinh hoảng, hai chân mềm nhũn, cô ta trực tiếp quỳ xuống sụp xuống đất.

Hứa Tình cũng hoảng sợ, chuyện này quá kinh dị, mọi thứ diễn ra chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Bỗng nhiên Tiểu Linh nhớ tới lời thề độc lúc nãy của mình, nếu mình nói dối Hứa Tình miệng sẽ bị lở loét, mặt mưng mủ, hiện tại chẳng phải mọi thứ đều đã ứng nghiệm sao?

“Hứa Tình, tôi xin lỗi, tôi thật sự đã nói dối cô, tôi… Tôi nhận tiền của Hoắc Cương, anh ta còn nói có thể cho tôi tới Thành phố làm việc, cho nên tôi mới bỏ thuốc vào đồ uống của cô, tôi thật sự rất xin lỗi,” Bởi vì miệng lưỡi Tiểu Linh bị loét, cô nói chuyện không rõ ràng lắm.

“Tôi biết, chẳng qua tôi không muốn vạch trần cô thôi, tôi biết bản chất của cô cũng không xấu,” Hứa Tình thở dài, đỡ Tiểu Linh đang quỳ trên mặt đất lên.

“Tôi nên làm gì bây giờ?” Lúc này Tiểu Linh thật sự hối hận, rõ ràng Hứa Tình tin tưởng cô như thế, cô lại làm hại Hứa Tình, còn muốn nói dối, hiện tại lời thề thật sự ứng nghiệm.

“Đi tìm chồng tôi đi, có thể anh ấy sẽ có cách gì đó,” Hứa Tình nói rồi dẫn Tiểu Linh đi tới chỗ Giang Thành.

“Tiểu Linh, vừa rồi cô rất chắc chắn mình không có nói dối cơ mà?” Giang Thành nhìn thấy gương mặt Tiểu Linh, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì.

“Bác sĩ Giang, tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi, tôi không nên hại Hứa Tình, lại càng không nên nói dối, nếu tôi thừa nhận mình sai ngay từ đầu cũng sẽ không ra nông nỗi ày,” Tiểu Linh hối hận nhìn Giang Thành nói.

Giang Thành thấy Tiểu Linh như thế cũng cảm thấy cô đáng thương, anh lấy tờ giấy gói tóc của Tiểu Linh ra, đưa cho cô và nói: "Thôi, cô tìm chỗ đốt cái này đi là có thể khỏi bệnh."

“Đây là cái gì?” Tiểu Linh nghi ngờ hỏi, tình trạng nghiêm trọng thế này, chỉ cần đốt một tờ giấy là có thể khôi phục sao?

“Cô không tin tôi?” Giang Thành hỏi.

“Tôi tin, tôi tin,” Tiểu Linh không dám do dự, vội vàng chạy tới chỗ có người đang hút thuốc, xin ít lửa.

Hứa Tình thấy vẻ mặt Giang Thành, lập tức hỏi: “Là anh bày trò à?”

“Cũng không tính là bày trò, đó là một tấm Ngôn Linh cổ, một loại cổ thuật của tộc Miêu Cương, lấy sợi tóc đã hạ cổ xuống, bọc vào đó, khi cô ta lập lời thề, nếu cô ta nói thật thì loại cổ này sẽ không có tác dụng gì hết, nhưng nếu cô ta nói dối, loại cổ này sẽ phát huy tác dụng như những gì cô ta vừa thề,” Giang Thành giải thích.

Hứa Tình nghe Giang Thành giải thích xong, đôi lông mày cau lại.

“Thứ này thần kỳ như thế?” Hứa Tình nghi ngờ nói.

“Đương nhiên, suy cho cùng, cổ thuật cũng là một loại y thuật. Trong Đông y, có một loại thuật chúc phúc gần như có thể chữa khỏi tất cả các loại bệnh chỉ bằng bùa chú và khẩu quyết, như thế chẳng phải còn thần kỳ hơn sao?” Giang Thành nhẹ giọng cười hỏi.

Hứa Tình suy nghĩ một chút, đúng thật là như thế, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể giải thích bằng khoa học, nhưng cũng không thể nói đấy là giả.

Sau khi Tiểu Linh chạy qua một bên đốt tờ giấy, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lúc trước cảm giác như sắp chết đến nơi ấy.

“Bác sĩ Giang, cảm ơn anh rất nhiều, về sau tôi không dám làm chuyện như thế nữa,” Lúc này Tiểu Linh thật sự có cảm giác như sống sót sau tai nạn, sau này cô sẽ không bao giờ dám vừa nói dối vừa thề thốt nữa.

“Không sao đâu, dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì,” Hứa Tình vô cùng khoan dung nói.

Nhưng Giang Thành thì không có lòng tốt như thế, lần này anh dùng chiêu này là để cho Tiểu Linh khắc ghi thật kỹ.

“Được, vậy tôi về trước đây, hai người cứ tự nhiên nhé,” Tiểu Linh vội vàng rời khỏi đây, cô thật sự rất xấu hổ khi cứ ở đây như thế.

Hứa Tình sóng vai đi cùng Giang Thành.

“Chồng à, hôm nay anh lại cứu em một lần nữa,” Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tình nhìn về phía Giang Thành nói.

“Chồng cứu vợ không phải là chuyện đương nhiên sao?” Giang Thành cười nói.

“Cũng đúng, nhưng hiện tại em lại càng tò mò về anh hơn,” Hứa Tình chắp tay sau lưng, tò mò nhìn Giang Thành.

Nét mặt Giang Thành cứng đờ một hồi, mới hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì anh khiến em cảm giác anh càng ngày càng thần bí, bây giờ em đang chờ một ngày nào đó anh sẽ nói hết bí mật của mình cho em biết,” Hứa Tình nói, trong đôi mắt cô còn ánh lên vẻ mong đợi.

Cô cũng không ngốc, đương nhiên cô có thể cảm nhận được Giang Thành đã thay đổi rất nhiều, tuy người ta nói người từng tự sát một lần, sống lại sẽ có phần thay đổi, nhưng sự thay đổi này cũng quá lớn rồi.

Anh có thể giải cứu cô khỏi tay của cao thủ, lại còn sở hữu y thuật tuyệt đỉnh, thậm chí lần trước cô đã bị chuốc thuốc như thế mà anh vẫn có thể kiềm chế được bản thân, không nhân cơ hội phát sinh quan hệ với cô, người có phẩm chất như thế thật sự rất hiếm.

Tóm lại, mặc dù Hứa Tình rất tò mò, nhưng cô cũng không cố truy hỏi mà chỉ đợi Giang Thành chủ động nói với mình.

“Vợ à, thật ra anh…”

Giang Thành vừa định mở miệng nói gì đó, bỗng thấy một người đàn ông to béo hùng hổ đi về phía này, thoạt nhìn đã biết là không có ý tốt.

Quan trọng nhất là bên cạnh người đàn ông to béo này còn có một người khác đang được đẩy xe lăn, chính là Hoắc Cương, lúc này trông gã vô cùng suy yếu.

“Con trai, là thằng nhãi này tra tấn con?” Hoắc Thiên Đào chỉ vào Giang Thành, lạnh lùng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play