Vốn gương mặt anh Báo đầy vẻ hung ác nhưng nhìn thấy Giang Thành xuất hiện thì lập tức bị dọa đến gan mật đều muốn vỡ ra, trên trán chảy mồ hôi lạnh.

Vì anh ta còn nhớ kỹ, lần trước anh ta tự mình mang theo mười mấy người tìm Giang Thành để gây rắc rối, kết quả bị đánh đến mức không còn chút sức lực để đánh trả, mạng mình xém chút nữa đã không còn.

Vốn dĩ lần trước anh Báo bị dọa đến mức thảm như vậy nên muốn ra ngoài ức hiếp người dân bình thường. Đồng thời tìm lại chút tôn trọng trước mặt thuộc hạ. Dù sao bên này chỉ cần không gây rối một cô gái bày sạp là được. Vì cô gái đó được Giang Thành che chở. Nhưng sao ức hiếp hai người già này lại chọc giận ôn thần này nữa?

“Đại… đại ca, sao anh lại đến đây?” Anh Báo lập tức sợ rặn ra gương mặt mỉm cười, hỏi.

“Anh lại ức hiếp trúng ba mẹ của tôi rồi, tôi có thể không đến đâu?” Giang Thành lạnh giọng nói.

Anh Báo vừa nghe, lập tức kinh ngạc nhìn về phía Từ Phương và Giang Hồng Phi. Hai người này lại là ba mẹ của Giang Thành?

Không phải đều do em gái anh ta mở quầy sao? Sao hôm nay lại đổi người rồi? Vả lại nơi này cũng không đúng. Anh Báo đã cố ý hỏi rõ rồi, em gái của Giang Thành bày quầy không phải ở nơi này? Cố tình thay đổi nơi để đào hố mình sao?

Lần nước chỉ mới ức hiếp em gái của Giang Thành đã thảm đến như vậy. Lần này lại ức hiếp ba mẹ anh ta thì mình sẽ chết không chỗ chôn thân mất!

Anh Báo vội vàng lau mồ hôi trên mặt, sau đó tiến lên trước cười cung kính nói với ba mẹ Giang Thành, nói: “Chú, cô, hai người hiểu nhầm rồi. Tôi biết hai người mở quầy cực khổ, hôm nay tôi đặc biệt đến đây để đưa tiền cho mấy người.”

Nói rồi, anh Báo lập tức rống lên với người ở phía sau: “Mau đưa tiền hôm nay ra đây.”

Nhóm du côn cũng không dám chần chừ, lập tức đặt toàn bộ phí bảo hộ thu được lên trên xe của quần nhỏ, gom lại cũng mấy ngàn tệ.

Anh Báo nhìn gương mặt vẫn lạnh lùng của Giang Thành, vội vàng run rẩy hai tay tháo sợi dây chuyền vàng trên cổ của mình xuống, đặt trên chiếc xe quầy ăn nhỏ, nói: “Cái này, vừa nãy tay tôi không cần thận lật đổ cái bàn kia, đây là dây chuyền vàng làm bồi thường.”

“Anh, anh xem như vậy có được không?” Anh Báo mồ hôi ra như mưa nhìn Giang Thành cười nói, sợ rằng Giang Thành lại dạy dỗ mình một trận.

Giang Thành bước chầm chậm lên phía trước, trầm giọng nói: “Sau này nếu như anh còn dám đến nơi này làm xằng làm bậy thì anh em anh cẩn thận.”

“Cút!”

“Được, được, được!”

Anh Báo thấy Giang Thành nói thì vội vàng dẫn theo thuộc hạ rời khỏi nơi này.

Giang Thành quay đầu lại, nhìn hai người già trong nhà đã già đi rất nhiều trong khoảng thời gian ngắn ngủi thì trong lòng chợt đau đớn một trận. Khoảng thời gian này chắc chắn họ rất đau lòng.

“Ba, mẹ!”

Giọng nói Giang Thành run rẩy, la lên.

Từ Phương và Giang Hồng Phi nhìn lẫn nhau, nghi hoặc nhìn Giang Thành hỏi: “Cậu bé, cậu là?”

Giang Thành cảm thấy mình như bị nghẹn ở cuống họng, anh rất muốn trực tiếp nói với ba mẹ mình, mình vẫn chưa chết, mình vẫn còn sống, để hai người có thể vui mừng một chút.

Nhưng anh biết, bộ dáng hiện tại này của mình cho dù có nói ra, thì họ cũng không thể tin tưởng. Ngược lại, có thể sẽ dọa đến cha mẹ mình.

Ổn định lại cảm xúc một chút, Giang Thành hít một hơi sâu, nói: “Chú, cô, xin lỗi, từ nhỏ cháu là trẻ mồ côi, nhưng lúc cháu nhìn thấy hai bác thì cảm thấy hai bác giống như cha mẹ cháu vậy. Cho nên cháu mới nhịn không được mà hét lên.”

Từ Phương nghe thấy Giang Thành nói như vậy thì trong lòng cũng thấy chua xót, nói: “Cậu cũng là một đứa trẻ mệnh khổ. Nếu như con trai bác không chết, chắc cũng lớn như cậu.”

Thực ra lý do Từ Phương nói như vậy vì bà cảm thấy người đàn ông trước mắt này có mấy phần giống với con trai mình. Không phải là giống về ngoại hình mà là cảm giác.

Giang Hồng Phi dùng cánh tay đụng nhẹ Từ Phương, nói: “Nói với người ta cái này làm gì.”

Từ Phương cũng phản ứng lại, vội vàng nặn ra một nụ cười nhạt nói: “Cũng đúng! Chuyện vừa rồi, cảm ơn cậu đã giúp đỡ chúng tôi. Không thì chút tiền này của bọn chúng, chúng tôi không thể cầm, cậu lấy đi nhé.”

“Không cần đâu, bọn chúng đập đồ của hai bác thì bồi thường là đương nhiên. Hai bác cứ nhận lấy đi.” Giang Thành nói.

Từ Phương nhìn thực phẩm bị lật đổ trên đất, cũng đành đáp ứng một tiếng.

“Cậu bé, cảm ơn cậu nhé!” Từ Phương có chút cảm kích nhìn Giang Thành nói.

“Hai bác không cần nói cảm ơn với cháu. Muốn cảm ơn cháu thì làm cho cháu một cái bánh nhân trứng đi.” Giang Thành cười nói.

“Được!”

Từ Phương lập tức đông ý, hai người già bắt đầu trở nên bận rộn.

Giang Thánh hỏi: “Đúng rồi, không phải hai bác mở quầy ở con đường phía trước sao? Sao lại đến nơi này rồi?”

Giang Thành biết vị trí quầy nhỏ của nhà mình trước nay chưa từng thay đổi, hôm nay anh đã đi tìm mới phát hiện không ở chỗ cũ nữa. May là nhìn thấy bọn du côn ức hiếp người ở bên này mới đi đến.

“Ôi, nhóc con nhà bác nói đường bên kia có người thu phí bảo hộ. Xém chút nữa con bé bị người ta ức hiếp nên hai bác dời đến nơi này.” Giang Hồng Phi vừa chiên bánh vừa nói.

“Đúng vậy, nhóc con nhà bác nói có một người trẻ tuổi cùng tên cùng họ với anh nó đến cứu nó.” Từ Phương vừa nói xong, bỗng nhìn về phía Giang Thành, hỏi: “Có phải là cậu không?”

Giang Thành gật đầu, nói: “Là cháu, cháu cũng tên là Giang Thành, là đồng nghiệp cùng bệnh viện của Giang Thành nhà bác.”

Từ Phương nghe vậy lập tức cao hứng nói: “Thật sự là cậu, ông à, mau, thêm hai cây xúc xích. Người ta đã giúp chúng ta hai lần rồi.”

Giang Thành nhìn thấy mẹ mình cười thì anh cũng vui mừng một chút, nói: “Cô à, cô không cần khách khí như vậy. Sau này cô cứ xem cháu như con trai cô là được.”

Từ Phương nhìn Giang Thành ngây người một chút, sau đó gật đầu mừng rỡ, nói: “Được!”

Bánh nhân trứng làm xong, Giang Thành nhận lấy, hỏi: “Giang Lai đâu? Sao không đến?”

“Nó hả, ra ngoài làm thêm rồi, nói là muốn giúp gia đình kiếm tiền, trợ giúp chi tiêu trong nhà.” Từ Phương nói.

“Làm ở đâu?”

“Hình như nói là ở trong một hộp đêm.” Giang Hồng Phi nói.

“Hộp đêm?” Giang Thành chau mày. Những nơi đó không phải là nơi tốt lành gì. Anh vội nói: “Sao con bé lại đến nơi đó để kiếm tiền.”

Giang Hồng Phi bất lực nói: “Không còn cách nào cả, Giang Lai nói nơi đó kiếm tiền nhiều. Có thể giảm nhẹ áp lực trong nhà tốt hơn. Ai bảo anh nó mất rồi. Hai người già chúng tôi sức khỏe cũng không tốt.

Nghe thấy lời của Giang Hồng Phi, Từ Phương ở bên cạnh cũng thở dài một hơi.

Giang Thành cũng biết, vốn dĩ lúc mình còn sống đều do mình kiếm tiền phụ giúp chi tiêu cho gia đình, nhờ vậy cuộc sống tương đối dư giả.

Hiện tại mình mất rồi, ba mẹ mở quầy cũng kiếm không nhiều tiền, Giang Lai còn đi học. Nếu như Giang Lai không kiếm tiền thì quả thực rất khó khăn.

Nhưng em gái mình đơn thuần như vậy, đến những nơi như hộp đêm chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

“Hộp đêm Giang Lai đi tên là gì?” Giang Thành hỏi.

“Hình như tên là, Hộp đêm Thịnh Xương.” Đêm trước Từ Phương đã hỏi Giang Lai, cho nên bây giờ vẫn còn nhớ rõ.

Hộp đêm Thịnh Xương.

“Em gái, mới đến à?”

Giang Lai mặt đồng phục màu đen, vừa mới đặt rượu lên trên bàn trà của phòng bao thì bỗng bị một người đàn ông tên là Liễu Thanh kéo lấy cánh tay cô ấy.

Giang Lai bị dọa nhảy dựng, vội vàng giãy dụa nói: “Anh làm gì vậy, buông tay ra.”

Liễu Thanh thấy Giang Lai phản ứng mạnh như vậy thì càng thêm hứng thú, nói: “Ôi, nhìn phải ứng thế này là còn ‘tơ’ lắm, anh thích.”

“Anh buông tay, tôi là nhân viên phục vụ, không phải người bồi rượu.” Giang Lai có chút sợ hãi mà giãy dụa.

Giang Lại cũng biết trong hộp đêm không an, nhưng cô ấy cho rằng mình không làm nhân viên tiếp rượu, chỉ mà một nhân viên phục vụ nên chắc sẽ không sao. Nhưng suy nghĩ của cô quả thực quá đơn thuận rồi.

“Không sao, anh nói em nghe, tiếp rượu kiếm nhiều tiền hơn rất nhiều so với làm nhân viên phục vụ như em đó.” Liễu Thanh cười hi hi, kéo lấy cánh tay của Giang Lai, nói: “Anh cũng không phải người xấu, chỉ bảo em uống ly rượu mà thôi.”

Liễu Thanh nói rồi muốn kéo Giang Lại vào trong lòng mình. Anh ta chỉ nghĩ người đẹp đáng yêu như vậy, còn non nớt chưa hiểu sự đời, có thể làm đủ trò thôi cũng đủ khiến anh ta cảm thấy kích động.

Giang Lai đã bị chuyện như thế này dọa đến mức cảm thấy bất ổn, cô ấy giãy dụa mạnh một cái rồi hung hăng tát lên trên mặt của Liễu Thanh.

Liễu Thanh bị đánh một cái thì lập tức phẫn nộ, mắng nói: “Mẹ nó chứ, ả điếm, dám đánh ông ở nơi này?”

Giang lại bị dọa đến mức lập tức muốn chạy, nhưng lại bị mấy người bạn của Liễu Thanh nhanh chóng cản lại.

“Tìm giám đốc của các người đến đây.” Liễu Thanh xoa gương mặt đau đớn do bị Giang Lai đánh, lạnh giọng nói.

Bạn của Liễu Thanh nghe vậy thì lập tức hiểu ý mỉm cười. Tên Liễu Thanh này là lão làng trong việc gài bẫy người ta, muốn chơi đùa nhân viên phục vụ ở nơi này nên tìm người lãnh đạo trực tiếp ở nơi này. Đó là cách tốt nhất để đủ đảm bảo khiến cô nhóc này ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

“Liễu thiếu gia, sao vậy?” Giám đốc Nghê nghe tin thì vội vàng chạy đến.

“Sao à! Tôi muốn mời nhân viên phục vụ ở nơi này của ông uống rượu, nhưng cô ta không chỉ không uống mà còn đánh tôi. Ông nói chuyện này làm sao đây!” Liễu Thanh hếch mũi lên trời, lạnh lùng nói.

Giang Lai nghe vậy thì vội vàng nói: “Giám đốc, không phải như vậy, anh ta khiếm nhã với tôi trước.”

Giám đốc Nghê đương nhiên biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng ông ta càng biết rõ Liễu Thanh này có mối quan hệ không bình thường với ông chủ Triệu, ông chủ của hộp đêm. Đắc tội với tên Liễu Thanh này rồi thì tiền đồ của mình sẽ không giữ được nữa.

Giám đốc Nghê lập tức lạnh giọng nói với Giang Lai: “Im miệng, cô vẫn còn muốn làm việc ở nơi này sao? Cậu Liễu mời cô uống rượu là nể mặt cô rồi. Cái đồ không biết xấu hổ.”

“Cậu Liễu, cậu yên tâm, tôi đây sẽ bảo cô ấy uống rượu cùng cậu.” Giám đốc Nghê nịnh hót, cười nói với Liễu Thanh, hoàn toàn không quan tâm nét mặt tức giận của Giang Lai.

Liễu Thanh nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nói: “Muộn rồi, bây giờ tiếp rượu không thì không được, đánh tôi một bạt tai thì tôi muốn cô ta ngủ cùng tôi một đêm. Không thì hậu quả ông tự mình liệu mà làm.”

“Không được!”

Giang lai nghe vậy thì vội vàng lắc đầu nói: “Không thì thế này, công việc này tôi không làm nữa.”

Nói rồi Giang Lai bèn quay đầu muốn đi, nhưng giám đốc Nghê đã vươn tay cảm Giang Lai lại, lạnh giọng nói: “Con nhóc thối ta, cô con rằng hộp đêm là nơi thế nào. Cô muốn làm thì làm, không muốn làm thì đi?”

“Không muốn làm cũng được, cởi đồng phục làm việc trên người cô ra thì cô có thể đi.” Gương mặt Liễu Thanh mang theo nụ cười dung tục nói với Giang Lai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play