Sáng sớm tiết trời vẫn còn se se lạnh, lúc này ở khe núi vùng ngoại ô vẫn đang chìm trong sương mù, trên cửa sổ một chiếc Lamborghini sang trọng phủ đầy sương sớm, trên mặt kính ở cửa xe còn in rõ dấu vân hai bàn tay.

Ánh mặt trời xuyên qua dấu bàn tay trên cửa kính rọi vào trong xe, bên trong xe là hai thân hình trẻ tuổi đang ôm chặt lấy nhau, chính là Hứa Tình cùng Giang Thành.

Đầu Hứa Tình gối lên lồng ngực Giang Thành, lúc này những tia nắng ban mai phủ lên gương mặt cô, hàng mi dài trên đôi mắt xinh đẹp khẽ động vài cái rồi mới mở ra.

Đập vào mắt Hứa Tình lồng ngực trần rắn chắc, bộ ngực đầy đặn của cô cũng trực tiếp đè lên ngực Giang Thành.

Sau một hồi sững sờ, Hứa Tình chợt nhớ ra chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô gặp phải nguy hiểm vô cùng lớn, Giang Thành xuất hiện cứu cô, sau đó dưới tác dụng của thuốc, ý thức của cô trở nên không rõ ràng, cô không nhớ được tiếp theo đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng khi Hứa Tình thấy tình trạng không manh áo che thân của mình hiện giờ, cô lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Lần trước ở nhà, cô uống canh đại bổ rồi chỉ chủ động hôn môi Giang Thành một chút, cô cũng đã cảm thấy rất xấu hổ, lần này xuất hiện trước mặt Giang Thành như thế cô lại càng xấu hổ hơn.

“Vợ, em tỉnh rồi à?”

Ngay lúc Hứa Tình đang miên man suy nghĩ, giọng nói của Giang Thành bỗng vang lên bên tai cô.

Hứa Tình vội vàng giãy giụa ngồi thẳng dậy, cô nhặt quần áo rách nát bên cạnh lên che trước người mình, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Thành, dù sao cô cũng tưởng là mình và Giang Thành đã phát sinh quan hệ, hơn nữa còn là ở trong xe.

“Ngày hôm qua…”

Hứa Tình nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm qua, cô thật sự có hơi không nói nên lời.

“Vợ ơi, em đừng giận, mặc dù bây giờ em trông thế này nhưng anh thật sự chưa làm gì hết,” Giang Thành vội vàng giải thích.

Hứa Tình nghe vậy thì sửng sốt, anh ấy chưa làm gì hết?

Lúc này Giang Thành càng căng thẳng hơn, anh vội vã giải thích: “Hôm qua em bị chuốc thuốc, loại thuốc đó cần thật nhiều nước lạnh mới hạ nhiệt được, nhưng hôm qua không có nước lạnh, tác dụng của thuốc cũng quá mạnh, mà châm cứu lại có thể rút độc tố ra nên anh chỉ có thể cởi hết quần áo của em ra, sau đó dùng kim lạnh giúp em giải tác dụng của thuốc.”

Nghe thấy Giang Thành giải thích, Hứa Tình mới biết thì ra giữa hai người bọn họ vẫn chưa phát sinh quan hệ, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy thất vọng, mình đã lột thành như thế rồi mà anh ấy vẫn kiềm chế được, anh ấy là người gỗ chắc.

“Sao em cảm thấy anh còn căng thẳng hơn em thế?” Hứa Tình nhìn Giang Thành hỏi.

“Anh sợ em hiểu lầm anh nhân cơ hội em ý thức không rõ ràng sàm sỡ em, em yên tâm đi, hôm qua tối lắm, anh chưa nhìn thấy cái gì hết,” Giang Thành có chút ngượng ngùng nói, thật ra hôm qua khi anh châm cứu cho cô cũng từng nảy ra tâm tư đó nhưng anh không muốn lợi dụng lúc cô gặp khó khăn mà chiếm lợi.

“Thế chẳng phải là anh đã sờ hết rồi à?” Hứa Tình trợn mắt lườm Giang Thành, tên này đúng là thẳng nam sắt thép mà, chuyện đã đến nước đó rồi mà vẫn có thể dùng y thuật cao siêu để giải được thuốc trên người mình.

“Ừ thì đúng là anh có sờ nhưng mà đó cũng là do anh không còn cách nào khác, anh...”

“Em đùa thôi,” Hứa Tình cười một chút rồi nói: “Trông anh căng thẳng chưa kìa.”

Tuy giữa hai người chưa xảy ra chuyện gì nhưng hôm qua Giang Thành có thể cứu cô khỏi tình huống đó đã thật sự khiến cô rất cảm động.

Hứa Tình lập tức ôm lấy Giang Thành, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn nói: “Chồng ơi, có anh thật tốt.”

Giang Thành cảm nhận được cơ thể vừa mềm mại vừa ấm áp của Hứa Tình nhoài trên người mình, trong lòng anh lập tức nhộn nhạo, phải nói là xúc cảm rất tuyệt.

“Cả đêm không về nhà rồi, chúng ta về nhà đi,” Hứa Tình ngồi thẳng dậy nói.

“Ừ,” Giang Thành cũng lập tức đồng ý.

Quần áo trên người Hứa Tình bị xé rách thủng lỗ chỗ, cô không thể mặc được nữa nên đành mặc quần áo của Giang Thành, dù sao Giang Thành cũng là một người đàn ông, dù không mặc gì cũng không sao hết.

Giang Thành và Hứa Tình về tới nhà thì thấy Hứa Chí Quân và Diệp Trúc Bình đều đang ở nhà.

“Hai đứa hôm qua đi đâu? Sao cả đêm không về? Quần áo đâu hết rồi?”

Hứa Chí Quân trông thấy Giang Thành và Hứa Tình đi vào, vội vàng hỏi.

“Không… Không có gì,” Hứa Tình hiếm khi căng thẳng trước mặt bố mẹ mình, cô vội vàng đi vào phòng ngủ.

“Bố, bọn con đi dã ngoại cắm trại một đêm,” Giang Thành ngượng ngùng nói.

Hứa Chí Quân còn muốn hỏi, Diệp Trúc Bình bỗng nhiên kéo Hứa Chí Quân lại rồi nói: “Ông còn hỏi cái gì nữa, thằng nhỏ cũng đã nói là đi dã ngoại chơi rồi, ông còn không hiểu hả?”

Hứa Chí Quân lập tức hiểu ra sau khi được Diệp Trúc Bình nhắc nhở, thì ra hai đứa nhỏ đi dã ngoại rồi ngủ một đêm ở đó.

“Khụ khụ, đi chơi như thế cũng được nhưng đừng chơi sung quá, anh nhìn xem, quần áo cũng bị xé rách hết rồi,” Hứa Chí Quân ho khan hai tiếng nói.

Giang Thành lập tức câm nín, hoá ra đôi vợ chồng già này tưởng bọn họ đi dã ngoại để tìm kích thích, không ngờ tư tưởng của hai ông bà còn rất tiến bộ.

Nhưng để tránh khiến cho hai ông bà lo lắng, Giang Thành cũng không giải thích nhiều mà đi về phòng luôn.

Giang Thành bước vào phòng ngủ, thấy Hứa Tình đang đứng trước tủ quần áo tìm đồ để mặc, anh bèn tiến lên, ôm lấy Hứa Tình từ phía sau.

“Ấy, anh làm gì thế?” Hứa Tình lần đầu tiên có chút thẹn thùng nói.

“Không có gì, chỉ là anh thấy vợ của anh quá đẹp,” Lời của Giang Thành là lời thật lòng, trong thời gian dài như thế, trong tim anh cũng nảy sinh tình cảm rất lớn với Hứa Tình, nguy hiểm ngày hôm qua thật sự khiến anh hoảng sợ.

“Biến, đêm qua anh đã sờ cả rồi, vẫn thấy chưa đủ à?” Hứa Tình hơi quay đầu nói.

“Đương nhiên không đủ,” Giang Thành cũng kề sát vào cổ Hứa Tình, hơi thở ấm nóng phả lên cổ Hứa Tình khiến trong lòng cô cũng ngứa ngáy.

“Vợ ơi, sau này anh sẽ không để em phải gặp bất cứ mối nguy hiểm nào nữa,” Giang Thành vô cùng nghiêm túc nói.

“Em biết!”

Nghe Giang Thành nói, trong lòng Hứa Tình cũng rất cảm động, đương nhiên cô tin tưởng Giang Thành vô điều kiện.

Sau khi hai người ăn mặc chỉnh tề xong thì rời khỏi nhà.

Bệnh viện số 1 ở Thành phố Lư Dương.

“Ông Khương, lần này ông tới chỗ chúng tôi đúng là vinh dự của bệnh viện số 1,” Cục trưởng Cục Quản lý Dược phẩm Đồng Lỗi cười với một ông cụ râu tóc bạc phơ nằm trên giường bệnh.

“Cục trưởng Đồng, không cần khách sáo với tôi như thế, tôi chỉ là một ông già thôi,” Ông cụ râu tóc bạc phơ, nhìn qua là biết ông là người trong quân ngũ, hơn nữa còn giữ chức vị rất cao, nhưng rõ ràng là sức khoẻ không tốt, nói xong câu đó ông lập tức ho khan kịch liệt.

“Ông Khương, sức khoẻ ông vẫn chưa tốt lên à?” Đồng Lỗi vô cùng lo lắng hỏi.

“Bệnh cũ mấy chục năm rồi, sợ là không khoẻ lên được,” Khương Vũ xua tay nói.

Ông chính là một chiến sĩ già, những năm tháng chiến đấu đã để lại rất nhiều di chứng trên người ông, dù tìm danh y ở khắp nơi trên thế giới cũng không thể chữa hết được.

“Ông nội, ông đừng nói linh tinh, Thước đại sư sắp đến rồi, chắc ông ấy có thể chữa khỏi bệnh cho ông,” Khương Sơn cười và an ủi Khương Vũ.

“Ông Khương, tôi có quen một cậu thanh niên, cậu ấy rất giỏi về trung y, có lẽ cậu ta có thể chữa khỏi bệnh cho ông,” Cục trưởng Đồng nghĩ tới Giang Thành, vội vàng nói.

“Người trẻ tuổi?”

Khương Sơn lập tức chế nhạo nói: “Thứ cao cấp như trung y, nếu không học vài chục năm chắc tay nghề sẽ chẳng ra đâu vào đâu cả đúng chứ? Người trẻ tuổi sao có thể làm được?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play