Hứa Chí Quốc tuy rằng không hiểu y học Trung Quốc, nhưng ông ta cũng nghe mọi người nhắc tới, phương pháp chạm vào xương là một trong năm phương pháp của y học Trung Quốc, có thể không cần dùng dao mổ, đã có thể dùng cách này nối xương cốt toàn thân bệnh nhân lại với nhau.

Chính vì đã nghe nói qua chuyện này, cho nên Hứa Chí Quốc mới cho rằng y học Trung Quốc là thủ đoạn lừa gạt người khác, không dùng dao mổ làm sao có thể nối lại xương cốt. Nhưng hiện tại ông ta lại tận mắt nhìn thấy phương pháp thần kỳ này.

Giang Thành sau khi nối xương sườn trước ngực người bị thương, lại bắt đầu sờ xương ở nơi khác. Sau khi nối được xương chân, liền dùng nẹp cố định, cuối cùng là hộp sọ. Bởi vì chân bị gãy xương, còn có hộp sọ bị tổn thương, không thể sử dụng nẹp cố định, cho nên Giang Thành đã dùng kim châm, cắm ở chỗ bị thương nặng, mượn lực lượng gân mạch, ổn định bộ phận tổn thương.

Chỉ thấy Giang Thành sau một loạt các thao tác, người bị thương đã nhanh chóng ổn định lại, hô hấp dần dần trở nên ổn định, ngay cả biểu cảm đau đớn trên mặt cũng giảm bớt.

"Được rồi, tình hình đã ổn định, mấy ngày tiếp theo, để cho anh ta nghỉ ngơi như vậy là được rồi." Giang Thành lau mồ hôi trên trán nói.

"Bác sĩ giỏi, đúng là bác sĩ giỏi.” Người đàn ông áo đen to khỏe lập tức nói cảm kích với Giang Thành.

"Còn có mấy mũi kim tôi không dùng, bởi vì thân thể anh ta quá suy yếu, cần chăm sóc một chút, qua hai ngày lại châm kim." Giang Thành thản nhiên nói.

"Được rồi." Người đàn ông áo đen to khỏe lập tức đáp ứng nói.

"Anh đi làm thủ tục nhập viện trước đi."

“Tôi sắp xếp cho. Tôi sắp xếp cho.” Hứa Chí Quốc vội vàng nói với người đàn ông áo đen to khỏe.

Giang Thành chưa từng dừng lại quá lâu, cho nên lập tức rời khỏi nơi này, đi tìm Hứa Tình. Đúng lúc nhìn thấy phóng viên đi đến, bởi vì người xảy ra chuyện là con trai của Tổng giám đốc Hải, hơn nữa lại là một nam minh minh nổi tiếng, cho nên truyền thông đều phát ra tin tức này trước.

"Xin hỏi là ông chữa khỏi cho con trai Tổng giám đốc Hải sao?"

"Cách chữa bệnh của ông cao siêu như vậy, chắc không phải ở bệnh viện địa phương chứ?"

Không ít phóng viên hỏi Hứa Chí Quốc, Hứa Chí Quốc biết, đây chính là một cơ hội nổi tiếng của ông ta, lập tức nói: "Tôi là giáo sư từ Tỉnh Thành đến nghiên cứu, tình huống này, rất dễ chữa khỏi. ”

"Bác sĩ Tỉnh Thành tới, khó trách cách chữa bệnh tài giỏi như vậy. Xin hỏi tên ông là gì?”

Phóng viên không ngừng truy hỏi Hứa Chí Quốc.

Giang Thành đi đến phòng làm việc của Hứa Tình, lúc này Hứa Tình đang làm vẻ mặt u sầu ngồi ở bàn làm việc.

"Vợ, em không sao chứ." Giang Thành sau khi vào, hỏi.

"Không có chuyện gì.” Hứa Tình lúc này mới phục hồi tinh thần, giọng điệu có chút nặng nề nói.

"Nhìn quan hệ của em với bác cả hình như không tốt lắm." Giang Thành ngồi xuống hỏi.

Hứa Tình gật đầu, sau đó nhìn về phía Giang Thành, nói: "Thật ra chuyện này vẫn chưa nói cho anh biết. Hôm nay bác cả tới, em cũng nên nói cho anh biết chuyện này.”

Giang Thành cảm thấy Hứa Tình hình như có chuyện gì quan trọng, vội vàng nói: "Không sao, em nói đi.”

"Thật ra nhà họ Hứa bọn em, ở Tỉnh Thành có một dòng họ. Lúc trước ông nội em, sắp xếp hôn sự cho bố chúng ta, để có quan hệ với thủ đô, nhưng bố chúng ta không đồng ý, nhất định phải ở cùng với mẹ chúng ta, lúc này mới cãi nhau ầm ĩ với nhà họ Hứa ở Tỉnh Thành, rồi rời khỏi Tỉnh Thành, đi tới bên này."

"Tỉnh Thành bên kia cũng không liên lạc với bố chúng ta cho tới tận khi em trưởng thành, bên ông nội lại muốn sắp xếp việc cưới hỏi cho em, tìm con rể tốt hơn, leo lên mấy dòng họ ở thủ đô. Nhưng mà em không đồng ý, vốn muốn ở cùng Quý Triết, anh ta lại xảy ra chuyện như vậy, sau này em tức giận, đã kết hôn với anh.” Hứa Tình nhẹ giọng nói.

Giang Thành nghe được điều này đã hiểu, thì ra nhà họ Hứa ở Tỉnh Thành coi con cái mình là công cụ leo cao. Kể cả Hứa Tình cũng vậy, cô không muốn trở thành công cụ, cho nên mới tìm được một người ở rể, không hoàn toàn là do quan hệ của Quý Triết.

"Anh hiểu rồi, cho nên lần này bác cả tới có lẽ muốn sắp xếp cho em một cuộc hôn nhân, đúng không?" Giang Thành hỏi.

"Đúng vậy, nhưng mà em không thể nào đồng ý được.” Hứa Tình nghiêm túc nói.

"Vợ, em yên tâm, tuy rằng anh là một đứa ở rể, nhưng anh chắc chắn sẽ không để em cảm thấy mất mặt." Giang Thành nắm tay Hứa Tình, nghiêm túc nói.

Hứa Tình cũng nhìn Giang Thành nở nụ cười một chút, cô hiện tại tin tưởng Giang Thành vô điều kiện.

“Trên người anh sao lại có máu chứ?” Hứa Tình bỗng nhiên nhìn thấy trên quần áo Giang Thành có chút vết máu, vội vàng hỏi.

"Không sao, vừa rồi dưới tầng có một bệnh nhân bị thương tương đối nặng, anh đã giúp chữa trị một chút." Giang Thành nói như không có gì đáng kể.

"Chồng, em phát hiện anh thật sự càng ngày càng xuất sắc." Hứa Tình vô cùng vui mừng nói.

"Thật sao? Anh giỏi như vậy, em làm gì để thưởng cho anh đây?”

"Anh muốn thưởng như thế nào?"

"Hôn một cái thì sao?" Giang Thành đến gần Hứa Tình nói.

“Anh đừng đắc ý.”

Hứa Tình nói: "Hai chúng ta xuống tầng ăn chút gì đó đi, em hơi đói bụng. ”

Giang Thành đồng ý, hai người đi xuống tầng, đúng lúc nhìn thấy Hứa Chí Quốc đang được phỏng vấn.

"Chữa bệnh cứu người, vốn là bổn phận của bác sĩ chúng tôi. Lần này tôi cũng dùng hết cách của mình, lúc đó mới kéo được Hải Tử quay về từ chỗ chết." Vẻ mặt Hứa Chí Quốc nghiêm túc nói.

"Không phải anh đã cứu người sao? Tại sao ông ta nói ông ta đã chữa?” Hứa Tình hơi bất mãn nói.

"Không sao, ông ta bây giờ tùy tiện như thế nào, sau này sẽ có lúc phải hối hận." Giang Thành nói xong liền dẫn Hứa Tình đi ra ngoài.

Đến buổi chiều, Giang Thành đang làm việc trong văn phòng, bỗng nhiên điện thoại di động của anh vang lên, chính là giáo viên múa kia, Trần Dao gọi điện đến.

"Alo? Có chuyện gì vậy?” Giang Thành hỏi.

"Bác sĩ Giang, anh mau đến cứu tôi, tôi ở trường." Giọng nói Trần Dao vô cùng khẩn trương.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Giang Thành hỏi.

"Những tên côn đồ đó, muốn... Muốn xông vào." Trần Dao bị dọa đến mức muốn òa khóc.

“Được, tôi sẽ đến ngay.” Giang Thành cúp điện thoại, lập tức lái xe chạy đến trường Trần Dao.

“Cô Trần Dao, cô đừng khóa cửa, chúng tôi muốn đến tìm cô học khiêu vũ.” Bên ngoài lớp học khiêu vũ truyền đến tiếng gõ cửa không ngừng.

Hôm nay Trần Dao ăn mặc vô cùng đẹp, thân trên mặc một chiếc áo sơ mi không tay màu trắng, thân dưới là quần jean siêu ngắn màu xanh da trời, bao bọc mông cong, hai chân thon dài thẳng đứng làm nổi bật vóc người vô cùng xuất sắc.

Chẳng qua lúc này cả người Trần Dao đều sợ hãi bất an. Hôm nay là ngày em trai Trần Chân xuất viện. Vốn định ăn mặc đẹp một chút đón em trai, không ngờ tên Lâm Thịnh Văn kia, lần này sắp xếp người chặn cô ở cửa sau.

Trong tình huống cấp bách, Trần Dao đành phải chạy đến phòng khiêu vũ này, không ngờ đối phương lại đuổi theo. Hiện tại trong trường đã tan học từ lâu rồi, ngoại trừ cô thì không còn ai khác nữa, thật sự không còn cách nào, cô mới gọi điện thoại cho Giang Thành.

"Mấy người đừng vào đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát." Trần Dao cực kỳ khẩn trương la lên.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play