Hỏa Linh Lung nhìn Giang Thành và Thái Long đối đầu với nhau, trong nháy mắt sợ tới mức nhắm chặt mắt lại. Khi cô ta nghe tiếng xương cốt vỡ vụn, mới vội vàng mở mắt ra.

Lúc này cô ta mới phát hiện ra, Giang Thành vẫn đứng trước mặt cô ta không nhúc nhích, mà người bị đánh bay thế mà lại là Thái Long.

"Chuyện này… Sao có thể thế được?”

Biểu cảm trên mặt của Quý Triết và Hỏa Thiêu Phong cực kỳ đặc sắc, bọn họ vốn nghĩ Giang Thành nhất định sẽ chết rất thảm, nhưng thật không ngờ Thái Long lại bị một quyền đánh bay ra ngoài.

"Chuyện này... Thế này là?”

Thái Long khó khăn đứng dậy, ánh mắt bình thường hung ác lúc này lại tràn đầy hoảng sợ. Anh ta sợ hãi nhìn cánh tay phải của mình, chỉ thấy lúc này cánh tay phải của anh ta đã vỡ vụn thành từng mảnh, cả cánh tay đã gãy vụn.

Giang Thành vừa rồi dùng sức vô cùng mạnh đánh vào tay anh ta.

"Vừa rồi anh nói muốn lấy một tay, một chân của tôi, tôi đã lấy một tay của anh. Bây giờ lấy một chân của anh.” Giang Thành vừa nói, vừa đi về phía Thái Long.

Thái Long nhìn thấy ánh mắt Giang Thành, sợ tới mức hai chân nhất thời mềm nhũn, quỳ xuống đất.

“Tha mạng, tha cho tôi một mạng.”

Thái Long lúc này mới ý thức được chênh lệch trước đó của mình với Giang Thành, anh ta căn bản không đủ khả năng để làm đối thủ của người này.

"Muốn tôi tha cho anh cũng được, đánh gãy một tay một chân của hai người bên kia thì tôi tha cho anh." Giang Thành thản nhiên nói.

Thái Long nghe được lời này của Giang Thành, không chút do dự, ánh mắt hung ác nhìn thẳng về phía Quý Triết và Hỏa Thiêu Phong bên kia.

"Chuyện này..."

Hỏa Thiêu Phong và Quý Triết cũng không ngờ ngay cả Thái Long cũng không phải đối thủ của Giang Thành, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Nhưng Hỏa Thiêu Phong và Quý Triết còn chưa chạy được hai bước, đã cảm thấy một sức mạnh lớn giẫm lên đùi của họ. Cùng lúc đó cánh tay cũng bị Thái Long bẻ gãy hoàn toàn.

"A, chân tôi."

Quý Triết và Hỏa Hỏa Thiêu Phong đều kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất.

“Xin anh tha cho tôi.”

Thái Long chịu đựng cơn đau truyền đến từ cánh tay, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, mạnh mẽ dập đầu xuống mặt đất. Anh ta biết rõ không có gì quý hơn mạng của mình.

Thái Long dùng sức dập đầu như vậy, sức lớn đến nỗi ngay cả mặt đất dưới chân Giang Thành cũng rung chuyển.

“Cút.”

Giang Thành lạnh lùng nói, Thái Long không chút bất mãn nào, không thèm để ý đến máu tươi trên trán, vội vàng xoay người rời khỏi nơi này.

Đinh Vũ Địch ở câu đố Thanh Thành Sơn đã sớm bị hình ảnh video, nhìn một màn như vậy sợ tới mất hồn mất vía.

Hắn dù sao cũng không ngờ đến, kẻ hung ác như Thái Long, trước mặt Giang Thành lại bị dạy dỗ thành như vậy.

"Rốt cuộc anh ta là cái quái gì vậy?” Đinh Vũ Địch âm thầm lẩm bẩm.

"Anh Vũ Địch, thằng nhóc Giang Thành thế nào rồi? Anh ta có bị giết không?” Ong Sát Thủ đi vào và hỏi.

Đinh Vũ Địch nhìn thấy cánh tay Ong Sát Thủ còn quấn băng, mắt lập tức híp lại.

"Có chuyện gì vậy?" Ong Sát Thủ có chút nghi hoặc, hỏi.

“Cậu đến trói anh ta cho tôi.” Đinh Vũ Địch lạnh lùng nói.

Người ngoài cửa lập tức tiến vào trói Ong Sát Thủ lại, Ong Sát Thủ nghi hoặc, hỏi: "Anh Vũ Địch, anh thế này là có ý gì?”

"Không có ý gì hết, để cho cậu phát huy chút tác dụng thôi." Đinh Vũ Địch nói, rồi phất tay sai người mang Ong Sát Thủ xuống.

Tiếng kêu của Quý Triết và Hỏa Thiêu Phong thảm thiết, Giang Thành dẫn Hỏa Linh Lung đến trước mặt hai người.

"Thằng nhóc khốn nạn, mày dám đối xử với tao như vậy? Người nhà tao sẽ không bỏ qua cho mày." Hỏa Thiêu Phong đau đớn đến mức trán chảy đầy mồ hôi, căm giận nhìn Giang Thành.

Ánh mắt Giang Thành lãnh đạm quét qua Hỏa Thiêu Phong, căn bản không thèm để anh ta vào mắt.

“Hỏa Linh Lung, giao anh ta cho cô.”

"Cảm ơn anh."

Hỏa Linh Lung cũng biết, sở dĩ Giang Thành làm như vậy là để cho cô ta không còn tâm tư gì nữa.

Vốn ban đầu Hỏa Linh Lung thật sự chỉ xem Giang Thành là em trai để trêu đùa, nhưng bây giờ cô mới phát hiện cô không hiểu gì về cậu em này.

"Đồ thối tha? Cô muốn làm gì?”

Hỏa Thiêu Phong nhìn thấy Hỏa Linh Lung đứng trước mặt mình, lập tức khẩn trương hô lên.

“Không muốn làm gì hết, chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về tôi.”

Hỏa Linh Lung cúi đầu nhìn Hỏa Thiêu Phong đang kêu thảm thiết trên mặt đất nói.

"Viên kim cương bị hỏng đó? Cô muốn lấy lại nó phải không?" Hỏa Thiêu Phong khó khăn đứng dậy từ mặt đất bằng một chân.

"Còn có cả sự tôn nghiêm đã mất của tôi và mẹ tôi nữa.”

Giọng nói Hỏa Linh Lung trầm xuống, giơ tay lên cho một cái tát, hung hăng đặt trên mặt Hỏa Thiêu Phong.

Một cái tát này rất mạnh, mang theo tất cả sự hận thù sau chín tuổi của Hỏa Linh Lung. Hỏa Thiêu Phong vừa mới đứng dậy đã bị tát ngã xuống đất.

Cô ta vốn cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Hỏa, nhưng cô ta đã chạy tới nơi này, Hỏa Thiêu Phong còn muốn đuổi theo làm nhục cô ta. Trong lòng Hỏa Linh Lung cũng có cục tức cần được giải tỏa.

“Con đĩ chết tiệt, dám tìm người đàn ông khác đối phó với tôi, nhà họ Hỏa chúng tôi tốn công sức nuôi cô nhiều năm như vậy. Cô lấy ân báo oán như thế này sao?” Hỏa Thiêu Phong ngã xuống đất tức giận nhìn Hỏa Linh Lung.

Hỏa Thiêu Phong vừa dứt lời, mặt lại bị một cái tát vang dội.

"Cái tát vừa rồi là vì mẹ tôi, cái tát này là vì tôi." Hỏa Linh Lung lạnh lùng nói xong, xoay người rời khỏi nơi này.

Giang Thành cũng đi theo Hỏa Linh Lung trở về tiệm rượu của cô ta.

"Giang Thành, hôm nay thật sự cảm ơn cậu." Đôi mắt xinh đẹp của Hỏa Linh Lung nhìn chằm chằm Giang Thành, ánh mắt chân thành.

Đây đã là lần thứ hai Giang Thành giúp cô ta. Lần đầu tiên là giúp cô ta lấy lại di vật của mẹ, lần này lại giúp cô ta tìm được tôn nghiêm đã mất đi từ lâu.

Vốn Hỏa Linh Lung lấy thân báo đáp ân tình cho Giang Thành, nhưng hiện tại xem ra, cho dù cô có lấy thân cũng không báo đáp nổi ân tình này.

"Không cần, chị Linh Lung, đều là người một nhà cả." Giang Thành nhìn Hỏa Linh Lung cười nói.

"Tôi nghiêm túc, tôi không biết làm thế nào để cảm ơn cậu cho tốt." Hỏa Linh Lung đến gần Giang Thành, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Nếu chị lại nói như vậy, vậy tôi sẽ đánh mông chị đấy." Giang Thành nhớ lại lần chụp trước đây, thật sự đàn hồi không giống như bình thường.

Nghe Giang Thành nhắc tới chuyện này, Hỏa Linh Lung lập tức nhớ tới lúc trước bị đánh, hiện tại mông hình như vẫn còn hơi đau.

"Thằng nhóc xấu xa, sao trước kia tôi lại không biết cậu xấu xa như vậy?" Hỏa Linh Lung liếc Giang thành một cái.

"Tôi chỉ muốn đánh thức chị." Giang Thành sờ sờ mũi, nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm, tôi cầm rượu trở về trước.”

Hỏa Linh Lung lập tức giúp Giang Thành chuẩn bị rượu xong, lấy được rượu Giang Thành mới về nhà.

Hỏa Linh Lung nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, tim cô lại đập nhanh hơn, hôm nay đánh Hỏa Thiêu Phong, chính là muốn nói cô ta hoàn toàn châm lửa tuyên chiến với nhà họ Hỏa.

Hỏa Linh Lung đến phòng tắm rửa mặt khiến bản thân tỉnh táo hơn một chút, cảm giác mông đau đớn, Hỏa Linh Lung cẩn thận cởi quần lót ra, sờ mông nhìn vào gương một chút.

"Đồ xấu xa, không biết thương hoa tiếc ngọc." Hỏa Linh Lung nhìn vào gương, nhìn thấy một dấu bàn tay mờ mờ.

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play