Lúc này ở một nơi nào đó tại đảo Đài Loan, trong một căn phòng biệt lập, sâu bên dưới lòng đất, tách biệt với thế giới bên ngoài, nơi ánh mặt trời chỉ là thứ ảo tưởng.

Diệp Thanh không biết mình đã ở đây bao lâu, cũng chẳng biết bây giờ là lúc nào. Ánh sáng duy nhất trong phòng đến từ một cái bòng đèn dây tóc treo lủng lẳng ngay giữa phòng, hắt vào bốn bức vách tường màu xám càng khiến không gian thêm trì trệ. Trong phòng có một cánh cửa để thông qua chỗ tắm rửa vệ sinh và một cửa thông ra bên ngoài. Dưới cửa có một khe hình chữ nhật chỉ có thể mở từ bên ngoài. Hằng ngày đều có người đưa cơm nước và quần áo, khăn sạch để vào trong khay rồi bỏ vào phòng thông qua khe cửa đó. Đồ cũ sau khi thay ra lại bỏ vào khay, để ở đó, đúng giờ sẽ có người đến mang đi. Cả ngày chẳng thấy ai, cũng không nghe được tiếng người. Bốn bề đều là yên ắng tuyệt đối.

Hôm nay cũng không biết đã là ngày thứ mấy. Khái niệm thời gian ỷong căn phòng này không hề tồn tại. Diệp Thanh cứ ngồi lì trên ghế, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế bỏ trống ở phía đối diện, tâm trí lãng đãng, cũng không nghĩ được gì. Đột nhiên cửa phòng mở ra, Diệp Thanh đưa mắt cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng động.

Thư Di xuất hiện ngay cửa. Bốn mắt nhìn nhau, nghi ngờ có, đề phòng có. Cô đảo mắt nhìn khắp xung quanh gian phòng, rồi tiến từng bước chậm rãi, ngồi xuống chiếc ghế trống. Diệp Thanh quan sát điệu bộ của người mới đến, cố gắng đoán định suy nghĩ của đối phương, lại cố tình buông lời khích bác

_Cảm giác thế nào?

_Cũng không tệ lắm!

Diệp Thanh nhìn chằm chằm Thư Di, trong lòng lại nghĩ tới Tuệ Mẫn. Kiếp này có lẽ mãi mãi bà không còn cơ hội được trông thấy đứa con mình dứt ruột sinh ra, bằng xương bằng thịt ở ngoài đời. Nghĩ đến đó, tự dưng giật mình nhận ra bản thân đang nuối tiếc, Diệp Thanh liền lập tức trở về vẻ phớt tỉnh

_Vậy sao cô còn đến đây?

_Tôi đã xem qua toàn bộ bản khẩu cung của bà.  Nhưng mà có những chuyện, vẫn phải là nghe chính người trong cuộc nói ra mới cảm thấy cam lòng.

_Thì ra là vậy.

Diệp Thanh hiểu, giờ phút này, không còn gì để mà bí mật nữa

_Lúc Triệu Đình tìm đến, ta cũng không thể tin nổi chuyện điên rồ đó. Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, Diệp Kinh Vĩ và Đổng Chính Lệ đều là những người mang tham vọng vô cùng to lớn, vượt xa sức tưởng tượng của người thường.

Nhắc đến đây, lại bất giác thở dài. Quá khứ nhanh chóng được tái hiện, mang theo những khoảnh khắc ám ảnh cả đời không dứt

_Năm xưa cả hai họ tộc vướng phải họa diệt môn. Sau đó vợ chồng họ Diệp sinh đôi được hai con gái rồi tìm đường đào tị sang Đài Loan. Lúc đầu ta cũng tưởng là họ bị thất lạc con trong lúc chạy loạn nhưng hóa ra, tất cả đều là âm mưu được tính toán công phu.

Thư Di chăm chú lắng nghe từng lời của Diệp Thanh bởi vì đây có thể là lần gặp gỡ cuối cùng của họ rồi

_Họ đã cố tình gửi cô chị lại cô nhi viện ở Thượng Hải, sau đó đưa cô em đến Đài Loan. Triệu Đình thực chất không phải là trẻ mồ côi, Diệp Kinh Vĩ và Đổng Chính Lệ vẫn âm thầm ở sau lưng nuôi dưỡng con mình trở thành người như họ mong muốn, mà mục đích cuối cùng chính là tiếp cận Lý gia.

_Ý của bà là mẹ tôi tiếp cận Lý Hâm Bằng là có chủ đích từ trước?

_Đúng vậy. Lý gia lúc đó được xếp vào hào môn vọng tộc ở Đại lục. Cha mẹ của bọn ta chính là muốn thông qua con gái của mình, dần dần kiểm soát Lý thị.

_Vậy còn bà?

_Ở Đài Loan lúc đó, Lâm gia là thế lực mới lên, nắm vị trí rất quan trọng trong chính quyền lâm thời. Gả ta vào đó, chính là muốn thông qua hôn nhân, đạt được lợi ích chính trị.

_Nếu chỉ vì tham vọng, vậy tại sao lại phải tách riêng hai đứa trẻ làm gì?

_Nếu một gia đình bình thường có thể một lúc trở thành thông gia với hai thế lực lớn khác nhau thì chắc chắn sẽ tự rước họa vào thân. Hơn nữa, họ còn là hai phe đối lập, nếu chính quyền ở Đại lục có thể tra ra thân phận thật sự trước đây của Diệp Kinh Vĩ và Đổng Chính Lệ  thì sẽ vô cùng rắc rối. Thời kì đó, đâu đâu cũng là tranh giành phe phái, đấu đá quyền lực. Họ sợ sẽ lại gánh họa diệt môn lần nữa.

Thư Di thở dài. Hóa ra tham vọng dễ dàng có được thì cũng rất khó từ bỏ. Cha mẹ ruột lại sử dụng con cái làm công cụ tiến thân. Chợt ngẫm lại mình, cô cảm thấy rất may mắn vì đã được ba Kiến Quốc nuôi dưỡng.

Diệp Thanh giờ này đã rõ bản thân không còn hi vọng nhìn thấy lại ánh mặt trời. Thôi thì cứ là một lần, nói hết tất cả cho nhẹ lòng

_Nhưng điều vợ chồng họ Diệp không ngờ tới là Triệu Đình lại đa tình đem lòng yêu cả Hạ Quân Tường. Chị ta muốn chấm dứt với Hâm Bằng, không muốn tiếp tục làm con rối trong tay cha mẹ nên mới tìm gặp ta, nói ra tất cả sự thật. Chúng ta đã bàn cách bỏ trốn, nhưng cuối cùng, ta bị họ bắt lại, còn Từ Hải Đông bị truy sát, con gái cũng bị cướp đi.

Thì ra bọn họ đã từng có một thời sóng gió như vậy. Cuối cùng Thư Di đã hiểu ra mấu chốt vấn đề. Lúc đó, vì muốn cứu đứa bé, mẹ cô đã liều mạng giúp đỡ cha con Từ Hải Đông bỏ trốn. Sau đó lại vì bảo vệ em gái mà chấp nhận quay về bên cạnh Lý Hâm Bằng.

_Cho nên bà đã sinh lòng thù hận, cuối cùng là phóng hỏa đốt nhà, muốn tự tay thiêu chết cha mẹ mình?

_Bọn họ chính là đáng chết. Điều duy nhất ta không ngờ tới chính là Kiến Quốc lại cứu được đứa con gái duy nhất của Triệu Đình.

_Cũng giống như bà đã không ngờ chồng con mình vẫn còn sống?

_...

Diệp Thanh chợt thấy vô cùng mỉa mai. Bà vốn dĩ tưởng rằng năm xưa là Triệu Đình đã chỉ điểm khiến cả nhà bà ba người phải sinh ly tử biệt. Kết quả Từ Hải Đông vẫn còn sống và cả con gái của bà nữa.

Có lẽ năm đó, chuyện bà giả dạng Triệu Đình đếm tìm Chương Khởi Nguyệt, nói lời khích bác  khiến bà ta ôm lòng thù hận mà câu kết với Phạm Vĩ Thành giết người chính là nước cờ sai lầm tiếp nối sai lầm.

_Vậy bây giờ cô muốn trả thù cho cha mẹ mình hay là trả thù cho chồng?

Thư Di bật cười, ánh mắt ngập đầy đe dọa

_Chẳng phải bà vẫn còn một đứa con gái sao? Nếu muốn trả thù, tôi sẽ chọn con gái bà thế mạng, sau đó báo lại cho bà biết rõ sự việc!

_Cô!

Diệp Thanh bỗng giật mình, ánh mắt Thư Di rõ ràng là không hề chỉ muốn hù dọa. Dù bà chưa từng gặp Tuệ Mẫn, nhưng từ khi biết con mình còn sống, bà đã bắt đầu nuôi dưỡng niềm hi vọng.

Thư Di chính là nắm được yếu điểm này, quyết định ra đòn chí mạng

_Diệp Thanh, bà đã khiến tôi mất đi người yêu thương nhất. Tôi cũng sẽ khiến bà cả đời không  bao giờ được nhìn thấy con mình.

_..!

Đúng vậy, căn phòng này, chính là nơi giam giữ bà ta suốt phần đời còn lại. Thư Di muốn triệt tiêu mọi hi vọng dù là nhỏ nhất của Diệp Thanh. Muốn chứng kiến bà ta phát điên vì cô độc, bắt bà ta nếm trải chính cảm giác mà cô đang phải chịu đựng.

Thư Di cảm thấy không còn gì để lưu luyến, cô liền đứng dậy muốn rời đi. Nếu ngồi lâu hơn nữa, cô sợ bản thân sẽ không kiềm được mà ra tay giết người

_Cô không nghĩ đến khả năng tôi sẽ tự tử sao?

Thư Di khựng lại, khóe môi cong lên đầy ý coi thường. Cô nói mà không thèm quay lại nhìn

_Tôi không hề có ý ngăn cản ý định đó của bà. Nhưng nếu bà làm vậy thì chính tay tôi sẽ tuẫn táng con gái bà theo cùng.

_..!

Đúng vậy Diệp Thanh. Bà sẽ không thể chết dễ dàng được đâu. Phàm là con người thì đều có yếu điểm. Giây phút bà biết về sự tồn tại của con gái mình thì bà đã không còn quyền quyết định sự sống chết của bản thân nữa rồi.

Tôi chính là muốn bà cả đời trông ngóng, cả đời tuyệt vọng.

****

Chiều chủ nhật, tại căn hộ chung cư

Tuệ Mẫn đang lui cui bận bịu trong bếp. Ở ngoài phòng khách, ba cô cũng đang phụ lau dọn. Tối nay Hàn Phong sẽ ghé qua dùng cơm chung, Tuệ Mẫn muốn tự tay chuẩn bị những món ăn ngon nhất dành cho hai người đàn ông quan trọng nhất.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang hối thúc. Tô Gia Đương vội cầm lên đem đến tận chỗ cho con gái

_Thư Di gọi cho con này.

_Dạ!

Tuệ Mẫn vội vã lau sạch tay, hồi hộp đón lấy điện thoại. Tô Gia Đương đứng kế bên quan sát chờ đợi.

_Thế nào?

_Thư Di nói muốn gặp con!

_Vậy con nên đi gặp con bé một chút đi.

_Nhưng mà...

_Ở đây cứ để ba lo. Dù sao cũng còn rất sớm. Con cứ tranh thủ đi sớm về sớm trước khi Hàn Phong đến là được.

Tuệ Mẫn nghe qua vẫn là có lý. Từ hôm ở đám tang Bác Văn về, cô vẫn chưa hề gặp lại Thư Di. Bây giờ Thư Di lại chủ động liên hệ, cô cũng không muốn từ chối. Tuệ Mẫn nhanh chóng thay bộ đồ khác, lúc trở ra, cô ôm lấy ba mình, giọng điệu nũng nịu lấy lòng

_Ba, thật may là có ba!

_Thôi, con nhanh đi, đừng để Thư Di chờ lâu.

Tuệ Mẫn vui vẻ bước ra khỏi căn hộ. Tô Gia Đương đeo tạp dề vào, bắt đầu làm nốt những việc còn dang dở. Nghĩ tới Thư Di, cảm giác lại thấy xót xa.

Cuộc hẹn diễn ra tại một quán cafe sân thượng. Ở vị trí này có thể nhìn bao quát cả một vùng rộng lớn xung quanh thành phố. Tuệ Mẫn nhìn người trước mặt, nhất thời cảm thấy hơi khó xử

_Chị nghe nói em đã về lại nhà riêng đúng không?

_Dạ, em về đó cũng tiện hơn, không làm phiền đến ba mẹ.

_Vậy à.

Câu chuyện tự dưng đi vào ngõ cụt. Tuệ Mẫn không biết tại sao không khí cứ kì cục, gượng gạo. Thư Di bèn lái sang chuyện khác để tránh làm khó xử cho cả hai

_Ba chị có định lưu lại ở đây lâu không?

_À không, chắc qua tuần, ba chị sẽ về lại Canada. Ông ấy cũng không muốn để dì và các em chờ lâu.

Thì ra ai cũng có những bận lòng riêng không thể buông bỏ. Thời gian ở đây, Tuệ Mẫn có lẽ cũng rất cô đơn. Thật may là còn có anh hai Hàn Phong. Nghĩ đến đây, trong lòng Thư Di chợt dấy lên niềm đồng cảm

_Xin lỗi, nhưng mà chuyện của hai anh chị chắc là phải tạm gián đoạn phải không?

_À không sao, chuyện đó là đúng đắn mà, nên là như vậy.

Tuệ Mẫn cười gượng, không hiểu tại sao cô cứ có cảm giác tồn tại một áp lực vô hình nào đó đang đè lên người mình. Ánh mắt của Thư Di hôm nay rất kì lạ, cứ khiến cô cảm thấy bất an lo lắng. Thư Di nhìn ra sự lúng túng của người đối diện, cô mỉm cười, mở túi xách lấy ra một gói quà nhỏ được bao bọc kĩ lưỡng, đẹp đẽ

_Cái này là dành cho chị. Hi vọng sẽ sớm được dự đám cưới của hai người.

_Thư Di...

Tuệ Mẫn vô cùng ngạc nhiên. Cô xúc động nhận lấy món quà bất ngờ

_Thư Di, cảm ơn em!

Lúc này xe của Hàn Phong vừa vào đến bãi đỗ dưới hầm của chung cư. Anh cố tình đến sớm để gây bất ngờ cho Tuệ Mẫn. Hàn Phong hai tay ôm giỏ trái cây và rượu, đứng đợi trước cửa căn hộ. Anh ngạc nhiên khi người mở cửa không phải là Tuệ Mẫn

_Ba! Ba đến sớm vậy?

_À, ba cố tình đến phụ Tuệ Mẫn mà. Con vào đi, Tuệ Mẫn chắc cũng sắp về tới rồi.

_Cô ấy đi ra ngoài ạ?

_Ừ, khi nãy em dâu con gọi hẹn gặp Tuệ Mẫn.

Thư Di sao?! Hàn Phong tự dưng cảm giác không ổn lắm. Những thông tin mà Huệ Quyên cung cấp gần đây cho thấy tâm lý của em dâu có vẻ không ổn định. Tất nhiên đó là điều dễ hiểu, nhưng mà nếu như Tuệ Mẫn không phải là con của Diệp Thanh thì có lẽ anh đã không phải lo lắng.

Hàn Phong liền mở điện thoại gọi ngay cho người yêu.

_Tuệ Mẫn, em đang ở đâu?

Thư Di nghe giọng của Hàn Phong vô cùng gấp gáp thì bất giác nhếch môi

_Anh hai, chị Mẫn đang đi rửa tay, không có ở đây.

_Thư Di?!

Tô Gia Đương giật mình nhìn Hàn Phong. Vẻ khẩn trương của anh khiến ông có linh cảm xấu.

_Em dâu, bây giờ thím đang ở đâu?

Thư Di phóng tầm mắt nhìn ra xa xăm, sự nôn nóng của Hàn Phong thật sự khiến cô thú vị

_Em đang ở...

Tút! Tút!...

_Thư Di!

Hàn Phong giật mình, bấm số gọi lại, nhưng vẫn là tiếng tút tút. Anh vội vàng chạy ra cửa

_Hàn Phong, đợi ba với!

Tô Gia Đương cũng nhanh chân chạy theo, liên quan đến Tuệ Mẫn, ông không thể làm ngơ. Hàn Phong ngồi trong xe mà lòng dạ cứ thấp thỏm. Chỉ hi vọng là anh đã quá lo xa mà thôi. Gần đây anh mới biết chuyện ba mình can thiệp để sở cảnh sát bàn giao Diệp Thanh lại cho Thư Di. Tuy không biết em dâu đang mưu tính điều gì, nhưng mà chắc chắn lý do là vì Bác Văn. Hàn Phong chỉ sợ Thư Di nhất thời bị thù hận làm mờ mắt.

Thư Di để điện thoại xuống bàn, đúng lúc một chiếc máy bay vừa rơi vào tầm mắt, trong lòng cô chợt nảy ra ý định sẽ rời khỏi Trung Quốc. Lúc này Tuệ Mẫn cũng mới đi vào

_Chị, lúc nãy anh hai gọi. Nhưng mà điện thoại lại hết pin.

Tuệ Mẫn thầm hỡi ôi. Chắc là Hàn Phong lại giãy nãy lên cho mà xem. Có lẽ cô nên về để anh khỏi lo lắng. Thư Di đã đoán ra ý định của Tuệ Mẫn, liền lên tiếng ngăn cản

_Chị đừng nôn nóng. Anh hai chắc là cũng sắp tới đây rồi.

_Sao em biết?

Thư Di chỉ cười nhẹ, khẽ nhìn qua Huệ Quyên. Lúc nãy cô thấy Huệ Quyên chạy ra xa nghe điện thoại nên đoán chắc là Hàn Phong gọi đến. Xem ra cô đã vô tình khiến anh chồng lo lắng rồi.

Tuệ Mẫn nghe Thư Di nói thì hơi bán tín bán nghi. Nhưng quả nhiên, tầm 10 phút sau đã thấy Hàn Phong và cả ba cô cùng chạy lên

_Tuệ Mẫn!

_Hàn Phong!

Tuệ Mẫn nhìn thái độ khẩn trương của anh thì hơi ngạc nhiên. Cô vội đứng dậy, chưa kịp làm gì thì đã thấy anh tiến đến kéo lấy ôm vào lòng. Tuệ Mẫn thầm kinh ngạc, xen lẫn chút xấu hổ. Cô lơ ngơ chưa kịp hiểu vì sao

_Phong, anh làm sao vậy?

_Mẫn, em làm anh lo quá!

_À, chỉ là điện thoại của em hết pin thôi mà.

Hàn Phong đến khi ôm được người vào lòng rồi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

_Bác trai! Anh hai!

Thư Di đứng dậy lần lượt chào người mới đến. Hàn Phong lúc này mới nhìn đến em dâu, đột nhiên có chút giận dữ, anh không màng trả lời cô mà trực tiếp nắm tay Tuệ Mẫn, ý muốn rời đi ngay

_Chúng ta mau về thôi.

_Ơ, nhưng mà Phong..

_Đi nhanh nào, anh không muốn nhắc lại đâu.

_..!

Tuệ Mẫn chẳng hiểu tại sao Hàn Phong vô cớ nổi giận, nhưng mà cô hiểu rõ không nên trái ý anh, liền nhanh chân đi theo, vừa ngoái lại rối rít xin lỗi

_Thư Di, chị về trước nha!

Thư Di đưa tay lên chào, bất giác cười buồn. Cô quay sang Tô Gia Đương, thấy ông cũng đang nhìn mình

_Chắc là hai người lo lắng lắm phải không?

_Thư Di...

Tô Gia Đương bất ngờ quỳ xuống khiến Thư Di không kịp trở tay

_Kìa bác, bác làm gì vậy?

_Thư Di, lỗi lầm đều là của người lớn. Nếu cháu muốn trả thù thì bác xin cam tâm tình nguyện gánh vác. Chỉ xin cháu đừng làm hại Tuệ Mẫn, con bé thật sự không biết gì cả.

_...

Thư Di sững sờ. Hóa ra mọi người lại đề phòng cô đến như vậy. Có lẽ đối với họ, cô bây giờ chính là mối nguy cơ tiềm ẩn. Thư Di cảm giác đắng lòng, cô cúi xuống đỡ lấy người trước mặt

_Bác trai, bác hãy đứng lên đi rồi nói.

Gia Đương đứng dậy mà trong lòng vẫn cứ bất an

_Chú và anh hai hiểu lầm rồi. Cháu không hề có ý định xấu gì với chị Tuệ Mẫn cả. Hôm nay cháu hẹn chị ấy là để đưa một món quà thôi.

Gia Đương nhìn vẻ thành thật của Thư Di, tự dưng có chút xấu hổ

_Bác xin lỗi, Thư Di. Mẹ của cháu đã giúp đỡ cha con bác rất nhiều, vậy mà bác lại chẳng thể làm được gì cho cháu.

_Bác yên tâm. Cháu tuyệt đối không làm hại đến chị ấy đâu. Nhưng mà bác và anh hai cứ như vậy sẽ khiến chị ấy nghi ngờ đấy.

_...

Tô Gia Đương cúi đầu. Quả thực lúc nãy ông đã rất lo lắng. Giờ nghe được những lời này của Thư Di, ông mới có thể bình tâm lại.

Thư Di nhìn ông, trong lòng có chút vui vui. Tính ra phải gọi ông là dượng. Còn Tuệ Mẫn là em gái. Mọi người đều là người thân, nhưng bây giờ, vì để cho hạnh phúc của Tuệ Mẫn được trọn vẹn, Thư Di chấp nhận chối bỏ quan hệ này.

_Tuệ Mẫn một mình ở lại Trung Quốc suốt bao nhiêu năm nay, có lẽ nhiều lúc cũng cô đơn lắm. Chỉ là bên ngoài cứ tỏ ra bình thường mạnh mẽ vậy thôi. Bây giờ Tuệ Mẫn đã tìm được chỗ dựa vững chắc, cháu tất nhiên vui mừng không hết, lẽ nào nỡ lòng phá đi hạnh phúc của người thân?!

Từng câu, từng chữ của cô thật thấm thía. Thư Di quả nhiên là đứa trẻ rất hiểu chuyện. Gia Đương tất nhiên không muốn bỏ lại con gái nhưng Tuệ Mẫn cứ nhất quyết không đi theo nên ông đành chiều theo ý con. Con bé đó đã hi sinh vì ông quá nhiều rồi

_Thư Di, cảm ơn cháu!

_Chúng ta là người một nhà mà phải không? Đương nhiên phải giúp đỡ nhau rồi.

...

Ba chữ "người một nhà" thật khiến Tô Gia Đương vui buồn lẫn lộn. Ông mang tâm tình lửng lơ ấy trở về căn hộ của con gái. Dùng xong cơm tối, ông cũng nhanh chóng rút lui để trả lại không gian riêng cho bọn trẻ. Hàn Phong giúp Tuệ Mẫn rửa chén. Sau đó họ lại cùng nằm xem TV

_Anh không về hả?

_Không! Tối nay anh ở lại.

Tuệ Mẫn cảm thấy vui trong lòng. Chuyện này tuy không phải mới mẻ nhưng mà vẫn khiến cô cảm giác hạnh phúc như lần đầu tiên. Cô ngắt một trái nho đút tận miệng cho anh. Hàn Phong nhai ngon lành, lại có ý đòi thêm. Tuệ Mẫn vừa định đút nữa lại bị anh giữ lại

_Không phải như vậy!

_..?!

Tuệ Mẫn chưa kịp hiểu ra vấn đề thì đã thấy Hàn Phong giật lấy trái nho bỏ vào miệng mình, sau đó chồm tới, một tay giữ chặt sau đầu của cô kéo lại gần, ngắm chuẩn xác ngay môi cô mà áp xuống, dùng lưỡi đẩy trái nho qua khuôn miệng xinh xắn kia. Tuệ Mẫn tròn mắt, đỏ bừng cả hai vành tai. Hàn Phong nháy mắt nhìn cô châm chọc

_Như vậy mới đúng cách!

_..!

Tuệ Mẫn vừa nhai vừa cảm giác hạnh phúc xen lẫn mắc cỡ, liền tìm cớ tránh né

_Phong, sao lúc chiều anh lại khó chịu với Thư Di như vậy?

_Em thấy anh như vậy à?

_Anh còn giả bộ hỏi. Phong, tuy em không hiểu lắm, nhưng mà em không đồng ý với thái độ của anh đối xử với Thư Di như vậy đâu. Em ấy bây giờ chắc là đang đau khổ lắm.

Hàn Phong cảm thấy Tuệ Mẫn thật là ngây thơ. Nếu cô biết được lý do thật sự thì có lẽ sẽ không dám mạnh miệng bênh vực Thư Di như vậy nữa đâu

_Dựa vào đâu mà em nói Thư Di như vậy?

_Không phải sao?! Mất đi người bạn đời chính là chuyện đau khổ nhất rồi còn gì. Nếu là em, chắc sẽ không đủ bình tĩnh sống tiếp như cô ấy đâu.

_Vậy nếu là em thì em sẽ làm sao?

_Em...

Hàn Phong gian manh muốn thừa cơ hội để thử lòng người yêu. Tuệ Mẫn bị anh kéo cho ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt, không thể né tránh. Hàn Phong chớp mắt chờ đợi, nhìn anh bây giờ đẹp trai, ấm áp quá mức, áp chế hết cả lý trí khiến Tuệ Mẫn vô cùng lúng túng

_Nói đi, nếu là em thì sẽ thế nào?

_Có lẽ em sẽ...tìm một người khác!

_Em dám?!

Hàn Phong trừng mắt, nét mặt lập tức sa sầm. Tâm tư cũng trở nên hỗn loạn, bàn tay vô tình siết mạnh hai bên eo nhỏ của cô. Tuệ Mẫn tuy đau, nhưng nhìn thái độ khó coi của anh thì không thể giữ nổi sự nghiêm túc nữa, bật cười khoái chí

_Hàn Phong, anh đang ghen phải không?

Hàn Phong không ngờ lại bị phản kích như vậy. Chẳng biết từ bao giờ mà tâm tư của anh lại dễ dàng bị chi phối chỉ vì một câu bông đùa của cô. Hàn Phong đẩy Tuệ Mẫn ngã ra giường, hôn  phớt lên môi

_Thư kí Tô, lá gan của em ngày càng lớn quá rồi.

_Vậy chủ tịch sẽ trừ bao nhiêu lương tháng này của em đây?

_Thật ra anh đang cân nhắc nên cho em nghỉ việc luôn!

_..!

Tuệ Mẫn chưa kịp hiểu ra ý tứ của anh thì đã cảm nhận bàn tay to lớn kia bắt đầu di chuyển xuống bên dưới. Cô hốt hoảng ngăn lại

_Không được, hôm nay là ngày rụng trứng!

_Vậy thì càng tốt, chúng ta đều đã 30 hơn rồi, phải tranh thủ thì mới có thể có nhiều em bé được chứ.

_..!

Tuệ Mẫn đờ người, càng nghe càng xấu hổ. Thư Di đang buồn, cô thật không dám nghĩ sẽ để có thai vào lúc này. Hàn Phong dịu dàng hôn lên môi cô, phân tán dòng suy nghĩ

_Đừng nghĩ nhiều. Chúng ta cứ đăng kí trước rồi làm lễ cưới sau là được.

_Nhưng mà...

_Nếu có em bé, mọi người chắc chắn sẽ rất vui, đến lúc đó không ai thèm tính toán với em đâu.

_Có thật không?!

Tuệ Mẫn thầm tưởng tượng đến đứa bé tương lai, tự dưng thấy vui đến lạ. Không biết nó sẽ giống cô hay giống anh nhiều hơn

_Mẫn, đồng ý làm mẹ của các con anh, được không?

_...

Hàn Phong vừa ra lời ngọt ngào dụ dỗ, vừa tranh thủ lúc Tuệ Mẫn đang mải suy nghĩ, nhanh chóng cởi bỏ những thứ vướng víu trên người cả hai. Hai thân thể dính sát vào nhau, ấm áp hòa quyện.

...

Tuệ Mẫn nằm áp tai lên vòm ngực săn chắc của anh, lắng nghe từng nhịp con tim dồn dập

_Phong, tại sao anh lại yêu em?

Hàn Phong vuốt ve tấm lưng trần mềm mịn của người trong lòng, ánh mắt đượm màu yêu thương.

_Nếu không phải anh thì còn ai dám rước em nữa?

_Cái gì?!

Tuệ Mẫn vội vàng nhổm dậy, cô dẩu môi lườm lườm

_Anh thử buông em ra xem có ai rước không là biết liền.

_Em nghĩ anh ở đây, ai có gan dám động vào em?

_Anh...độc đoán! Em không nói với anh nữa.

_Không nói thì chúng ta tiếp tục hiệp hai!

_Anh..!

Hàn Phong bật cười nhìn Tuệ Mẫn phồng mang trợn má với mình. Anh nựng nựng hai bầu má hồng hồng xinh đẹp, xoay người để cô nằm gối lên tay mình, hôn lên trán một cái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Tuệ Mẫn loay hoay một hồi vẫn không sao chợp mắt được, có lẽ là vì vui quá chăng?! Gương mặt Hàn Phong kề sát, cô mặc tình ngắm nghía đã đời, bất giác nghe yêu thương dâng đầy trong tim

_Lục Hàn Phong, em yêu anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play