Thượng Hải về đêm, hàng vạn ngọn đèn màu nhấp nháy rọi vào tấm màn đen u tối như hải đăng giữa trời, dẫn đường cho những tâm hồn lạc lối.
Diệp Thanh bóp chặt số thuốc trong tay, dứt khoát ném mạnh xuống sàn làm chúng văng tung tóe khắp phòng. Bà chộp lấy bao thuốc lá trên bàn, rút một điếu đưa lên môi rồi châm lửa. Khói trắng tỏa ra như sương phủ giăng kín lòng người trót lỡ u mê
_Chị...chị là ai?
_Chị là Triệu Đình, là chị song sinh của em!
_Không thể nào! Sao có thể như vậy được chứ. Tôi trước giờ là con một của Diệp gia mà.
_Diệp Thanh, đây chính là sự thật, em không thấy chúng ta giống hệt nhau sao?
...
_Ba mẹ, con không gả vào Lâm gia đâu. Con đã có người mình thương rồi.
_Diệp Thanh ngoan, con phải nghe lời chứ. Ba mẹ chỉ muốn điều tốt đẹp nhất cho con thôi.
_Không bao giờ! Ba mẹ đừng có ép con. Con nhất quyết không lấy. Hơn nữa con cũng đã có thai rồi.
_Con...!
...
_Triệu Đình, chị phải giúp em. Em không muốn kết hôn theo ý ba mẹ đâu.
_Diệp Thanh, em phải trốn đi. Đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ để bị bắt lại.
_Nhưng tại sao?
_Diệp Thanh, chúng ta chỉ là quân cờ của ba mẹ thôi. Cả em và chị, nếu cứ ở lại đây sẽ không thể có kết thúc tốt đẹp đâu.
_Triệu Đình, hay chị đi với em đi!
_Không được, nếu chị đi cùng thì họ sẽ không buông tha cho con em đâu. Trong hai chúng ta, phải có người ở lại.
...
_Ba mẹ, con của con đâu? Các người đã đem nó đi đâu?
_Diệp Thanh, bình tĩnh lại đi con! Đứa bé đã chết rồi!
_Không! Không! Các người nói dối! Các người đã làm gì con tôi?!
_Diệp Thanh, chị xin lỗi!
_Triệu Đình, tôi hận chị. Tôi sẽ không tha thứ cho chị và họ đâu. Các người sẽ phải trả giá!
...
Từng nhịp đồng hồ gõ đều trong đêm thanh vắng, đã qua bao lâu, Diệp Thanh vẫn còn mãi sa lầy miên man trong vùng kí ức hỗn độn
_Triệu Đình, không còn lâu nữa đâu, chị em chúng ta sắp tái hợp rồi!
****
Biệt thự Eden, Lục gia
Kiến Quốc đưa tờ tóm tắt kết quả điều tra cho Bác Văn
_Diệp Thanh là con gái của Diệp Kinh Vĩ và Đổng Chính Lệ. Nhà của họ ở Đài Bắc. Theo tờ khai nhân khẩu thì cặp vợ chồng này chỉ có duy nhất một đứa con gái là Diệp Thanh. Năm 23 tuổi, cha mẹ bà ta chết trong một vụ hỏa hoạn tại nhà riêng, Diệp Thanh may mắn được cứu ra ngoài nhưng bị phỏng nặng toàn thân. Sau đó được đưa ra nước ngoài để điều trị trong nhiều năm liền sau đó.
_Ba có tìm được bệnh viện từng tiếp nhận bà ta không?
_Có! Là Johns Hopkins ở Mĩ. Và điều bất ngờ là người đứng tên tài trợ toàn bộ chi phí điều trị chính là...mẹ của Thư Di!
_Vậy là hai người họ có quen biết nhau từ trước?
_Có vẻ như người chết đã cố tình đem theo bí mật xuống mồ.
Lục Kiến Quốc cũng rất bất ngờ vì chuyện này. Ông chưa bao giờ nghĩ là Triệu Đình còn có em song sinh. Mà gia cảnh nhà họ Diệp đó cũng rất bình thường, hoàn toàn không có gì đặc biệt. Họ là di dân từ Đại lục sang Đài Bắc sau khi cuộc nội chiến kết thúc. Nhưng nhà dòng nơi Triệu Đình được tìm thấy lại là ở khu Nam Kinh, Thượng Hải. Lý do vì sao hai đứa trẻ sinh đôi lại bị chia cắt như vậy?! Triệu Đình đã gặp Diệp Thanh từ lúc nào, tại sao sau khi Triệu Đình chết thì Diệp Thanh đó cũng ẩn tích luôn, tới nay mới chịu xuất hiên?!
Nghĩ đến vấn đề mới mẻ này càng khiến Lục Kiến Quốc tò mò. Xem ra năm đó Triệu Đình đã che giấu rất nhiều bí mật, mà ngay cả chính ông hay Lý Hâm Bằng, và có thể là cả Hạ Quân Tường đều không hay biết gì.
Bây giờ thì người đã chết cả rồi, muốn biết rõ thực hư chắc chỉ còn cách phải đối chất trực tiếp với Diệp Thanh thôi.
_Ba có nghĩ Diệp Thanh đó cũng sở hữu năng lực như Thư Di không?
_Ba không dám chắc. Trước khi nuôi dưỡng Thư Di, ba chỉ có nghe từ miệng Hạ Quân Tường nói ra đúng một lần, lại cũng chỉ nói bóng gió đó là lời đồn thổi truyền miệng. Sau đó thì vợ chồng họ qua đời. Chúng ta không biết gì về nguồn gốc của Triệu Đình nên rất khó để nói chắc điều gì.
Bác Văn cũng nghĩ như vậy. Anh biết Thư Di bây giờ rất hoang mang, nửa muốn điều tra tới cùng, nửa lại không. Bác Văn chỉ lo ngại việc đào bới quá khứ có thể gây nguy hiểm cho vợ mình
_Nếu muốn trả thù Vĩ Thành, bà ta đã có thể lộ diện sớm hơn, sao lại đợi tới bây giờ. Con chính là nghi ngờ mục tiêu thật sự của bà ta là Thư Di vì cô ấy cũng chỉ mới bộc lộ thân phận chưa bao lâu. Đây không lẽ cũng là trùng hợp ngẫu nhiên?!
_..!
Bác Văn nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau với người phụ nữ tên Diệp Thanh đó
_Tại sao bà lại theo dõi chúng tôi?
_Quả nhiên tinh tường. Tôi đã khéo léo như vậy mà vẫn bị cậu phát hiện.
_Đừng dông dài nữa, nói đi, bà là ai?
_Tôi là Diệp Thanh. Tôi có một người chị gái song sinh bị thất lạc từ nhỏ tên là Triệu Đình, cũng chính là...mẹ vợ xấu số của cậu, cậu Lục à.
_...!
_Bà lấy gì làm bằng chứng?
Diệp Thanh mở ví lấy ra một tấm ảnh cũ, trong hình là hai cô gái giống hệt nhau.
_Lúc tôi từ Mĩ trở về Đại lục thì hay tin Triệu Đình và chồng con đều đã chết. Tôi cứ nghĩ đó là vụ án giết người cướp của như phía cảnh sát kết luận nên mới ra nước ngoài luôn. Hơn nữa tình trạng lúc đó bắt buộc tôi phải theo đuổi việc điều trị lâu dài để hạn chế biến chứng.
Bác Văn trả lại tấm hình, người phụ nữ này khiến anh luôn có linh cảm xấu, anh càng không muốn dây dưa với một người xa lạ
_Xin lỗi, tôi không có hứng thú với chuyện quá khứ của người khác.
Bác Văn nói xong liền xoay lưng bỏ đi, Diệp Thanh vội nói với theo
_Lục Bác Văn, cậu và Thư Di sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!
_...
Bác Văn quay lại, đôi mắt thâm sâu nhìn thẳng vào người đối diện
_Bà nói với tôi những điều này để làm gì?
_Tôi chỉ cảnh báo cho cậu biết trước. Thứ gọi là may mắn mà vợ cậu đang sở hữu thật ra chính là lời nguyền bất hạnh. Con bé ấy chắc chắn sẽ có kết cục không tốt đẹp, cậu tốt nhất là nên thủ thân trước đi.
Đường chân mày của Bác Văn khẽ động, anh bước lại gần thêm, sắc diện đã thay đổi trở nên u ám lạnh người
_Xin lỗi, nhưng tôi không có nhã hứng để tâm những lời bà vừa nói, càng không cần bà nhắc nhở. Nhưng nếu bà dám động vào vợ tôi, tôi sẽ khiến bà vĩnh viễn không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
_Vậy cậu có muốn thử không?
_Tôi sẽ chờ xem bà làm được gì.
Diệp Thanh nhìn theo Bác Văn đi ngày càng xa, khóe môi liền kéo lên thành một nụ cười ghê rợn. Sớm thôi, Bác Văn, rồi cậu sẽ phải nếm trải mùi vị đau khổ cùng cực khi mất đi người mình yêu thương nhất.
****
Biệt thự The Dreams, Phạm gia
Vĩ Thành vừa xuống nhà đã thấy Tử Lan đang kéo vali rời đi
_Bà định đi đâu?
_Tôi về nhà của tôi. Tôi không thể ở đây để nhìn thấy ông thêm giờ phút nào nữa.
_Tử Lan, bà bình tĩnh suy nghĩ lại đi. Tôi không thể để bà ra đi như vậy được. Còn Gia Hân, con bé cũng sắp xuất viện về rồi.
_Tôi mặc xác ông, Vĩ Thành, ông không thể cản được tôi đâu. Từ giờ tới lúc luật sư của tôi tiến hành thủ tục li dị, ông tốt nhất là đừng có để tôi nhìn thấy!
Tử Lan nói xong liền dứt khoát đi thẳng ra xe trước sự bất lực của Vĩ Thành. Ông nhìn đồng hồ, thở dài. Tử Lan, đợi sau khi xong việc tôi nhất định sẽ đến tạ lỗi với bà.
****
Biệt thự nhà họ Lý
Vĩ Thành ngồi trên ghế mà cứ nhấp nhổm không yên. Ông chăm chú quan sát sắc mặt của Hâm Bằng, trong lòng tưởng như có muôn ngàn vết cắn khó chịu
_Chuyện chú và Khởi Nguyệt có thật không?
_Anh Bằng, tôi...
_Trả lời, có hay không?
_Không!
Vĩ Thành bây giờ đã quyết dù có bị kề dao vào cổ cũng nhất định không nhận. Đã tới nước này, ông thà hi sinh bản thân cũng không thể chính miệng làm liên lụy Gia Hân
_Vậy còn chuyện tai nạn xe của vợ chồng Bác Văn, chú có nhúng tay vào không?
_Tất nhiên là không. Anh Bằng, anh phải tin tôi, tôi không thể ngu xuẩn tới mức gây ra chuyện như vậy được.
Lúc này, Hứa quản gia đẩy cửa mang trà vào. Hâm Bằng cầm tách trà mới pha đưa lên mũi
_Trà của Thành Minh vẫn là đẳng cấp tuyệt hảo nhất. Chú cũng thử đi.
Vĩ Thành làm gì còn tâm trạng thưởng trà, nhưng cũng không thể từ chối. Ông miễn cưỡng đưa lên môi nhấp một ngụm nhỏ. Hâm Bằng nhìn thấy thì ánh mắt khẽ dao động
_Dạo gần đây, bỗng dưng tôi có vài suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Năm xưa, chuyện vợ chồng Hạ Quân Tường bị bắn chết, lúc đó cảnh sát đã khẳng định rõ ràng là vụ án cướp của giết người. Nếu vậy, tại sao Lục Kiến Quốc lại phải giả chết cho Hạ Kim Hoa, còn cố công giấu diếm suốt mấy chục năm trời. Chẳng lẽ cậu ta lo sợ điều gì sao?!
Vĩ Thành bỗng dưng bắt đầu thấy khó thở, mồ hôi cũng tự túa ra dù bên trong phòng đang bật điều hòa.
_Anh Bằng, sao tự dưng anh lại nhắc mấy chuyện này. Có thể lúc đó Lục Kiến Quốc chỉ đơn giản là muốn xóa bỏ quá khứ bi thảm, tạo dựng một cuộc đời mới cho Thư Di. Anh quên là trong bốn người chúng ta, Kiến Quốc là người thân thiết nhất với Hạ Quân Tường sao?
_Cũng đúng. Nhưng tôi lại nghĩ có khi nào là cậu ta làm vậy để tránh cho Thư Di khỏi hiểm họa diệt cỏ tận gốc!
_...
Vĩ Thành vô thức đưa tay lên vuốt cổ, cảm giác dịch nhờn đang ứ lại thật khó chịu
_Sao anh lại có thể nghĩ ra chuyện li kì như vậy chứ. Không lẽ anh tin vào mấy lời nói phiến diện của con bé Thư Di và người đàn bà kia sao?
_Tôi cũng hi vọng tất cả chỉ là suy đoán. Nếu không, Hạo Thiên và Gia Hân chắc chắn khó tránh được liên lụy.
_..!
Vĩ Thành nuốt khan. Ông cảm thấy trước mắt mờ dần, cảm giác lại hơi đau đầu. Vĩ Thành đưa tay lên day day trán, cảm giác này sao lại khó chịu như vậy, rõ ràng lúc ông tới đây vẫn còn bình thường mà. Vĩ Thành cố nhìn lên Hâm Bằng, thì thấy ông ta vẫn rất bình tĩnh
_Anh Bằng, chuyện này là sao?
_Đừng lo lắng quá. Đây chỉ là một vài triệu chứng nhẹ sơ khởi, sẽ không gây chết người đâu!
_..!
Vĩ Thành thầm kinh hãi, bụng dạ lúc này bắt đầu nôn nao thật sự. Hâm Bằng đang nói gì vậy, không lẽ ông ta đã bỏ thứ gì đó vào trà. Vĩ Thành cố gắng giữ cho cơ thể ngồi vững
_Tại sao anh lại làm như vậy?
_Vĩ Thành, chú có khoảng 10 phút trước khi chất độc ngấm hẳn. Bây giờ chỉ cần trả lời cho tôi biết năm xưa chuyện vợ chồng Triệu Đình và Hạ Quân Tường bị giết, chú và Khởi Nguyệt có tham gia vào hay không?
Các khối cơ trên cơ thể Vĩ Thành đang bắt đầu co giật. Ông bắt đầu khó thở hơn, đầu óc loạn thần không thể nghĩ ra được điều gì. Lúc này chuông điện thoại lại đổ, Vĩ Thành cố cầm lên nghe
_Ông Phạm, phu nhân của ông có thích ngắm pháo hoa không?
_Diệp Thanh!
Hâm Bằng giật mình, ông ta giật lấy điện thoại rồi ấn loa ngoài
_Ông có thích pháo hoa không ông Phạm, tôi thì rất thích. Âm thanh nghe thật đã tai. Bùm! Bùm! Bùm! Ha ha...
Diệp Thanh kết thúc cuộc gọi bằng một tràng cười ma quái.
Lúc này cơn co giật đã mạnh hơn, Vĩ Thành ngã vật ra sàn, cả tứ chi cứ run bần bật. Trong cơn đau đớn, ông cố gắng nhìn về hướng Hâm Bằng, lời nói đứt quãng rất khó nghe
_Hâm Bằng...xin anh...Tử Lan...nguy hiểm!
Hâm Bằng siết chặt nắm tay, hướng ra cửa hét lớn
_Hứa quản gia!
Hứa quản gia đã đứng đợi sẵn ở ngoài từ nãy giờ, ông ta nghe lệnh liền chạy vào
_Mau cứu ông ta!
_Lão gia, giúp tôi giữ tay ông ta lại.
Hâm Bằng nghe lời liền đè chặt hai cánh tay Vĩ Thành, để ông ta phải nằm ngửa ra. Hứa quản gia vội vã mở nắp túi cấp cứu, lấy ra ống tiêm và một lọ dung dịch. Ông ta bơm chất lỏng sau đó giật mạnh cổ áo của Vĩ Thành ra, dứt khoát đâm mạnh xuống ngực.
****
Tử Lan đã về tới nhà riêng ở gần khu vực bến cảng. Đây vốn là tài sản thừa kế của bà. Bà không bán nó đi vì muốn lưu giữ những kỉ niệm về ba mẹ mình. Bà vừa nằm nghỉ chưa bao lâu thì điện thoại đổ chuông. Là Gia Hân! Tử Lan ngồi dậy, cố giữ cho giọng nói thật bình thường
_Gia Hân, con đã về nhà chưa?
_Mẹ, sao hôm nay ba mẹ nói sẽ đến mà.
_Xin lỗi con gái, chúng ta đã định đi rồi, nhưng mà đột nhiên mẹ thấy hơi mệt trong người.
_Mẹ, mẹ không sao chứ? Ba có đang ở với mẹ không?
_Mẹ không sao, con đừng lo. Ba con tất nhiên là phải ở nhà lo cho mẹ rồi.
_Con biết rồi. Vậy mẹ nghỉ ngơi đi. Con tắt máy đây. Khi nào về tới nhà con sẽ gọi lại.
Tử Lan buồn bực trong lòng, xem ra Hạo Thiên vẫn chưa nói gì với con gái bà. Không biết nó mà biết chuyện bà muốn li dị với Vĩ Thành sẽ có phản ứng thế nào đây?!
Càng nghĩ càng rối, Tử Lan quyết định phải ra ngoài hít thở cho thoải mái.
_Phu nhân, bà muốn đi đâu, để tôi đưa bà đi.
_Không cần, hôm nay tôi muốn tự lái xe!
_Dạ vâng!
Tử Lan ngồi vào xe rồi lái đến trung tâm thương mại. Những lúc mệt mỏi thế này, cứ đi mua sắm vài món đồ là tốt nhất. Tử Lan vô tâm không nhận ra có một chiếc xe khác đậu gần đó cũng vừa lăn bánh bám theo ngay phía sau.
****
Vĩ Thành ngồi cùng Hâm Bằng trong xe mà lòng như lửa đốt. Ông đã gọi điện thoại mấy lần nhưng lần nào vợ ông cũng bấm máy bận, cuối cùng là khóa máy luôn. Lúc này Đoàn Tân lại gọi tới
_Cậu đã tìm được bà ấy chưa?
_Lão gia, phu nhân đang mua sắm ở trung tâm IAPM.
_Đoàn Tân, cậu mau mau tìm ra bà ấy rồi gọi cho tôi!
_Lão gia yên tâm!
Làm sao mà yên tâm được. Vĩ Thành vò đầu, bây giờ ông không còn giữ nổi bình tĩnh.
_Tử Lan, bà nhất định không được có chuyện gì!
Hâm Bằng ngồi kế bên nhìn thấy cũng sốt ruột không kém gì. Hôm nay vốn dĩ muốn dọa cho Vĩ Thành phải nói ra sự thật, vậy mà giờ phút quan trọng lại xảy ra vấn đề. Diệp Thanh đó rốt cuộc có âm mưu gì đây.
****
Trung tâm thương mại IAPM, quận Từ Hối
Đoàn Tân và đám vệ sĩ chạy vào bên trong, chia nhau tìm kiếm khắp nơi. Khu phức hợp rộng lớn như thế này, lại ngay giờ cao điểm, làm sao mà tìm được người đây chứ. Cả đám cứ nháo nhào căng thẳng hòng chạy đua với thời gian.
Tử Lan sau khi dạo chơi mua sắm đã đời, tâm tình cũng thấy tốt hơn thì liền trở ra xe. Lúc ngồi vào ghế lái, bà liền mở điện thoại lên xem, tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ của chồng bà và Đoàn Tân rất nhiều. Tử Lan khó chịu ném điện thoại sang ghế kế bên rồi khởi động xe rời đi.
Xe vừa ra khỏi hầm thì Đoàn Tân cũng vừa chạy tới. Nhận ra bảng số xe quen thuộc, Đoàn Tân cố gắng chạy theo vẫy tay ra hiệu, nhưng Tử Lan lại cố tình phớt lờ. Bà nghĩ chắc chắn là do Vĩ Thành phái người tới nên càng không muốn dừng lại.
Đúng lúc này, điện thoại lại đổ chuông, Tử Lan đắn đo cuối cùng cũng bấm loa ngoài
_Tử Lan, bà mau tấp xe vào lề nhanh lên!
_Ông lại giở trò gì nữa hả Vĩ Thành?
Vĩ Thành và Hâm Bằng cũng vừa tới nơi, ông đứng bên này đường nhìn xe của Tử Lan từ từ rời đi mà cảm giác bất lực dâng cao
_Làm ơn nghe lời tôi lần này đi mà Tử Lan!
_Vĩ Thành...
Tử Lan nghe giọng của chồng có vẻ bất thường liền cảm giác có điềm không lành. Bà liền bật xi nhan xin tấp vào lề. Tử Lan cầm điện thoại bước xuống xe, nhìn quanh tìm kiếm
_Vĩ Thành, ông ở đâu?
_Tử Lan, nhìn qua đối diện bên này!
_Vĩ Thành!
BÙM!!!!
Âm thanh chát chúa vang lên, tiếng nổ lớn xé nát chiếc xe trong chớp mắt, lửa khói bốc lên ngùn ngụt
_Tử Lan!!!!
Vĩ Thành trơ mắt nhìn cảnh tượng kinh hoàng ngay trước mặt, sau đó gào lên đau đớn, gục ngã. Hâm Bằng và người tài xế phải cố gắng hết sức mới có thể ngăn ông lao ra đường.
_Tử Lan! Tử Lan!!
Tiếng kêu la thảm thiết của Vĩ Thành bị xé nát trong không gian hỗn loạn. Giao thông lập tức ngưng trệ, mọi người la hét chạy tán loạn khắp nơi. Cảnh sát trực chốt gần đó nhanh chóng chạy tới hiện trường. Vĩ Thành quỳ mọp đau đớn trên đường, Hâm Bằng, Đoàn Tân và nhiều người khác thất kinh hồn vía nhìn quang cảnh hãi hùng xung quanh.
Cùng lúc đó, ở tầng ba tòa nhà đối diện gần hiện trường, mọi người cũng nhốn nháo hốt hoảng kéo nhau ra cửa sổ nghe ngóng tình hình. Chỉ có mỗi Diệp Thanh vẫn ung dung ngồi thưởng thức món bánh ngọt, miệng lẩm bẩm vui vẻ
_Bùm! Bùm! Bùm!
****
Biệt thự Rosemary
Gia Hân gọi điện cho ba mẹ đều không được thì bắt đầu lo lắng
_Hạo Thiên, anh gọi cho ba em thử xem. Sao em gọi cho họ từ nãy giờ mà không được.
_Chắc là ba mẹ đang bận gì đó thôi em.
Hạo Thiên vừa nói xong thì điện thoại của anh đổ chuông
_Là ba em gọi phải không?
_Không, là ba anh!
Gia Hân không giấu được sự thất vọng. Cô dùng một tay cố đẩy xe lăn đi về giường. Hạo Thiên mở cửa ra ngoài nghe điện thoại
_Có chuyện gì vậy ba?
_Hạo Thiên, Tử Lan chết rồi!
_!!!
Hạo Thiên giật mình, anh bất giác quay đầu vào trong, thấy Gia Hân đang lôi quần áo trong túi ra
_Hạo Thiên, con còn đó không?
_Ba, ba nói thật? Nhưng mà làm sao...
_Chuyện không nói qua điện thoại được, con mau tới bệnh viện đi. Nhớ đừng cho Gia Hân biết chuyện này.
_...!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT