Trong lúc đó, tại một siêu thị trực thuộc hệ thống bán lẻ của tập đoàn Mercy, Phố Đông
Bác Văn nhìn Thư Di đang mê mẩn ngắm nghía mấy món đồ xinh xắn dành cho trẻ sơ sinh trên kệ, xem ra tiểu yêu nhà anh lại động lòng rồi. Bác Văn nhẹ nhàng lại gần tì cằm lên vai cô
_Em muốn có mấy đứa hả vợ?
_Ít nhất là hai nhé, một đứa thì buồn lắm.
Bác Văn nghe được câu trả lời ưng ý thì rất mát lòng. Anh ngó nghiêng quan sát xung quanh, chỗ này hơi khuất, lại không thấy camera, liền thừa cơ vòng tay siết lấy người phía trước
_Vợ à, em thơm quá!
_Văn, anh không được nổi "thú tính" ở đây đó.
Nhưng mà Bác Văn đâu có màng đến lời của cô, mỗi lần động vào bảo bối này, anh chỉ có khao khát muốn thêm hơn nữa mà thôi.
Bỗng dưng chuông điện thoại của Thư Di vang lên, phá tan không khí mờ ám. Thư Di đưa điện thoại lên tai, vừa cố né tránh những động chạm quá trớn của chồng
_Alô!
_Thiếu phu nhân, Khương tiểu thư bị bắt cóc rồi!
_..!
Tâm trạng vui vẻ của Thư Di lập tức tan tành, cô siết chặt điện thoại trong tay, lời lẽ thốt ra vô cùng quyết đoán
_A Bân, lập tức huy động người, không được để mất dấu họ. Nhớ bật GPS, tôi sẽ tới liền.
Kẻ muốn nhắm vào Khương Du chắc chắn chỉ có Gia Hân. Xem ra sự cẩn thận của cô không hề thừa
_Chúng ta mau đi thôi vợ!
Bác Văn đã nghe hết nội dung hội thoại, anh lập tức nắm tay vợ đi như chạy ra khỏi siêu thị. Nhưng khi ra tới bên ngoài, Thư Di sững sờ nhìn từng dòng xe cộ đông đúc đang nối đuôi nhau trên đường, cô phải cảm thán hỡi ôi. Như vầy làm sao mà lái xe được?! Còn đang rối trí chưa biết tính cách nào thì đã thấy Bác Văn cỡi motor chạy tới, quăng luôn cho cô cái nón bảo hiểm. Thư Di tuy bất ngờ nhưng cũng chụp lấy, nhanh chóng leo lên xe
_Ôm cho chắc. Lâu rồi anh chưa chạy xe kiểu này đâu.
Thư Di gật đầu, Bác Văn lập tức rồ ga phóng ra đường.
_Văn, anh lấy xe ở đâu vậy?
_Anh mượn!
Thật ra Bác Văn biết không thể lái xe trong tình hình này nên khi vừa nhìn thấy chiếc motor đậu trước quán ăn gần đó, anh liền nảy ra ý định hỏi mướn đỡ. Thật may chủ quán cũng là chủ chiếc xe, vừa nhìn thấy Bác Văn, đã tốt bụng đồng ý cho anh mượn tạm xe mà chẳng cần thế chấp thứ gì. Tuy nhiên, Bác Văn vẫn tháo chiếc đồng hồ Hublot đắt giá của mình để lại làm tin.
Thư Di không truy hỏi nữa. Cô ngồi sau nhìn Bác Văn lạng lách trên đường mà ruột gan nóng như lửa đốt. Cần nhất bây giờ là phải nhanh chóng đuổi kịp Việt Bân. Còn Khương Du, cầu mong cô có thể cầm cự được đến lúc đó.
_Khương Du, cô nhất định phải đợi tôi!
****
Tình hình Vĩ Thành ngồi trong quán cũng chẳng khá hơn. Người phụ nữ này, hỏi gì cũng không thèm nói, lại cứ ung dung nhàn nhã uống trà, ăn bánh. Cũng tại ông lơ là mất cảnh giác nên bây giờ mới bị giam lỏng ở đây. Từng giây trôi qua dài như vô tận, Vĩ Thành gần như không còn kiên nhẫn, ông cảm thấy chuyện này thật điên rồ.
_Rốt cuộc bà là ai? Con gái tôi đã làm gì sai với bà hay như thế nào?
Người phụ nữ hình như hiểu được cảm giác lúc này của ông, bà ta liếc nhìn đồng hồ
_Vợ con ông chẳng làm gì hại đến tôi cả. Nhưng ông thì có đó, ông Phạm. Ông nợ gia đình tôi một món nợ máu. Bây giờ tôi bắt con gái ông chịu thiệt một tí cũng chẳng đáng là gì.
_Hàm hồ! Tôi hoàn toàn không quen biết bà. Bà đừng ở đây dựng chuyện vớ vẩn!
Người phụ nữ đó liền sa sầm nét mặt, bà ta chồm tới trước, gương mặt đã qua nhiều lần phẫu thuật cấy ghép, vẫn hằn vết sẹo kì dị khiến Vĩ Thành ám ảnh
_Phạm Vĩ Thành, ông nghe cho rõ đây, chuyện 28 năm trước, ông hại chết cả nhà Triệu Đình, tôi nhất định bắt ông phải trả giá từng chút một.
_Bà...!
Vĩ Thành giận run người, lại vừa hồi hộp lo lắng, tại sao bà ta cứ liên tục nhắc đến chuyện này, rốt cuộc bà ta và người nhà đó có liên hệ gì
_Hoặc ông có thể chọn cách tự xử như Chương Khởi Nguyệt cũng không tồi, nhưng mà tôi đảm bảo sẽ khiến vợ con ông vẫn phải lãnh quả báo thay cho ông!
_...!
Vĩ Thành cứng họng đành nhẫn nhịn chịu trận. Bà ta rõ ràng còn biết cả sự liên quan năm đó của Chương Khởi Nguyệt, ông tuyệt đối không thể khinh suất. Chuyện đã xảy ra cả mấy chục năm, chưa hề bị đào bới lại. Chỉ là từ ngày Hạ Thư Di đó xuất hiện, Vĩ Thành mới cảm giác không yên ổn, giờ lại thêm người phụ nữ kì quái này, Vĩ Thành linh cảm sắp tới sẽ còn nhiều chuyện kinh khủng hơn.
Lúc này, một tên thuộc hạ từ ngoài đi vào nói nhỏ vào tai người phụ nữ, bà ta liền nở nụ cười quỷ dị
_Ông Phạm, ông có thể đi được rồi. Nhưng tôi có lời khuyên, ông nên gọi cho cậu con rể quý của mình ngay đi. Chuyện lần này của Gia Hân, họa may chỉ có cậu ta mới cứu nổi thôi.
_..!
****
Lúc này ở khách sạn, Gia Hân đắc ý nhìn Khương Du đã bắt đầu thấm thuốc. Ả hồ ly này dám cả gan dòm ngó chồng người khác, Gia Hân cô nhất định khiến ả phải sống chui lủi cả đời còn lại. Cái gì mà là hiện tượng của showbis, là ngôi sao đến muộn, đúng là một đám lú lẩn bị dắt mũi. Clip sex này được tung lên sẽ khiến cuộc đời ả bị hủy hoại hoàn toàn. Sau đó, cô sẽ từ từ xử lý đến Hạ Thư Di kia.
Khương Du sắp không cầm cự nổi nữa rồi, toàn thân vô lực rã rời, cảm giác hừng hực ham muốn đã bắt đầu lây lan trong cơ thể, làm bùng lên dục vọng bản năng. Vậy mà giờ phút này trong đầu cô lại chỉ nghĩ tới Lãnh Quân. Sau chuyện này, cô và anh chắc chắn sẽ kết thúc.
Máy quay đã lắp xong sẵn sàng, hai gã đàn ông lại gần cởi trói cho Khương Du, rồi bồng cô đặt lên giường. Gia Hân ngoắc tay ra hiệu cho tên thứ ba đang đứng canh cửa đi lại giường
_Cả ba cùng lên luôn đi!
Ánh mắt Gia Hân bây giờ chỉ chất chứa thù hằn, cay nghiệt, cô thản nhiên ngồi quan sát màn hình máy quay, thâm tâm vô cùng hả hê, thỏa mãn. Ba gã kia lần lượt trèo lên giường, vây lấy Khương Du đang nằm bên dưới, bắt đầu cởi áo
_Phu nhân, có chuyện không hay rồi!
Tiếng đập cửa rầm rầm khiến cả đám người khựng lại nhìn nhau, một tên nhanh chóng ra mở cửa. Hai gã khác ào vào hớt hải
_Phu nhân, chúng ta phải đi ngay, có người đang lên đây.
_Sao có thể chứ? Chúng ta đã bao trọn gói khách sạn này rồi mà.
_Phu nhân, không có thời gian đâu, bọn chúng rất đông. Khách sạn có lối thoát hiểm phía sau, cô mau đi theo tôi nhanh lên.
Gia Hân giận tím ruột tím gan. Đúng là khốn kiếp mà. Là kẻ to gan nào làm hỏng kế hoạch của mình. Ba gã kia nghe vậy cũng vội vàng mặc lại áo
_Phu nhân, còn cô ta thì sao?
Gia Hân liếc nhìn Khương Du đang vặn vẹo rên rỉ trên giường, cảm giác chỉ muốn băm vằm người ra cho hả dạ
_Mang theo!
Một gã lập tức đánh ngất Khương Du rồi vác lên vai, cả bọn vội vã đi ra khỏi phòng, đúng lúc đám người lạ cũng vừa lên tới nơi
_Đứng lại đó!
_Phu nhân, mau chạy trước đi!
_Đuổi theo, không được để ai trốn thoát!
Nhìn thấy đám người kia hùng hổ xông tới, Gia Hân kinh hãi ba chân bốn cẳng chạy trối chết, gã đàn ông vác theo Khương Du cũng vội vã theo sau. Còn lại bốn tên đứng ra dàn hàng cản đường hòng kéo dài thời gian. Hai bên lập tức xông vào đánh đấm túi bụi.
Gia Hân chạy bộ đến giữa chừng thì nghe thấy tiếng súng nổ, cả tiếng người la hét thất thanh. Cô ta thấy sợ hãi tột độ, tim đập, chân run, dường như không nhấc nổi người nữa rồi.
_Phu nhân, đừng dừng lại, chúng ta sắp xuống tới nơi rồi.
Tình thế cấp bách, Gia Hân cố kìm nén cơn sợ, tiếp tục chạy, cũng may là chỉ có ba tầng lầu. Vừa ra đến ngoài con hẻm thì chuông điện thoại cũng vừa đổ. Gia Hân dừng lại thở hổn hển, nhìn lại hình như chưa có người đuổi theo. Cô run rẩy móc điện thoại ra nghe, là Hạo Thiên, Gia Hân cảm thấy như được cứu rỗi
_Hạo Thiên!
_Gia Hân, em đang ở đâu?
_Hạo Thiên, em...
Lời chưa nói ra đã ngưng bặt, Gia Hân mặt mày tái mét quay qua nhìn họng súng lạnh ngắt đang in trên thái dương của mình, cả người như hóa đá, lồng ngực thì muốn nổ tung. Giọng điệu sốt ruột của Hạo Thiên vẫn vang lên trong điện thoại
_Gia Hân! Gia Hân, có nghe anh nói không? Em đang ở đâu?
Thư Di nhìn thấy rõ nỗi kinh hoàng in rõ trên gương mặt Gia Hân, cô lạnh lùng giật lấy chiếc điện thoại đưa lên tai
_Lý Hạo Thiên, anh có 15 phút, nếu đến trễ thì cứ chuẩn bị sẵn túi đựng xác vợ.
Thư Di tắt máy, đồng thời mở định vị GPS lên. Nhìn qua gã đàn ông đang bị Việt Bân khống chế, lạnh giọng ra lệnh
_Bỏ xuống!
Hắn lập tức ngoan ngoãn để Khương Du nằm xuống đường. Bác Văn lại gần đỡ lấy đầu cô, đưa ngón tay lên mũi
_Vẫn còn thở, nhưng mà...
Bác Văn nhìn những vết phỏng chi chít trên tay chân Khương Du, lại nhìn lên Gia Hân
_Là cô làm?
Gia Hân lúc này mới hoàn hồn được chút, nhưng cô vẫn còn sợ hãi vô cùng, đầu óc chưa kịp suy nghĩ ra điều gì. Trong khi Hạ Thư Di vẫn giữ nguyên tay súng
Lúc này đám người trên lầu cũng đã xuống tới nơi, họ còn lôi theo bốn tên thuộc hạ của Gia Hân. Cô ta nhìn bộ dạng thê thảm của bọn chúng, càng thêm tuyệt vọng.
_Thiếu gia, thiếu phu nhân, đã giải quyết xong.
_Đi lấy xe, đưa Khương Du tới bệnh viện trước. Còn mấy tên này thì trói hết lại, đợi Lý Hạo Thiên tới.
_Dạ.
Bác Văn gọi điện cho Tiền Kỳ Tham nhờ sắp xếp người đợi sẵn ở bệnh viện. Khi xe chạy trờ tới, Việt Bân liền bồng Khương Du vào trong.
_Tới bệnh viện Trường Chinh.
Bây giờ chỗ này chỉ còn lại bốn người họ và năm tên thuộc hạ bị trói gô ngồi xếp hàng một góc. Toàn bộ con hẻm nhỏ phía sau khách sạn đã bị người của Lục gia bao vây, tuyệt nhiên không ai được vào.
Thư Di nghĩ tới những vết thương trên người Khương Du mà sôi sục trong lòng. Xem ra trước giờ cô đã quá nương tay cho Phạm Gia Hân rồi. Thư Di bắt đầu rê họng ống giảm thanh từ từ xuống dưới. Gia Hân nuốt nước bọt nhìn theo, không để ý thấy sắc mặt người đối diện đã thay đổi. Trong lòng cô bây giờ chỉ cầu mong cho Hạo Thiên tới càng nhanh càng tốt.
_Có giỏi thì bắn đi! Dù sao khi Hạo Thiên tới đây chắc chắn sẽ không tha cho các người.
Thư Di nhìn qua Bác Văn, chỉ thấy anh nhếch môi cười cười
_Sao hả, nghe sợ rồi phải không? Dù Lục gia của các người có mạnh đến đâu cũng vẫn phải..
_Nói nhiều quá!
_Bụp!
_Á á....
Gia Hân thét lên đau đớn, quỵ xuống ôm lấy cánh tay đang chảy máu. Cô không ngờ Thư Di bắn thật. Cô ta không phải chỉ là đe dọa đơn thuần! Cơn đau truyền khắp não bộ, Gia Hân cắn chặt răng, dùng tay còn lại bấu chặt vết thương đang chảy máu, cảm giác thở không ra hơi.
Thư Di sau khi bắn người vẫn bình tĩnh ngồi xuống kiểm tra bộ phận ống giảm thanh, lại nhìn vào cận kề gương mặt đang nhăn nhó tái nhợt của Gia Hân, rõ ràng là đau đớn đến không thốt nên lời, nước mắt cũng trào ra luôn rồi.
_Còn 6 phút nữa, mỗi một phút, tôi sẽ bắn một viên, cho đến khi chồng cô tới đây. Bây giờ điều tốt nhất cô có thể làm là cầu nguyện cho anh ta tới nhanh lên, vì có thể viên đạn tiếp theo sẽ găm thẳng vào bộ óc nhỏ bé của cô đấy!
_...
Gia Hân sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Thư Di rút trong túi ra một cái khăn, vo lại rồi nhét vào miệng Gia Hân
_Thứ này sẽ giúp cô giảm bớt đau đớn!
Thư Di nhìn đồng hồ, lạnh lùng giương súng lên, tiếp tục bắn vào bắp đùi của Gia Hân. Cô ta lại thét lên, nhưng chỉ phát ra được những âm thanh tuyệt vọng trong cổ họng rồi nằm vật ra quằn quại. Máu chảy ra xối xả, thấm ướt hết cả bộ váy đắt tiền. Tình cảnh thật sự vô cùng nguy khốn.
Mấy tên thuộc hạ nhìn thấy cảnh tượng kinh dị nhưng cũng đành lực bất tòng tâm. Bác Văn vẫn thờ ơ không muốn can thiệp, chuyện lần này là do Gia Hân tự chuốc lấy, hơn nữa anh tin tưởng Thư Di sẽ biết cân nhắc. Việt Bân thì lại quá quen thuộc với chuyện này. Lúc nhỏ Thư Di đã từng phải trải qua điều trị tâm lý kéo dài do có dấu hiệu của người mắc chứng rối loạn đa nhân cách. Cũng may là cô không thật sự mắc phải, chỉ là đôi khi, nếu bị chọc giận thì có thể để lộ ra phần bản ngã lạnh lùng tàn nhẫn, giống như lúc này đây.
Gia Hân đau tưởng chừng như chết đi được, máu chảy ra nhiều quá, cô bắt đầu thấy hoa mắt, chóng mặt. Hạo Thiên, cứu em!
Mọi hành động nãy giờ của Thư Di đều chính xác và dứt khoát đến kinh ngạc. Cô lại nhìn đồng hồ, chuẩn bị ngắm bắn
_Dừng tay!
Vĩ Thành hớt hải chạy lên nhìn thấy Gia Hân mình mẩy đầy máu đang lê lết trên đất thì hãi hùng hét lớn
_Trời ơi, Gia Hân!
Ông ta lao vào ôm lấy con gái, Gia Hân chỉ kịp nhìn thấy một hình ảnh mơ hồ trước khi hoàn toàn ngất xỉu. Máu trên người cô thấm sang ướt cả áo Vĩ Thành làm ông ta sợ hãi tột cùng. Hạo Thiên và đám vệ sĩ chạy vào ngay sau đó, bao vây xung quanh. Bác Văn và Việt Bân vẫn bình chân như vại, không hề động tĩnh gì. Hạo Thiên chỉ kịp lướt qua Gia Hân liền không chần chừ rút súng nhắm thẳng vào đầu Thư Di, lập tức Bác Văn và Việt Bân cũng rút súng. Người của Lục gia đã chạy vào tới nơi, hai bên đều giương súng nhắm vào nhau. Tình thế vô cùng nguy hiểm.
Vĩ Thành nhìn thấy con rể thì mếu máo
_Hạo Thiên, mau cứu Gia Hân, con bé sẽ chết mất con ơi!
Thư Di lúc này đã bỏ súng xuống, lạnh nhạt nhìn người đang nằm kia
_Các người nên giúp cô ta cầm máu đi, nếu không cô ta sẽ không chờ được đến khi tới bệnh viện đâu.
Hạo Thiên không thể tin người đang đứng trước mặt mình là Hạ Thư Di. Bản lĩnh đáng sợ này chẳng lẽ cũng là do được Lục Kiến Quốc huấn luyện từ nhỏ sao? Nhưng mà Hạo Thiên cũng không còn nghĩ nhiều được nữa, anh ào tới chỗ Gia Hân, tháo cravat, cởi áo vest, tìm đủ thứ có thể để bịt chặt vết thương hi vọng có thể ngăn máu ngừng chảy. Nhìn thân thể Gia Hân mềm như bún, Hạo Thiên không kiềm được run rẩy, máu loang đầy hai bàn tay anh, mồ hôi trên trán rịn ra, đọng thành giọt chảy dài.
_Gia Hân, em nhất định không sao. Anh chắc chắn sẽ cứu được em!
Từ xa đã nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu hú inh ỏi. Thư Di biết đã tới lúc rời đi, cô nhìn dàn vệ sĩ đang chắn trước mặt mình mà chẳng hề sợ sệt, lạnh lùng ra lệnh
_Tránh đường!
Đám vệ sĩ nhìn nhau, chưa biết tính thế nào. Hạo Thiên ôm lấy Gia Hân đang trong cơn nguy kịch, trái tim đau xót ngước nhìn phía sau thân dáng nhỏ nhắn đó. Hạ Thư Di, em dám động tới giới hạn cuối cùng của tôi, tôi sẽ khiến em hối hận. Hạo Thiên rút súng ngắm thẳng người Bác Văn lạnh lùng bóp cò
_Thiếu gia!
_Đùng!
Thư Di quay lại, chỉ kịp nhìn thấy thân người vạm vỡ của Việt Bân đổ xuống, cô hoảng hồn hét lên
_A Bân! A Bân!
Người của Lục gia nhìn thấy Việt Bân bị bắn liền muốn nổ súng nhưng Bác Văn đã kịp thời ngăn cản
_Không được nổ súng! Mau đưa anh ấy tới bệnh viện trước đã.
Mấy người bọn họ, người chạy ra xe, người phụ đỡ Bác Văn xốc Việt Bân lên lưng chạy đi. Đám người của Hạo Thiên thấy vậy cũng không muốn hơn thua, liền tự động nhường đường. Thư Di không thể ngờ đến tình huống này. Giây phút nhìn Việt Bân gục trên người Bác Văn, những hình ảnh ma quái trong mơ lại hiện ra, bóp chặt tâm trí. Không! A Bân không thể có chuyện gì được! Anh ấy và Khúc Chỉ Hàm chỉ vừa mới tái hợp thôi mà.
_Thư Di, mau lên xe!
Thư Di sực tỉnh, cô bây giờ như trở lại thời bé thơ, tròng mắt đỏ hoe, mếu máo chạy theo sau.
_A Bân, đừng chết! Đừng bỏ em, A Bân!
Hình ảnh đó thu hết vào mắt Hạo Thiên, như một đòn giáng mạnh vào vùng kí ức đã bị lãng quên
_A Bân! A Bân!
_Thư Di, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, em không được đưa người lạ về nhà.
_Nhưng mà anh Hạo Thiên bị lạc mà.
_Hạo Thiên?!
_Là anh đẹp trai này nè A Bân. A Bân đừng la em, không phải A Bân nói là Thư Di phải ngoan thì ba Kiến Quốc mới tới thăm thường xuyên sao? Thư Di chỉ muốn giúp anh Hạo Thiên về nhà thôi, Thư Di đang làm điều tốt mà đúng không?
Thư Di! Em chính là cô bé năm đó! Chuyện xảy ra đã lâu như vậy, Hạo Thiên cũng không còn nhớ tới, chỉ là khi gặp cô, mùi hương trên người cô cứ khiến anh nhớ nhung kì lạ. Thì ra tất cả là vì Hạ Thư Di cô chính là cô nhóc đã giúp đỡ anh khi đó.
_Hạo Thiên!
Vĩ Thành lo lắng nhìn vẻ thất thần như người mất hồn của Hạo Thiên. Từ lúc lên xe cấp cứu tới giờ, anh cứ biểu hiện kì lạ như vậy. Vĩ Thành không ngờ lúc nãy con rể mình lại dám bắn vào Bác Văn. Nếu Việt Bân đó không xả thân cứu chủ thì mọi chuyện sẽ tồi tệ đến thế nào, Vĩ Thành thật sự không dám nghĩ tới. Nhưng mà Hạ Thư Di đó dám làm con gái ông ra nông nổi này, cũng không thể bỏ qua.
Thôi thì cứu người là quan trọng nhất, chuyện còn lại cứ để sau. Ông cũng muốn xem lần này đám người Lục gia làm sao ăn nói đây. Hâm Bằng cũng đừng hòng bênh vực Hạ Thư Di đó, Vĩ Thành ông nhất định phải khiến họ trả giá!
****
_Xoảng!!!
Chỉ Hàm giật mình nhìn ly nước bể nát dưới chân. Thật đúng là hậu đậu mà. Vừa định đi lấy chổi thì chuông điện thoại vang lên. Là Thư Di?!
_Mình nghe!
_Chỉ Hàm, cậu mau tới bệnh viện Trường Chinh gấp! A Bân anh ấy xảy ra chuyện rồi!
Chỉ Hàm vội vã chộp lấy chìa khóa trên bàn rồi ào ra cửa. Thang máy đang bận, Chỉ Hàm nóng ruột chạy theo đường cầu thang, giọng nói hốt hoảng của Thư Di khiến cô càng thêm lo lắng
_A Bân, anh nhất định không được bỏ rơi em!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT