Sáng hôm sau, Khương Du đến công ty sớm hơn giờ hẹn. Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội quý giá này, càng hồi hộp không biết điều gì đang chờ đợi mình.
Cô dừng lại ở quầy lễ tân, hai cô gái nhìn cô đầy vẻ ngưỡng mộ
_Xin lỗi, tôi là Khương Du, tôi được hẹn đến đây.
_Vâng, Khương tiểu thư. Xin mời theo lối này. Giám đốc Triệu đang đợi ạ.
Khương Du ngạc nhiên, Hạo Thiên đó quả nhiên là giữ lời hứa.
_Xin mời Khương tiểu thư.
Khương Du bước vào trong phòng, lập tức ba bốn cặp mắt đều đổ dồn về cô. Một người trong số họ đứng lên
_A, cô gái may mắn hôm qua đây rồi. Quả là trăm nghe không bằng một thấy. Xin mời ngồi, nhân tiện, tôi là Triệu Vĩnh Nguyên, giám đốc phòng Marketing. Còn đây là đại diện của B&P Agency, công ty đảm nhận quảng cáo lần này.
_Xin chào mọi người, tôi là Khương Du, hân hạnh được gặp mặt.
Khương Du nở nụ cười thân thiện đẹp mắt, cúi chào họ rồi lần lượt bắt tay từng người, sau đó mới từ tốn ngồi xuống. Họ Triệu kia vẫn chậm rãi quan sát từng hành động của cô
_Chắc cô Khương đã gặp qua Lý tổng của chúng tôi?
_À vâng, ngài ấy chỉ bảo tôi đến đây. Tôi cũng chưa biết là mình sẽ làm gì.
_Là thế này, chúng tôi cần một gương mặt mới để quay quảng cáo dịp lễ giáng sinh năm nay cho Horizon. Đây là hợp đồng, cô Khương, mời cô xem qua. Nếu cô đồng ý thì kí vào đây, chúng ta lập tức tiến hành.
Khương Du cầm tài liệu hợp đồng mà trống ngực đập liên hồi. Hằng năm, các tập đoàn lớn luôn trình làng những mẫu quảng cáo dài để quảng bá cho thương hiệu của mình vào những dịp lễ đặc biệt. Horizon cũng không ngoại lệ. Nếu được chọn đóng quảng cáo thì hình ảnh của cô sẽ xuất hiện khắp nơi trên các phương tiện truyền thông, trong và ngoài nước. Lúc mới vào đây, Khương Du có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này. Bây giờ, điều cần nhất là cô phải cố gắng hết sức để giữ vững phong thái điềm tĩnh nãy giờ.
_Chuyện này có phần đột ngột quá. Tôi chỉ ngại mình không đáp ứng nổi yêu cầu của quý vị.
_Cô Khương cứ yên tâm, Lý tổng của chúng tôi rất có mắt nhìn người. Đây là cơ hội hiếm có, tôi khuyên cô nên biết tận dụng nó.
Tất nhiên là tôi biết chứ, có kẻ điên mới từ chối miếng bánh béo bở này. Nhưng mà thật sự là mọi chuyện cứ nhanh quá, làm cô hơi choáng. Chuyện này không lẽ cũng nằm trong kế hoạch của Hạ Thư Di sao. Nếu vậy, Khương Du cô thật sự đã một bước lên mây thật rồi.
Khương Du cẩn thận xem kĩ từng trang hợp đồng, ngoài mặt vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, khiêm tốn. Cô biết rõ bản thân có thể làm được, nhưng cô cần chứng tỏ mình cũng không phải là kẻ háo thắng, hám danh, anh chàng giám đốc kia chắc chắn đang quan sát đánh giá cô từ nãy giờ. Những người còn lại nhìn thấy cô như vậy thì liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu. Cuối cùng cũng đọc xong, Khương Du mỉm cười đưa tay ra
_Tôi chấp thuận hợp đồng này. Giám đốc Triệu, mong được giúp đỡ.
Triệu Vĩnh Nguyên vui vẻ bắt tay cô
_Rất khôn ngoan, xin chào mừng đến với Horizon, cô Khương.
****
Thư kí Dương đi vào phòng, nhìn thấy Hạo Thiên đang chăm chú vào máy tính
_Thế nào rồi?
_Khương tiểu thư đã kí rồi thưa chủ tịch.
_Cô ta có yêu cầu gì không?
_Dạ không, giám đốc Triệu đặc biệt khen ngợi Khương tiểu thư, nói cô ấy rất khiêm tốn và hiểu chuyện.
Hạo Thiên nhếch nhẹ môi, lạnh nhạt
_Người mới thường cố gắng để chứng tỏ bản thân, cũng không có gì lạ. Cứ tiếp tục quan sát biểu hiện của cô ta. Dù sao ngày hôm qua, cô ta đã giành được rất nhiều sự chú ý, như vậy sẽ tạo hiệu ứng tốt cho quảng cáo lần này.
Dương Tăng Bình không biết tại sao sếp tổng lại chọn họ Khương đó, đây không phải là tác phong làm việc trước giờ của anh. Nhưng mà lọt được vào mắt xanh của sếp thì chắc chắn không phải tầm thường
_À, chủ tịch, giám đốc Triệu nhờ tôi chuyển cho anh cái này.
Tăng Bình để chiếc hộp lên bàn. Hạo Thiên nhướng mày thắc mắc
_Giám đốc Triệu nói là Khương tiểu thư nhờ chuyển cho chủ tịch. Cô ấy cũng chuyển lời cảm ơn chủ tịch.
_Được rồi, cậu ra ngoài đi. Nhớ nói với giám đốc Triệu và bên B&P không được thiên vị người mới. Tôi không muốn ảnh hưởng đến mình.
_Dạ!
Khi Tăng Bình rời đi rồi. Hạo Thiên mới cầm lấy chiếc hộp. Anh mở ra, bên trong là chiếc khăn tay hôm qua anh đưa cho Khương Du. Cô ta đã giặt sạch và xếp lại ngay ngắn.
Hạo Thiên lấy nó ra, một mùi hương quen thuộc đưa lên mũi. Là mùi của Hạ Thư Di. Hạo Thiên nhắm mắt cố trấn tĩnh bản thân. Anh không biết mình đã làm gì. Tối hôm qua, lúc Khương Du bị đổ rượu lên người, anh đã ngờ ngợ ra cô ta chính là người đã va vào Gia Hân trong thang máy ở nhà hàng hôm nọ.
Chỉ là một tiểu xảo đơn giản, làm sao qua mắt được Hạo Thiên. Nhưng anh lại không cưỡng lại được bản thân. Kết quả là vẫn đi theo cô ta và vô tình cứu được người khỏi tay tên Uông Hàm bại hoại đó.
Lúc ngửi được mùi hương quen thuộc đó, Hạo Thiên đã cao hứng đưa ra lời đề nghị. Bây giờ nghĩ lại, đúng là đã hơi vội vàng, nhưng mà Khương Du đó có lẽ cũng không phải là một sự lựa chọn tồi.
Hạ Thư Di! Hạ Thư Di! Từ ngày cô gái đó xuất hiện, Hạo Thiên cảm thấy cuộc sống của mình hình như đã trật khỏi quỹ đạo.
****
Từ ngày biết chuyện Hạ Thư Di được Lục Kiến Quốc cứu sống, Lý Hâm Bằng cũng không muốn nhắc về chuyện này nữa. Dù sao Kiến Quốc đã cưu mang con của người mà ông yêu thương năm xưa, nếu nói nợ thì chính Hâm Bằng ông đã nợ Kiến Quốc.
Con bé đó sống tốt như vậy, lại còn làm vợ Bác Văn. Hai đứa nó tình cảm xem ra rất hạnh phúc. Ông tốt nhất không nên làm gì ảnh hưởng nữa. Chỉ là ông hơi lo nghĩ về phần Hạo Thiên. Đứa con trai này vẫn chưa quên được chuyện của mẹ nó. Lại nghĩ Kiến Quốc nói đúng, năm xưa chính tham vọng của ông mới gây ra sóng gió, giờ hối hận thì mọi chuyện đều đã lở dở cả rồi.
_Lão gia, bên ngoài có một vị phu nhân, tự xưng là người quen cũ của phu nhân, muốn được gặp ngài.
Người quen của Chương Khởi Nguyệt?! Hâm Bằng nhớ từ ngày bà phát bệnh trầm cảm, đâu có qua lại thân thiết với ai.
_Mời bà ấy vào đây.
_Dạ.
Quản gia Hứa quay trở ra mở cửa cổng. Hâm Bằng nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi vào, nhưng bà ta đeo kính râm, quấn khăn che kín mặt, cả bàn tay cũng mang găng. Người phụ nữ lịch sự cúi chào
_Ông Lý, xin chào!
_Bà đây là...?
_Tôi là Diệp Thanh.
Một cái tên hoàn toàn xa lạ. Hâm Bằng mời người phụ nữ kia vào nhà. Lúc bà ta bỏ kính ra, ông có phần kinh động
_Xin lỗi, chắc đã làm ông sợ. Năm xưa tôi không may bị phỏng nặng, đã trải qua nhiều cuộc phẫu thuật mới thành ra bộ dạng này.
_Bà nói mình là người quen của vợ tôi?
_Vâng, tôi có gặp phu nhân quá cố vài lần. Lúc biết phu nhân qua đời, tôi hết sức bất ngờ. Nhưng mà từ đó đến nay, tôi mải lo việc ở nước ngoài, bây giờ mới có dịp ghé thăm.
Hâm Bằng nhìn người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt dị dạng đáng sợ, giọng nói cũng méo mó khó nghe. Trong lòng không khỏi nghi ngờ việc bà ta tự nhận có quen biết vợ mình.
_Tôi chưa từng nghe Khởi Nguyệt nhắc về bà.
_Tôi chỉ gặp phu nhân được vài lần, còn lại là chủ yếu liên lạc qua điện thoại. Vì công việc lúc đó của tôi buộc phải di chuyển khá nhiều và liên tục. Lúc bà ấy vừa sinh Hạo Thiên, tôi còn nhớ bà ấy thường hay khóc rất nhiều vì chuyện của ngài.
_...
Hâm Bằng im lặng, năm xưa, ông vì Triệu Đình mà thờ ơ với Chương Khởi Nguyệt là sự thật, đến khi bà mắc bệnh, ông cũng không hề hay biết. Chỉ là ông vẫn cảm thấy người phụ nữ này có điều gì đó rất khó hiểu.
_Thôi, tôi xin phép ngài. Tôi chỉ ghé qua đây như vậy để chào ngài một tiếng thôi, dù sao thì người cũng đã mất.
Diệp Thanh đứng dậy, lại đeo kính lên. Hâm Bằng cũng không muốn giữ khách, ông gọi quản gia tiễn người ra cửa
_Cảm ơn ngài, à, tôi nghe nói Hạo Thiên con trai ngài đã kết hôn với tiểu thư nhà họ Phạm.
_Xem ra bà rất rành rẽ chuyện nhà tôi?!
_Ngài quá lời, chỉ là tôi thấy hơi lạ vì sau tất cả những gì ông ta đã làm mà ngài vẫn quyết định kết thông gia với hạng người đó.
_Ý bà là sao? Vĩ Thành đã làm gì?
_Ngài không biết gì sao?! Xin lỗi, tôi nhiều chuyện rồi. Tôi cứ tưởng phu nhân đã nói với ngài...
_...
_Tôi, tôi phải đi đây, xin chào ngài!
Bà ta tỏ vẻ lúng túng rồi vội vã rời đi, Hâm Bằng nhìn theo, thấy bà ta ngồi vào ghế sau một chiếc Mercedes màu đen rồi đi mất.
****
Biệt thự The Dreams, nhà họ Phạm
"Hôm qua, trong lúc làm đồng, những người nông dân ở vùng đồng bằng Ninh Thiệu, phía đông tỉnh Chiết Giang đã phát hiện một chiếc thùng phuy lớn được đổ đầy bê tông bên trong. Điều đáng kinh ngạc là bên trong thùng phuy có chứa thi thể người. Thông qua kết quả giám định ADN, cảnh sát xác nhận danh tính nạn nhân là Mã Dục Chân, người được cho là đã mất tích cách đây gần một năm. Các nhà chức trách cho rằng nạn nhân đã bị giết, sau đó bị bỏ vào thùng phuy, đổ bê tông và thả xuống sông. Theo thời gian, dòng chảy của sông đã vô tình khiến nó bị trôi vào các cánh đồng ở vùng hạ du."
Phạm Vĩ Thành nắm chặt bàn tay run run. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Lúc nãy Đoàn Tân gọi điện, bảo ông vào xem lại kênh tin tức của Tân hoa xã. Kết quả thật khó tin. Nhớ lại chuyện lúc đó, Đoàn Tân thậm chí còn không hề tiết lộ cho ông biết về cách thức hắn thủ tiêu Mã Dục Chân, phía cảnh sát khi đó cũng chỉ có thể xác nhận là Mã Dục Chân đã mất tích. Trải qua gần một năm đều im hơi lặng tiếng, Vĩ Thành thậm chí tưởng có lúc đã quên mất chuyện này. Vậy mà bây giờ xác của hắn lại từ đáy sông trồi lên sao?!
_Ông à!
_Cái gì?!
Vĩ Thành giật mình gắt gỏng, ông không hay Tử Lan đã vào phòng từ lúc nào. Bà lại vì thái độ kì quặc của chồng mà hờn dỗi
_Sao ông lại to tiếng với tôi?
_Bà vào sao không gõ cửa?
_Tôi gõ rồi đó thôi, mà ông có trả lời đâu. Thậm chí tôi đứng đây gọi ông mấy lần mà ông còn không hay biết.
_...!
Vĩ Thành biết mình thất thố, liền lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống ghế, lời nói cũng đã dịu hơn
_Bà tìm tôi có chuyện gì không?
Tử Lan đi lại đặt chén canh nóng lên bàn, mắt nhìn vào máy tính trên bàn
_Ông đang xem tin tức à? Tôi mang cho ông canh gà mà ông thích đây. Với lại, lúc nãy có nhân viên giao hàng tới gửi cho ông cái hộp này.
Tử Lan chìa ra chiếc hộp nhỏ. Vĩ Thành lập tức cau mày. Lại gì nữa đây, ông đâu có đặt mua cái gì. Ông lật qua lật lại cái hộp, nhẹ hều, bên ngoài chỉ đề tên người nhận. Vĩ Thành muốn mở ra, nhưng sực nhớ còn có vợ ở đây
_Được rồi, bà ra ngoài trước đi.
_Nhưng mà cái đó...là gì vậy ông?
_Tôi bảo bà đi thì bà cứ đi đi, hỏi nhiều làm gì?
_Sao tự dưng hôm nay ông khó chịu với tôi thế? Không cho xem thì thôi. Tánh tình kì cục, từ hồi bị con rể cho "về vườn" thì suốt ngày chỉ giỏi kiếm chuyện với tôi thôi.
_Bà...!
_Tôi, tôi làm sao. Tôi nói không đúng à?
Vĩ Thành cố nuốt cục tức vào bụng, ông còn lạ gì tính khí của vợ, tốt nhất cứ nhịn cho xong. Cố mà cãi chắc tới sáng mai cũng chưa ngã ngũ.
_Thôi, là tôi sai. Tôi xin lỗi bà được chưa. Bây giờ bà về phòng trước đi. Tôi xong việc sẽ về ngay.
_Nói vậy còn nghe được. Ông uống canh rồi cũng nghỉ sớm đi. Tôi không quen ở một mình buổi tối đâu.
_Ừ, biết rồi. Tôi sẽ vào ngay.
Tử Lan nói xong thì ngoe nguẩy đi ra. Tánh bà xưa giờ là vậy, dễ giận mà cũng dễ...dụ.
Còn lại một mình, Vĩ Thành không màng gì tới chén canh gà, ông vội bóc chiếc hộp kia ra. Bên trong là một cái USB. Cảm giác có điều chẳng lành, Vĩ Thành cắm vào máy tính kiểm tra. Tập tin mở ra, Vĩ Thành như không tin vào mắt mình. Là hình ảnh về các bài báo, viết về vụ án mạng nhà họ Hạ năm xưa. Còn có hình của ông, Lý Hâm Bằng, Lục Kiến Quốc và Hạ Quân Tường chụp chung với nhau cách đây mấy chục năm, hình của gia đình ba người họ Hạ chụp chung với gia đình họ Lý và hình của kẻ thủ ác lúc đó.
Quá khứ ùa về, Vĩ Thành bây giờ tim đập, chân run, tạm thời hoảng loạn chưa nghĩ được gì. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên làm ông giật mình thon thót.
Vừa nhìn qua thì thấy dãy số lạ. Nỗi sợ hãi càng tăng dần. Tiếng chuông cứ kêu như hối thúc, Vĩ Thành đắn đo cuối cùng vẫn quyết định cầm lên nghe
_Alô!
Im lặng!
_Alô!
Vĩ Thành bắt đầu mất kiên nhẫn. Có kẻ đang muốn đùa giỡn với ông sao?!
_Alô, là ai mau nói đi!
_Là tôi, Triệu Đình đây!
Vĩ Thành giật mình làm rơi điện thoại xuống đất.
Cái gì?! Triệu Đình?! Không! Không thể nào! Chắc chắn có kẻ đang giở trò, chuyện này đúng là điên rồ mà.
Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông. Vẫn là số máy đó. Vĩ Thành lần này đã bình tĩnh hơn, ông cầm máy lên, cố gắng giữ cho giọng nói không run.
_Bà là ai?
_Tôi đã nói mình là Triệu Đình.
Vĩ Thành siết chặt các ngón tay, ông liền ấn nút ghi âm cuộc gọi.
_Xin lỗi, tôi không biết bà.
_Nhưng tôi biết ông rất rõ, ông Phạm Vĩ Thành.
_Tôi nghĩ bà đã nhầm lẫn gì đó, tôi không quen ai tên là Triệu Đình cả.
_Ông mau quên vậy ông Phạm, chẳng phải vợ của bạn ông, Hạ Quân Tường chính là Triệu Đình sao?
_Nhưng họ đã chết cả rồi.
_Vậy ông còn nhớ họ chết vì lý do gì không?
_Xin lỗi, tôi không rảnh để đùa dai. Chào bà!
Vĩ Thành nói xong liền tắt máy. Ông nhìn lại những bức hình trên máy tính, trong lòng hoang mang cùng tức giận. Dám đe dọa ông ư? Năm đó cảnh sát xác nhận ba người nhà họ Hạ đã chết. Không ngờ 27 năm sau, Hạ Thư Di xuất hiện, tự nhận mình là Hạ Kim Hoa. Bây giờ lại thêm một kẻ mạo danh Triệu Đình. Chuyện này không lẽ đều là do Lục Kiến Quốc bày ra?!
Không thể nào! Chuyện năm đó ông và Chương Khởi Nguyệt đã tính toán rất kĩ. Lục Kiến Quốc có nghi ngờ, cũng chẳng thể tìm ra bằng chứng. Hơn nữa, ông ta cũng im lặng suốt gần 30 năm qua, bây giờ khi Hạ Thư Di lộ diện rồi, cũng vẫn không có vẻ gì là muốn đào bới lại chuyện năm xưa.
Hay đây là chiêu "rung cây nhát khỉ"?! Chẳng lẽ vẫn còn kẻ thứ ba biết được sự thật?! Nhưng kẻ đó là ai mới được. Vĩ Thành càng nghĩ càng đau đầu. Thật không ngờ có ngày ông lại rơi vào tình thế ngặt nghèo này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT