Bác Văn cẩn thận bôi thuốc vào vết bầm trên mặt và cổ của Thư Di, cử chỉ hết sức nhẹ nhàng, nâng niu. Cô nãy giờ vẫn giữ im lặng nhìn anh, vừa thấy ấm lòng, vừa có chút tủi thân, lại muốn khóc.

Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất đặc biệt chăm sóc yêu thương cô chỉ có Việt Bân. Thư Di nhớ rất rõ, ngày còn bé, lúc nào cô cũng bu bám lấy anh, luôn miệng gọi "A Bân! A Bân!". Lúc cô quậy phá, anh sẽ phạt, lúc buồn bã thì an ủi, khi cô phiền muộn, anh sẽ tâm sự cùng, lúc cô giận hờn, anh lại đi theo năn nỉ. Lo lắng chu đáo từ miếng ăn, giấc ngủ, bảo vệ che chở cho cô, nhất nhất đều chỉ có Việt Bân chứng kiến từng bước trưởng thành của cô mà thôi.

Chỉ là từ khi trưởng thành hơn, Thư Di đã bộc lộ rõ tính tự lập, không còn là cô nhỏ ưa quậy phá rồi giở trò khóc lóc, mè nheo theo chân anh nữa. Nhưng với Thư Di, Việt Bân chính là điều gì đó rất ấm áp, an toàn, vượt trên cả thân phận chủ, tớ.

Giờ lại nhìn thấy người đàn ông đẹp đẽ trước mặt, nhẹ nhàng động chạm một cách dịu dàng trên da thịt mình, như đang sờ vào một món đồ quý báu, cô thật có chút không tin anh chính là chồng mình.

Nước mắt nóng hổi ứa ra, rơi xuống cánh tay Bác Văn, anh giật mình lo lắng

_Sao lại khóc?

Thư Di lắc lắc đầu. Cô không biết giải thích làm sao. Chỉ là bỗng dưng muốn khóc. Bác Văn vòng tay ôm trọn thân hình mềm mại vào lòng, xoa xoa trên lưng cô, giọng nói vô cùng cưng chiều

_Ngoan nào, vợ!

Trái tim Thư Di lập tức mềm nhũn, nức nở trong lòng anh, lại nhớ về chuyện xảy ra ở nhà hàng, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn. Cô không biết tại sao bản thân ngày càng yếu đuối như vậy, hay là do cô đang bắt đầu ỷ lại vào tình yêu của Bác Văn.

Bác Văn trước giờ rất dị ứng với nước mắt phụ nữ, nhưng không hiểu sao nhìn Thư Di khóc, anh lại chỉ thấy đau lòng. Nhìn cô như mang cả một trời ấm ức, chịu đựng, đến cả khóc cũng cố kiềm nén không ra tiếng, thật khiến anh không thể chịu nổi.

Một hồi lâu, anh mới đẩy cô ra, nhìn người trong lòng mặt mũi tèm lem, đỏ hồng, hai mắt sưng húp vì khóc mà phải nhịn cười. Anh rờ nhẹ lên chỗ vết xước trên má

_Sao lại không tránh?

Thư Di mím môi, cúi mặt như đứa trẻ đang bị phạt

_Là em chọc tức cô ta trước.

Bác Văn phì cười. Anh thừa biết tiểu yêu tinh này nhiều trò mà.

_Anh biết. Nhưng không được có lần sau nữa biết không?

_Em không sao đâu.

_Nhưng anh thì đau lòng!

Thư Di ngẩn người nhìn anh. Bác Văn nhắm chuẩn xác môi cô mà áp lên, hôn ngấu nghiến.

_Ưm, a...

Thư Di bị hôn đến ngộp thở, thân thể như nhũn ra, dựa hẳn vào anh. Bác Văn siết lấy cô, đến khi người trong lòng đã gần đuối sức mới chịu rời môi. Thư Di cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ hồ. Bác Văn nở nụ cười mê hoặc thì thầm như rót mật vào tai

_Thân thể này và trái tim em đều là của anh. Em để mình bị thương cũng chính là tổn thương anh. Anh không cho phép, biết chưa?

Thư Di gật nhẹ, cô cảm thấy cả người không còn tí sức lực nào nữa. Hơi ấm và mùi hương của anh cứ phủ kín lấy cô, cảm giác buồn ngủ kéo tới không tài nào cản nổi. Bác Văn trở người để cả hai nằm xuống giường, để đầu cô gối lên tay mình, ôm lấy cô không rời.

_Em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa, vợ à, từ giờ đã có anh chống đỡ tất cả cho em. Thư Di, anh nhất định sẽ cho em một mái ấm gia đình đúng nghĩa.

Thư Di hít hít mũi, rúc vào lồng ngực vững chắc của anh. Cảm giác như mọi ấm ức mệt mỏi đều tan đi hết.

Đến khi cảm nhận được hơi thở đều đều của cô, Bác Văn mới rút tay ra, nhẹ nhàng để cô nằm thẳng lại rồi xuống giường. Bác Văn kéo chăn lên ngang bụng của cô rồi hôn nhẹ lên trán đầy yêu thương.

_Anh yêu em, Thư Di!

Bác Văn đi xuống lầu, đã thấy Việt Bân ngồi chờ từ lúc nào.

_Thiếu gia!

_Chúng ta ra trước nói chuyện đi.

Hai người đàn ông lần đầu tiên ngồi cùng nhau, quả là cảnh hiếm thấy. Trời chiều mát mẻ, ánh hoàng hôn yếu ớt lan tỏa trong không gian rộng lớn. Việt Bân nhìn mông lung ra khoảng vườn rộng xung quanh, giọng nói nhu mềm kì lạ

_Thiếu gia, tôi có thể yên tâm mà giao phó tiểu thư cho cậu được không?

Bác Văn khẽ quay nhìn người kế bên, hình như không còn thấy người đàn ông nghiêm nghị, bặm trợn hằng ngày nữa mà đã thay bằng vẻ ôn hòa, dễ gần hơn.

_Tôi biết anh lo cho cô ấy, nhưng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ được cho Thư Di.

Việt Bân nghe xong, chỉ mỉm cười hài lòng, trong mắt anh bây giờ như nhìn thấy lại hình ảnh cô nhóc quậy phá năm nào, suốt ngày lẽo đẽo theo chân anh.

_Tiểu thư cô ấy từ lúc 4 tuổi tới nay, đều do một tay tôi chăm sóc. Nếu nói tình yêu nam nữ thì chắc chắn không phải, nhưng tiểu thư là người rất quan trọng với tôi. Tôi vẫn luôn lo canh cánh vì cô ấy trước giờ nhất nhất không chịu mở lòng với ai, cho tới khi gặp được cậu. Gọi là tình yêu sét đánh cũng được, nhưng mà thực sự cô ấy rất yêu cậu, tôi có thể bảo đảm điều này.

Bác Văn chưa bao giờ nghe Việt Bân nói nhiều như vậy, chứng tỏ sự quan tâm dành cho Thư Di không hề nhỏ. Thời gian gần nhau chưa lâu, nhưng Bác Văn có thể cảm nhận được thứ tình cảm yêu thương mà Việt Bân dành cho Thư Di, đó giống như là của một người anh lớn dành cho đứa em gái nhỏ của mình. Ngoài mặt thì luôn lạnh lùng, nhưng thực chất là lo lắng vô hạn.

_Tôi biết, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.

Việt Bân lúc này mới nhìn sang Bác Văn, ánh nhìn vô cùng tin tưởng

_Tôi cũng tin như vậy!

Thư Di ở trên lầu nhìn xuống, tự thấy bản thân vô cùng may mắn. Tuy cô là cô nhi nhưng vẫn luôn có những người yêu thương thật lòng, vì cô mà không rời đi. Ba Kiến Quốc cũng như ba mẹ ruột, Việt Bân thì giống một người anh trai, giờ cô lại có Bác Văn là chồng, lại được cả nhà anh thương yêu. Thư Di tự coi như đó chính là phúc mấy kiếp dồn lại của mình rồi.

****

Trở lại biệt thự Rosemary

Hạo Thiên ngồi trong thư phòng, nhìn khói thuốc bay lởn vởn, mà lòng đầy tâm tư. Những lời nói lúc chiều của Thư Di cứ vang vang trong đầu.

"Chính mẹ anh và Phạm Vĩ Thành đã hại chết ba mẹ tôi!"

Hạo Thiên bực bội dụi mạnh điếu thuốc cháy dang dở, mở điện thoại gọi cho thư kí Dương

_Tăng Bình, tìm cho tôi thông tin một người. Điều tra xem bây giờ ông ta làm gì, ở đâu rồi báo lại cho tôi.

_Lý tổng muốn tìm ai ạ?

_Tôi sẽ gửi hình ảnh và tên ông ta cho cậu. Nhớ, phải tìm được càng nhanh càng tốt!

Đúng lúc này, Gia Hân e dè mở cửa bước vào. Hạo Thiên liền cúp máy, nét mặt cũng giãn ra

_Em chưa ngủ sao?

Gia Hân lại gần bên làm ra vẻ nũng nịu

_Không có anh, em không ngủ được.

Hạo Thiên cười âu yếm, đứng dậy khoác eo vợ

_Đi nào, anh đưa em về phòng!

Gia Hân vốn tính hay lo, cô sợ những lời lúc chiều của Bác Văn sẽ khiến Hạo Thiên nghi ngờ, nên mới sang tìm anh để thăm dò. Giờ xem thái độ anh vẫn bình thường, chắc là không sao.

_Hạo Thiên, anh đang có chuyện khó nghĩ sao?

_Chỉ là việc công ty thôi em yêu.

Hạo Thiên ôm lấy Gia Hân, vùi mặt vào khe rãnh mê người, bàn tay sờ soạng khắp nơi trên cơ thể mềm mại.

_Ưm, Thiên!

Tiếng rên rỉ của Gia Hân lúc này không còn đủ sức làm Hạo Thiên bừng bừng ham muốn. Anh lười biếng để cô ngồi lên trên, tự thân vận động. Gia Hân không hề nhận ra sự khác lạ của chồng, cô sớm đã bị dục vọng nhấn chìm, cứ theo bản năng mà thỏa mãn. Hạo Thiên nhìn vợ trần truồng cưỡi trên người mình, không ngừng lên xuống. Hai bầu ngực căng tròn nây nẩy theo nhịp, đôi mắt mơ màng và miệng liên tục rên rỉ vì khoái lạc. Tự dưng hình ảnh Thư Di lại hiện ra trong tâm trí, tim Hạo Thiên bắt đầu tăng nhịp đập, anh rên nhẹ rồi phóng thích tất cả mầm sống vào bên trong.

****

Tập đoàn Mercy, phòng chủ tịch

Tuệ Mẫn mở nhẹ cửa, đi vào hết sức nhẹ nhàng, cố để không gây ra tiếng động. Cô đặt tách cà phê sữa lên bàn, mọi hành động cứ khẽ khàng, rón rén như một con mèo đang ăn vụng

_Sếp, cà phê của anh!

Hàn Phong rời mắt khỏi laptop, cầm lấy cái tách đưa lên môi

_Lịch chiều nay có gì không?

_Dạ, 3h sếp có cuộc họp với đại diện tập đoàn Carrefour của Pháp.

Hàn Phong nhìn đồng hồ, vẫn còn khá thời gian. Tuệ Mẫn cúi đầu, tính lui ra

_Tôi xin phép!

_Đợi đã!

Hàn Phong đẩy tách cà phê sữa lên trước, sắc mặt vẫn một màu khó chịu

_Ngọt quá, đổi ly khác cho tôi!

Tuệ Mẫn có chút ngạc nhiên, chẳng phải cô vẫn pha theo tỉ lệ như thường ngày sao. Nghĩ là vậy nhưng cô vẫn nở nụ cười giả tạo cầm tách lên đi ra ngoài.

Lát sau quay vào, lần này, Tuệ Mẫn cố tình đứng đợi Lục tổng nếm thử, trong bụng thầm nghĩ chắc chắn là rất ổn

_Thế nào ạ?

_Nhạt quá, pha lại!

_...!!!

Tuệ Mẫn nắm chặt tay, lúc này chỉ ước có thể đấm vào mặt tên ác ma này cho hả dạ. Nhưng mà không được, nhịn, phải nhịn, nhất định phải nhịn. Tuệ Mẫn hít một hơi, lại cười vui vẻ cầm tách đi ra.

Mang một bụng ức chế trở về phòng, Tuệ Mẫn cẩn thận chốt cửa rồi đi tới bàn, mở ngăn kéo, lấy ra một con gấu teddy nhỏ mặc áo thun có in dòng chữ "Lục Hàn Phong", sau đó nắm chặt đập liên tục lên bàn để trút giận

_Đồ chết bầm Lục Hàn Phong, dám "đì" tôi, "đì" tôi hả?! Cho anh chết này, chết này!

Cô càng rủa xả, càng đập te tua con gấu bông, đến khi cảm thấy cánh tay không còn sức mới dừng lại. Đúng là vừa tức vừa mệt! Mắt liếc thấy hũ muối, trong đầu cô liền nghĩ ra trò táo tợn

_Kì này tôi cho anh chết sặc luôn!

Tuệ Mẫn mang tách cà phê vào phòng chủ tịch, tinh thần đã cảm thấy vui vẻ hơn

_Sếp, của anh đây ạ!

Hàn Phong nhìn cô thư kí, mặt vẫn không biểu đạt cảm xúc gì, cầm tách đưa lên môi. Tuệ Mẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, trong bụng thầm cầu nguyện

_"Uống đi, uống đi, làm ơn uống đi mà!"

Ngay khi cô tưởng sếp tổng chuẩn bị uống thì Hàn Phong chợt ngưng lại. Anh đặt tách xuống, nhàn nhạt

_Tự dưng tôi không muốn uống cà phê nữa, thay bằng trà đi.

"Cái quái gì vậy?!" Tuệ Mẫn chỉ muốn...chửi bậy! Tại sao anh ta không uống, hay là anh ta đã đoán được mình giở trò. Cái tên đại ác ma này, sao anh ta có thể xoay cô như chong chóng vậy chứ. Mới mấy tháng trước còn vui vẻ, tự nhiên bây giờ lại trở mặt, lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, còn liên tục kiếm chuyện với cô nữa. Không lẽ vì bị cô làm lơ nên anh ta để bụng tìm cách khó dễ?!

Hàn Phong nhìn sắc mặt khó coi của Tuệ Mẫn thì thầm cười trong bụng, để tôi xem em nhịn được bao lâu.

_Thư kí Tô!

_Dạ?!

Tuệ Mẫn giật mình trở lại thực tại. Hàn Phong nhìn tách cà phê sữa trên bàn

_Tôi muốn uống trà!

Tuệ Mẫn nắm chặt chân váy, cô nhìn thẳng vào mắt anh, hít một hơi, thẳng người dõng dạc nói rất hùng hồn

_Sếp, công việc của tôi còn đang chất núi đợi xử lý, tôi không có rảnh để chạy tới chạy lui mua vui cho anh đâu. Anh muốn uống trà, thì tự đi mà pha!

Tuệ Mẫn trong lòng run như cầy sấy, nhưng phải cố dằn lại, cô cầm lấy cái tách trên bàn, dài chân bước nhanh ra ngoài như chạy trốn quỷ dữ.

Hàn Phong nhìn theo, môi cong lên một đường vui vẻ. Ai bảo mấy tháng nay cô luôn né tránh anh, lại còn tự ý trốn đi nghỉ phép riêng, nên anh mới bày ra trò khó dễ này để chọc tức cô.

_Thư kí Tô, tôi đã nhắm trúng em rồi thì em đừng hòng thoát!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play