Khương Du giật mình thon thót, gương mặt lộ rõ sợ hãi

_Tôi...

_Tôi bảo chị cút ra ngoài!

Bác Văn lặp lại, ngoài mặt trông anh bây giờ vô cùng lạnh lùng u ám nhưng trong lòng thì đang rất giận dữ.

Người phụ nữ này dám cả gan tự tiện vào phòng anh, còn ngồi trên giường.

Khương Du lúc này nước mắt đã rưng rưng, gương mặt đỏ bừng vì thẹn, giọng nói cũng lạc đi, ra vẻ rất đau khổ

_Văn, tôi xin lỗi. Tôi không cố ý đâu. Tôi thành thật xin lỗi!

Bác Văn nhìn cô ta khóc lóc thì vô cùng khó chịu, anh lặp lại yêu cầu nhưng lời nói đã nhẹ nhàng hơn

_Chị ra ngoài đi. Tôi không muốn nhìn thấy chị.

_Văn, đừng tức giận với tôi được không?! Tôi chỉ là nhất thời không kiềm chế được tình cảm của mình nên mới như vậy.

Khương Du đứng dậy đi lại gần Bác Văn. Gương mặt mĩ miều đẫm lệ đẹp đến nao lòng, nhưng chỉ khiến anh thêm chán ghét.

_Đừng để tôi lặp lại.

_Văn, xin đừng đối xử với tôi như vậy. Tôi biết Văn hận tôi vì trước đây tôi đã rời đi đột ngột.

_....

Thấy Bác Văn im lặng, Khương Du càng tin rằng anh đã bị cô lay động. Vẻ mặt của cô càng trở nên đáng thương

_Lúc nghe Tố Cẩm nói Văn đã kết hôn, tôi thực sự rất đau lòng. Tôi nhận ra tình cảm dành cho Văn vẫn còn rất sâu đậm. Tôi chỉ là quá ích kỉ mà cứ hành động theo tình cảm bản thân. Tôi rất xin lỗi.

Những lời này nghe qua vô cùng thành khẩn, Khương Du lúc này bày ra một mặt đau lòng, uất ức dễ khiến người ta rung động xót thương. Trong một thoáng Bác Văn chưa kịp phản ứng thì Khương Du đã chủ động gục mặt vào lồng ngực của anh, khóc nấc, miệng luôn lẩm bẩm

_Văn, tôi xin lỗi...

****

Thư Di hụt hẫng đi ra từ phòng Tố Cẩm. Cô vừa nghĩ đến một khả năng khiến tim mình đau nhói. Nếu Khương Du và Bác Văn xảy ra quan hệ đó thì chị ta chính là người phụ nữ đầu tiên của anh rồi. Thư Di không biết mình có quá đa nghi hay không. Dù biết anh đã từng qua lại với nhiều phụ nữ nhưng mà chạm mặt thế này, cô vẫn cảm thấy thật sự rất buồn.

Thư Di mặt mày ủ dột đi về phòng. Cô không biết có nên hỏi thẳng Bác Văn hay không. Cô vừa tò mò vừa lo sợ câu trả lời của anh nếu sự thật đúng như những gì cô đã nghĩ.

_Cạch!

Cửa phòng mở ra, cảnh tượng đau lòng ập ngay vào mắt. Thư Di cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt, hít thở không thông. Bác Văn quay sang nhìn thấy mặt mày Thư Di đã tái mét

_Thư Di!

_Xin lỗi đã làm phiền!

Thư Di lập tức đóng cửa lại rồi đi như chạy xuống lầu. Tim cô đập nhanh thình thịch như muốn nổ tung, chân tay cứ run rẩy. Và đặc biệt cảm giác thất vọng, đau đớn hòa lẫn, đẩy nước mắt tuôn ra không tự chủ được.

_Chết tiệt!

Bác Văn đẩy mạnh Khương Du ra, muốn đuổi theo Thư Di nhưng sực nhớ ra mình chưa thay đồ. Anh nhìn Khương Du như muốn giết chết cô ta ngay lập tức

_Cút ngay cho tôi!

Khương Du lần này hoảng sợ thật sự, vội vàng chạy đi. Dù sao mục đích ban đầu của cô ta cũng đã làm được. Cứ từ từ mà xem tuồng hay thôi.

Thư Di chạy nhanh xuống lầu như sợ bị Bác Văn đuổi kịp

_Thư Di, em đi đâu vậy?

Cô phớt lờ luôn Tố Cẩm, thật ra là giờ phút này, cô không còn tâm trạng gì để mở miệng với ai. Cứ thế, chạy ra sân, ngồi vào xe rồi lái đi mất.

Tố Cẩm quay sang nhìn mẹ, tỏ vẻ khó hiểu. Trần Lộ Khiết thấy mắt Thư Di đỏ hoe, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, vừa muốn lên lầu kiểm tra thì Bác Văn đã chạy xuống

_Mẹ, chị cả, Thư Di đâu?

_Em dâu lái xe đi mất rồi!

Bác Văn không nói không rằng mà ngồi vào xe, đuổi theo.

_Hai đứa nó làm sao vậy!?

_Tố Cẩm, Khương Du đâu?

_Ơ, con đâu biết!

Trần Lộ Khiết liền hiểu ra. Không phải lúc nãy con bé đó nói lên lầu tìm Tố Cẩm sao. Bà vẫn tưởng cô ta đang nghỉ trong phòng con gái nên không hỏi tới. Khương Du đó và Bác Văn đã làm gì mà con dâu bà bức xúc đến như vậy. Tố Cẩm nghe mẹ hỏi hình như cũng ngờ ngợ ra điều gì. Lộ Khiết quay sang nhìn con gái

_Tố Cẩm, con lại gây ra họa nữa rồi biết không?

_Mẹ!!!. truyện đam mỹ

Bác Văn ngồi trong xe mà lòng như lửa đốt. Anh gọi cho Thư Di, lần thứ nhất thì cô bấm máy bận, lần sau thì cô đã tắt nguồn điện thoại.

_Thư Di!!!

Bác Văn muốn nổi điên. Lúc nãy anh đã thiếu dứt khoát mới để cho Khương Du đó có cơ hội tiếp cận. Không ngờ lại bị Thư Di bắt gặp đúng lúc. Rõ là tình ngay lý gian. Anh làm sao không biết tiểu yêu tinh nhà mình rất tinh ý. Nên từ lúc chạm mặt Khương Du, anh đã luôn dửng dưng, bày tỏ thái độ rõ ràng để cô ta biết giới hạn. Không ngờ là vẫn bị lọt bẫy.

Bác Văn lại gọi cho số khác

_A Kiến, cậu mau bật định vị GPS, tìm vị trí của chị dâu cậu rồi báo cho tôi ngay.

Trần Kiến nghe được lệnh liền mở máy tính, bắt đầu tìm. Chấm màu đỏ nhấp nháy liên tục trên màn hình, đang di chuyển với tốc độ rất nhanh về phía sông Hoàng Phố. Cậu ta liền gọi lại cho Bác Văn

_Tìm được chưa?

_Anh Văn, chị dâu đang đi về sông Hoàng Phố. Anh đến ngã tư phía trước thì vòng xe ngược lại.

_Tốt lắm. Chỉ đường cho tôi.

_Anh còn cách chị ấy 10km thôi.

Trần Kiến nhìn màn hình, tiếp tục hướng dẫn đường đi cho Bác Văn.

"Thư Di, em đừng hòng trốn khỏi anh!" Bác Văn nhấn mạnh chân ga, anh thật sự muốn gặp cô ngay lập tức.

Sau vụ cô đột ngột rời đi lần trước, Bác Văn đã âm thầm cho gắn thiết bị định vị vào điện thoại và xe của cô. Anh rất sợ cái cảm giác trống rỗng khi cô rời xa anh, anh không muốn lặp lại điều đó lần thứ hai. Nhưng có lẽ, anh nên suy nghĩ chuyện gắn định vị vào trong cơ thể vợ mình, cho chắc ăn.

Bác Văn cho xe vào bãi đỗ, anh đã nhìn thấy chiếc Porsche màu trắng của Thư Di, nhưng cô đã đi mất. Nhìn dòng người trên con đường anh vô cùng sốt ruột. Trần Kiến vẫn tiếp tục chỉ đường cho Bác Văn, cậu ta nhìn thấy chấm đỏ đã dừng lại

_Anh Văn, đi về hướng chín giờ, nhìn bên trái.

Bác Văn làm theo hướng dẫn, vừa đi vừa quan sát tìm kiếm.Cuối cùng cũng nhìn thấy hình dáng quen thuộc, tâm tình liền nhẹ nhõm như trút được gánh nặng ngàn cân. Thư Di hiện ra trước mắt anh, đang đứng dựa vào lan can bờ tường, nhìn ra dòng sông. Gió thốc lên mát rượi, như muốn thổi bay hết những muộn phiền trong lòng cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play