Hôm nay đích thân cục trưởng Tạ Hoài Viễn của Sở cảnh sát điều tra Thượng Hải đến nhà gặp riêng Lục Kiến Quốc và Hàn Phong.
_Anh Lục, tôi rất lấy làm tiếc. Nhưng cái tên Mã Dục Chân đó cứ như bốc hơi vậy, một chút dấu vết cũng không còn.
_Ý của anh là không tìm được người?
_Đúng vậy. Chúng tôi đã truy xuất CCTV gần hiện trường vụ tai nạn, và theo dõi nhận diện bằng AI, phát hiện hắn lên xe đi về hướng tỉnh Chiết Giang. Nhưng khi truy đến phòng trọ hắn ở thì mất dấu. Có người nhìn thấy hắn đã lên một chiếc xe. Đáng tiếc ở khu vực đó quá hẻo lánh, không có CCTV nên đành chịu.
Lục Kiến Quốc liền hiểu ra, ông vẫn là chậm hơn một bước. Cái tên Mã Dục Chân đó có lẽ đã không còn sống trên đời này nữa, thi thể chắc cũng bị phi tang mất tích rồi. Hàn Phong bây giờ mới lên tiếng
_Vậy còn tài khoản ngân hàng và giám sát điện thoại thì sao chú Tạ?
_Tài khoản ngân hàng không có giao dịch bất thường, kiểm tra tổng đài cũng vậy, không có số lạ gọi tới hoặc đi. Có vẻ họ đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
_Còn người thân của Mã Dục Chân?
_Hắn vốn là cô nhi, đã từng có vợ con, nhưng đã li dị cách đây 5 năm. Bình thường là tên cục súc, nên bạn bè cũng ít, chẳng khai thác được thông tin gì giá trị.
Cuộc điều tra rơi vào ngõ cụt không nằm ngoài dự đoán nên Kiến Quốc và Hàn Phong cũng chẳng bất ngờ. Đợi cho Tạ Hoài Viễn về rồi, Kiến Quốc mới hỏi Hàn Phong
_Con vẫn cho người giám sát cha con Phạm Vĩ Thành chứ?
_Mấy hôm nay ông ta hoàn toàn không có hành động gì bất thường.
_Hắn thừa biết chúng ta sẽ nghi ngờ nên chẳng có gì lạ.
_Ba, con nhất định khiến ông ta trả giá cho chuyện này.
_Cứ làm theo ý con.
Lục Kiến Quốc cũng không muốn bỏ qua, vậy chi bằng để Hàn Phong ra tay dạy cho Phạm Vĩ Thành một bài học đích đáng, để hắn biết rõ giới hạn của mình.
****
Mấy hôm nay Phạm Vĩ Thành không thấy động tĩnh gì bên nhà họ Lục, trong lòng ông ta cũng hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần phía cảnh sát không tìm được Mã Dục Chân thì ông ta vẫn an toàn.
Gia Hân đến công ty tìm ba mình. Cô vẫn muốn biết về tình hình của Bác Văn. Từ sau hôm tai nạn, Hạo Thiên đã bắt đầu nghi ngờ Gia Hân có liên quan, nên cô cũng không dám hỏi anh nữa
_Ba!
Vĩ Thành đang chăm chú xem máy tính, cũng không buồn nhìn lên
_Con đến đây làm gì?
Gia Hân tùy tiện ngồi xuống ghế đối diện ông, cố ý chồm sát nói nhỏ
_Ba, hình như anh Hạo Thiên nghi ngờ con có liên quan đến vụ tai nạn.
_Cái gì?
Quả nhiên, Vĩ Thành giật mình ngay, ông ta không hề nghĩ đến khả năng này
_Con lại gây ra họa gì nữa hả?
_Con có làm gì đâu, sao ba cứ nghĩ xấu cho con.
_Vậy tại sao Hạo Thiên lại nghi ngờ con?
_Con cũng không biết, anh ấy cũng không khẳng định, nhưng hình như anh ấy đã biết gì đó.
Vĩ Thành trong bụng như đánh lô tô. Hạo Thiên là con cáo già, mà con gái ông lại quá đơn giản, bị hắn dắt mũi cũng là dễ hiểu
_Rồi con nói thế nào?
_Con tất nhiên không nói gì rồi. Cả tuần con ở yên một chỗ theo ý ba còn gì.
_Ừ, vậy là tốt.
Nếu Hạo Thiên biết mà không nói, coi như vẫn còn nể tình. Dù gì, hắn cũng không thể bán đứng nhà vợ được. Xem ra để Gia Hân kết hôn với Hạo Thiên là lựa chọn rất đúng đắn.
_Con tốt nhất là đừng có mà gây chuyện vớ vẩn ngoài đường nữa. Lo mà o bế Hạo Thiên rồi sinh con cho nó đi.
_Ba à, sao ba cứ nói hoài chuyện đó vậy. À mà ba, ba có biết tình hình hai người đó thế nào không?
_Con còn dám hỏi tới nữa hả. Chẳng phải nhờ phước của con mới gây ra rắc rối như vậy sao?
_Ba lại mắng con!
_Ba nói gì sai sao? Con đến đây không hề hỏi thăm ba mẹ lấy một câu. Gia Hân, con tỉnh táo lại đi, Bác Văn và Hạ Thư Di đó giờ đã là vợ chồng, con cũng đã cưới Hạo Thiên. Đừng đi gây chuyện nữa được không?
Gia Hân mặt đầy ấm ức, tỏ ý không cam lòng. Vĩ Thành thật hết cách, có lẽ ông đã quá dung túng cho con từ nhỏ, nên giờ mới ra nông nỗi này.
Bất ngờ cửa phòng mở ra, Đoàn Tân hớt hải chạy vào nói nhỏ vào tai Phạm Vĩ Thành. Mặt ông ta lập tức trắng bệch
_Ở đâu?
_Đang ở dưới sảnh thưa ngài.
_Mau...mau đi xuống đó
_Ba, có chuyện gì vậy?
Gia Hân sốt ruột nhìn biểu hiện của hai người họ, ba cô đang run, thậm chí còn...bước không nổi. Giờ phút này Vĩ Thành chẳng còn nghe vô được lời nào nữa, ông muốn lên cơn đau tim rồi. Đoàn Tân đi bên cạnh, dìu ông từng bước ra cửa.
_Ông Phạm Vĩ Thành!
Cửa lại mở ra, cả đoàn người bất ngờ ập vào. Họ mặc sắc phục của cơ quan thuế vụ. Người đi đầu tiên bước lên giơ ra tờ công văn cho Vĩ Thành xem rõ
_Ông Phạm Vĩ Thành, chúng tôi được sự ủy quyền của tổng cục thuế quốc gia, nghi ngờ tập đoàn Hân Thành Phát của ông trốn thuế ở Trung Quốc. Đây là giấy triệu tập của cơ quan thuế Thượng Hải, xin mời ông đi theo chúng tôi.
Vĩ Thành là người kinh doanh từng trải, đối với những chuyện này, thừa hiểu không thể né tránh. Ông quay sang nói với Đoàn Tân
_Thông báo cho luật sư Vương và tổng giám đốc Thôi, nói ông ta dàn xếp, đừng để các cổ đông gây loạn.
_Tôi biết rồi thưa chủ tịch.
Vĩ Thành lại quay sang Gia Hân, lúc này vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì
_Ba, ba ơi...
_Con phải mạnh mẽ lên. Về nhà thông báo cho Hạo Thiên và ba chồng con. Ba sẽ không sao đâu.
Nói xong, ông bước tới chỗ những người kia. Họ kè ông ở giữa, dẫn đi. Đoàn Tân cũng vội vàng đi theo ra ngoài. Gia Hân ở lại, hoảng sợ không đứng nổi, ngồi phịch xuống ghế, mò mẫm lấy điện thoại ra gọi đi.
Từ lúc người của cơ quan thuế bước vào, cả trụ sở công ty đã nháo nhào trên dưới. Thông tin phát tán nhanh đến mức lúc Phạm Vĩ Thành bị dẫn đi, mọi người đều bỏ việc túa ra tò mò đứng bu kín lối đi.
Ở Trung Quốc, trốn thuế là tội danh rất nặng. Nếu bị khởi tố, chắc chắn cả tập đoàn sẽ phá sản, những người chịu trách nhiệm liên quan cũng sẽ phải chịu án tù.
Lúc ra đến cửa, lại bị đám đông phóng viên vây quanh, ai cũng cố chen vào để tiếp cận gần nhất có thể. Quang cảnh vô cùng hỗn loạn
_Chủ tịch Phạm, có phải tập đoàn Hân Thành Phát của ông lách luật, trốn thuế ở Trung Quốc không?
_Chủ tịch Phạm, có tin cho biết là ông đã bán bớt cổ phần của mình đúng không?
_Chủ tịch Phạm, chủ tịch Lý Hạo Thiên, con rể của ông đã biết chuyện này chưa?
_Chủ tịch Phạm, xin ông phát biểu ý kiến.
_...
Đám phóng viên cứ như hổ đói vồ mồi, bủa vây công kích tới tấp. Phải khó khăn lắm, vệ sĩ mới đưa được đoàn người ra xe. Phạm Vĩ Thành trước khi vào trong, còn đứng lại nói vài lời
_Các vị, Phạm Vĩ Thành tôi một đời minh bạch. Tuyệt đối không có gian lận trốn thuế. Đây chắc chắn chỉ là hiểu lầm. Đợi luật sư của tôi đến làm việc, mọi chuyện sẽ sáng tỏ ngay.
Nói xong liền ngồi vào xe. Đám phóng viên vẫn bu đen như kiến, nhao nhao chạy theo. Ba chiếc xe liền bật đèn và còi ưu tiên, chầm chậm rời đi.
Ở bãi đỗ bên kia đường, Hàn Phong ngồi trong xe quan sát diễn biến từ nãy giờ. Sắp có kịch hay để xem rồi. Phạm Vĩ Thành, ông dám động đến người nhà tôi, tôi lập tức cho ông xuống hố.
_Lý Hạo Thiên, tôi xem lần này, cậu sẽ giải quyết thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT