Phạm Vĩ Thành thịnh nộ đập bàn ầm ầm, ông bây giờ tưởng như có thể hét ra lửa
_Bà xem, bà nuông chiều nó quá thể nên bây giờ mới ra hậu quả như vậy đó!
_Ông lo mà nghĩ cách thuyết phục Hạo Thiên đi, ở đó la lối như vậy thì được ích gì.
Vợ ông -Dương Tử Lan- cũng muốn khóc nãy giờ. Xưa nay chưa bao giờ ông quát tháo bà như vậy. Giờ thì hay rồi, con dại cái mang, chuyện lần này bà cũng không thể bao che nổi cho con gái mình.
Vĩ Thành ngồi phịch xuống ghế, ôm đầu mệt mỏi. Đêm qua ông vẫn còn thấy Hạo Thiên đưa Gia Hân về nhà rất bình thường, không ngờ sáng nay lại cho người đến thông báo rằng bên Lý gia muốn hủy hôn ước. Tin vừa nghe qua như sét đánh ngang tai, ông bà còn chưa hiểu chuyện gì thì họ đưa ra xấp hình làm bằng chứng, con gái ông qua lại với tam thiếu gia họ Lục. Gặng hỏi mãi, Gia Hân cũng chịu thừa nhận. Trong lúc nóng giận không kiềm chế, ông đã đánh con gái một bạt tai
_Ngu xuẩn!
_Ông ơi, tôi xin ông mà, chuyện đâu còn có đó.
Dương Tử Lan lao vào can ngăn chồng, rồi chạy tới ôm Gia Hân, mếu máo. Gia Hân khóc lóc quỳ xuống cầu xin ba mình, cô ta có nằm mơ cũng không ngờ Hạo Thiên lại dám hủy hôn
_Ba ơi, con cầu xin ba, ba nói với anh Thiên, đừng hủy hôn, nếu không thì mặt mũi nhà chúng ta biết bỏ đi đâu.
_Con còn biết nói câu đó nữa sao?
Phạm Vĩ Thành càng nghe càng điên tiết, ông chộp lấy cái bình gốm quý gần đó đập mạnh xuống nền nhà, miểng sành văng khắp nơi, trúng cả vào người vợ con khiến họ sợ hãi run bần bật.
****
Mũi dại, lái chịu đò. Cuối cùng thì Phạm tổng vẫn là người phải đi giải quyết hậu quả do con gái mình gây ra.
Phòng chờ, tập đoàn Horizon, Lý thị.
Phạm Vĩ Thành đã ngồi ở đây gần nửa tiếng. Nét mặt của ông càng lúc càng khó coi. Dù gì ông cũng là chủ tịch của tập đoàn Hân Thành Phát, lại còn sắp trở thành ba vợ của Lý Hạo Thiên, vậy mà hắn để ông phải chờ đợi lâu như vậy. Vĩ Thành ngầm hiểu là Hạo Thiên đang cố tình khó dễ, nhưng vì đại sự, ông đành phải nín nhịn.
Một lúc sau, Hạo Thiên từ bên ngoài đi vào. Phong thái vẫn lạnh lùng, anh ngồi xuống đối diện, giọng nói nhàn nhạt
_Phạm tổng, đã để ngài chờ lâu.
Vĩ Thành nghe cách xưng hô liền hiểu ra ý tứ của Hạo Thiên. Xem ra hắn thật sự muốn hủy hôn với Gia Hân rồi. Đành muối mặt giả bộ tươi cười để lấy lòng
_Hạo Thiên, con đừng nói vậy. Hôm nay ta đến đây để xin con tha thứ, bỏ qua cho Gia Hân...
Ông vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Hạo Thiên. Hắn vẫn một mặt như thế, nhưng không hề có ý ngắt lời ông
_Con bé còn trẻ người non dạ nên mới bị Bác Văn dụ dỗ. Con hãy rộng lượng cho nó lần này. Dù sao hai đứa cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ mà đúng không?
Hạo Thiên nghe những lời này, đều cảm thấy khinh thường
_Phạm tổng, ngài rốt cuộc là muốn nói gì đây?
"Thằng ranh con chết tiệt!" Vĩ Thành rủa thầm trong bụng nhưng vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn
_Hạo Thiên, con rút lại chuyện hủy hôn được không?
_Đổi lại thì tôi được gì?
Phạm Vĩ Thành sững sờ, ông không thể ngờ Hạo Thiên lật mặt nhanh như vậy. Nói bỏ là bỏ, bây giờ còn đòi đưa ra điều kiện với ông
_Hạo Thiên, chúng ta đều là người một nhà, con có cần tuyệt tình như vậy không?
_Phạm tổng, tánh tôi xưa nay chỉ làm việc có lợi cho mình, không bao giờ làm không công cho ai điều gì.
_Vậy con muốn thế nào mới không hủy hôn?
Ánh mắt Hạo Thiên lóe lên tia nham hiểm
_Tôi muốn 10% cổ phần của ngài ở Hân Thành Phát.
_Hạo Thiên, cậu...!
Lúc này Vỹ Thành không thể giữ nổi bình tĩnh nữa rồi. Ông như ngồi trên đống lửa. Hạo Thiên đúng là gian manh, dù rằng con gái ông có lỗi trước, nhưng không thể vì vậy mà hắn ngang ngược như vậy. 10% cổ phần là con số không hề nhỏ, Hạo Thiên sẽ nghiễm nhiên trở thành cổ đông của công ty. Chẳng lẽ hắn muốn nhúng tay vào chuyện của tập đoàn nhà ông sao?
Hạo Thiên thấy mặt ông biến sắc, lại tiếp tục khiêu khích
_Nếu Phạm tổng cảm thấy khó quá thì đừng gượng ép bản thân. Nội trong hôm nay tôi sẽ phát thông báo chính thức chuyện hủy hôn với con gái của ngài. Nhưng mà...tôi không chắc sau đó sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đâu.
Vỹ Thành đã nhìn ra tâm địa của Hạo Thiên, hắn đang gây áp lực cho ông, muốn dùng chuyện của Gia Hân để đạt mục đích riêng. Cổ phần hiện tại của ông ở Phạm thị là cao nhất, 35%, người giữ vị trí thứ hai là 20%. Nếu bây giờ chuyển cho hắn 10% thì vị trí chủ tịch của ông có nguy cơ không còn vững chắc.
Nhưng nếu công bố hủy hôn thì danh tiếng mà ông gầy dựng bao năm nay sẽ mất hết, mặt mũi nào gặp ai nữa. Hơn nữa, thế lực ngầm của Lý gia là rất lớn, ai biết được họ sẽ gây khó dễ gì tiếp theo cho gia đình ông và công ty.
Lại còn chuyện hôn ước, dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng nếu để Lý Hâm Bằng biết được chuyện xấu xa đó chắc chắn sẽ đồ sát cả nhà ông mất. Bằng mọi giá, nhất định phải để Hạo Thiên trở thành con rể của Phạm gia.
Nghĩ tới nghĩ lui, đường nào cũng thiệt. Vĩ Thành thầm kêu trời. Con ơi là con! Đúng là sai một li, đi một dặm mà.
Thôi thì tạm thời cứ nhượng bộ hắn trước đã, sau này thành con rể ông rồi, sẽ từ từ dụ hắn sau vậy.
_Được rồi, Hạo Thiên. Ta đồng ý với yêu cầu của con.
_Tốt lắm!
Hạo Thiên vui ra mặt, hắn nhấc máy gọi đi. Lập tức có người đi vào
_Phạm tổng, đây là luật sư Phùng. Ông ấy sẽ lo hoàn tất thủ tục chuyển nhượng.
Người đàn ông kia cúi chào Vĩ Thành, sau đó mở cặp lấy ra mớ giấy để trước mặt ông
_Xin chào Phạm tổng, đây là các giấy tờ và hồ sơ liên quan, mời ngài đọc kĩ và kí vào đây.
Vĩ Thành khóc không thành tiếng, Hạo Thiên đã chuẩn bị tất cả, ông cứ như vậy mà bước vào bẫy của hắn. Giờ thì không thể quay đầu nữa rồi. Hạo Thiên nhìn gương mặt méo xệch của người đối diện mà trong lòng vô cùng hả hê. Dám chọc giận hắn thì chỉ có thê thảm mà thôi.
Vĩ Thành đọc qua tất cả rồi đặt bút kí vào. Luật sư Phùng cẩn thận xem lại rồi gật gù
_Chủ tịch, tất cả đã hợp lệ!
_Được rồi, ngày mai, đám cưới vẫn sẽ diễn ra như kế hoạch. Ba vợ, xin chúc mừng!
Hạo Thiên đưa tay ra cười vui vẻ, Vĩ Thành miễn cưỡng bắt tay hắn mà trong lòng như bị đá đè.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT