Hơn mười đệ tử Cái Bang ngồi thành vòng tròn ăn cơm. Một đệ tử kêu là Lạn Nhãn A Thất hỏi: “Trưởng lão, bọn chúng coi trọng Thiên Phong Lệnh như vậy, lệnh bài này có gì quan trọng?”
Minh Nhãn Thần Cái móc khối lệnh bài bằng bạc trong ngực áo ra, vuốt ve văn tự khắc trêи mặt, đưa cho A Thất, để các đệ tử cùng xem, đoạn hỏi: “Các ngươi xem trêи mặt khắc gì?” Đám khất cái đều mù chữ, một khất cái trung niên là Miêu Nhĩ Đóa có đọc qua một ít sách vở, đón lấy xem xét rồi nói: “Bên trêи có khắc dòng chữ Người giữ lệnh được Thiên Phong bảo vệ. Xin hỏi trưởng lão như vậy có ý nghĩa gì?”
Minh Nhãn Thần Cái đáp: “Lệnh bài vốn là một truyền thuyết trêи giang hồ, ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Phong Lệnh.” Quần cái tỏ ra cực kỳ hiếu kỳ, đồng thanh hỏi dồn, Minh Nhãn Thần Cái ngẩng đầu, chầm chậm kể lại: “Theo truyền thuyết, Thiên Phong Lệnh do vị võ lâm dị nhân hồi hơn tám chục năm trước Thiên Ngoại Nhất Trận Phong Thiên Phong Lão Nhân tạo ra. Vị tiền bối này khinh công cao tuyệt, đi đến nhanh như gió, giống hệt thần long thấy đầu không thấy đuôi, hồi đó được giang hồ công nhận là khinh công thiên hạ đệ nhất, không chỉ tiền vô cổ nhân, mà kiêm luôn hậu vô lai giả. Lúc Thiên Phong Lão Nhân còn trẻ từng được người khác cứu giúp, để báo đáp ân tình mới chế tác hai khối Thiên Phong Lệnh tặng cho ân nhân làm tín vật. Người trong giang hồ thấy lệnh bài đều hiểu người giữ được ông bảo hộ nên không dám gia hại. Thiên Phong Lão Nhân dặn rằng sau khi mình trăm tuổi, môn nhân phải hết lòng che chở cho người giữ lệnh. Tám chữ khắc trêи lệnh bài biểu hiện môn nhân Thiên Phong sẽ luôn cực lực chu toàn cho người giữ lệnh.”
Quần cái nghe kể đều lấy làm kỳ lạ, Tiểu Lại tử hỏi: “Lệnh bài này đã cũ thế, đại khái đã mất hiệu lực rồi cũng nên? Hiện tại trưởng lão giữ lệnh sao không thấy môn nhân Thiên Phong ra tay bảo vệ chúng ta?”
Minh Nhãn Thần Cái cười nói: “Môn nhân Thiên Phong cái gì, tự nhiên chỉ là lời đồn mà thôi. Bao nhiêu năm qua rồi, trêи đời này làm gì còn cái gọi là Thiên Phong truyền nhân? Ta đoán Tu La hội muốn tranh đoạt lệnh bài này vì nguyên nhân khác. Có người nói, Thiên Phong Lão Nhân thu thập được rất nhiều thư phổ võ học trân quý, chắc người Tu La hội muốn từ lệnh bài mà tìm được tàng thư đó.” Ngừng lại một chút rồi nói: “Tu La hội đã biết hành tung của chúng ta, tối nay chắc khó lòng đến được tiểu trấn, cứ nghỉ lại tại đây, sớm mai mới lên đường.”
Quần cái vâng lời, lần lượt ngồi xuống nền miếu, nhắm mắt nằm xuống nghỉ. Minh Nhãn Thần Cái thụ thương không nhẹ ở sườn, không thể đi tiếp, tự vận khí dưỡng thần.
Lăng Hạo Thiên ngồi ngoài cửa miếu, nghe thấy quần cái trò chuyện, nhưng không nghe rõ toàn bộ. Trong lòng y chỉ nhớ đến Bảo An, biết bao nhiêu ngày sớm tối bên nhau, càng nhớ càng thấy chua xót, muốn tìm một nơi không người khóc to lên. Nhưng thủy chung y vẫn ngồi bó gối ở cửa miếu.
Trời tối sầm, y mới quay lại hàng hiên, tựa vào tường nghỉ ngơi, bên tai vang vang tiếng hô hấp của quần cái trong miếu, lòng lại dậy sóng. Giữa yên lặng, y lưu ý được tiếng hô hấp của một người rất rõ, hình như là của Minh Nhãn Thần Cái, xem ra thương thế tác quái, không thể ngủ được. Y đứng dậy, bước vào trong miếu, đến bên Thần Cái thấp giọng nói: “Tiểu bối có linh dược, để tiểu bối băng cho tiền bối.”
Y định ra ngoài, chợt Minh Nhãn Thần Cái gọi: “Tiểu Tam huynh đệ, xin dừng bước.”
Lăng Hạo Thiên ồ lên một tiếng, lại ngồi xuống cạnh Thần Cái. Ông nói: “May có huynh đệ ở đây, lão phu mới không cố kỵ gì lúc đối địch.”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Cũng may có các vị ở đây, tối nay vãn bối mới không bị đói.”
Minh Nhãn Thần Cái mỉm cười, hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng trông ngoài trời sáng dần. Một lúc sau, Lăng Hạo Thiên lên tiếng: “Vãn bối phải ra ngoài.” Rồi đứng dậy cất bước.
Y quay về hàng hiên, lại ngồi bó gối, không dám nghĩ tiếp tới những chuyện liên quan đến Bảo An, nghĩ lung tung một hồi lại nghĩ đến Vô Tự thiên thư, từng câu từng chữ lại vẳng lại trong óc, rõ ràng như nước chảy. Có những việc từ lúc nhỏ mà đến tận khi mái đầu tuyết điểm vẫn không quên, Vô Tự thiên thư là như thế, mấy năm nay y không đả động tới mà vẫn nhớ rất rành rành rọt rọt từng câu. Y theo phụ thân học y thuật mấy năm, biết được Tứ Bạch, Thiên Đỉnh là tên các huyệt đạo, những gì lúc nhỏ không hiểu giờ đã làu thông. Y đang lúc nhàn rỗi, nhớ lại thiên thư từ đầu đến cuối, vô tình ngưng thần theo phương pháp trong đó, tức thì tâm tư sáng suốt, nội tức vận hành tự nhiên trong huyệt đạo tại thể nội, không hề bị ngăn trở. Vận khí hơn một thần thời, chỉ thấy toàn thân thư thái không thể tả, như đang trêи mây, ích lợi vô cùng, bèn tiếp tục vận công. Lúc y mở mắt, trời đã sáng tỏ, ba thời thần trôi qua lúc nào không hay, tuy không ngủ một đêm nhưng tinh thần thể lực sung túc hơn nhiều.
Y đứng dậy vận động gân cốt, ra rửa mặt tại cái ang nước sau miếu, quay lại nhìn thấy Minh Nhãn Thần Cái đang đứng trong sân, từ xa ngoảnh mặt lại phía mình bèn lên tiếng: “Tiền bối dậy sớm quá.”
Minh Nhãn Thần Cái gật đầu nói: “Tiểu huynh đệ cũng dậy sớm quá, đêm qua ngủ ngon không?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Vãn bối luyện công, hình như không ngủ được chút nào.”
Minh Nhãn Thần Cái cười mủm mỉm: “Lão cái còn tưởng tiểu huynh đệ không ngủ được, nguyên lai là luyện công.”
Lăng Hạo Thiên lại hỏi: “Vết thương của tiền bối thế nào?”
Minh Nhãn Thần Cái đáp: “Khá hơn nhiều rồi. Thuốc linh thật, đúng là thế gian khó gặp.”
Lăng Hạo Thiên mỉm cười, không nói gì.
Quần cái ăn sáng xong lại tiếp tục đi về hướng Tây. Lăng Hạo Thiên đi cùng. Minh Nhãn Thần Cái hình như đã biết y sẽ đi cùng nên không có ý kiến gì. Bấy giờ bang quy của Cái Bang khá dễ dãi, không ít đệ tử trong bang không đi hành khất, thậm chí còn khá giàu có, Minh Nhãn Thần Cái là trưởng lão, địa vị rất cao, đến đâu cũng có bang chúng tiếp đón, cả đoàn tuy ăn uống đơn giản nhưng không bị đói bao giờ. Suốt dọc đường, Lăng Hạo Thiên cùng bang chúng ăn thịt chó, uống rượu nồng nhưng cả ngày không hé miệng nói một câu, quần cái tuy thấy y cổ quái nhưng đều coi y là người của mình nên hết sức chiếu cố.
Đi được ba, bốn ngày, người Tu La hội vẫn không thấy xuất hiện, Lăng Hạo Thiên đi theo quần cái, mỗi lần nhớ đến Bảo An lại một phen khổ não thương tâm, chỉ đành cố quên đi, dồn tâm trí tập luyện nội công trong Vô Vô phổ, trằn trọc thế nào cũng khó nhắm mắt nổi. Nên biết Vô Vô thần công chính là một pho nội công cực kỳ cao thâm, người sáng tạo ra là một vị cao nhân võ lâm kiêm thông đạo pháp thiền lý, lúc về già mới đốn ngộ (khái niệm xuất phát từ kinh Lăng Già, chỉ việc đột nhiên gạt hết vẩn đục trong tâm trí mà hiểu ra một việc nào đó – N/D) ra đạo lý huyền diệu bồi dưỡng nội tức từ hư vô, mới viết lại Vô Vô thư truyền lại cho hậu thế. Ông ta không có đệ tử, cuốn sách được để trong một ngôi miếu, sau đó rơi vào tay Trịnh Hàn Khanh, phụ thân của Bảo An.
Lúc sáng tạo ra Vô Vô thư, nội lực vị cao nhân đó đã cực kỳ thâm hậu, tấm lòng rộng mở khoáng đạt, nội tâm đạt đến cảnh giới hoàn toàn không còn vương vấn. Vì thế người được kỳ thư muốn luyện thành, ngoài nhờ cơ duyên đọc được chữ ghi trong sách còn cần hai điều kiện tiên quyết: một, nội lực thâm hậu, hai là tâm đạt đến vô vi. Lăng Hạo Thiên từ nhỏ đã theo phụ thân luyện nội công, căn cơ cực kỳ vững chắc, từ mười lăm tuổi ngày tiến ngàn dặm, có thể so với Lăng Tiêu thời tráng niên, coi như phù hợp điều kiện thứ nhất, lại thêm y không có lòng tu tập thần công này, chẳng qua mấy ngày nay tương tư sầu khổ, mới vô tình tập luyện, nhớ đến thì luyện, không nhớ lại thôi, chiếu theo những gì trong sách ghi mà tập, nhớ đến đoạn nào thì tập đoạn ấy, quả là vô tâm tùy ý cực độ. Ngần ấy điều kiện xảo hợp lại, Lăng Hạo Thiên bất giác tập thành môn nội công cao diệu nhất trong thiên hạ.
--- Xem tiếp hồi 85 ----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT