Lại nói đến Lăng Hạo Thiên hôm đó nghe Trịnh Bảo An nói đại ca cầu hôn cô thì cực kỳ kinh ngạc, không hiểu sao lòng rúng động, tâm tình trào dâng như sóng cuộn, đầu óc xáo trộn thành một cục. Y không dám nghĩ nhiều, chỉ muốn rời càng xa chỗ đó càng tốt mới không đến nỗi phát cuồng, tai nghe mấy lời mẫu thân dặn dò đừng đi lâu nên thuận miệng vâng dạ rồi đi thật nhanh xuống núi.

Y một mình lang thang suốt mấy ngày, rời khỏi Sơn Đông đến một tòa thành lớn ở Hà Nam, lên tửu lâu gọi rượu rồi tự rót tự uống, chỉ thấy rượu vào càng sầu hơn, bất giác buồn cho bản thân, thầm nghĩ: “Ta sao thế này, không chúc mừng đại ca mà lại xuống núi trốn tránh?” Lúc ở hậu sơn đầu óc y khuấy loạn lên, giờ uống rượu nồng vào mới hiểu rõ rằng đó là do tật đố kỵ. Y nhiều năm luyện võ, chơi đùa với Bảo An, sớm tối có nhau, luôn coi cô là người bạn đáng tin nhất, thật ra không hiểu rằng mình đã thương cô sâu sắc.

Y nghĩ thông rồi, càng thấy trong lòng phiền muộn thống khổ, nghĩ thầm: “Ta sao lại hẹp hòi thế này? Đại ca là anh hùng trong thiên hạ, Bảo An gả cho đại ca là đúng rồi, mình phải mừng cho họ mới đúng chứ. Lẽ nào Bảo An lại thích một kẻ ưa gây loạn, vô trách nhiệm như Tiểu Tam nhi? Mi có gì so được với đại ca đây?” Càng nghĩ càng thấy khó chịu, không nén được bèn gục xuống bàn khóc như mưa như gió.

Chợt nghe có tiếng cười: “Cậu nhóc, lão bà bỏ đi với người khác ư mà khóc đến nỗi thế này?”

Y gạt lệ ngẩng đầu lên, thấy một lão ăn mày áo quần lam lũ, hai mắt mờ đục hiển nhiên bị mù, tay phải cầm quải trượng, tay trái cầm một cái bát mẻ đang đứng cạnh bàn. Y đang lúc thương tâm, mắt thấy lão cái cũng trong tình trạng bi thảm, không khỏi nảy lòng đồng bệnh tương liên bèn mời: “Lão tiên sinh, xin hãy ngồi xuống, tại hạ mời tiên sinh uống rượu, nhấm nháp chút gì.”

Hạt cái không khách khí, ngồi ngay xuống ghế. Lăng Hạo Thiên mời: “Lão tiên sinh muốn dùng gì cứ gọi thoải mái, tại hạ mời.” Đoạn gọi điếm tiểu nhị tới, hạt cái không nể nang gì, gọi luôn: “Cho một âu cơm, lợn sữa quay nguyên con, năm con vịt quay, tám bát canh miến gân trâu, cả năm cái bong bóng nướng kỹ. À, thêm hai đĩa thập cẩm. Làm nhiều nhiều một chút. Mau mang lên nhé.”

Điếm tiểu nhị chỉ nghe mà thè lưỡi. Lăng Hạo Thiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn tiểu nhị: “Sao, sợ ta không có tiền trả à?” Rút một đĩnh vàng từ trong ngực áo ra quăng lên mặt bàn. Điếm tiểu nhị trông thấy liền nói: “Không dám, không dám, tiểu nhân sẽ sai nhà bếp làm ngay.”

Một lúc sau, cơm và đồ nhắm lục tục mang lên, hạt cái cơ hồ đói đã lâu, cầm đũa và cơm ăn thịt như rồng cuốn. Bản thân Lăng Hạo Thiên sức ăn cũng khá, liên tục gọi tiểu nhị mang thêm cơm, thoáng sau hai người đã giải quyết gọn ghẽ cả bàn đồ ăn. Hạt cái cho hết số cơm thừa vào trong cái bao bố lớn, khua trượng bước ra ngoài cửa, chia cho các khất cái khác ăn. Ông ta quay về chỗ ngồi, vỗ vỗ bụng, cười bảo: “Tiểu huynh đệ, đa tạ cậu đã khẳng khái mời cơm, dạ dày lão đầu tử ta ít khi được đẫy thế này.”

Lăng Hạo Thiên đáp: “Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân, tương phùng hà tất tằng tương thức (Cùng một lứa bên trời lận đận, Gặp nhau đây lọ chẳng quen nhau – Lời dịch thơ của Tản Đà). Lão tiên sinh, tại hạ mời ông một chén.” Đoạn rót một chén đầy, hai người cùng đối ẩm.

Hạt cái uống liền hai chén rồi lắc đầu: “Tiểu huynh đệ đang lúc thanh niên, không phải lo cái ăn cái mặc, vốn lòng phải mở rộng mênh ʍôиɠ, lúc nào cũng vui vẻ mới đúng, sao lại một mình khóc lóc ở đây thế hả?”

Lăng Hạo Thiên ha hả cười rộ: “Lão tiền bối dạy đúng lắm. Tiểu tử chính vì lòng không đủ thoáng đãng, không nghĩ thông mọi việc nên mới khóc khóc lóc lóc như thế.”

Hạt cái nói: “Từ cổ đến nay người trẻ tuổi thường khổ vì tình. Nếu là chuyện đó thì phải trông vào thiên mệnh, duyên phận mà thôi, không thể miễn cưỡng được. Nghĩ lắm cũng vô ích, nhanh chóng gạt bỏ được mới là phải đạo.”

Lăng Hạo Thiên vâng dạ: “Tiền bối nói thật đúng.” Nhưng bảo y rũ bỏ mối tình si với Bảo An, quên đi nỗi đau người thương trong lòng trở thành chị dâu, há lại dễ sao?

Hạt cái không khuyên can thêm nữa, lại uống thêm mấy chén, chùi mép đứng dậy nói: “Cậu nhóc, đa tạ nhé. Đến lúc tạm biệt rồi.” Đoạn vòng tay bước ra khỏi cửa.

Lăng Hạo Thiên thấy ông ta rời khỏi cửa liền có hơn chục khất cái quanh đó trêи mình đều mang côn bổng, thần tình nghiêm túc đi theo, tựa hồ muốn đi đánh nhau với ai đó. Y nhủ thầm: “Hạt cái này tuyệt không phải người thường, phần nhiều là người trong Cái Bang.” Y đang lúc buồn bã vô liêu, thấy người trong Cái Bang hình như có chuyện bèn quẳng hai nén bạc xuống bàn rồi bám theo sau.

Đám khất cái đi về hướng đông rất nhanh, rời khỏi thành mà vẫn tiếp tục tiến bước giữa vùng hoang dã, giống như đang hành quân. Lăng Hạo Thiên bám theo từ xa, đám khất cái hình như biết y đi theo nhưng không buồn để ý. Đi liền hơn hai thời thần, ngày sắp cạn, đám khất cái mới dừng lại ở một vùng hoang vắng. Y thấy cả đám ngồi xuống theo thứ tự rồi đều bất động, nhìn qua có vẻ tán loạn nhưng lại hàm ẩn thế trận, như thể đang đợi địch nhân.

Y cũng ngồi xuống, đột ngột nghe hạt cái gọi: “Tiểu bằng hữu sau lưng, xin mời đến đây.”

Lăng Hạo Thiên bước tới, hạt cái hỏi: “Tiểu bằng hữu là ai?”

Y đáp: “Tại hạ tên là Tiểu Tam nhi.”

Hạt cái lại hỏi: “Tiểu bằng hữu đến đây làm gì?”

Y đáp: “Tại hạ không có việc gì làm, đi rong xem náo nhiệt.”

Hạt cái hắc một tiếng rồi mời: “Tiểu bằng hữu ngồi xuống đi.”

Lăng Hạo Thiên bèn ngồi xuống bên cạnh ông ta. Hạt cái rút một hồ lô trong ngực áo ra, kề lên môi làm một ngụm rồi đưa cho y. Y sớm biết trong hồ lô là rượu nên hơi mỉm cười, tiếp lấy uống một ngụm, chợt thấy đầu óc tối sầm, ngã ngửa ra sau, gục xuống ngủ luôn.

Ngày đã tàn, trời tối đen như mực, một mảnh trăng cong lơ lửng nơi chân trời, đám khất cái vẫn đợi, phe đối đầu thủy chung vẫn chưa xuất hiện. Đến sát giờ Tuất chợt nghe tiếng vó ngựa, một nhóm sáu người cưỡi ngựa tiến tới, dưới ánh trăng chỉ thấy cả sáu người đều bận đồ đen, khăn che mặt rủ xuống, gầy béo cao thấp đủ cả. Sáu người dừng lại, người đi đầu lạnh lẽo cất tiếng: “Các vị bằng hữu đã có gan định ra ước hội này, Tu La hội chúng ta y ước đến đây. Khất cái bằng hữu hiện thân đi.”

Hạt cái đứng dậy, lớn tiếng: “Minh Nhãn Thần Cái của Cái Bang đợi ở đây đã lâu rồi.”

Hắc y nhân đứng đầu nhảy xuống ngựa, y thân hình cao lớn, bước chân vững vàng, chầm chầm lại gần, lúc đến trước mặt Minh Nhãn Thần Cái đột nhiên bạt kiếm quét vào bụi cỏ cạnh đó, choang một tiếng vang lên, khất cái náu mình trong cỏ vung côn chặn lại, hơn chục khất cái chớp mắt đồng thòi đứng dậy, miệng ngâm: “Khiếu hóa đi xin cơm thừa canh cặn trêи đường, đánh gãy chân chó dữ.” Cước bộ di động, vây chặt hắc y nhân vào giữa.

Hắc y nhân cười lạnh: “Cái Bang Đả cẩu trận, chỉ biết cậy nhiều thắng ít, không biết xấu hổ mà!”

Minh Nhãn Thần Cái thản nhiên đáp: “Tu La hội các ngươi lạm sát người vô tội, chả lẽ lại biết xấu hổ ư? Món nợ máu mười tám nhân mạng nhà họ Vương phải dùng máu để trả.”

Hắc y nhân ngạo nghễ: “Ngươi đánh bại ta đã rồi hẵng lớn lối. Giờ có sáu vị sứ giả của Tu La hội cùng xuất mã, ngươi không làm gì được đâu.”

Minh Nhãn Thần Cái ngoẹo đầu nghe ngóng, chợt thở than: “Mấy năm nay, các môn phái suy tàn, bao nhiêu nhân vật võ lâm thuộc danh môn chính phái đều đầu nhập bang hội. Lão phu không lầm thì các hạ là người trong Tuyết Phong môn.”

Hắc y nhân biến sắc, tịnh không đáp lời, chỉ liên tục hậm hừ.

Minh Nhãn Thần Cái chậm rãi nói tiếp: “Năm xưa phụ tử Tư Mã Trường Thắng và Tư Mã Lượng hi sinh ở Nam Xương, Tuyết Phong môn từ đó vô chủ. Nhị đệ tử Bạch Huấn, tam đệ tử Khúc Tường, ngũ đệ tử Mạnh Thành tàn sát lẫn nhau, tranh đoạt chức chưởng môn, sau cùng Bạch Huấn nhờ thủ đoạn ác độc hơn cả mà giết được Khúc Tường và Mạnh Thành, trở thành chưởng môn. Nhưng đệ tử Tuyết Phong môn không phục, rất nhiều người bỏ ra ngoài, các hạ chắc là một trong số đó.”

Người đó cười lên hăng hắc: “Từ lâu đã nghe danh Minh Nhãn Thần Cái là bậc lão làng, chỉ dựa vào đôi tai mà đoán được xuất thân của tại hạ. Không sai, tại hạ Cổ Chí, từng là lục đệ tử của Tuyết Phong môn Tư Mã gia.”

Minh Nhãn Thần Cái than: “Đáng tiếc cho một đệ tử danh môn lại đi đầu nhập vào hắc bang, học được một thân võ công lại đi làm những chuyện đáng khinh, đáng hận.”

Cổ Chí nhướng mày quát: “Tu La hội bọn ta cao thủ nhiều như mây, không cho phép ngươi mở mồm khinh khi.” Trường kiếm liền rời vỏ, ngân quang lấp lánh chém vào Minh Nhãn Thần Cái. Thần Cái vung quải trượng lên đỡ, tiếng va choang choảng chứng tỏ quải trượng cũng được làm bằng thép ròng. Lúc đó trời tối đen, Minh Nhãn Thần Cái dựa vào tai thay cho mắt, nghe tiếng gió đoán vật nên chiếm ưu thế. Cổ Chí sử dụng Tuyết Phong kiếm pháp, kiếm quang sáng lóe giữa màn đêm, vốn có tác dụng làm nhiễu tâm thần đối thủ nhưng Minh Nhãn Thần Cái mù hai mắt nên hoàn toàn không có tác dụng gì. Cây thiết trượng trong tay Minh Nhãn Thần Cái linh động phi thường, dần dần chặn đứng mọi ngóc ngách của cây trường kiếm. Sau mấy chục chiêu, quải trượng xuất ra cực nhanh điểm vào huyệt Đản Trung trêи ngực Cổ Chí, họ Cổ hô to lên rồi ngã ngửa ra sau, một trượng này khá nặng, y không chết cũng trọng thương.

Năm người kia không ngờ y lại thất thủ thụ thương nhanh thế, đồng thời phi thân đến, vây công Minh Nhãn Thần Cái. Mười đệ tử Cái Bang kết thanh Đả cẩu trận hô vang rồi cầm thiết côn xông lên. Minh Nhãn Thần Cái tiếp đón chiêu số của hai hắc y nhân sử đao, sử kiếm xông đến đầu tiên, quát lớn: “Hai vị là ai? Mau báo danh!” Hai người vẫn im lặng đấu tiếp. Ba hắc y nhân còn lại bị hơn chục khất cái hợp thành Đả cẩu trận vây chặt, tuần tự vung vũ khí, võ công của ai cũng không kém nên song phương giằng co ngang ngửa.

--- Xem tiếp hồi 82 ----

livan mạn phép chú thích thêm:

琵琶行 (白 居 易)

Tỳ bà hành (Bạch Cư Dị 772-864)

....

同是天涯淪落人

相逢何必曾相識

...

Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân

Tương phùng hà tất tằng tương thức

...

Cùng một lứa bên trời lận đận,

Gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau.

(Phan Huy Vịnh dịch)

Xem nguyên văn cùng bản dịch ở đây:

http:///forum/showpost.php?p=41729&postcount=1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play