Triệu Quan về Hàng Châu được một tháng, Lý Tứ Tiêu thiết yến cảm ơn, đưa thϊế͙p͙ mời gã đến dự. Gã chối từ không được, đành phải đến dự. Ở Giáp Vũ Đàn, trừ Lý Tứ Tiêu và con gái, đồ đệ cùng một số thủ hạ trọng yếu còn có hơn mười huynh đệ Tân Vũ Đàn do Quách Thiển Xuyên dẫn đầu. Những người này từng được gã cùng kề vai đối địch nên gặp lại hết sức cảm kϊƈɦ, bóp chặt vai gã, mười phần thân thiết. Gã cũng rất thích hán tử chính trực sảng kɧօáϊ như họ Quách, cùng mời uống rượu cười nói, cực kỳ hòa hợp vui vẻ.

Tiệc tùng xong, Lý Tứ Tiêu mời gã vào trong nội sảnh nói chuyện: “Giang tiểu huynh đệ, lão phu luôn coi cậu là hảo bằng hữu, hôm nay có chuyện đại sự muốn nhờ cậu, hy vọng cậu không từ chối.”

Triệu Quan đáp: “Tại hạ tuổi trẻ, kiến thức nông cạn, cái gì cũng không biết, không hiểu Tứ gia muốn nhờ chuyện gì? Chỉ e tại hạ không đảm đương nổi.”

Lý Tứ Tiêu nói: “Lúc ở Nam Xương, Giang tiểu huynh đệ ra tay chế phục Chương Vạn Khánh, chấn nhϊế͙p͙ tất cả, thanh danh đã truyền khắp bản bang. Hiện giờ hai vị hương chủ Tân Vũ Đàn đều đã chết, nhân tài không còn, lão phu muốn tiến cử Giang tiểu huynh đệ đảm nhiệm chức vị đàn chủ.”

Triệu Quan ngây người, gã biết đàn chủ mười đàn của Thanh Bang địa vị trong giang hồ rất cao, Lý Tứ Tiêu là đàn chủ đệ nhất đàn, Giáp Vũ Đàn, không chỉ huynh đệ trong bang mà người trong giang hồ đều cực kỳ tôn trọng. Nhưng gã không phải là người trong bang, làm Thanh Bang đàn chủ thế nào được?

Lý Tứ Tiêu lại nói: “Giang tiểu huynh đệ, cậu là nhân tài khó kiếm trong lớp trẻ, chuyện này cậu mà đồng ý, lão phu sẽ nhờ bang chủ giúp. Huynh đệ Tân Vũ Đàn thập phần kính trọng cậu, đồng loạt thỉnh cầu lão phu, mong lão phu đề nghị cậu làm đàn chủ, hy vọng cậu không từ chối.”

Triệu Quan lắc đầu: “Nhưng tại hạ không phải là người Thanh Bang.”

Lý Tứ Tiêu nói: “Cậu mà đồng ý, lão phu tức khắc giới thiệu cậu nhập bang.”

Triệu Quan trầm ngâm không đáp.

Lý Tứ Tiêu lại nói: “Giang tiểu huynh đệ, lão phu cùng tiểu nữ và các huynh đệ luôn tin tưởng, đánh giá cao cậu, nếu cậu gia nhập bản bang thì từ nay về sau như người một nhà, chúng ta cùng vui vẻ.” Rồi nhìn gã với vẻ rất chân thành.

Triệu Quan thấy ông nhắc đến Lý Họa My, tự biết lần mình xuất thủ ở Nam Xương, phần lớn vì cảm kϊƈɦ trước nghĩa khí của huynh đệ Tân Vũ Đàn, còn lại vì nghe Lý Họa My và Trương Lỗi tranh cãi, cô coi trọng mình nên không muốn làm cô thất vọng. Lại nghĩ: “Tứ gia không biết lai lịch của mình mà còn coi trọng như vậy, đúng là khí độ rộng rãi của bậc giang hồ tiền bối.” Nên đáp: “Vãn bối thừa ʍôиɠ Tứ gia hậu ái, cảm kϊƈɦ bất tận nhưng vãn bối còn có chuyện nhà, chuyện Tứ gia mời nhập bang, mong Tứ gia cho vãn bối vài ngày suy nghĩ.”

Lý Tứ Tiêu đáp: “Không thành vấn đề. Giang tiểu huynh đệ phải đi hỏi sư trưởng sao?”

Triệu Quan lắc đầu, gã chưa từng thổ lộ với Lý Tứ Tiêu về bản thân và Bách Hoa môn, trầm ngâm một lát đoạn nói: “Tứ gia, vãn bối có một đề nghị hơi quá đáng, mong Tứ gia rộng lòng ưng thuận.”

Lý Tứ Tiêu bảo: “Huynh đệ cứ nói.”

Triệu Quan trình bày: “Vãn bối xuất thân bí ẩn, mình mang huyết hải thâm cừu, có nhiều chuyện không thể cho người khác biết. Vãn bối coi Tứ gia là hảo bằng hữu, một lòng chân thành, nếu không phải vì bất đắc dĩ sẽ tuyệt không giấu diếm gì. Nếu tại hạ gia nhập Thanh Bang, mong Tứ gia và huynh đệ trong bang không hỏi đến lai lịch cùng chuyện riêng của tại hạ, thủ hạ của tại hạ cũng không chịu chỉ lệnh của Thanh Bang.”

Lý Tứ Tiêu hơi nhíu mày, chăm chú nhìn gã một hồi rồi đáp: “Được! Lão phu tin cậu là một hảo hán tử. Chuyện của cậu và thủ hạ, chỉ cần không nguy hại đến bản bang, lão phu tuyệt không hỏi đến.”

Triệu Quan thấy ông đáp ứng rất nhanh, cười nói: “Có câu này của Tứ gia, tại hạ yên tâm rồi.”

Lý Tứ Tiêu cũng cười, đưa tay ra, hai người nắm chặt tay, cười vang.

Bách Hoa môn lúc đó dưới sự chèo chống của năm trưởng lão đã ổn định lại nhưng cừu gia vẫn chưa để lộ dấu vết gì. Triệu Quan ở Hàng Châu mỗi lúc nhàn rỗi lại vào thanh lâu chơi hoặc đến Lý gia gặp Lý Họa My. Không ngờ Lý Tứ Tiêu coi trọng gã như vậy, tiến cử gã làm Thanh Bang đàn chủ, đúng là vượt xa ý liệu. Thanh Bang được coi là thiên hạ đệ nhất bang, thế lực trải rộng khắp đại giang nam bắc, Triệu Quan vốn là Bách Hoa môn chủ, cũng không tha thiết lắm chức vị đàn chủ nhưng gã thích tình cảm trọng nghĩa thủ tín của huynh đệ trong bang phái, nhập bang rồi lại được thân cận Lý Họa My nhiều hơn, không phải việc tốt sao? Xưa nay gã quyết định việc gì đều đặt an toàn của Bách Hoa môn lên hàng đầu. Thân phận Bách Hoa môn chủ của gã vẫn cực kỳ bí ẩn nhưng nếu muốn tiếp tục giữ bí mật này thì làm Thanh Bang đàn chủ là vỏ bọc quá tuyệt. Ai lại ngờ một người có chức vị đến thế ở Thanh Bang, lại thân phận rõ ràng thì liên quan gì đến Bách Hoa môn bí ẩn quỷ dị kia.

Gã về đến Giang gia trang, triệu tập năm vị trưởng lão Tử Khương, Thanh Trúc, Bạch Lan Nhi, Tiểu Cúc và Tiêu Mai Khôi, thuật lại chuyện Lý Tứ Tiêu mời mình gia nhập Thanh Bang, hỏi ý kiến mọi người. Bạch Lan Nhi cực lực tán thành: “Thế lực của Thanh Bang to lớn, môn chủ có thể làm một chức vị trong đó tất có tác dụng che chở lớn lao với bản môn.”

Thanh Trúc hỏi: “Môn chủ gia nhập Thanh Bang thì làm thế nào kiêm cả sự vụ bản môn nữa?”

Triệu Quan đáp: “Tân Vũ Đàn đặt tại Nam Xương, cách đây không xa. Trong một tháng bản tọa sẽ ở Lan Châu mười ngày, mọi chuyện trong môn phái do chư vị trưởng lão xử lý, những việc lớn đợi bản tọa về Hàng Châu hãy quyết định.”

Tử Khương lại hỏi: “Môn chủ mà làm đàn chủ Thanh Bang thì môn nhân Bách Hoa môn phải thần phục Thanh Bang ư?”

Triệu Quan đáp: “Không, Bách Hoa môn chúng ta vẫn độc lập, không chịu sự chỉ huy của Thanh Bang. Ở Thanh Bang bản tọa đã có huynh đệ thủ hạ, nếu không phải việc cần kíp, quyết không để việc trong Thanh Bang phiền đến người Bách Hoa môn. Chuyện này bản tọa đã bàn qua với Lý Tứ gia, ông ta đồng ý không truy cứu những chuyện liên quan.”

Các trưởng lão lại thương thảo một lúc, đều thấy chuyện Triệu Quan gia nhập Thanh Bang tuy nguy hiểm, có nguy cơ tiết lộ thân phận, nhưng nếu biết vận dụng sẽ có nhiều ích lợi cho Bách Hoa môn, nên đều tán đồng.

Triệu Quan thấy mọi người không lấn cấn gì, hôm sau mới đến gặp Lý Tứ Tiêu nói: “Tứ gia có lòng mời vãn bối nhập bang, vãn bối cung kính bất như tùng mệnh.”

Lý Tứ Tiêu cục kỳ hoan hỷ, vuốt râu cười, luôn mồm khen: “Được lắm, được lắm.”

Một sáng sớm mấy tháng sau, Lý Tứ Tiêu chính thức khai đàn giới thiệu Triệu Quan nhập bang. Nghi thức nhập bang của Thanh Bang cực kỳ lằng nhằng, trước đó nửa tháng, một người dẫn tiến đưa gã đến gặp bản mệnh sư, cả người dẫn tiến lẫn bản mệnh sư của gã đều do Lý Tứ Tiêu giới thiệu, là nguyên lão tư cách đầy mình trong bang. Sau đó lại đi gặp sư phụ, sư mẫu, xin tám chữ sinh thần, đó gọi là “Nhận môn.” Lý Tứ Tiêu cực kỳ tôn trọng gã, không để gã phải bái sư, trực tiếp thay gã “Khai thiện môn” – giới thiệu gã làm đệ tử Thanh Bang, gọi là “Tiến môn hạm.”

Ngày Khai thiện môn, Giáp Vũ Đàn náo nhiệt cực độ, năm sáu trăm đệ tử Thanh Bang đều đến xem lễ. Trong đàn bày bài vị “thiên, địa, quân, thân, sư” ở chính giữa, bên trêи treo tranh Đạt Ma lão tổ cùng những người sáng lập Thanh Bang – Tam lão Tứ thiếu; hai bên treo hai câu đối cực lớn đề “chính đại quang minh” và “nghĩa khí thiên thu.” Theo chỉ dẫn của một hương chủ, Triệu Quan trước là đốt hương, khấn khứa bài vị chính giữa, rồi đốt nến, đọc bài khấn lần nữa đoạn hành đại lễ ba quỳ chín lạy, khấn gia pháp từ, thề độc. Sau rốt uống một ngụm nước trong, gọi là “Tịnh khẩu.”

Nghi thức kết thúc, Lý Tứ Tiêu phát cho gã một bản “hải để”, vật chứng minh tư cách bang chúng của Thanh Bang. Đó là một quyển sách nhỏ màu đỏ, trêи bìa thϊế͙p͙ bốn chữ vàng “nghĩa khí thiên thu”, trang đầu vẽ một đồ án thuyền vận lương, trêи thuyền cắm một lá tiểu kỳ có tiêu chí tam giác màu vàng, bên cạnh có trang sức hình ngà voi cũng màu vàng. Trang thứ hai là vẽ sư gia, trang ba là họa tượng của Triệu Quan và pháp danh trong Thanh Bang. Gã được coi là đệ tử đời thứ sáu trong bang, theo thứ tự Thanh, Tĩnh, Đạo, Đức, Văn, Thành, Phật, Pháp mà đặt tên, trở thành Giang Thành Kiệt.

Gã đã được mẫu thân giới thiệu vào Bách Hoa môn, cũng trải qua một số nghi thức, nhưng không thể so với nghi thức phức tạp của Thanh Bang. Gã cầm lấy “hải để”, lật vài trang, cảm thấy rất thú vị, nhủ thầm: “Cái tên Triệu Quan của mình đã khá rắc rối rồi. Không biết Triệu Quan có phải tên thật của mình không, lại thêm Thượng Thiên Hủy, Giang Hạ cùng Giang Thành Kiệt, ngay cả mình có khi cũng không hiểu rốt cuộc mình tên là gì.”

Sau khi nhập môn, Lý Tứ Tiêu giao cho con gái hướng dẫn gã những quy củ trong bang. Lý Họa My bèn thuật cho gã nghe về nguyên nhân lập bang, sự tích của những người sáng lập Tam lão Tứ thiếu, lại bảo: “Người trong Thanh Bang dựa vào một bản "hải để" có thể đi khắp Đại giang nam bắc, đến đâu cũng được chiếu cố, bảo vệ. Lúc huynh đi đường gặp phải thổ phỉ cường đạo trong hắc đạo, chỉ cần nói:

"Tây Bắc kiền thiên nhất khối vân,

Nhất đóa liên khai mãn bồn,

Thượng đả quân, hạ đả thần,

Bất đả an thanh nhất gia nhân."

Hoặc:

"Lão đại bất tất trảo ngã tấn,

Tam lão Tứ thiếu thỉnh sảnh chân,

Kim ngân tài bảo ngã một hữu,

Kɧօáϊ đao bất sát nhất gia nhân."

Cường đạo sẽ bỏ qua tính mạng cho huynh, có khi còn tặng thêm tiền bạc.”

Triệu Quan gật đầu, trong lòng nghĩ: “So về uy phong trong hắc đạo, Thanh Bang còn kém xa Bách Hoa môn của mình, mình chỉ cần đọc tên Thượng Thiên Hủy ra thì người trong hắc đạo còn sợ đến té đái, nói gì đến tặng tiền tài, kể cả hai tay cũng sẵn sàng chặt tặng luôn.”

Gã nhân cơ hội ở riêng với Lý Họa My, không nén được chọc cười cô. Lý Họa My vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nói: “Giang đại ca, huynh gia nhập bổn bang, muội rất vui mừng. Chúng ta giờ là huynh đệ trong bang, phải tôn trọng lẫn nhau, không thể vượt qua lễ phép được.”

Triệu Quan đáp ngay ngắn: “Tại hạ gia nhập Thanh Bang vì cô nương, từ nay về sau tất còn tôn trọng hơn.”

Lý Họa My ửng hồng khuôn mặt, ngoái đầu đi rồi nói: “Huynh không nghiêm chỉnh gì cả.” Nhưng trong lòng lại ngấm ngầm hát lên.

Triệu Quan gia nhập Thanh Bang được một tháng, do Lý Tứ Tiêu cực lực tiến cử cộng thêm huynh đệ Tân Vũ Đàn ủng hộ nên trở thành đàn chủ. Những huynh đệ Tân Vũ Đàn đã thấy qua thủ đoạn của gã nên cực kỳ khâm phục, những người chưa chứng kiến thấy gã chỉ là một thanh niên đẹp mã chưa tròn hai chục tuổi thì ngấm ngầm bất phục.

Gã đã trải qua giai đoạn lúc mới lên làm Bách Hoa môn chủ, lòng người bất phục, biết rằng muốn thu phục những hán tử nhiệt huyết này phải dựa vào bốn chữ “tín nghĩa vũ dũng”, làm những chuyện oanh oanh liệt liệt cho mọi người mới xong, nên không hề vội vàng, nhận chức xong luôn khiêm cung học hỏi, không tự tiện đưa ra chủ trương, thường cùng trò chuyện uống rượu với huynh đệ trong bang, thông thuộc tình cảnh từng người, lại học tập việc vận chuyển lương bằng thuyền. Gã vốn thông minh, theo huynh đệ mấy chuyến thì sành sỏi hết lộ tuyến vận lương, đường nào dễ đi qua, cách thông quan dễ dàng, so với những tay lão làng trong bang cũng không hề kém cạnh.

Bang chúng Tân Vũ Đàn thấy gã không vênh vang mà khiêm hư hiếu học, lại thêm tửu lượng kinh nhân, dần dần coi là huynh đệ thân thiết, ủng hộ thật lòng. Lý Tứ Tiêu thấy gã chỉ mất có mấy tháng mà chinh phục được huynh đệ trong đàn thì thập phần mãn ý, cho rằng mình không nhìn lầm người, gã trai trẻ này quả thực cao minh hơn xa đồ đệ và thủ hạ của mình.

--- Xem tiếp hồi 66 ----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play