Triệu Quan thϊế͙p͙ đi một lúc ở góc phố, đến khi giật mình tỉnh dậy trời đã tang tảng sáng. Nó kéo sụp vành mũ xuống, bước đến chỗ người bán quà rong mua một cái bánh bao nóng, vừa ăn vừa đi ra ngoài cửa thành, trong lòng thầm nghĩ: “Mẹ có hai vị sư tỷ, Bách Hoa Môn chủ Bạch sư bá quy ẩn đã lâu, ta cũng không biết cách nào đến Nhạn Đãng Sơn, thôi thì đi Đồng Bách Sơn tìm Tiêu sư bá vậy.” Nhận định phương hướng xong, nó bèn nhắm hướng tây bắc cất bước. Đang lúc tâm thần hoảng hốt, Triệu Quan cũng chẳng nghĩ tới chuyện đi bộ như vậy thì bao giờ cho tới Đồng Bách Sơn. Quá phẫn hận và thương tâm, nó có cảm giác như đang trôi bồng bềnh trong không trung, chẳng còn một chút ý niệm nào về thực tại.

Đi được chừng mười dặm, Triệu Quan gặp một kỵ sĩ từ phía đối diện tiến lại. Đã đi qua được một quãng, bỗng người đó quay đầu ngựa, phóng đến trước mặt nó, ghìm cương đứng lại.

Triệu Quan ngẩng đầu lên, thấy kỵ sỹ là một đại hán râu ria xồm xoàm, diện mạo hết sức uy vũ, chừng ngoài bốn mươi tuổi, chắc chắn là chưa hề gặp qua. Triệu Quan bực bội gắt: “Đồ râu xồm, ngươi chận đường cha đây làm gì?”

Đại hán râu ria nghiêng đầu nhìn nó, bảo: “Ăn nói thô lỗ quá đi, mi là con hoang của ả điếm nào vậy?”

Triệu Quan nổi khùng, hốt một mớ cát đá trêи đường, ném vào y, chửi rủa: “Cha ngươi đây chính là đồ con hoang đấy, cút mẹ ngươi đi!”

Gã đại hán râu rậm né qua một bên, tránh được mớ cát đá, rồi lập tức nhảy xuống ngựa, vung tay chụp cứng cổ tay Triệu Quan, nói: “Tiểu tử, ta có việc cần hỏi, mi liệu mà ngoan ngoãn trả lời!

Triệu Quan ráng sức vùng vẫy, nhưng không thoát được, gào lên: “Không trả lời thì đã sao nào? Ta dính dáng gì đến cái việc rắm chó của ngươi!”

Đại hán râu ria nói: “Đương nhiên là có dính dáng. Nếu ngươi là con hoang, nói không chừng lại chính là con ta.”

Triệu Quan cười lớn, nói: “Ngươi muốn cha đây gọi người bằng cha hả, đừng có hòng!”

Đại hán râu ria chẳng ngờ lại có vẻ nghiêm túc, nói: “Ngươi tự xưng là cha, nếu kêu ta bằng cha, thì làm sao vừa là cha ta, vừa là con ta được? Ta dù chẳng tốt lành gì thì cũng là cha ngươi, ngươi không muốn cũng phải gọi. Tiểu tử, ngươi là người Tô Châu phải không? Ngươi có từng nghe nói đến Lưu Thất Nương ở Tình Phong Quán chưa?”

Triệu Quan hừ khẽ một tiếng, nhìn chằm chằm vào đại hán râu ria ấy, trong lòng thầm nghĩ: “Gã này mới sáng sớm đã từ xa cưỡi ngựa tới, có lẽ thực sự chưa biết vụ huyết án đêm qua. Không rõ y là địch nhân hay bằng hữu?” Bèn hỏi: “Người là ai?”

Đại hán râu ria nói: “Ta tên Thành Đạt, ngoại hiệu trêи giang hồ là Lãng Tử.”

Triệu Quan giật mình. Nó từng nghe mẫu thân cùng các cô nương trong Tình Phong Quán đề cập đến một nhân vật mang ngoại hiệu Lãng Tử, ai nấy đều nói rằng đó mới là một vị đại anh hùng, một hảo hán chân chính. Lưu Thất Nương lúc sinh thời thường hay nhắc đến câu chuyện hào hùng năm xưa Lãng Tử qua Tô Châu, ghé Tình Phong Quán uống một hơi hết mười vò rượu mạnh, rồi ra cửa giết sạch trăm tên thổ phỉ, sau đó quay vào chung gối với bảy vị cô nương, ai nấy đều khâm phục. Triệu Quan nghĩ thầm: “Lãng Tử Thành Đạt, người này vốn là bằng hữu của mẫu thân. Liền nói: “Cha đây đúng là người Tô Châu đấy. Ngươi hỏi mẹ ta làm gì?”

Thành Đạt ngẩn người ra, buột miệng hỏi: “Ngươi thực sự là con của Lưu Thất Nương sao? Ngươi tên là gì?

Triệu Quan đáp: “Ta là Triệu Quan.” Thành Đạt vui mừng, thốt: “Đúng rồi!” Rồi lại lập tức chau mày, hỏi: “Ngươi họ Triệu à?” Triệu Quan nói: “Phải rồi. Thì sao?” Thành Đạt nói: “Việc này kỳ quái thật. Ngươi không theo họ Cơ của mẹ ngươi à?

Triệu Quan nghe thấy y gọi đúng họ thật của mẹ mình, lấy làm lạ lùng, hỏi: “Ngươi quen mẹ ta lâu rồi sao?” Thành Đạt nói: “Rườm lời, nếu không sao ta lại đến đây tìm con chứ? Mẹ ngươi có bảo cho ngươi biết cha ngươi là ai không?” Triệu Quan lắc đầu đáp: “Mẹ ta chưa từng cho biết cha ta là ai, chỉ gọi ta là Triệu Quan thôi.”

Thành Đạt ngoẹo đầu suy nghĩ, rồi nói: “Thật là lạ lùng. Mười mấy năm về trước, mẹ ngươi cho người nhắn với ta, rằng nàng đã vì ta mà sanh hạ một đứa con trai. Ta đến nay vẫn chưa dám đến nhìn nhận, cũng không ngờ lại trì hoãn lâu như vậy. Rốt cuộc thì ngươi có phải là con trai của ta không?” Triệu Quan cười khẩy: “Ngươi không biết, ta làm sao mà biết chứ?”

Thành Đạt mắng luôn một tràng: “Mẹ ngươi ấy, thật là đa đoan quỷ kế! Nói không chừng, tất cả nam nhân trong thiên hạ đều nghĩ ngươi chính là con họ, như vậy ta cũng chẳng cần quá bận tâm làm gì.” Nói đến đây, y buông cánh tay Triệu Quan ra, xoay người bỏ đi.

Triệu Quan nhìn ra y võ công rất cao, tâm cơ máy động, liền gọi với: “Này, ngươi đã quen biết mẹ ta, vậy có thể vì bà mà báo thù không?”

Thành Đạt ngẩn người ra, quay đầu hỏi: “Báo thù? Nàng bị làm sao?” Triệu Quan nghiến răng nói: “Mới đêm qua, bà đã bị người hại chết.” Thành Đạt đứng sững tại chỗ, ứa lệ, lẩm bẩm: “Hỏa Hạc, nàng đối với ta ân tình thâm trọng, thế mà ta đến phút cuối cũng không gặp lại được nàng!” Rồi hỏi: “Là ai đã giết nàng?”

Triệu Quan bi phẫn khôn cùng, lắc đầu nói: “Cừu gia rất ư lợi hại, không để lại chút manh mối nào. Ta không biết ai đã ra tay.” Thành Đạt than: “Mẹ ngươi xưa nay hành hiệp trượng nghĩa, làm những việc mà người khác không dám làm, không ngờ lại gặp tai họa này! Hài tử, ngươi định báo thù cho mẹ ngươi như thế nào?”

Triệu Quan nói: “Ta muốn đến Đồng Bách Sơn tìm sư bá, xin người giúp đỡ.”

Thành Đạt lắc đầu nói: “Ngươi không cần đi nữa đâu, sơn trại của sư bá ngươi đã bị người ta thiêu rụi rồi.” Triệu Quan hoảng hốt, thất thanh hỏi: “Thật ư?” Thành Đạt nhíu mày nói: “Ta vừa nghe được tin này ngày hôm qua, có lẽ không sai. Ta xem ra hiện giờ ngươi chỉ còn một chỗ để nhờ vả thôi.” Triệu Quan hỏi: “Chỗ nào?”

Thành Đạt đáp: “Hổ Khiếu sơn trang.” Triệu Quan hỏi lại: “Hổ Khiếu sơn trang ư? Nó ở đâu?”

Thành Đạt lắc đầu: “Ngươi đúng là một tiểu tử không có kiến thức. Y thuật và võ công của Hổ Khiếu Sơn Trang bấy lâu nay hùng trấn võ lâm, trang chủ là Y Hiệp Lăng Tiêu đỉnh đỉnh đại danh. Y trước kia đã từng cứu mạng cho Bạch Thủy Tiên, cùng với mẹ ngươi cũng có chút giao tình.”

Triệu Quan hỏi: “Ông ta là khách của mẹ ta ư?” Thành Đạt phì một tiếng, nói: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Lăng trang chủ và mẹ ngươi chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt một lần thôi. Người này đối với thê tử nhất mực thâm tình, một lòng một dạ, sao lại có thể là khách của mẹ người được. Thê tử của y là Tần Yến Long cũng là một vị cân quắc hào kiệt trong thiên hạ. Ta cùng nàng ấy cũng có chút giao tình.”

Triệu Quan chưa từng nghe qua danh tiếng của Tần Yến Long, nên ra vẻ nhạo báng, cười nói: “Giao tình kiểu gì?”

Thành Đạt trừng mắt nhìn nó, nói: “Giao tình bằng hữu! Những người như nàng ấy, ta sao dám mạo phạm chứ. Tiểu tử ngươi nếu còn dám nói nhăng, cha ngươi đây sẽ cho ngươi ăn mấy cái bạt tai đó.”

Triệu Quan đảo mắt, nói: “Úy, ngươi cùng Lăng phu nhân vốn có giao tình, vậy người có thể đưa ta đến gặp họ không?”

Thành Đạt lắc đầu quầy quậy: “Không được, không được. Ta đã nhiều năm không gặp họ rồi. Ngày thành hôn của họ, ta mải say rượu nên cũng không đến chúc mừng. Ta e rằng cho đến giờ, nàng ấy vẫn còn đang giận ta! Ta chẳng dám đến gặp nàng đâu.”

Triệu Quan nổi giận, nói: “Đây là việc liên quan đến mối huyết thù của mẹ ta, ngươi trước đây cùng mẹ ta đã có một đoạn ân tình, sao lại cứ kiếm cớ thoái thác như thế?” Thành Đạt nói: “Ngươi làm sao biết ta cùng mẹ ngươi đã từng có một đoạn ân tình?” Triệu Quan đáp: “Ngươi vừa tự nói ra đó thôi.” Thành Đạt nói: “Ta không thừa nhận. Trừ phi ngươi thừa nhận ngươi là con của ta, nếu không ta cũng không thừa nhận từng có một đoạn ân tình với mẹ ngươi.”

Triệu Quan mắng: “Ngươi là thứ chuyên gây phiền não, ăn nói đảo điên. Ta phải lên đường đây, ngươi cứ ở đó mà nghĩ thêm chuyện mới đi.” Thành Đạt nói: “Á à, ngươi nói năng với cha ngươi như vậy hả?” Triệu Quan giận dữ quát: “Cha ngươi đây ăn nói như vậy đó!”

Thành Đạt thở dài một tiếng rồi nói: “Thôi được! Mẹ ngươi đã chết rồi, tử vô đối chứng, nhưng ta thấy ngươi cũng xấu tính hệt như ta, có lẽ đúng là con ta thật. Ta sẽ đưa ngươi đến Hổ Sơn một chuyến.”

Triệu Quan nói: “Ngươi nguyện ý đưa ta đi, nhưng ta phải giao hẹn trước. Thứ nhất, ta sẽ không nhận ngươi là cha. Thứ nhì, nếu ngươi mở miệng xúc phạm đến mẹ ta, ta sẽ không tha. Thứ ba, đây là ngươi tự nguyện đưa ta đi, đừng tưởng ta sẽ cảm kϊƈɦ ngươi.”

Thành Đạt cười nói: “Ngươi đúng là tinh minh giống hệt mẹ ngươi. Thứ nhất, ngươi nhận hay không nhận là tùy ở ngươi, ta nhận hay không nhận là quyền của ta. Thứ nhì, ta đối với mẹ ngươi mười phần kính trọng, làm sao lại buông lời xúc phạm chứ? Thứ ba, tiểu tử ngươi quá hẹp lượng, không chịu nhận bất cứ ân tình nào của người khác. Ta nói cho ngươi hay, sắp tới ngươi còn phải mắc nợ người khác nhiều lắm! Ngươi cho rằng người khác tự nguyện giúp thì không cần cảm kϊƈɦ họ sao? Mẹ ngươi cũng tự nguyện sinh ra ngươi, nuôi ngươi lớn đến bằng này, ngươi làm sao có thể nói là không cảm kϊƈɦ bà ấy?”

Triệu Quan nghe y nói có lý, không tiện biện bác thêm nữa, bèn nói: “Ta nghĩ chúng ta nên thượng lộ thôi!” Thành Đạt cười, nói: “Triệu Quan ơi Triệu Quan, mẹ ngươi đặt tên ngươi là Quan, ý muốn ngươi đi đâu cũng nhìn cho kỹ, xem cho rõ, luôn tiểu tâm thận trọng, thực không phải là dở. Nhưng chớ quên rằng, nam tử hán phải có cái nhìn sảng kɧօáϊ khoáng đạt mới được.”

Triệu Quan thầm nghĩ: “Khoáng đạt, khoáng đạt! Lẽ nào mình thực sự là con của lão ta?” Thế nhưng, nó cũng không nhận lỗi, chỉ ra chiều cũng có chút khâm phục, nói: “Chúng ta lên đường thôi! Trêи đường đi, ta sẽ gọi người là Lãng Tử.”

Thành Đạt cười khổ: “Con trai ta lại gọi ta là Lãng Tử, không phải là hết sức lố bịch sao. Tiểu tử, ngươi dù sao cũng nên gọi ta là Thành đại thúc mới đúng.” Triệu Quan đáp: “Được rồi, Thành đại thúc thì Thành đại thúc.” Thế rồi, nó không nén được, lại hỏi: “Người quả thật là Lãng Tử?” Thành Đạt nói: “Không lẽ còn có giả?” Bèn kéo ngựa lại, nói: “Nào, Triệu Quan, lên ngựa thôi!”

Triệu Quan thấy con ngựa của y hết sức cao lớn, không giống những con ngựa phương nam mà nó đã cưỡi qua trước kia, nhưng cũng không chịu nhận kém bèn chộp lấy dây cương định nhảy lên lưng ngựa. Thành Đạt nói: “Ngươi xem đây.” Một tay nắm chặt cương ngựa, một chân đạp lên bàn đạp, xoay người nhảy lên lưng ngựa. Triệu Quan bắt chước, cũng xoay người tung chân nhảy lên, nhưng ngồi không vững, suýt chút nữa nhào đầu xuống đất, làm Thành Đạt phải đưa tay chộp giữ lấy nó.

--- Xem tiếp hồi 22 ----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play