Khi đó trời đã lạnh, Triệu Quan đốt lửa dưới bệ sưởi ấm, đi vòng quanh nhà, nhận ra đây là nhà của một gia đình bần cùng, mọi trần thiết đều cực kỳ giản dị. Gã xuống bếp, lần tìm ở lưng bếp lò, quả nhiên có giấu một hộp gỗ, khóa rất tinh xảo, dùng tới năm loại ám hiệu của Bách Hoa môn mới mở được, trong đó có chứa mấy chục lạng bạc, khá nhiều kỳ môn độc dược và đồ hóa trang của bản môn, thầm nhủ: “Các tỷ muội chuẩn bị cực kỳ chu đáo, chỗ trốn tránh thế này cũng chu toàn.”
Gã bố trí mấy loại độc dược ở cửa phòng địch nhân xông vào rồi mới ngồi nghỉ, đưa tay lần xuống ngực, chợt nghĩ: “Một đao của Tử Thần cực kỳ hung hiểm sao ta lại thụ thương không nặng?” Mở ngực áo ra xem, hóa ra Hỏa hạc hoa bài đeo trêи cổ bị đâm trúng, Thiết hỏa hạc hoa bài gần như thủng, trong lòng liền kϊƈɦ động: “May có mẹ trêи trời linh thiêng bảo vệ, cứu ta một mạng. Mẹ, Trúc tỷ cũng chết rồi, A Quan nhất định tìm ra chủ mưu, bào thù cho người và các tỷ muội đã chết.” Nhớ lại cái chết của Thanh Trúc, lòng gã đau đớn khôn cùng, nước mắt chan hòa.
Khóc một lúc chợt trong lòng máy động: “Sao Trúc tỷ lại bị giết dễ dàng như thế? Lúc đó tỷ ấy cùng ʍôиɠ diện nữ tử ra khỏi sảnh chỉ chừng hơn nửa tuần trà, không nghe cả tiếng giao đấu mà tỷ ấy đã mất mạng, lẽ nào võ công của nữ tử cao đến mức đó? Giơ tay cũng giết được Trúc tỷ, chắc sẽ dễ dàng hạ được ta, lúc mấy tặc tử vây công ta sao thị không hạ thủ? Tăng nhân này cũng võ công cực cao, đả thương hai thủ hạ của thị, vì sao thị không dám ra tay?”
Vừa nghĩ đến đây, liền ngoái nhìn tăng nhân, ánh đèn trong nhà leo lét, ông ta vẫn hôn mê bất tỉnh, tai gã vang lên tiếng hô hấp nhẹ bẫng: “Ta đúng là mang hòa thượng vận. Trước dây dưa đến Hồng giáo lạt ma, bị coi là Pháp Vương chuyển thế, buộc phải xuất gia, hiện giờ lại gặp Thiếu Lâm hòa thượng, võ công của ông ta tuyệt diệu, không biết là ai?”
Từ khi gặp đệ tử Thiếu Lâm như Thanh Đức, Hùng Linh Trí, gã không có hảo cảm với phái này, nhưng tăng nhân này đối địch với bọn Hồng Thái Bình, Tử Thần, võ công cao cường, khí thế nhϊế͙p͙ nhân, mình nhờ đó mới thoát được, bất giác vô cùng cảm kϊƈɦ bội phục.
Gã nghe thấy ngoài xa có tiếng quan binh hô hào, sợ chúng tấn công vào Hứa Uyển – nơi môn nhân Bách Hoa đang ở, liền mạo hiểm ra khỏi cửa, tìm một kỹ viện tìm một môn nhân sai đến Hứa Uyển truyền lệnh, cho các trưởng lão biết gã vẫn bình an, Thanh Trúc bất hạnh táng mệnh, tất cả lập tức ly khai kinh thành, đến Thiên Tân cư trú, gã đang có chút việc riêng, sẽ đến tìm sau.
Gã bôn ba một hồi, cảm giác vô cùng mệt mỏi, về đến căn nhà nhỏ cũng gần sáng, gục xuống bàn ngủ một giấc, trong mơ ngập hình ảnh Thanh Trúc mặt nhuộm máu, không sao ngủ yên giấc. Không lâu sau, tăng nhân tỉnh lại, hít sâu một hơi, gã nghe tiếng bèn đến bên bệ hỏi: “Đại sư khỏe chứ?”
Tăng nhân gật đầu, định lên tiếng, gã ghé tai nghe thấy ông ta nói ra một từ gã không đời nào ngờ tới: “Rượu!”
Tăng nhân tựa hồ hơi ngượng ngập, nhìn gã mỉm cười, nói rất nhỏ: “Bần tăng là Thiếu Lâm võ tăng, xưa nay không giới mặn, rượu vốn không nên uống nhưng bần tăng thỉnh thoảng vẫn uống một chút.”
Triệu Quan bật cười: “Hóa ra là một tửu nhục hòa thượng! Hảo, tại hạ đi kiếm rượu cho đại sư.” Gã thấy trời đã sáng liền cải trang lên phố mua rượu, mua cả một ít thịt khô cùng màn thầu mang về. Tăng nhân đã ngồi dậy, nhận ra gã mang rượu thịt về liền tỏ vẻ vui mừng, đoạn ung dung thụ hưởng.
Triệu Quan đứng cạnh xem ông ta ăn thịt uống rượu, chợt dấy lên hảo cảm thân cận vô hình với tăng nhân: “Xin hỏi pháp hiệu sư phụ?”
Tăng nhân nuốt một miếng màn thầu kèm thịt rồi đáp: “Bần tăng Thanh Triệu.”
Triệu Quan a một tiếng, buột miệng: “Là Hàng Long đường chủ của Thiếu Lâm?” Thanh Triệu gật đầu.
Triệu Quan quan sát Thanh Triệu thật kỹ, thấy ông không có gì kinh người, thầm nhủ: “Thiếu Lâm đúng là ngọa hổ tàng long, hòa thượng này tướng mạo bình phàm mà lại là Hàng Long đường chủ uy danh hiển hách, Triệu Quan ta có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
Thanh Triệu tiếp tục ăn màn thầu: “Đa tạ thí chủ cứu bần tăng. Xin hỏi thí chủ cao tính đại danh?”
Nhất thời, Triệu Quan không biết nên nói tên mình là Giang Hạ hay Triệu Quan, thầm nhủ mình từng dùng tên Giang Hạ gây oán cừu với Hùng Linh Trí của Thiếu Lâm, cái tên Triệu Quan rất hiếm người trêи giang hồ biết, liền hơi ngần ngừ: “Tại hạ họ Triệu, tên chỉ có một chữ Quan.”
Bàn tay Thanh Triệu run lên, nửa cái màn thầu rơi xuống bệ, Triệu Quan nhìn ông, lấy làm kỳ quái: “Cái tên Triệu Quan này có gì vang vọng đâu, sao Hàng Long đường chủ lại sợ thế nhỉ?”
Thanh Triệu ngây người một lúc mới nhặt màn thầu lên, ho khẽ một tiếng, định thần hỏi: “Thí chủ tên Triệu Quan, à, là Triệu Quan. Thí chủ hai mươi tuổi, sinh năm Hợi vào ngày thu chí, đúng không?”
Lần này Triệu Quan cả kinh: “Hòa thượng này có thần thông chăng? Sao cả tám chữ sinh thần của ta cũng biết nhỉ?” Bèn ngoẹo đầu nhìn ông: “Sao hòa thượng lại biết?”
Thanh Triệu cắn cái màn thầu, uống một ngụm rượu, mặt đỏ bừng một lúc mới ấp úng: “Ta thu được tin của mẫu thân con.” Đoạn cúi đầu chắp tay niệm mấy câu phật hiệu.
Triệu Quan tỉnh ngộ, hóa ra người cha thần bí thứ ba lại là Thanh Triệu đại sư, nhất thời gã không dám tin, ngây ra hồi lâu mới nói: “À, hóa ra… hóa ra là đại sư.”
Thanh Triệu cúi đầu: “Là ta. Ngần ấy năm ta không đến tìm con, con sống tốt chứ? Có trách ta không?”
Triệu Quan lắc đầu: “Không, không. Tại… tại hạ sống rất tốt.”
Thanh Triệu thở phào, ngẩng lên nhìn lén gã, chợt mỉm cười: “Hà, con anh tuấn lắm, ta… điểm này… cũng giống ta lúc trẻ.”
Triệu Quan chợt cười vang, sau cùng gã cũng hiểu vì sao mẫu thân không nói ra người thứ ba là ai, hóa ra là Thiếu Lâm hòa thượng đức cao vọng trọng, tự nhiên không thể cho người khác biết. Chữ Triệu trong tên mình là từ “Triệu” trong Thanh Triệu, có nghĩ nát óc cũng không ra. Gã cười một lúc mới tỉnh lại, thầm nhủ Thanh Triệu chắc không biết chuyện hai phụ thân kia, nên cũng không nói ra: “Đại sư nên nghỉ một chút, việc của chúng… chúng ta, ai cũng hiểu là được rồi, đừng để người ta biết.”
Thanh Triệu gật đầu.
--- Xem tiếp hồi 180 ----
(Đệ tam cá đa: Người cha thứ ba)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT