Niếp Vô Hiển nhắm mắt không nói, Triệu Quan mỗi lúc một phẫn nộ, hai kẻ này lão luyện, tuy nói rất nhiều nhưng không nào sơ hở, bèn nghiến răng móc một chiếc bình nhỏ trong ngực áo ra: “Họ Niếp kia, ngươi là lão đại, mồm miệng cũng khá lắm, ta chỉ hy vọng ngươi còn chút lương tâm, nói ra mấy câu thật lòng. Loại độc dược này uống vào đứt ruột ngay ta cho huynh đệ của ngươi uống, ngươi muốn cứu mạng hắn thì mau nói thật, còn để mặc hắn chết trước mặt thì tùy ngươi quyết định.” Đoạn đổ độc dược vào mồm Tô Vô Ca.

Tô Vô Ca rống lên thê thảm, giãy giụa điên cuồng. Triệu Quan giữ yết hầu hắn, không để âm thanh phát ra, cười lạnh: “Ngươi giết người làm vui, giết cả nữ nhân tiểu hài cũng không nháy mắt, còn tự tán dương, thế nào, đến phiên mình thì không chịu nổi sao?”

Niếp Vô Hiển nhợt nhạt mặt mày, thấy huynh đệ thống khổ quằn quại, gương mặt méo mó, thầm biết mình không khai thì sớm muộn gì cũng phải nếm mùi, đành quay mặt đi không nhìn.

Triệu Quan lạnh giọng: “Muốn sống hay chết đều do ngươi, ngươi bán mạng cho người ta, đáng chăng?”

Tiếng Tô Vô Ca vang vọng trong mật thất, Niếp Vô Hiển tâm thần dần loạn, thở dốc một hồi liền kêu lên: “Ngươi tha cho huynh đệ của ta, ta nói, ta nói.”

Triệu Quan móc ra một viên thuốc cho Tô Vô Ca uống, hắn còn run rẩy nhưng không kêu gào nữa.

Gã giục: “Nói mau.”

Niếp Vô Hiển toát mồ hôi khắp trán: “Ta nói hay không đều phải chết. Ta… ta chỉ mong ngươi cho ta chết nhanh. Chúng… chúng lợi hại lắm, lúc đó xuất thủ rất đông, tới người người, đều… đều là ngự tiền thị vệ hoặc cao thủ trong cung, chủ sử … cừ kỳ lợi hại, ta… không dám nói. Các ngươi có gian tế nên chúng ta mới… mới hạ thủ được.”

Giọng hắn cực nhỏ, Triệu Quan kề sát miệng hắn mới nghe được, nghe đến hai chữ gian tế, sắc mặt gã hơi biến đổi, định tra hỏi chợt ngoài cửa hầm có người gọi: “Môn chủ, ngoại địch đến tấn công, là Tây Xưởng thị vệ, các tỉ muội không chống nổi.”

Gã hừ khẽ, đẩy cửa bước ra: “Hương Cần, Bạch Mạt, trông coi hai tên này cẩn thận, đừng để chúng bị diệt khẩu, nghe rõ chưa?” Hương Cần và Bạch Mạt vâng lời.

Gã ra khỏi hầm đến tiền viện, thấy chúng nữ đang giao thủ với sáu thị vệ, bèn xông tới, vung ngô công tác quấn lấy cổ tay một tên, đối phương phản ứng cực nhanh, đưa đao chặn trường tác lại rồi vung lêm chém vào một Bách Hoa môn nhân.

Gã nhận ra sáu người võ công cực cao, không dễ đối phó bèn gọi: “Lan sư tỉ, Cúc sư tỉ, dùng độc! Mai Khôi sư tỉ, Tử Khương sư thúc, chúng ta liên thủ! Trúc tỉ, giữ chặt cửa!” Đoạn tuốt đơn đao lao tới.

Chúng nữ có gã chỉ huy, liên thủ tấn công địch nhân, gã đang lúc nóng lòng nên xuất thủ cực kỳ ác độc, một đao chém rụng tay một viên thị vệ, ngô công tác đập trúng gáy một thị vệ khác, lập tức trúng độc chết ngay. Hai người khác bị ngọn roi của Tiêu Mai Khôi hạ thủ, một tên bị độc tiêu của Bạch Lan Nhi lấy mạng. Hai tên còn lại, một bị Tiểu Cúc và Tử Khương vây công đến chết, một chống chọi được mấy chiêu cùng Triệu Quan, bị gã chém trúng ngực, gục xuống mất mạng. Gã đá thi thể một tên, nhíu mày nói: “Sao chúng lại mò đến đây được nhỉ?”

Bạch Lan Nhi bước lên, mặt mũi nhợt nhạt: “Thuộc hạ nguyện lĩnh trách phạt! Chắc hai tỷ muội giả trang thành hai tặc tử vô ý để lộ, địch nhân mới phát hiện tặc nhân bị chúng ta bắt.”

Triệu Quan cúi đầu ngẫm nghĩ: “Bản tọa xuống hầm mang người đi, đêm nay tất cả cùng lên đường, đến Hứa Uyển nghỉ chân.”

Gã nhanh nhẹ xuống hầm, chợt ngửi thấy mùi máu tanh nồng, thoáng chốc trong lóc lóe lên khoảnh khắc kinh hồn năm xưa mình vào Tình Phong quán cũng ngửi thấy mùi này, bức tranh mấy chục thi thể nằm ngổn ngang lại hiện về, toàn thân chợt toát mồ hôi lạnh, gầm vang đẩy cửa tiến vào, tức thì sắc mặt nhợt đi: Niếp Vô Hiển gục dưới đất, lưng cắm một thanh loan đao, Tô Vô Ca tựa vào cột sắt, ngực cũng cắm một cây loan đao, đều đã xong đời. Hương Cần và Bạch Mạt nằm dưới đất, yết hầu bị lưỡi dao cắt đứt, máu chảy đầm đìa.

Gã hít sâu một hơi, đỡ vào cửa mới đứng vững được. Là ai? Ai đã giết họ? Hương Cần và Bạch Mạt đều là môn nhân võ công độc thuật hàng đầu sau ngũ đại trưởng lão, ai có khả năng giết cả hai trong nháy mắt? Ai biết được căn hầm này, biết mình tra hỏi phạm nhân ở đây? Là ai?

Nhớ đến lời Niếp Vô Hiển nói trước lúc chết, lòng gã chấn động: “Gian tế, không sau, bản môn có gian tế, là ai nhỉ?” Gã định thần, chợt thần sắc bi phẫn dến phát cuồng, quay ra nhìn chúng nữ gầm lên: “Ông trời muốn tuyệt đường ta sao? Lại để tặc nhân giết hai tên này diệt khẩu. Ta.. ta chỉ mong tìm được manh mối từ miệng chúng, công lao mọi người vất vả lâu nay, cả Hương Cần và Bạch Mạt cũng vì thế mà mất mạng, đều do lỗi của ta, do lỗi của ta.” Đoạn rơi lệ, đấm mạnh vào tường.

Chúng nữ cũng khuyên giải, gã không buồn nghe, cứ khóc nức nở, Thanh Trúc dịu giọng: “A Quan, đệ không cần tự trách. Tặc nhân thủ đoạn cao minh, nhưng lưới trời lồng lộng, chúng ta nhất định có biện pháp tìm ra manh mối.”

Gã khóc: “Trúc tỉ, vì sao ông trời không cho đệ thêm thời gian, vì sao đệ cha có cơ hội hỏi han gì, chúng đã chết rồi.”

Ai nấy thấy gã khóc lóc thương tâm, đều bó tay, Đinh Hương bèn đỡ gã, dịu giọng: “Thiếu gia, muội đưa thiếu gia đi nghỉ.” Đoạn dìu gã vào nội thất.

Vào phòng, gã liền dặn: “Đinh Hương, ta muốn yên tĩnh một mình, muội ra ngoài đi, đóng cửa cho ta luôn.”

Đinh Hương vâng lời lui ra, gã lau lệ, thần sắc trấn định lại, một mình ôm đầu suy nghĩ rong phòng, gã biết gian tế cực kỳ lợi hại, từ lúc mình lên mà Bách Hoa môn chủ cũng đến bảy, tám năm mà hắn không để lộ sơ hở, khiến mình không hề đề phòng, vì sao hắn ra tay giết mình? Vì sao đến lúc này, khi mình sắp tra ra chân hung đồ sát Tình Phong quán mới để lộ? Là ai?

--- Xem tiếp hồi 174 ----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play