Lăng Hạo Thiên tiễn Thích Kế Quang và nhị nữ đi rồi, lại một mình lưu lãng giang hồ, nhớ lại việc Lộ Tiểu Giai thụ nhục và Cái Bang gây náo loạn, tâm tình y trở nên buồn bã, lang thang ra bờ sông. Lúc đó đầu thu, gió bấc phất qua mặt, hàn ý thấm vào da thịt, y đã tiêu hết tiền, đành phải ngủ ngoài trời trêи bờ sông. Đang lúc tịch mịch vô liêu, chợt nghe tiếng cười hoan hỷ vang lên không xa, quay qua nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ tọa lạc cách đó hơn mười trượng, ánh sáng hắt qua song cửa, tiếng cười của một nam một nữ từ trong nhà truyền ra. Không lâu sau, lại bay ra mùi rượu thịt, y nhớ lại cảnh náo nhiệt lúc cùng người Cái Bang ngồi quây quần uống rượu ăn thịt, lòng bất giác thương cảm, bây giờ đất trời u ám, thu ý hiu hắt, y quả thật muốn trốn vào căn nhà gỗ, không cần ăn uống gì, chỉ cần cảm thụ đôi chút ấm áp là được.
Chợt nghe sau lưng có tiếng hỏi: “Huynh đài có đói không?”
Y cả kinh ngoái lại, thấy một thiếu niên nhỏ thó, tự hồ chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, y phục đơn bạc, nhìn kỹ mới nhận ra cậu chàng mặc áo lông cáo màu bạc thượng hạng. Thiếu niên lặng lẽ đến sau lưng y, không chỉ nhờ cước bộ trời sinh nhẹ nhàng mà dựa vào khinh công thượng thừa, cậu ta cười hì hì, đưa tay kéo y: “Đệ đói lắm rồi, chúng ta vào ăn đi.” Rồi kéo y vào căn nhà gỗ.
Căn nhà gỗ bên ngoài đổ nát, bên trong càng đơn giản, chỉ có một gian phòng cùng một chiếc lò lớn, nồi thịt trâu bốc hơi nghi ngút đặt trêи. Ngồi cạnh chiếc nồi là một thiếu niên và một thiếu nữ, thiếu niên chừng mười bảy, mười tám, anh khí bừng bừng, tay cầm một cây tiểu đao, đang điêu khắc một khối gỗ. Thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặt áo bào màu xanh, đôi mắt đen nhánh, tay cầm muôi khuấy thịt trâu trong nồi. Nghe tiếng đẩy cửa, cô bé không ngoái lại mà nói: “A Đan hả? Về trễ quá.”
Thiếu niên gầy gò cười: “Đệ thấy vị bằng hữu này ngồi ở bên ngoài hứng gió lạnh nên mời vào ăn tí chút.”
Thiếu nữ quay đầu lại nhìn Lăng Hạo Thiên, khẽ mỉm cười, nụ cười vừa ngọt ngào pha lẫn tinh nghịch: “Không vì lạnh thì người ta đến đây tìm chút ấm áp làm gì? Hoan nghênh, hoan nghênh. Bên ngoài lạnh chết được, mau vào ngồi đi. Vị đại ca này xưng hô thế nào?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tại hạ Tiểu Tam nhi.”
Thiếu nữ mỉm cười: “Muội tên A Vận.” Chỉ sang thiếu niên cao lớn bên lò lửa: “Đây là đại ca Vân tiểu tử, chữ Vân trong mây trời”, đoạn chỉ vào thiếu niên nhỏ thó: “Đây là tiểu đệ A Đan.”
Cùng lúc, cánh cửa lại bật mở, một thiếu nữ còn nhỏ hơn, chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt tròn xoe, ánh mắt hơi khép lại, hoàn toàn không không thấy nụ cười, nhưng trong nét nghiêm túc hiện rõ đôi phần ngây thơ tiến vào. A Vận giới thiệu: “Dung Dung, vị này là Tiểu Tam ca, mau chào lão ca đi.” Dung Dung tiến vào, không hề thốt nửa lời, chỉ gật đầu với Lăng Hạo Thiên, lạnh lùng cực độ, đến ngồi cạnh Vân tiểu tử, chăm chắm nhìn hình điêu khắc trong tay đại ca.
A Vận và A Đan không chịu yên tĩnh như thế, A Đan líu lo kể lại chuyện náo nhiệt trêи phố: lão Vương bán thịt trâu bị người ta lừa tiền ra sao, Tiểu Hồ đánh xe bị cướp hai lạng bạc thế nào, vì cớ gì bà mai họ Trương bị tân lang tân nương truy đuổi khắp nơi. A Vận vừa ăn vừa cười khanh khách, chợt nói: “Nghe nói ɖâʍ tăng Võ Như đột nhiên thất tung ở Đồn Khê, là sao nhỉ?”
A Đan cười: “Không chỉ thế, Tồi Thủ Lương Cương cũng biến mất luôn. Mấy tên xấu xa này cứ lặng lẽ biến mất bớt vài kẻ, thiên hạ không phải sẽ thái bình sao?”
Lăng Hạo Thiên thấy bốn thiếu niên này tuổi tác không lớn, cử chỉ lời lẽ không khác người thường, lòng thầm chán nản. Không lâu sau, A Vận gọi tất cả lại ăn cơm. Lăng Hạo Thiên đói mềm người, đón lấy một bát cơm thịt trâu liền ăn ngay, nồi canh thịt trâu của A Vận tuy chỉ tùy tiện nấu nhưng mùi vị tuyệt ngon, y ăn liền ba bát cơm, cảm giác toàn thân ấm áp, cực kỳ thoải mái. Sức ăn của Vân tiểu tử cũng khá, chỉ cắm cúi ăn, Dung Dung được nửa bát là dừng, ngồi giữa Vân tiểu tử và A Đan, ăn xong liền đơm cơm gắp thức ăn cho hai người, hết sức tỷ mỷ. A Vận và A Đan vừa ăn vừa nói liên hồi, A Đan nói chuyện rất có duyên khiến ai nấy phải dừng đũa lại, ôm bụng lăn ra cười. A Vận ngồi cạnh Lăng Hạo Thiên, tuy cười nói suốt nhưng vẫn ân cần chu đáo, liên tục mời y ăn thêm cơm, gắp thêm thức ăn.
Lăng Hạo Thiên và bốn người đàm luận, càng lúc càng thấy kỳ quái, bốn người này không nhắc đến lai lịch nhưng biết khá nhiều việc trong võ lâm, cả những việc thế tục bình thường lại không hiểu lắm, ngay những việc nhỏ nhặt trêи đường phố cũng lấy làm thích thú. A Vận hay cười và Dung Dung lặng lẽ tạo thành nét trái ngược, Vân tiểu tử cao lớn yên tĩnh tương phản với A Đan nhỏ thó láu lỉnh. Bốn người tuy quái dị nhưng rất hợp nhau, cơ hồ ở cạnh từ nhỏ, giống như huynh muội, lại cũng không giống lắm.
Ăn uống xong, A Vận và Dung Dung trải mấy tấm thảm cho mọi người nghỉ ngơi. Lăng Hạo Thiên ngủ trong góc, cảm thụ hơi ấm từ lò lửa truyền ra, nghe tiếng hai cô nương A Vận và Dung Dung tỷ tê chuyện giá phấn sáp, tiếng con dao của Vân tiểu tử ngồi bên lò khắc lên gỗ cùng giọng nói trầm khoan của A Đan, lòng vô cùng yên bình. Y nhớ đến tâm sự đã qua, nhớ đến Bảo An, dần chìm vào giấc ngủ.
Cứ thế bảy, tám ngày liền, Lăng Hạo Thiên ở cùng bốn thiếu niên trong gian nhà gỗ, bất giác thấy thân thiết với bốn người hơn. Hôm đó, y ngồi xem Vân tiểu tử điêu khắc, phát hiện y khắc một bộ nhạc khí, có đàn, sáo, tiêu, địch, cổ tranh, tì bà, dương cầm, hồ cầm, mỗi loại đều do một nữ tử vận cung trang biểu diễn, động tác tinh tế, biểu tình sinh động, tựa hồ có người thật đang diễn tấu. Có lúc y ngồi cả ngày cạnh Vân tiểu tử xem điêu khắc đến xuất thần, thỉnh thoảng A Đan dẫn y ra bờ sông tán gẫu, cậu nhóc mồm mép lanh lợi, thường khiến y cười mãi không thôi. Dung Dung tuy trầm mặc nhưng luôn biết người khác cần gì, lúc nào cũng khiến tất cả vừa lòng, A Vận lớn hơn những cũng vô tư hơn, có điều dáng vẻ tươi cười của cô bé khiến Lăng Hạo Thiên nhớ lại những tháng ngày vô lo vô nghĩ xưa kia. Đôi lúc bốn thiếu niên cùng ra ngoài, nửa ngày hoặc cả ngày mới về, không nói đã làm gì mà y cũng không hỏi.
Tối ngày thứ mười, y đang ngồi trong góc luyện Vô Vô công, chợt nghe có tiếng bước chân bên ngoài, một đám đông đang tới, hình như là người biết võ công. Y nhận ra bốn thiếu niên cũng đã cảnh giác, Vân tiểu tử đứng dậy bước ra cửa, trầm giọng hỏi: “Là bằng hữu Hoàng Sơn phái sao?”
Một giọng thấp trầm vang lên: “Ai là bằng hữu của ngươi? Mau trả Thất Sát bi phổ đây.”
A Đan nhìn qua song cửa thấy năm điểm lân quang, cười nói: “Ồ, người Bạch Cốt phái cũng đến rồi. Đúng là Nhân Nhục bá của các ngươi do ta lấy nhưng đã bị đại ca của ta hủy rồi.”
Bên ngoài vang lên tiếng rít: “Tặc tiểu tử, dám hủy trấn phái chi bảo của bọn ta. Nạp mạng đi!”
A Đan chưa đáp, Dung Dung đã nhảy ra ngoài lạnh lùng nói: “Ngươi dùng Nhân Nhục bá hại nhiều kẻ vô tội, hôm nay các ngươi đến đây càng tốt, đỡ cho chúng ta phải đi khắp nơi truy sát.” Lời chưa dứt, người đã lướt tới, năm tiếng kêu thảm thiết vang lên, người Bạch Cốt phái đều xong đời. Dung Dung quay vào trong nhà, sắc mặt vẫn lạnh ngắt.
Lăng Hạo Thiên không ngờ tiểu hài này xuất thủ độc ác như vậy, thoáng chốc lấy đi năm mạng người, bèn ngầm tặc lưỡi. Người Hoàng Sơn phái la hét ầm ĩ, cùng xông tới. Vân tiểu tử chậm rãi bước ra, quát vang: “Thiên bất nhân hề phong lôi biến, địa bất nhân hề vạn vật diệt. Đất trời để lại cho ta niềm phẫn nộ, giết, giết, giết.”
Tiếng hét hàm chứa nội kình cực kỳ mãnh liệt, chứ giết thứ bảy thốt ra xong, bên ngoài yên tĩnh hẳn, rồi tiếng bịch bịch vang lên không ngừng, người Hoàng Sơn phái thay nhau gục xuống, chỉ còn đầu lĩnh cố gượng được, lẩm bẩm: “Được, được, ngươi được lắm.” Rồi đưa tay đỡ ngực, thổ ra một ngụm máu lớn, chầm chậm quay đi, dần lẫn mất vào bóng tối.
Lăng Hạo Thiên không ngạc nhiên với việc bốn người đẩy lùi địch nhân, Dung Dung xuất thủ độc địa hay Vân tiểu tử nội lực thâm hậu mà lấy làm lạ bởi không nhận ra võ công gia số của họ. Y vốn gia học uyên bác, không chỉ thông thuộc võ công chính phái mà các loại kỳ môn võ công cũng nắm rõ, nào ngờ không nhận ra thủ pháp giết người của Dung Dung đã đành mà nội lực gia số của Vân tiểu tử cũng không nhận ra.
Lại thấy Vân tiểu tử và A Đan đi ra, đẩy hết thi thể người Bạch Cốt phái xuống sông rồi lại vào nhà, chẻ củi nấu cơm như chưa có chuyện gì xảy ra, A Đan lúc lắc đầu nói: “Oành, oành.” Bốn người không nói gì, lần lượt nằm xuống ngủ. Lăng Hạo Thiên lấy làm kinh dị nhưng không lên tiếng hỏi.
Tối hôm sau lại có người tới, là Không Động phái và Huyết Kỳ bang. Không Động phái đòi Thần Cổ úng, Huyết Kỳ bang đòi Thiên Huyết kỳ. Vân tiểu tử xuất thủ giết người Huyết Kỳ bang, A Vận đánh bại Không Động đệ tử buộc họ rút lui. Từ đó tối nào cũng có hai, ba môn phái bang hội đến đòi đồ, nếu là bang hội gây nhiều việc ác liền bị bốn người ra tay trừ diệt, nếu bang hội không làm gì quá đáng, bốn người chỉ đả thương vài cao thủ rồi buộc rút lui. Lăng Hạo Thiên hôm nào cũng có kịch hay để xem, bảy ngày liền có tới mười tám bang phái mò tới, y thầm nhủ: “Mấy người này lấy nhiều đồ thật.” Nhưng không tài nào đoán được lai lịch võ công của họ.
---- Xem tiếp hồi 119 ----
Chú thích:
Giang biên tân thức = Những người vừa mới được quen bên bờ sông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT