Triệu Quan định thần nhìn kỹ, bên mình mấy tên lạt ma đang đỡ cậu ngồi xuống một cái cái ghế lớn, xung quanh có màn trướng nhiều màu sặc sỡ, đệm làm bằng gấm hồng và vàng, bố trí cực kỳ đẹp mắt. Cậu toàn thân đau như dần, chỉ cố ngồi vững trêи ghế, mắt thấy từng lạt ma một lần lượt qua trước mặt, cúi dập đầu bái trước mặt, hai tay chắp lại, miệng niệm cái gì đó. Cậu không biết bọn chúng làm trò gì, ngoảnh đầu nhìn hai bên, chợt một lão lạt ma đứng bên nói: “Mời Pháp Vương gia trì cho đệ tử!” Triệu Quan không hiểu hắn muốn nói gì, chỉ hỏi lại: “Mà định gia trì cái gì?”

Một thị giả đứng bên cậu nói: “Mời Pháp Vương xoa lên đầu bọn họ” Triệu Quan cảm thấy khó hiểu, nhìn lại thấy mình đang ngồi trêи cao, rất nhiều lạt ma đưa mắt nhìn, thầm nhủ: “Xoa đầu thì xoa đầu, có gì mà sợ chứ?” Tiện tay xoa lên đầu lạt ma đang quỳ trước mặt. Lạt ma này không ngừng dập đầu, vừa vái tạ vừa lùi ra, lại một lạt ma nữa tiến đến. Triệu Quan thấy lạt ma xếp thành một hàng dài, nhìn xuống chỉ thấy toàn đầu những đầu, không biết là có đến bao nhiêu người, từng người lại từng người đến trước mặt cậu, chỉ mong được xoa đầu. Mỗi lần xoa đầu, Triệu Quan thấy toàn thân như xương cốt gãy lìa, đau như dao cắt, cậu cố xoa đầu khoảng trăm người, thị giả ở bên đỡ cậu xuống, đưa vào phòng trong nghỉ ngơi.

Triệu Quan thầm nhủ: “Mấy tên lạt ma này quả thực cổ quái, không biết bọn chúng định đối phó ta như thế nào?” Cuối cùng không nhịn nổi quay sang một thị giả ở bên nói: “Nói thẳng ra đi, các người cuối cùng định dở trò gì? Muốn giết ta thì cứ nói thẳng ra luôn, đừng giở trò bắt ta chịu tội nữa!”

Một lạt ma trẻ tuổi cực kỳ kinh hãi, quỳ xuống nói: “Đệ tử đáng chết, xin Pháp Vương bớt giận.” Triệu Quan kinh ngạc hỏi: “Cái gì là Pháp Vương?”

Cùng lúc đó cửa phòng mở ra, một vị lạt ma râu tóc đều dài tiến vào, đến trước mặt cậu vái ba vái rồi quỳ xuống, nói mấy câu gì đó. Triệu Quan không hiểu nên không biết trả lời thế nào, quay sang thị giả ở bên cạnh nói: “Ngươi phiên dịch lại cho ta.” Thị giả cung kính thưa: “Vâng, đây là Công Gia Nhân Ba Thiết, người nói vô cùng sung sướиɠ được gặp Pháp Vương.” Triệu Quan trong lòng càng kinh ngạc: “Bọn người này làm sao mà ngu xuẩn đến vậy, nhận nhầm ta thành Pháp Vương cái gì đó? Bọn chúng không lẽ mù hết sao?” Lại nghĩ: “Bọn chúng không giết ta lại nhận ta thành cái gì đó Pháp Vương, cũng không phải là không tốt, không biết thì cho không biết luôn.” Tiện thể gật đầu mỉm cười với lão. Lão lạt ma lại nói thêm một tràng, thị giả trẻ tuổi ở bên lại nói: “Công Gia Nhân Ba Thiết hết sức hối hận, chậm trễ đến hai mươi năm mới tìm được Pháp Vương. Ông ta kiến thức hạn hẹp, tu hành không đủ, lúc trước không sao hiểu được chỉ thị của người, vì thế đến tận hôm nay mới tìm được chuyển thế Pháp Vương, mong người tha tội.”

Triệu Quan lúc còn nhở đã từng được nghe mẹ và các vị tỷ tỷ ở Tình Phong Quán nói về chuyện Tây Tạng hoạt phật chuyển thế, chợt hiểu: “Thì ra là bọn họ nghĩ mình là Hoạt phật chuyển thế!” Lại không nén được sự hiếu kỳ liền hỏi: “Ta lúc trước đã lưu lại chỉ thị gì?”

Lão lạt ma lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, miệng đọc một hồi, thị giả phiên dịch: “Pháp Vương trước khi viên tích đã viết lại một bài thơ, đại ý là trêи đất trung thổ, tại một thành phía đông nam, là con một sinh năm Kim Trư, là người ưa hành tẩu giang hồ. Tay trái trắng bóc, kiếm bạc và hoa cùng bay, xuất thân hèn kém, trưởng thành như tuyết, thành danh ở chốn phồn hoa.”

Triệu Quan cười thầm, hiểu ngay các lạt ma thấy bách hoa ấn ký trêи tay trái mình mới nhận thành Pháp Vương gì đó chuyển thế. Có điều Bách Hoa ấn này là do mẹ cậu đóng lên, không phải là mới sinh đã có, trong Bách Hoa Môn những người mang ấn ký như vậy có đến vài chục người, làm sao có thể lấy đó chứng minh là Pháp Vương chuyển thế. Cậu cố nhịn cười, thuận miệng hỏi: “Năm Kim Trư là năm nào?”

Thị giả bấm tay tính toán, nói: “Là năm Gia Tĩnh thứ sáu triều Minh.” Triệu Quan ngây người, đúng mình sinh năm đó, lại ngẫm lại bài thơ, tự hồ với bản thân cũng khá đúng, nếu bản thân không phải là chuyển thế, sao lại trùng hợp đến thế. Cậu trầm ngâm một hồi, lắc đầu nói: “Ta không sao nhớ nổi. Tiền thế Pháp Vương là người như thế nào?”

Lão lạt ma lại cung kính nói một hồi về Pháp Vương đời trước. Thực ra Pháp Vương đời trước tên là Ba Đạt Dũng Kiệt, là đời thứ hai của Cam Mẫn Châu Nhạc Pháp Vương. Ông ta là vị đại sư tu hành cao nhất của Trữ Mã Phái tu hành, đệ tử có hơn ngàn người, Cách Lỗ Phái và Cát Cử Phái cũng có nhiều người đến xin ông ta chỉ giáo Phật pháp. Cam Mẫn Pháp Vương đã từng qua Trung Thổ nhiều lần, nửa đời sau sống ở chùa Tư Mẫn ở Tây Khang. Ông ta sống đến tám mươi mốt tuổi thì qua đời, khi còn sống từng thể hiện pháp thuật vô cùng, lưu nhiều thánh tích. Sau khi ông qua đời, các đệ tử nhiều lần theo di ngôn vào Trung thổ tìm chuyển thế của ông nhưng nhiều năm không tìm được ai. Qua hai mươi năm, hầu hết mọi người đều nghĩ ông đã đăng nhập niết bàn, không còn chuyển thế nữa.

Lúc đó nhiều lạt ma theo sự hiệu triệu của Minh triều, đến Bắc Kinh làm việc cho Tây Xưởng, có một số trong đoàn người đi bắt nhà họ Trần. Khi Kim Ngô Nhân Ba Thiết bắt sống Triệu Quan, đã sai hai lạt ma cởi hết quần áo của cậu ra, cả hai đều trúng độc hôn mê. Đám lạt ma kinh hãi, chỉ cho rằng bọn họ trúng phải trớ chú. Sau đó Kim Ngô Nhân Ba Thiết hạ nghiêm lệnh, mấy gã lạt ma cuối cùng cũng cởi hết y phục của cậu. Trong đó có một lão lạt ma cao niên từng đi tìm chuyển thế của Pháp Vương khi trước, biết bài thơ của ông lưu lại, thấy ấn ký trêи tay Triệu Quan, kinh hãi báo ngay cho trưởng lão Trữ Mã Phái là Công Gia Nhân Ba Thiết.

Thông tin vừa tới, tin Cam Mẫn Pháp Vương tái sinh lập tức lao đi, những đồ đệ của Pháp Vương đời trước đều lũ lượt kéo tới Quan Trung bái kiến. Kim Ngô Nhân Ba Thiết tuy căm hận Triệu Quan giết thủ hạ của hắn, phá hoại nhiệm vụ của hắn, không ngờ không sao giết được cậu. Hắn nguyên định bí mật đưa Triệu Quan về kinh, nhưng bị những đệ tử trung thành của Pháp Vương ngăn cản. Thêm nữa bản thân tiền thế của hắn cũng là đệ tử của Pháp Vương, thật không dám hãm hại Triệu Quan, chỉ đành bắt cậu cầm tù, tra khảo nơi lẩn trốn của Trần gia. Vài ngày sau, Công Gia Nhân Ba Thiết đến Quan Trung, tự mình kiểm tra thủ ấn trêи tay Triệu Quan, tuyên bố cậu là Cam Mẫn Pháp Vương chuyển thế, Kim Ngô Nhân Ba Thiết không có cách nào khác, chỉ đành căm phẫn bỏ đi.

Triệu Quan nghe đoạn cố sự đó, chỉ cảm thấy tức cười trong lòng, thầm nghĩ: “Mẹ khi còn sống từng nói mạng mình có quý nhân phù trợ, chuyện gì cũng gặp dữ hóa lành, không ngờ bị lũ lạt ma cùng hung cực ác này bắt sống, lại lắc mình một cái, biến thành Pháp Vương, đúng là kỳ diệu.”

Lão Cống Gia lạt ma thấy mặt Triệu Quan trắng bệch, lại hỏi: “Pháp Vương thân thể có chỗ nào không ổn sao?” Triệu Quan cười khổ đáp: “Không có gì! Chỉ là gãy xương đứt gân thôi.” Đám lạt ma nghe đã kinh hoàng, vội vàng gọi thày thuốc đến. Có điều Kim Ngô Nhân Ba Thiết hạ thủ tàn độc, khi đánh cậu đều không dùng quyền kình, chỉ dùng nội kình công phá, thành thử trêи người cậu không có vết thương rõ ràng, đám lạt ma không dễ nhận ra. Một y sư lạt ma đến, nối xương cho Triệu Quan, sau đó bắt mạch rồi nói: “Pháp Vương bị thương trong phủ tạng. Tiểu tăng không biết phải chữa thế nào!”

Triệu Quan thầm nhủ: “Nội thương của mình là do Kim Ngô Nhân Ba Thiết đánh, thầy thuốc thông thường đương nhiên là không trị được.” Lại nói: “Không cần lo, ta nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.”

--- Xem tiếp hồi 103 ----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play