Nếu Bạch Đường Sinh đã đáp ứng vào đoàn, vậy đoàn phim cũng gần như sắp khai máy, Phó Sinh làm đạo diễn, đương nhiên không thể ở bên ngoài quá lâu.
Tay Tu Từ cũng gần như có thể xuất viện, vết thương hồi phục coi như tốt, cậu không thích mùi vị bệnh viện.
Không khí thoang thoảng mùi nước khử trùng luôn làm cậu nhớ lại cái chết của ông Chu.
Mỗi tối trong mơ, đều sẽ bị câu "Rất xin lỗi, tôi đã cố hết sức" của bác sĩ làm bừng tỉnh.
Nhưng hơi thở ấm áp bên cạnh thuộc về một người khác, có thể rất nhanh kéo cậu về hiện thực.
"Ca..." Tu Từ ngồi bên giường, có chút hoảng hốt nhìn Phó Sinh trước mặt.
"Hả?" Phó Sinh giũ hoodie của Tu Từ, sau đó chụp vào cổ Tu Từ, cẩn thận nhấc tay cậu lên, luồn qua ống tay áo khá rộng.
"... Mấy ngày nay em có thể đi trường quay xem không?" Bởi vì tay bị thương, phần diễn liên quan đến Tu Từ phải hoãn lại, ít nhất cũng phải chờ đến khi cắt chỉ.
Sau khi đưa cả hai cánh tay vào trong áo, Phó Sinh kéo vạt áo Tu Từ xuống eo nhỏ, che kín thân thể thiếu niên trắng trẻo gầy gò.
"Có thể, như nào cũng có thể." Phó Sinh nắn bóp mặt Tu Từ, "Nhưng em cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn ăn cơm... thuốc cũng phải uống."
"..." Tu Từ đơ tại chỗ hồi lâu, mới theo chân Phó Sinh ra khỏi phòng bệnh.
Đi ra bệnh viện, gặp lại ánh nắng trong lành bên ngoài, Tu Từ đột nhiên có loại cảm giác dường như đang mơ.
Ánh nắng chiếu rọi làm đầu cậu hoa mắt chóng mặt một trận, cảm giác rất giống mỗi sáng tỉnh lại sau khi dùng thuốc, trong đầu rất hỗn độn, tâm tư lung ta lung tung đan xen, dây dưa lẫn nhau, hỗn loạn không rõ.
Nhưng nếu Phó Sinh hi vọng cậu có thể uống thuốc, vậy thì cũng không phải không chịu đựng được.
Bạch Đường Sinh đã chờ ở trong xe, anh ngồi ghế phó lái, chỗ tài xế là trợ lí của anh Hà Nhiên.
"Nghĩ nếu anh lái xe tới, chúng ta liền thẳng thắn đi một xe đi."
"..."
Có Phó Sinh bên cạnh, Tu Từ đối với người khác ngồi ở vị trí này cũng không ý kiến gì.
Cậu chỉ chuyên chú cúi đầu, nắm tay Phó Sinh nghiêm túc nhìn, cẩn thận đến mỗi một đường vân tay, như có bức tranh bí ẩn người khác không biết làm cậu có chút mê hoặc.
"Anh có phải đã lâu không khắc tượng gỗ?" Tu Từ đột nhiên hỏi.
"Hai năm..." Phó Sinh nói nhẹ như mây gió.
Tu Từ vuốt ve da thịt Phó Sinh chỗ tiếp giáp giữa ngón trỏ và ngón cái, vết chai từng có đã nhạt đi một chút, sờ không còn rõ ràng như trước.
"Em cũng học xong rồi."
Phó Sinh hơi run: "Tôi biết... Em tặng một cái hộp nhạc cho Thanh Trúc."
Trong nháy mắt nhìn thấy hộp nhạc đó, tâm tình Phó Sinh không nói rõ là cảm giác gì.
Tu Từ từng chính là phế nhân thực hành, chả làm nổi cái gì, nấu ăn cũng thế, tượng gỗ cũng vậy.
Cậu đã từng phấn khởi học tập, cuối cùng luôn làm ra một ít đồ vật kỳ kỳ quái quái nhìn không ra, thậm chí có lần còn tự thương tổn mình, về sau Phó Sinh không dám để cậu chạm vào tượng gỗ nữa.
"Em lừa anh."
"... Cái gì?"
"Thật ra em đã học xong."
Tu Từ ngước mắt, nghiêm túc nhìn Phó Sinh, đuôi mắt dần dần phớt hồng: "Em làm một tác phẩm rất tuyêt, định để sinh nhật đưa anh, em muốn xin lỗi anh, em không cố ý muốn cãi nhau với anh... em chỉ là sợ..."
Nhưng sau đó, quà tặng còn chưa hoàn thành, sinh nhật cũng chưa tới, mà hai nhân vật chính đã trời Nam đất Bắc.
"..." Hầu kết Phó Sinh lên xuống một phen, khô khốc đến đau đớn, "Nó vẫn còn chứ?"
"Còn." Tu Từ liếm liếm đôi môi khô khốc, "Anh còn muốn sao?"
Phó Sinh sao lại không muốn.
Nếu không có tất cả chuyện phát sinh sau đó, bọn họ có lẽ vẫn như keo như sơn, ngang bướng nho nhỏ của Tu Từ cũng dần được dỗ dành, hoặc sau khi nhìn thấy quà, tâm tình giận dữ đều sẽ bị kinh hỉ nhấn chìm, hóa thành dung túng bất lực.
Nhưng anh nhất định phải đi.
Anh đã có kế hoạch lâu dài tương lai cho mình và Tu Từ, muốn ổn định tiêu sái đến cùng, mẹ Khương Sam là một cửa bắt buộc phải vượt qua.
Vì vậy lần đầu Khương Sam nỗ lực để anh và thiên kim nhà nào đó ở chung, anh liền thẳng thắn thú nhận tính hướng của mình, nhưng không thổ lộ sự tồn tại của Tu Từ.
Anh vốn cho rằng mình và Khương Sam chiến tranh lạnh là do vấn đề tính hướng, cũng đã luôn tin tưởng lời Khương Sam, bà từng nói để anh cút khỏi nước ba năm, nếu như nhận được một phen thành tích, bà sẽ không quản tương lai anh nữa, cũng không can thiệp sự nghiệp anh yêu thích.
Phó Sinh hiểu rõ, đối với Khương Sam luôn luôn kiêu ngạo mà nói, lời này nói ra không có nghĩa là thỏa hiệp, mà không khác gì đoạn tuyệt quan hệ —
Anh đã chuẩn bị cho dự tính xấu nhất.
Nhưng anh lại không ngờ, người mẹ từ trước luôn xem thường và lừa dối đã vạch sẵn một kế hoạch sau lưng, đã biết sự tồn tại của Tu Từ từ lâu.
"Vậy chờ sinh nhật anh năm nay... em tặng cho anh." Tu Từ nhỏ giọng nói.
"Được." Phó Sinh xoa xoa sau gáy Tu Từ, tâm tình đau đớn khó có thể phát tiết.
Đau đớn vì lựa chọn sai lầm của mình khiến Tu Từ gặp tất cả những điều này, còn cách làm việc của Khương Sam khiến anh cay đắng khó tả.
Có thể chỉ trích một người phụ nữ đã chết, một người mẹ dành tất cả năm tháng quý giá cho mình...
Phó Sinh mệt mỏi nhắm mắt lại.
Anh đột nhiên lại hiểu lí do Khương Sam trước khi chết cũng không nói cho anh biết mình có bệnh.
Bà là muốn dùng cái chết của mình trừng phạt Phó Sinh, muốn lòng anh sinh hổ thẹn, muốn anh thỏa hiệp...
Muốn anh dù mình chết rồi cũng không dám dễ dàng tiếp nhận Tu Từ, hoặc là nói, không dám dễ dàng tiếp nhận bất cứ người cùng giới nào.
Nhưng Phó Sinh sẽ không vì nghĩa hiếu mà làm trái lòng, càng không bỏ mặc Tu Từ không quản, coi như anh không biết việc Khương Sam làm cũng giống như vậy.
Anh rất áy náy, mà khổ sợ tự mình chịu là tốt rồi.
Tương lai sẽ có một ngày, anh có thể tâm bình khí hòa đưa Tu Từ đến trước mộ Khương Sam, nói cho bà biết, đây là chàng trai sắp sửa trải qua cả đời cùng con, chúng con sẽ rất tốt.
- -
Phong ba lần này đặc biệt phức tạp, giống như khúc dạo đầu cho bão táp sắp ập đến, một đợt lại một đợt.
Bi thương do cái chết Hoàng Nhạc đem tới còn chưa ngớt, ngay sau đó người bạn từng đăng ảnh cô lại lần nữa công bố di thư của cô trước khi qua đời.
Cái tin này rất giống tin nhắn cho Tu Từ, đặc biệt câu "Chúng tôi giãy dụa một mình dưới vực thẳm, những ác ma đó vẫn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật như cũ, đồi trụy xa hoa..."
Sau khi công bố tin này, toàn bộ internet đều mang mùi vị bất đồng.
Hoàng Nhạc giống như vật tế trước khi hành quyết, muốn lấy máu mài dao.
Mà hai đoạn cuối của tin nhắn, cũng kéo ra một tâm điểm đã từng phất lên, một nam tài tử cuối cùng bị mọi người từ từ quên lãng.
Anh họ Bùi, tên một chữ Nhược.
Thế hệ trẻ mới đại khái hiếm khi nghe qua cái tên này, mà thế hệ theo đuổi ngôi sao trước đây không ai không biết.
Sự xuất hiện của anh dường như đã dẫn dắt trào lưu thẩm mỹ của giới giải trí cho các sao nam trong gần mười năm qua, dáng dấp anh khác hẳn vẻ ngoài tuấn tú hay sáng sủa thường thấy, mà gần như là cảm giác kiêu ngạo diễm lệ.
Giống như một vị thiếu gia tài giỏi xuất chúng của gia đình quyền quý, kiêu căng ngông nghênh.
Nhưng thiếu gia sinh ra từ cô nhi viện, không cha không mẹ không nơi nương tựa, vào năm thứ năm xuất đạo, liền nhảy xuống từ sân thượng tòa nhà lớn ở trung tâm thương mại.
Sau đó người đại diện công ty đưa ra lời giải thích, Bùi Nhược trầm cảm đã lâu, cuối cùng vẫn không kiên trì được, lựa chọn đi đến một thế giới khác.
Thời điểm lời giải thích này được thông báo, không ai tin tưởng, rất nhanh sau đó trợ lý sinh hoạt tìm thấy di thư của Bùi Nhược.
Có một bộ phận fan trung thành vẫn như cũ cho là ca ca dương quang ngạo khí, tuyệt không coi thường loại chết xấu xí này... mà cũng không có bất kỳ thu hoạch gì.
Bọn họ náo loạn hai tháng, công ty ngậm miệng không nói, ba tháng, đã có bát quái giải trí mới thay thế sức nóng cái chết Bùi Nhược, sáu tháng, một bộ phận fan đã sắp quên lãng sự tồn tại của minh tinh này...
Một năm, fan trung thành cũng bắt đầu rời đi dần, hai năm, ba năm...
Những người hâm mộ đã từng nói phải đồng hành cùng Bùi Nhược một đời tro cốt, cũng đều tìm đến tường mới.
Người đàn ông từng kinh diễm thanh xuân một đời người, cứ như vậy chậm rãi bị mai táng trong dòng sông năm tháng, khó có người nhắc lại.
— "Bùi Nhược từng là hình mẫu lý tưởng của tôi, mặc dù chưa bao giờ chứng kiến tài năng kinh diễm của anh nhưng lại bị vết tích hấp hối thu hút ánh mắt, mà tôi sinh thời chưa từng nghĩ tới, mình sẽ theo gót chân anh, rơi vào kết quả như nhau."
Ai có thể nói cho tôi? Câu này của Hoàng Nhạc là có ý gì?
— Khóc mất rồi... Tôi thật sự không nghe nổi tên Bùi Nhược, mười năm a, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, nhưng chỉ cần nghĩ đến tên của anh lại cảm thấy trong lòng mơ hồ đau đớn...
— Anh thật sự quá ưu tú, nếu lúc trước anh không lựa chọn giới giải trí, mà phát triển sự nghiệp ở giới mỹ thuật, ngày hôm nay có lẽ vẫn còn sống ở một góc nào đó, trở thành nhân gian tuyệt sắc trong mắt người khác...
— Có thể không hiện thực lắm, mỹ thuật là giấc mộng của ca ca, nhưng giấc mộng quá tốn kém... Ca ca cũng từng nói, anh bị người tuyển chọn kéo vào giới giải trí, cũng vì kiếm tiền học tập mỹ thuật.
— Bổ sung một chút, tôi vẫn có video phỏng vấn năm đó, đến nay đã đổi qua ba đời điện thoại vẫn không cam lòng xóa, ca ca nói đúng lắm, muốn kiếm tiền làm bước đệm cho ước mơ của mình, còn phải giúp viện trưởng cô nhi viện bớt áp lực, còn muốn nuôi em trai em gái.
— Tôi cũng có video này! Bùi Nhược lúc đấy cười đến thật sự là ôn nhu! Anh lúc thường đều rất lạnh nhạt!
— Thật sự loáng cái đã mười năm, tôi đã có hai đứa bé, nhưng thần tượng tôi từng thật lòng yêu thích, lại vĩnh viễn dừng ở năm anh hai mươi tuổi.
— Trời ạ... Tôi không biết Bùi Nhược là loại người gì, mà không hiểu tại sao, chỉ nhìn bình luận của mọi người thôi cũng muốn khóc rồi...
Tu Từ kinh ngạc nhìn điện thoại di động, nhất thời có chút không rõ Hoàng Nhạc rốt cuộc muốn làm cái gì, họ rốt cuộc đang tính toán cái gì.
Màn hình điện thoại đã hơi nứt vỡ, một cái tay đột nhiên đoạt lấy điện thoại: "Đi tắm trước, chờ lát nữa lại nhìn."
"... Vâng."
Rửa ráy đối với Tu Từ hiện tại không phải việc có thể tự mình hoàn thành, cậu ngoan ngoãn đứng dưới vòi hoa sen, bị Phó Sinh lột từng cái từng cái sạch sành sanh.
Dòng nước ấm áp gột rửa trên cơ thể trắng nõn, Phó Sinh tay xoa bọt, lúc chạm tới hình xăm trên bắp đùi, đơ nửa ngày.
Tu Từ mím môi: "Em..."
Phó Sinh đột nhiên hôn trán Tu Từ một cái, thở dài một tiếng: "Em để cho người khác chạm vào chỗ này, tôi sẽ nếm thử đó..."
"..." Tu Từ bị không khí lạnh lẽo đụng vào, trực tiếp co rúm lại vào lồng ngực Phó Sinh.
Cậu ngẩng đầu hôn cằm Phó Sinh: "Em không để người khác chạm vào, là em tự xăm..."
FUSHENG, tổng cộng bảy chữ cái, mỗi đường mỗi nét đều do cậu tự tay khắc xuống.
Cậu không hoàn thành trong một lần, mà vào ban đêm mỗi khi cảm thấy không thể kiên trì, liền cầm bút xăm, đâm vào da mình, khắc một dấu ấn thuộc về Phó Sinh.
"Em có ngoan ngoãn... Không lừa anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT