"Ở đây có mười lá bài poker, bên trong có một lá Quỷ Vương, những lá khác là số từ một đến chín. Người rút được Quỷ Vương sẽ chọn một số ngẫu nhiên, người bị gọi trúng phải chọn Sự thật hoặc Thử Thách."
"Đương nhiên cũng có thể chọn uống rượu." Diệp Thanh Trúc chớp chớp mắt "Chơi lớn luôn nhé, không muốn chọn một trong hai, phải uống hết một chai."
Diệp Thanh Trúc là chủ trì, tất cả đều do cô làm chủ, mọi người sẽ không có ý kiến.
Sau khi nói xong quy tắc trò chơi, Diệp Thanh Trúc đi đến bên cạnh Uông Giác, nhìn hắn cười cười: "Có thể nhường cho tôi chỗ cạnh Phó tiên sinh được không?"
Uông Giác nhìn vẻ mặt thờ ơ của Phó Sinh, có chút xấu hổ mà đổi chỗ.
Tu Từ nhìn một màn này, cổ họng như thắt lại.
Thật lòng mà nói, bất kể ai ngồi ở chỗ đó... Hoặc, bất kể là ai tới gần Phó Sinh một chút, đều khiến tâm tư cậu âm u đi mấy phần.
Nhưng Diệp Thanh Trúc so với Uông Giác vẫn tốt hơn, ít nhất thì cô biết duy trì khoảng cách đúng mực.
"Để tôi khui rượu." Giang Chí Thành đứng lên, làm nam chính cũng không dễ dàng gì, khui rượu để trước mặt mỗi người vài chai.
Đến lượt Tu Từ, giọng cậu khàn khàn đáp lại: "Cảm ơn."
Giang Chí Thành cười dịu dàng: "Đừng khách sáo."
Ván đầu tiên, lá Quỷ Vương được chủ trì rút trúng, Diệp Thanh Trúc tùy ý hô số chín.
Mọi người đều lật bài xem số của mình, lá của Tu Từ là ba, Giang Chí Thành vừa ngồi xuống hơi nhíu mày.
"Thử thách."
Ván thứ nhất bắt đầu, Diệp Thanh Trúc rút được một lá thử thách tương đối đơn giản: "Mở danh bạ WeChat ra, ngoại trừ nhóm chat, gọi điện nói nhớ với người liên hệ cá nhân trên cùng."
Giang Chí Thành đặc biệt thản nhiên mở WeChat, cho mọi người nhìn qua một cái, liên hệ cá nhân không chỉ ở trên cùng, mà còn là mẹ của anh.
"Người có tuổi đi ngủ sớm, tôi gửi tin nhắn thoại qua được không? "
"Được." Gửi cho mẹ đương nhiên không có trò hay để xem, mọi người nhanh chóng chơi ván tiếp theo.
Lần này thật tình cờ, Diệp Thanh Trúc lại rút được Quỷ Vương.
Lục Thành: "Nói thật đi, cô chia bài bịp phải không?"
"Sao không nói là hôm nay ông trời thương tôi." Diệp Thanh Trúc hừ nhẹ một tiếng, vẻ lơ đãng thoáng qua trong mắt, cô nhìn mọi người cười, "Lần này trúng ai đây...Sáu đi."
Tu Từ lật lá poker của mình lên, vừa vặn là sáu cơ.
Cậu mím môi: "Sự thật."
"Sự thật à..." Diệp Thanh Trúc có chút tiếc nuối, tay rút bài liền đọc "Lần đầu rung động trước mối tình đầu khi nào?"
"...Lớp 10." Câu hỏi này quá dễ, đơn giản đến mức Tu Từ có thể nhớ lại trái tim mình khi ấy không ngừng đập thình thịch thình thịch.
Mọi người ở đây hầu như đều nhìn về phía Tu Từ, chỉ có Diệp Thanh Trúc chú ý tới, Phó Sinh ngồi bên cạnh đột nhiên rũ mí mắt, thay đổi tư thế.
Ván thứ ba Quỷ Vương là Lục Thành, anh híp híp mắt: "7 đi, số may mắn của tôi."
Kiểm tra một vòng vẫn không có ai lên tiếng, cho đến khi Phó Sinh lật bài nhìn mới đáp lại: "Là tôi."
"Sự thật hay Thử thách?"
Tu Từ trong lòng nhảy dựng, cậu vội vàng liếc mắt nhìn Phó Sinh một cái, lại nhanh chóng tránh đi.
Phó Sinh nhìn người kia qua khóe mắt: "Sự thật."
Tu Từ không ngẩng đầu lên, cậu chăm chú nhìn vào lá bài trên tay Lục Thành, chờ đợi chiếc hộp Pandora mở ra.
"..." Lục Thành điều chỉnh giọng nói một chút: "Thời gian và địa điểm lần đầu làm tình."
Anh bình tĩnh ung dung hơi ngửa đầu, rượu theo miệng bình trôi tuột vào cổ họng.
Ánh mắt Tu Từ một lần nữa dừng lại trên mặt Phó Sinh, nhìn yết hầu anh chuyển động, nhìn đôi mắt khép hờ hẹp dài của anh.
Cậu dường như nghe được âm thanh rượu chảy ục ục, cả người như lơ lửng trôi về đêm hè năm ấy.
Đó là lần đầu của Tu Từ, nhưng cậu không biết có phải là lần đầu của Phó Sinh không.
Thời gian vào ba năm trước, ngày 11 tháng 6, địa điểm là kí túc xá trong trường học, một phòng đơn, giường cũng không lớn, hai người con trai chen chúc ở trên giường, không gian cực kì chật hẹp.
Cậu bị Phó Sinh ôm thật chặt trong lòng, đau đớn, dỗ dành, yêu thương.
Một chai rượu cạn đáy, ván tiếp theo bắt đầu, lần này Uông Giác là Quỷ Vương, hắn chọn số ba, Diệp Thanh Trúc thảnh thơi lật bài poker, trùng hợp là số ba.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ: "Sự thật đi."
Uông Giác sờ soạng rút ra một lá bài: "Thanh tỷ...Lần gần nhất yêu đương là khi nào?"
Diệp Thanh Trúc khựng lại một lúc, nhạc nền trong phòng nhẹ nhàng du dương, trong lúc mọi người đều nghĩ cô muốn né tránh vấn đề này thì cô rũ mắt cười: "Mùa hè mười một năm trước."
"..."
Có lẽ là cảm thấy khó mà tin nổi, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Thanh Trúc, mà có tin hay không cũng chỉ có trong lòng bọn họ biết.
Mười một năm trước Diệp Thanh Trúc còn chưa gia nhập làng giải trí, nhưng từ khi bắt đầu bước chân vào giới, những scandal về đời sống sinh hoạt cá nhân của cô chưa từng ngớt, nói lần gần nhất yêu đương là mười một năm trước có vẻ không đáng tin lắm.
Cùng lắm thì người khác sẽ nghĩ, chơi trò quy tắc bao dưỡng tiểu thịt tươi không tính là yêu đương.
Chín người chín suy nghĩ khác nhau, không cần biết tin hay không, họ cũng sẽ không tùy tiện phá hỏng bầu không khí.
"Bao giờ mới đến lượt tôi làm Quỷ Vương?" Giang Chí Thành thở dài: "Quả là không dễ dàng gì."
Rượu trên bàn đã cạn hơn nửa, mọi người đã chơi được hơn 20 ván, ít nhiều cũng có chuyện bàn tán, chẳng hạn như Lục Thành ly hôn với vợ cũ không phải vì tin đồn một bên lừa dối, mà do bất đồng quan điểm mới khiến mối quan hệ đi đến hồi kết...
Chẳng hạn như Phó Sinh không chỉ có gia thế hiển hách, anh xuất ngoại 2 năm để nghiên cứu thêm về đạo diễn phim, thuận tiện cũng giúp đỡ công ty của gia đình, một mũi tên trúng hai đích.
Mà lần này về nước, Phó Sinh đã lên kế hoạch bắt đầu sản xuất phim, anh có ý muốn mời Diệp Thanh Trúc đóng vai nữ chính trong tác phẩm đầu tay của mình.
Tất cả đều là những điều Tu Từ không hề biết, cậu ở một bên lẳng lặng nghe, đem giọng điệu và từng câu từng chữ Phó Sinh nói khắc sâu vào trong lòng.
Giang Chí Thành đọc câu hỏi trên lá bài: "Phó tiên sinh còn có tình cảm với người cũ không?"
Không biết có phải do xui xẻo không, Phó Sinh ba lượt liên tục đều bị gọi trúng.
Phó Sinh không kiêng nể ai, lại tiếp tục uống cạn một chai rượu.
Trong lòng Tu Từ có chút run lên, Phó Sinh đêm nay uống không ít, rất nhiều câu hỏi đề cập đến tình cảm anh đều không trả lời.
Tu Từ có chút không hiểu, hai chữ phải hay không phải khó nói vậy sao? Rõ ràng không thích uống rượu, nhưng anh thà uống chứ nhất quyết không chịu trả lời.
Nếu không muốn trả lời mấy vấn đề này, tại sao vẫn luôn chọn Sự thật?
Trong lúc cậu suy nghĩ mông lung, Quỷ Vương lần nữa chọn trúng số của Phó Sinh.
Diệp Thanh Trúc xua tay: "Anh liên tục chọn Sự thật mà không trả lời lấy một cái, ván này cấm chọn!"
"Vậy thì Thử thách đi." Phó Sinh đưa tay tháo cà vạt, tùy ý nói.
"...Được." Diệp Thanh Trúc đọc nội dung trên lá bài, đuôi lông mày khẽ nhếch: "... Hôn người cùng giới thứ ba bên phải."
Phó Sinh: "..."
Diệp Thanh Trúc đập nhẹ vào cánh tay đang chuẩn bị lấy rượu của Phó Sinh: "Uống nữa thì còn ý nghĩa gì đâu."
Tu Từ nhắm mắt lại, đầu ngón tay hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay.
Người cùng giới thứ ba bên phải của Phó Sinh...Là Giang Chí Thành, không phải là cậu, cậu ở bên trái Phó Sinh.
Cậu cúi đầu, không nhìn cảnh tượng phía bên kia, trong nháy mắt thậm chí còn hiện lên một vài tình huống, cậu đẩy cửa đi ra ngoài, hoặc là kéo Giang Chí Thành ra, tự mình ngồi vào...
Tu Từ sắp phát điên rồi, cánh tay không tự chủ được mà run lên, nếu anh ấy dám hôn...
Trên trán đột nhiên xuất hiện hơi ấm, Tu Từ mở mắt ra, trong đáy mắt vẫn còn một tia tàn ác.
Cậu không hiểu Phó Sinh làm sao lại xuất hiện trước mặt mình, cũng không rõ vừa rồi Phó Sinh có nhìn thấy biểu tình của mình không, chỉ thấy hơi ấm trên trán có tác dụng xoa dịu trái tim một cách kì lạ.
Lúc bọn họ mới bên nhau, Phó Sinh thích nhất là hôn lên trán cậu, anh thường như có như không mà hôn nhẹ, thoạt nhìn như đang dỗ dành trẻ con.
Diệp Thanh Trúc kinh ngạc: "Cái này?"
"Có quy định phải hôn ở chỗ nào sao?"
"...Không có."
Lục Thành hoàn toàn sững sờ: "Có phải anh nhầm lẫn gì không? Là người thứ ba bên phải chứ không phải người thứ tư bên trái!"
Mọi người đều sửng sốt một chút, bởi vì vừa rồi Phó Sinh tự nhiên như hoàn toàn chắc chắn mục tiêu là ai nên mọi người không hề nghi ngờ.
Phó Sinh đỡ trán, bâng quơ nói: "Xin lỗi, tôi uống hơi nhiều, không phân biệt rõ trái phải."
Diệp Thanh Trúc trầm mặc: "Không phân rõ trái phải, sao đến số thứ tự cũng nhầm rồi?"
Phó Sinh nhìn một vòng người bên trái, trông như vừa mới nhận ra gì đó, anh nhìn Uông Giác nói: "Xin lỗi, vừa nãy nghe giọng cậu... Tôi còn tưởng cậu là phụ nữ."
"......."
Uông Giác mặt tái mét, Diệp Thanh Trúc phì cười một tiếng.
Những người khác ngoài mặt tỏ ra ý tứ, trong lòng đều cố nín cười đến mức ngạt thở.
Là thật sự không biết Uông Giác là nam hay cố tình, chỉ có trong lòng Phó Sinh biết rõ.
Nhưng giọng điệu Uông Giác khi nói chuyện đúng là không làm người khác thoải mái, đặc biệt là lúc xun xoe lấy lòng, ngữ điệu cố tình nịnh hót khiến người ta vô cùng khó chịu.
Lục Thành ho khan một tiếng: "Hay là nghỉ giải lao một lát đi?"
Mọi người đều không có ý kiến. Uống rượu nhiều, không ít người đã nhịn đến sắp hỏng, lúc này một đám đều chạy về phía nhà vệ sinh.
Tu Từ ngẩn người vài giây, đến khi phản ứng theo bản năng muốn đến ôm Phó Sinh, bóng lưng đối phương đã biến mất sau cánh cửa.
Diệp Thanh Trúc trầm ngâm nhìn Tu Từ, cô châm điếu thuốc: "Tiểu Từ có quen biết Phó tiên sinh?"
Tu Từ hơi khựng lại, không để ý đến xưng hô của Diệp Thanh Trúc, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Đâu chỉ là quen biết.
Cậu từng là em trai nhỏ dưới hai khóa thường bị anh trêu đùa lúc rảnh rỗi, cũng từng là bạn trai nhỏ đầu gối tay ấp của anh...
Phó Sinh từng là ánh sáng của cậu, là người mà cậu dốc hết thảy tâm tư theo đuổi cùng trông ngóng.
Cho đến một ngày, ánh sáng đi mất, đi rất xa. Hạt giống vùi trong bùn đất không còn được sưởi ấm, nó ở trong bóng tối tự mình bén rễ nảy mầm, sinh ra những ý nghĩ biến thái dơ bẩn.
"Có thể cho tôi một điếu không?"
Diệp Thanh Trúc dừng lại, đưa cho Tu Từ một điếu: "Trẻ nhỏ không nên hút quá nhiều."
Tu Từ không còn nhỏ, năm nay 24 tuổi, chiều cao cũng không thấp, nhưng bởi vì mặt mũi thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn, thân hình gầy gò, nhìn cậu trông như một thanh niên mới lớn.
Tay Tu Từ khẽ run, châm lửa mấy lần vẫn chưa xong.
Khó khăn châm thuốc, lại bởi vì mùi thuốc lá quá mãnh liệt mà ho khan.
"Thanh tỷ..." Cậu xoa xoa cổ "Tôi đi ra ngoài hóng gió chút."
Diệp Thanh Trúc đưa mắt nhìn bóng lưng gầy gò cô đơn rời đi, không nói gì.
KTV tầng này có một cái ban công lớn ngoài trời, Tu Từ vừa mới đi tới, chưa kịp rẽ vào đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Uông Giác không còn gọi anh là Phó tiên sinh như ở trong phòng khi nãy mà thân mật gọi "Đàn anh."
"Anh có lẽ không nhớ rõ em...Em và anh từng học cùng trường, em học dưới anh một khóa, có một lần đại hội thể thao em bị cảm nắng, là anh đỡ em đi phòng y tế..."
Phó Sinh thái độ xa cách: "Xin lỗi, chuyện cũng lâu rồi, tôi không nhớ rõ lắm."
Tu Từ tiến lên hai bước, trông thấy Phó Sinh đứng đối diện cậu, quai hàm đẹp đẽ hơi nhếch lên, vẻ mặt lạnh lùng.
Cậu và Phó Sinh học cùng trường cấp ba, Phó Sinh lớn hơn cậu hai tuổi, cậu cũng không nhớ rõ trường học khi ấy có tồn tại một Uông Giác.
Không biết cũng không lạ, hai người chưa từng gặp mặt, lúc ấy toàn bộ sự chú ý của cậu đều dành cho Phó Sinh, làm sao có tâm tư đi để ý người khác.
Uông Giác không biết Tu Từ đến, hắn lại tiến hai bước về phía Phó Sinh: "Đàn anh, em đã thích anh từ lâu rồi. Kể từ đại hội thể thao đó, em vẫn luôn thích anh, tham gia giới giải trí cũng bởi vì nghe nói anh theo chuyên ngành đạo diễn, em..."
Hắn chưa kịp nói hết lời đã kinh ngạc khi thấy Tu Từ đột nhiên xuất hiện từ sau lưng.
Tu Từ đẩy hắn ra, một phen nắm cổ áo Phó Sinh kéo anh cúi đầu, hung hăng cắn môi Phó Sinh, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ra.
Tu Từ hai hốc mắt phiếm hồng, giọng nói có chút sắc lạnh: "Anh ta đã có bạn trai, cút về nhà hầu hạ kim chủ của mày cho tốt đi, đừng có ở đây dây dưa với người đã có gia đình."
Phó Sinh: "..."
Uông Giác sửng sốt: "Cậu tại sao..."
Tu Từ chậm rãi nói một tiếng: "Cút."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT