Edit: Mila

Beta: Zen

_______

【 Anh ấy đã tỉnh lại rồi, anh ấy nói sẽ không rời xa tôi, tôi cũng không rời xa anh ấy.

Tôi sẽ không. 】

—————

Đối với nhu cầu ăn uống Phó Sinh không quá nhiều yêu cầu, trước đây anh thường hay ăn đồ có vị nhạt, hai năm trước khi ở nước ngoài, vì anh nhớ Tu Từ nên đã cố ăn đồ cay, khẩu vị hiện tại có hơi nặng đô hơn so với ngày trước.

Nhưng vì vừa tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, cũng không nên ăn những món có vị quá mặn, ăn uống thanh đạm vẫn tốt hơn.

Tu Từ bưng hai bát cháo trở về, còn trong tay Bạch Đường Sinh không có thứ gì nói: "Nhà ăn hết cháo rồi, tôi với cô Diệp đây phải đi ra ngoài ăn rồi. Đồ ăn ngon như vậy lại nhìn có vẻ rất hấp dẫn đạo diễn Phó nữa."

"... OK." Phó Sinh dặn dò: "Đi cẩn thận, đừng ló mặt vào nữa."

Mặc dù bây giờ là buổi tối, đây không phải đô thị loại I [1] nhưng trên đường người đi bộ vẫn còn rất nhiều, cho nên khả năng bị người qua đường nhận ra là rất cao.

[1] Đô thị loại 1: Là khu vực tập trung dân cư sinh sống có mật độ cao, chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực kinh tế phi nông nghiệp.

"Không sao đâu, chúng tôi sẽ tìm một quán nào đó để ăn, Bách Chu đang chờ tôi ở dưới."

"..."

Vốn Phó Sinh muốn nói một lời xin lỗi đàng hoàng với Bạch Đường Sinh nhưng sau cùng vẫn không nói ra được.

Ô Bách Chu không có lên cùng, đoán không nhầm chắc hắn vẫn còn hơi trách cứ anh, dù sao thì cũng đã liên lụy đến Bạch Đường Sinh làm anh bị thương, mặc dù tất cả đều bình an vô sự nhưng những chuyện gặp phải trong lúc nguy hiểm khiến cho người ta khó mà tưởng tượng tới.

"Chờ ngày tôi xuất viện chúng ta sẽ đi ăn với nhau một bữa."

"Được, vậy cậu phải mau chóng ra viện đi." Đến chính Bạch Đường Sinh cũng không để ý nhiều, anh vẫy vẫy tay với Tu Từ rồi xoay người rời đi.

Trước khi ra về Diệp Thanh Trúc có hơi do dự điều gì đó nhưng sau đó vẫn nhẹ nhàng xoa đầu Tu Từ: "Chị cũng phải đi rồi, sau này nhớ phải luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời."

Tu Từ bần thần trong nháy mắt, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó.

Đoàn làm phim cũng sắp xong việc, điều đó có nghĩa là Diệp Thanh Trúc cũng sắp đóng máy.

"Chị..." Tu Từ mím môi dưới: "Hẹn gặp lại." [2]

"Sẽ gặp lại." [2]

[2] Ở hai câu này đều có nghĩa là "Tạm biệt", mà "Tạm biệt" trong tiếng Trung được dịch theo từ Hán Việt là "Tái kiến". Tức là "Sẽ gặp lại". Mình sẽ để theo nghĩa Hán Việt, ý là dù có mang trong lòng mong muốn gặp lại nhưng e là không còn cơ hội.

Có thể có những người mình sẽ không còn cơ hội để gặp lại lần thứ hai nữa, Tu Từ hiểu rất rõ điều này, sau khi Diệp Thanh Trúc về cậu lặng lẽ mở hộp cháo ra, khuấy đều đút cho Phó Sinh ăn.

"Không vui sao?" Phó Sinh hỏi.

"Không..." Tu Từ ngồi ở bên giường, bây giờ cậu mới phát hiện hốc mắt của Phó Sinh đã ửng hồng, cậu ngẩn người: "Anh ơi... Anh sao vậy?"

"Không sao."

Phó Sinh bưng lấy bát cháo trong tay Tu Từ để sang một bên, ôm đứa nhỏ vào lồ ng ngực hôn một hồi: "Mấy ngày nay em buồn lắm à?"

"Ừm..." Tu Từ siết áo Phó Sinh, nghĩ đến trong suốt những ngày qua cảm thấy rất khổ tâm.

Cậu một mặt nghĩ rằng nếu như Phó Sinh có chết đi cũng không sao, cậu sẽ đi theo anh, đây cũng coi như là một kết cục tốt đẹp. Nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn đẹp trai như trước của Phó Sinh, Tu Từ lại không muốn nữa.

Tu Từ muốn sống, rất muốn sống cùng Phó Sinh, muốn anh tràn đầy sức sống, cho dù có phải trả giá, cậu sẽ đến gặp bác sĩ để trị liệu đúng như mong muốn của Phó Sinh, cho dù Phó Sinh bận bịu rất nhiều công việc không thể tới thăm cậu thường xuyên...

Cậu không tham lam nữa, một tháng thăm một lần là tốt rồi nhưng nếu được một tuần đến thăm một lần thì càng tốt.

Nghĩ đến đây, cậu thận trọng hỏi: "Anh ơi, anh có thể hay không, có thể..."

Dường như Phó Sinh biết cậu đang muốn nói gì, ôm người cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên đ ỉnh đầu cậu: "Những điều đã hứa anh chắc chắn làm được, anh sẽ không bao giờ rời bỏ em, vĩnh viễn yêu em."

Viền mắt Tu Từ ngay tức khắc đỏ lên, cậu ôm chặt lấy eo Phó Sinh, nghẹn ngào ừm một tiếng.

"Hồi nãy là lỗi của anh, không nên giả bộ mất trí nhớ để trêu chọc em."

Phó Sinh vuốt v e gáy Tu Từ: "Mà em đừng nghĩ nhiều, không có ý gì khác, anh sẽ không bao giờ chê em phiền."

Tu Từ ngẩng đầu, hất cằm lên cọ cọ khoé miệng Phó Sinh một hồi, thấp giọng nói: "Không sao, dù có phiền.. Nếu, nếu như..."

Cậu nói không được nữa, đôi mắt đỏ hoe dời đi chỗ khác: "Anh gọi cho Meilin đi."

"..."

Hơi thở Phó Sinh hơi nghẹn lại, tay nhanh hơn não, nâng khuôn mặt Tu Từ lên lau đi nước mắt.

"Em có bị khờ không?" Anh tức giận đánh xuống mông Tu Từ: "Nếu anh muốn đưa em đến bệnh viện, sao còn phải chờ đến bây giờ?"

"Vậy thì sau này anh có nghĩ đến không?"

Nước mắt Tu Từ lã chã rơi xuống, lần đầu tiên cậu tự thể hiện sự cố chấp trước mặt Phó Sinh: "Bây giờ anh không nghĩ đến nhưng sau này không chắc!"

Nhóc con hung ác nói, nước mắt không kiềm được rơi xuống, ngoài miệng thì nói năng rất hung dữ nhưng thực tế vẫn đang siết chặt lấy quần áo của Phó Sinh như thể sợ anh sẽ chạy mất.

"Sau này anh cũng sẽ không nghĩ đến." Phó Sinh bất đắc dĩ bóp bóp mặt Tu Từ: "Em vào viện rồi thì anh biết phải làm sao đây?"

Nước mắt Tu Từ ngừng rơi, cậu không nhận ra rằng hai việc này có liên quan gì nhau.

Phó Sinh trêu cậu: "Mình xa nhau rồi không còn ai làm ấm giường cho anh nữa, cũng không còn ai cho anh ôm ôm hôn hôn vào lúc làm việc mệt mỏi, đến nhớ em cũng không thể gặp được."

Tu Từ: "..."

Phó Sinh tiếp tục dọa cậu: "Giả sử phải vào viện trị liệu, trong tháng đầu tiên chúng ta không thể gặp nhau, nhớ em cũng không gọi video được, gọi thường cũng không, chỉ có thể nghĩ về nhau —"

"Hơn nữa sau khi em đi, chắc sẽ có kẻ không có mắt tiếp cận anh, tuy rằng anh không thèm để ý nhưng cũng rất phiền nha..."

Phó Sinh bị Tu Từ bịt miệng lại, bé con thực sự sợ hãi rồi: "Em không đi!"

Sau khi đạt được kết quả mỹ mãn, trong mắt Phó Sinh hiện lên ý cười, anh hôn nhẹ lên lòng bàn tay quấn băng gạc của Tu Từ, mơ hồ nói: "Bé ngoan ngoãn uống thuốc nha, mỗi ngày đừng nghĩ ngợi nữa, ở bên cạnh anh là tốt rồi."

Tu Từ như bị điện giật rút tay lại, rút lại phân nửa thì lại thấy hối hận, Phó Sinh hiểu được sự rối rắm trong mắt cậu, buồn cười đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay cậu: "Anh sẽ không rời bỏ em, em cũng đừng rời bỏ anh, được không?"

"Vâng.."

"Ngoan quá."

Tu Từ do dự một chút, duỗi cánh tay không bị quấn băng gạc ra: "Bên này..."

"Bên này sao?"

"...Cũng phải hôn." Ánh mắt ngại ngùng của Tu Từ liếc sang bên cạnh.

Phó Sinh nhịn cười, nắm lấy tay cậu cúi đầu hôn một cái: "Mới đi vệ sinh xong em có rửa tay chưa?"

"...Rửa rồi"

Hai người chim chuột với nhau một hồi, đúng lúc bát cháo nóng vừa nguội, có thể ăn được rồi.

Tu Từ liên tục nhìn chằm chằm bát cháo trong tay Phó Sinh, đợi anh ăn một miếng mới cẩn thận hỏi: "Anh ơi, em đút anh ăn nha?"

Phó Sinh hơi ngạc nhiên, ngước mặt lên nhìn cậu.

Tu Từ sợ bị hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Tay anh cũng bị thương..."

"..."

Đúng là trên tay Phó Sinh cũng có quấn băng gạc nhưng cũng không có gì nghiêm trọng lắm.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của đứa nhỏ, tự nhiên Phó Sinh không thể từ chối: "Được."

Má lúm đồng tiền của Tu Từ xuất hiện ngay lập tức, trong mắt cậu mang theo niềm vui thấy rõ.

Cậu cầm lấy bát cháo, bắt chước cách Phó Sinh tự ăn trước đó, múc một thìa cháo đưa lên miệng thổi thổi, sau đó đưa đến bên miệng Phó Sinh.

Phó Sinh há miệng ăn nhưng trong lòng không nhịn được cảm thấy có hơi buồn cười: "Cháo nguội rồi, không cần thổi."

"Hồi trước anh cũng thổi." Tu Từ nghiêm túc làm theo các bước chăm sóc mà khi trước Phó Sinh đã chăm sóc cho mình, cẩn thận đút cháo cho Phó Sinh.

Ban đầu, anh không có cảm giác thèm ăn khi mới thức dậy nhưng lại có chút đói vì Tu Từ.

"Em cũng ăn đi." Phó Sinh dựa nửa người vào đầu giường: "Mỗi người ăn một miếng."

"Được ạ."

Bây giờ Tu Từ không có tâm trạng ăn uống, cố chấp với việc đút Phó Sinh ăn, hận không thể đút cho anh ấy ăn càng nhiều càng tốt, dù sao đã sáu ngày trôi qua Phó Sinh chưa ăn gì.

Hai người mỗi người một miếng ăn gần hết hai bát cháo, vì để cho Phó Sinh ăn nhiều hơn, Tu Từ chịu đựng cảm giác no để ăn được nhiều hơn, bụng căng tròn lên.

"Lên giường." Phó Sinh đợi Tu Từ thu dọn cơm hộp, hỏi: "Mấy ngày nay em ngủ ở đâu?"

"...Giường phụ." Tu Từ hơi chột dạ.

"Giường phụ đâu?" Đây là phòng đơn tuy không gian rộng nhưng chỉ có một chiếc giường cho Phó Sinh.

"Nằm sấp ngủ." Tu Từ đành phải nói thật, hai tay hai chân trèo lên giường.

Phó Sinh vừa đau lòng vừa bất lực: "Tại sao em không tìm một chiếc giường phụ?"

Tu Từ nhỏ giọng nói: "Em muốn gần anh hơn."

Những lời nói này quá khéo léo, khi đó Tu Từ chỉ nghĩ đến, gần nhau một chút, nếu ban đêm Phó Sinh có rời đi thật thì cậu thậm chí còn không biết.

Cậu luôn muốn ở bên Phó Sinh, lỡ như Phó Sinh ra đi quá vội không chờ cậu thì cậu biết phải làm sao?

Phó Sinh đã quen với những nỗi đau trong lòng, anh ôm Tu Từ vào lòng: "Giường này lớn lắm, em ngủ cạnh anh đi."

"Anh bị thương..."

Tu Từ tự nhiên cũng nghĩ đến việc ngủ bên cạnh Phó Sinh nhưng Phó Sinh còn bị thương lại đang truyền nước biển, cậu sợ ban đêm không cẩn thận sẽ làm đau Phó Sinh.

"Không sao." Phó Sinh hôn lên đôi môi mềm mại của cậu: "Đêm nay hãy ngủ thật ngon với anh, được không?"

Ý chí của Tu Từ không mấy kiên định nên đã đồng ý: "Vậy thì anh đừng cựa quậy."

Phó Sinh có chút dở khóc dở cười.

Từ trước đến giờ tư thế ngủ của anh rất ổn định, trước khi ở cùng Tu Từ, khi ngủ anh đều nằm ngửa, trong buổi tối chưa một lần lật người.

Lần đầu sống chung với nhau, Tu Từ khá dè đặt, vào ban đêm cậu giả vờ nằm cách xa Phó Sinh.

Kết quả là nửa đêm tỉnh dậy, thấy Phó Sinh ngủ ở đầu bên kia rất yên tĩnh, cậu lập tức khó chịu, giả vờ ngủ say lăn vào trong ngực Phó Sinh, đặt tay anh vòng lên ôm eo mình, sáng ngày hôm sau thì lại lên án Phó Sinh vì dám ôm mình ngủ.

Nhưng thực tế là lúc Tu Từ vừa lăn qua chỗ Phó Sinh, là Phó Sinh tỉnh đã tỉnh rồi nhưng anh không phanh phui chuyện này ra thôi.

Sau đó, Phó Sinh dần dần quen với việc ban đêm phải ôm Tu Từ ngủ, tư thế ngủ của anh cũng vì lẽ đó liên tục thay đổi theo tư thế ngủ của Tu Từ.

Khi Tu Từ ngủ nằm sấp, anh sẽ nằm ngửa, vừa đủ để vòng tay qua ôm eo, rồi khi Tu Từ ngủ nghiêng, anh cũng sẽ ngủ nghiêng, vừa đủ để ôm người kia ôm vào trong lòng...

"Anh không nhúc nhích, em cũng đừng quậy." Phó Sinh nhéo mũi Tu Từ.

"Em sẽ không nhúc nhích." Tu Từ hừ một tiếng, bụng và ngực Phó Sinh đều quấn băng gạc, nằm nghiêng ngủ không ổn lắm, sẽ vướng phải vết thương, nằm sấp ôm lại càng không được.

Phó Sinh chỉ có thể nằm ngửa, còn cậu thì nằm nghiêng bên người Phó Sinh, bọn họ không có cách nào ôm nhau ngủ như những đêm đêm trước, cả hai ôm nhau ngủ không chừa một khoảng trống.

Phó Sinh liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mà còn thức, thật ra anh đã hơi buồn ngủ nhưng vẫn muốn nói chuyện với bé con này một lát.

"Cằm anh hơi đau,xem giúp anh có vết thương nào không."

Tu Từ nghe đến lời này, lập tức chột dạ co người lại: "Hồi sáng em cạo râu cho anh..."

Phó Sinh: "..."

Chẳng trách.

Thật ra râu của Phó Sinh cũng không dài, mỗi tuần cạo một lần, chỗ này cũng thoải mái hơn, theo như tính toán thì hôm nay anh phải cạo nhưng bởi vì anh chưa tỉnh, nên Tu Từ đã tự tay làm cho.

"Kỹ thuật được đấy." Anh trêu chọc.

"Em không cố ý, khi y tá gõ cửa, tay em run..."

Vì một chút thất bại đó nên Tu Từ im lặng một lúc, sau đó cạ nhẹ nhẹ lên cổ Phó Sinh: "Anh ơi...Em có thể chăm sóc anh, anh đừng tìm người khác."

Phó Sinh cười ngay ra, không ngờ Tu Từ nhớ dai đến thế: "Anh tìm ai chứ?"

Cái mông của Tu Từ bị một cái tát, bởi vì Phó Sinh không khỏe, nên nó nhẹ nhàng và tê tê như bị kiến cắn thôi.

Cậu có hơi buồn bực ngẩng đầu lên: "Ý em nói là y tá."

Cậu không muốn Phó Sinh tìm một y tá, cậu có thể chăm sóc tốt cho anh ấy.

Phó Sinh: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play