Edit: Mila

Beta: Zen

_______

Phó Sinh vẫn như cũ không nói gì. Chỉ đóng cửa phòng đối diện mà Tu Từ vừa đi ra.

Sau khi đóng cửa lại, anh cúi người ôm Tu Từ, quay người trở lại căn phòng 918 mà hai người đã ở cùng nhau mấy tháng.

Tu Từ không dám cử động, qua một hồi lâu, cậu cẩn thận áp mặt mình vào cổ Phó Sinh, như nạp năng lượng từ đó.

"Tu Từ, em vẫn không biết vì sao anh tức giận."

"..." Tu Từ run lên một giây, không dám trả lời tùy tiện, gắt gao ôm lấy bả vai Phó Sinh, sợ anh ném mình xuống đất.

"Như cách em không bao giờ sử dụng não trong công việc." Phó Sinh ngồi dựa vào thành giường nói tiếp.

Anh để Tu Từ ngồi lên đùi mình, nâng cánh tay Tu Từ lên kiểm tra vài lần, sau khi xác định trên người không có vết thương nào thì khuôn mặt anh mới bình tĩnh trở lại.

"Em sai rồi..." Tu Từ mơ hồ nói xin lỗi, "Rất xin lỗi..."

Phó Sinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp kia của cậu, bởi vì vừa mới khóc nên khóe đã mắt đỏ hoe, lông mi dính vào nhau, khiến cho trông cậu có chút đáng thương.

"Anh chỉ muốn em trân trọng thân thể của bản thân hơn. Việc này khó lắm sao?" Phó Sinh giữ gáy cậu xoa xoa.

Tu Từ không hiểu, Phó Sinh trân trọng cơ thể của cậu ư, không trân trọng nó cũng không liên quan gì tới việc cậu chỉ yêu mỗi Phó Sinh.

Rơi vào ngõ cụt, Tu Từ sẵn sàng làm theo nguyện vọng của Phó Sinh, vẫn thừa nhận lỗi sai của mình: "Em biết mình đã sai...Em không phải muốn hiến tủy, em chỉ muốn đi nói rõ với bà ấy..."

Phó Sinh: "..."

Tu Từ ngập ngừng, đến gần thăm dò Phó Sinh, dán lên môi anh: "Em đã quay lại rồi, anh đừng tức giận nữa nhé?"

Phó Sinh kéo cậu ra hỏi: "Bà ta chỉ kêu em quay về để hiến tuỷ? Không nói gì thêm à?"

Vẻ mặt Tu Từ cứng đờ, theo bản năng muốn che giấu.

Nhưng Phó Sinh biết Tu Từ quá rõ, nếu bên kia không dùng thứ gì đó đe dọa cậu, Tu Từ sẽ không có chuyện muốn đến đó.

Phó Sinh nói: "Em có thể trả lời sau khi đã nghĩ thông suốt."

Tu Từ giãy giụa một lúc, kiềm chế ý muốn trốn tránh, khó khăn đứng dậy khỏi người Phó Sinh, đi đến phía bên kia chiếc bàn cạnh giường lấy điện thoại di động, mở ra đưa cho Phó Sinh.

Phó Sinh nhìn xuống một lúc hỏi: "Em cho bà ta số này?"

Tu Từ không ngờ anh sẽ hỏi cái này trước: "Em không có..."

Số này được đăng ký sau khi Tu Từ và Phó Sinh quen nhau, vào thời điểm đó, mối quan hệ giữa Tu Từ và gia đình vô cùng lạnh nhạt, Tu Từ đã đăng ký vay một khoản vay cho sinh viên để vào trường đại học của Phó Sinh, gần như cắt đứt hết liên lạc với gia đình mình.

Khoản vay sinh viên chỉ lo đủ học phí, còn chi phí sinh hoạt về sau đó đều là do Phó Sinh chi, không dính dáng gì đến gia đình cậu.

"Nói em não loãng cũng không sai." Phó Sinh tùy ý vỗ mông cậu một cái, "Em chưa từng cho bà ta số điện thoại, thì em có bao giờ tự thắc mắc bà ta lấy số từ đâu ra không?"

Trong lòng Phó Sinh tức giận nhưng không nỡ làm gì Tu Từ nên chỉ đành đánh vào mông cậu.

Nhưng rất lâu sau mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn, đứa nhỏ nằm gọn trong lòng anh, mặt áp lên vai anh khẽ run rẩy, giống như đang đau đớn.

Phó Sinh cau mày, nhớ lại ngày hôm qua mình dùng sức đánh hơi mạnh.

Lúc đó anh thực sự quá tức giận, cùng lắm chỉ là dùng nhiều sức hơn thôi, không lẽ là bị thương sao?

Phó Sinh c ởi quần Tu Từ ra, ôm người ấn vào lòng, bật đèn pin lên để kiểm tra, anh bất ngờ nhìn thấy một vết bầm tím trên xương cụt.

"Em bị khờ sao? Đau cũng không biết nói?"

Tu Từ ôm cổ Phó Sinh, cảm thấy anh sắp tức giận nên cậu ôm chặt cổ anh để ngăn chặn việc anh lơ cậu lần nữa.

"Xin lỗi..."

"Xin lỗi cái gì?" Phó Sinh tức giận cười, "Bản thân bị đau thì thấy có lỗi với anh?"

Phó Sinh không muốn nói nhiều, anh chỉ muốn Tu Từ yêu bản thân mình hơn và biết coi trọng bản thân mỗi ngày, nhưng bé con này không hiểu.

Vì vậy, nửa đêm Phó Sinh đi đến đầu kia của hành lang, gõ cửa phòng bác sĩ Tô Hồng Khang và xin ông ấy thuốc.

Tô Hồng Khang hơi khom lưng mở cửa cho anh, một bên vừa lấy thuốc, một bên vừa nghiêm túc nói: "Hôm nay hai người có chuyện không ổn, chuyện gì cũng phải nói ra, đừng để trong lòng, cho dù là cãi nhau rồi, cũng không được làm quá trớn..."

Phó Sinh: "...."

Mặc dù sự việc không như Tô Hồng Khang tưởng tượng, nhưng việc anh đánh người không cãi được.

Lúc này tâm trạng cảm thấy có chút không thoải mái, bé hư đau cũng không biết nói, chỉ biết ức nghẹn chịu đựng, đến cuối chỉ mình anh đau lòng mà thôi. Còn bé con thì chẳng quan tâm mình.

"Nằm xuống."

Phó Sinh trở lại phòng, đặt người cậu nằm ngang chân mình, thoa thuốc đều lên xương cụt của cậu.

"Có mạnh quá thì nói anh."

Cũng không có gì to tát, Tô Hồng Khang nói bôi thuốc là ổn rồi, ngày mốt nếu vẫn chưa khỏi, có thể đi bệnh viện, bình thường vấn đề này cũng không nghiêm trọng.

Cặp chân của Tu Từ vừa dài vừa mảnh mai, so với các thanh thiếu niên cậu không cao cho lắm, nhưng dáng người rất cân đối, không có lông chân nên da rất mịn màng.

Phó Sinh kéo áo sơ mi của cậu lên đến eo nhỏ, rồi nhẹ nhàng xoa bóp chỗ bầm tím.

"Có đau không?"

Tu Từ thăm dò trả lời anh: "Đau..."

Cuối cùng, được trả lại câu vô tình "đáng đời" không thương tiếc.

Mặc dù không dỗ cậu, nhưng tâm tình của Tu Từ hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều, nó là một dấu hiệu hòa giải.

"Anh ơi...anh không giận nữa sao?"

Trước khi Phó Sinh trả lời, Tu Từ không nản lòng mà tiếp tục nói: "Nếu anh tức giận, đừng có lơ em, được không anh?"

"..." Phó Sinh nhẹ tay và tiếp tục lắng nghe cậu.

"Anh rõ ràng đã đồng ý với em, không thể nói bậy..." Giọng Tu Từ càng ngày càng nhỏ, "Em biết lỗi rồi, lần sau sẽ không dám nữa..."

Nói xong, im lặng thật lâu không lên tiếng, Phó Sinh nâng cằm Tu Từ lên nhìn cậu ngủ thiếp đi.

Phó Sinh chỉ có thể tiếp tục xoa xoa cho Tu Từ một lúc, sau đó mặc qu@n lót vào, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trong hai ngày qua, Tu Từ thực sự đã ngủ ngon hơn nhiều so với Phó Sinh.

Phó Sinh đã có một đêm không ngủ được, dù anh cố tình giữ khoảng cách với Tu Từ, nhưng anh sợ rằng cậu thực sự không thể chịu đựng được nữa, sẽ từ bỏ bản thân mà làm điều gì đó ngu ngốc.

Vì vậy, vào ban đêm, anh sẽ mở mắt ra một lúc để xem Tu Từ có còn ở đó hay không, sau đó đo thân nhiệt của cậu rồi giúp cậu đắp chăn.

Phó Sinh ôm lấy nguồn ấm trong vòng tay, suy nghĩ một hồi rồi gửi tin nhắn cho Meilin:

— Đã một ngày rồi, lúc nãy em ấy chạy sang phòng đối diện khóc, tôi không kìm được mà nghĩ chắc em ấy đã khá hơn, tuy rằng rất buồn, nhưng lý trí vẫn còn, không có bất kỳ triệu chứng nào.

Phó Sinh hiện tại cũng không thể ngủ được, anh bắt đầu check Weibo trước khi Meilin trả lời. Bài đăng cuối cùng của anh là vào ngày hôm kia khi anh share lại Weibo của Tu Từ thông báo về chiếc nhẫn.

Tâm trạng hai hôm nay hơi tồi tệ nên đến bây giờ vẫn chưa đọc bình luận.

Bình luận phía dưới đều rất vui mừng, hoặc là cười nhạo chính mình, nói là đến phát thức ăn cho chó, hoặc đều là chúc phúc, nói đây chính là tình yêu thần tiên.

Trên đời không hề có thứ gọi là tình yêu cổ tích, tình yêu thuận buồm xuôi gió quá khan hiếm, nếu như Tu Từ không gặp anh và sống một cuộc sống tốt hơn, Phó Sinh chấp nhận Tu Từ sẽ không thích mình, anh sẽ yên lặng đứng một bên nhìn đứa nhỏ nhà mình ngày càng hạnh phúc cũng không tồi.

Nghĩ đến ánh mắt kỳ quái của mấy người trong đoàn làm phim vào ban ngày, sắc mặt Phó Sinh tối sầm, đăng một status:

— Đứa nhỏ không ngoan, nói không được ăn nhiều, còn đòi ăn kẹo sữa, cho nên cuối cùng ngủ thiếp đi.

Bây giờ đã hơn hai giờ sáng, mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa tạnh, vẫn còn rất nhiều cú đêm đang thức.

Bài đăng Weibo này nghe có vẻ như là đang phô tình cảm, thực chất là Phó Sinh đã đi trước một bước trong việc chặn mồm của bọn người trong đoàn.

Nhiều người nói, chín người mười ý, mặc dù anh không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng nhất định không cho phép bọn họ có cơ hội hãm hại Tu Từ.

— Hahahahaha Tu Từ giống một đứa bé quá trời quá đất rồi, đã lớn như vậy rồi vẫn còn đòi kẹo aaaa

— Lầu trên thích kiếm chuyện hông? Hai mươi lăm tuổi đầu như tôi cũng thích kẹo sữa nữa là, kể cả tôi bao nhiêu tuổi, tôi cũng thích ăn kẹo, có bao nhiêu đi chăng nữa, tôi vẫn chỉ là một đứa bé trong mắt những người thích tôi!

— Cười ẻ, lầu một thả một gậy đã đánh chết một đám người, không nói đâu xa chi, chẳng phải thầy Bạch cũng thích ăn kẹo sữa sao??

— Ha ha ha ha nghĩ theo hướng này, Tu Từ ăn kẹo sữa không phải là bị lây từ thầy Bạch chứ?

— Tôi nghi lắm! Là thầy Bạch dạy hư đứa nhỏ rồi!! Ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng đó nhaa.

— Hahaha, cách đây không lâu Bạch Bạch chẳng phải đã bị anh yêu nhà mình cấm không cho ăn kẹo sao? Cười chết lâm sàn.

— Thực ra, ăn đường trong phạm vi kiểm soát không thành vấn đề, đạo diễn Phó, đừng keo kiệt như vậy!

— Không lẽ là do Đạo diễn Phó không đủ tiền mua kẹo sao? Để tôi, để tôi mua cho!

— Lầu trên, ý tưởng của cô nice, nếu không phải tại em bé Tu Từ chỉ thích đạo diễn Phó, thì nửa đêm tôi đã đột nhập vào nhà trùm bao bố ẻm rồi!

Phó Sinh tuỳ ý lướt qua lướt lại sau đó trả lời dưới bình luận có nhiều lượt thích nhất:

— Có bốn chữ này trăm năm nói cũng chán! Hôm nay, thần thiếp xin nói về việc sớm sinh quý tử!

— Em ấy không sinh con được.

— khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà, nếu Từ Từ không nghe lời còn ăn đồ ngọt, mỗi lần ăn đồ ngọt đạo tàn bụ ngay, mệt rồi sẽ ngừng ăn thôi.

— Phương pháp thể thao được đề cập trên! Tôi thích!

— Đạo diễn Phó, anh không được làm nha, sinh không được là vấn đề của ẻm sao? Rõ ràng là anh cày chưa đủ đó nha nha. [đầu chó]

Phó Sinh nhấp vào wall Weibo của chủ bình luận cuối cùng, xem nhẹ cái, đó là một cô gái.

Cặp lông mày đang hơi cau lại giãn ra một chút, anh trả lời: Sẵn sàng vào danh sách đen đi.

— Đừng mà! Tôi chỉ giỡn thôi!

— Chúng ta tắm rửa ngủ nghỉ thôi.

Rất nhiều người trong tổ sản xuất lúc này vẫn chưa ngủ, nhìn qua có thể thấy, ngoại trừ một số nhân viên, còn có bọn Bạch Đường Sinh, Diệp Thanh Trúc.

Bạch Đường Sinh cũng trả lời bình luận "Tự mình làm hư Tu Từ mà." - Nói mò.

Kết quả là khu vực bình luận trong nháy mắt náo nhiệt trở lại, gần hàng trăm triệu fan của Bạch Đường Sinh lập tức đẩy họ lên top hot search. Đam Mỹ Sắc

Thấy mục đích đã đạt được, Phó Sinh cũng không nán lại lâu, đặt điện thoại xuống, chăm chú ôm người vào lòng.

Tu Từ khi ngủ không nằm yên, cậu rúc mình vào trong vòng tay của Phó Sinh, bám chặt lấy quần áo của anh, đôi lông mày thanh tú vẫn đang cau lại ở giữa.

Phó Sinh ngẩng đầu lên, vuốt lông mày của cậu sang hai bên, cúi đầu hôn một cái, trước khi nhắm mắt lại anh thở dài một tiếng.

Cứ ngủ thẳng giấc đến mai, chuyện khác cứ để ngày mai giải quyết.

Ví dụ như tâm bệnh của Tu Từ với Khương Sam, tại sao mẹ Tu Từ lại gửi tin nhắn như vậy?

Trước khi cơn buồn ngủ ập đến, một tin nhắn nhảy lên từ điện thoại:

— Tôi đã kiểm tra, con trai bà ta rất khỏe, không bị bệnh, hai ngày trước chỉ bị cảm mạo, đến bệnh viện truyền nước thôi.

Đôi mắt của Phó Sinh trở nên lạnh hơn.

Lạc Kỳ An...

Cho dù đó là thông tin giả của Lạc Kỳ An, hay mẹ của Tu Từ đang hợp tác với người ngoài để lừa gạt con trai mình vẫn rất đáng lo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play