*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 8: Tiền nhiệm.*
"Dạ vâng, vâng, em sẽ liên hệ, cảm ơn thầy Vương, cảm ơn thầy vẫn còn nghĩ đến em, vâng, vâng, tạm biệt thầy."
Vào những ngày trong tuần, Lư Cảnh Hàng bay đi công tác, Văn Lạc làm việc ở nhà như thường lệ. Chiều thứ tư, Văn Lạc nhận được cuộc gọi từ thầy dạy trong phòng vẽ tranh trước kia, ông muốn giới thiệu cho y một công việc vẽ truyện tranh dành cho thiếu nhi.
Truyện tranh thiếu nhi về cơ bản đều là tranh vẽ tay, khối lượng công việc lớn hơn nhiều so với minh hoạ bìa sách, thù lao đương nhiên cũng cao, hơn nữa nhà xuất bản này chuyên về sách báo thiếu nhi, nếu có thể hợp tác lâu dài thì thu nhập xem như đảm bảo ổn định.
Văn Lạc rất coi trọng công việc này, lập tức liên hệ với đối phương gửi sơ yếu lý lịch và portfolio*. Bên kia rất nhanh cũng phản hồi, nói rằng người được thầy Vương giới thiệu hẳn là không thành vấn đề, liền quyết định để Văn Lạc vẽ tập đầu của bộ truyện tranh.
Đã nửa năm kể từ khi từ chức, đây là lần đầu tiên y tìm thấy một công việc đầy hứa hẹn và thù lao cao như vậy. Tâm trạng của Văn Lạc vô cùng tốt, rất muốn tìm người để chia sẻ, mở WeChat lướt lên lướt xuống, danh sách bạn bè rất dài, nhưng không một ai có thể chia sẻ cùng y.
Có người không đủ quen thuộc, có người không biết tình hình hiện tại của y, có người lại chẳng thể vì y mà hân hoan chúc mừng, người cuối cùng có thể chia sẻ đôi chút, chỉ còn Lư Cảnh Hàng.
Ngay cả bố mẹ cũng đều không thể.
Hmm, thất bại quá.
Văn Lạc lướt WeChat, lướt lên, lại lướt xuống, nhìn một chuỗi những cái tên quen thuộc lẫn xa lạ trong danh sách, tâm trạng phấn khởi cứ thế mà giảm xuống từng chút một. Y mở khung thoại trò chuyện của Lư Cảnh Hàng, lại tắt đi, rồi mở ra, cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn, khoá màn hình.
Trên WeChat, chỉ có các tài khoản công chúng và một số nhóm lộn xộn với những chấm đỏ thông báo nổi lên mỗi ngày, cho đến tối thứ sáu, di động 'ting-ting' một tiếng, Lư Cảnh Hàng vẫn là người chủ động gửi tin nhắn cho y.
『 Lư Cảnh Hàng: Tôi về rồi nè, ngày mai cầu cho ăn sáng / sticker 』
(Bản gốc là 可怜,
là đáng thương)『 Lạc: Được nhé, còn bữa trưa thì sao? 』
『 Lư Cảnh Hàng: Trưa mai tôi về nhà mẹ, buổi tối có thể cũng không trở về, cậu không cần lo cho tôi đâu, chủ nhật tôi sang tìm cậu nha. 』
*
Chưa đến 8 giờ sáng thứ bảy, Lư Cảnh Hàng đã gửi WeChat đến, hỏi Văn Lạc dậy chưa, rồi trực tiếp đi sang gõ cửa.
"Còn rất sớm, anh đi công tác không phải mệt lắm sao, không ngủ thêm một lát à?" Sữa đậu nành đã được pha xong, Văn Lạc rót hai ly, lấy xíu mại hấp từ trong nồi ra. [1]
"Dậy sớm miết nên thành đồng hồ sinh học rồi, trừ khi mệt quá tôi mới ngủ thêm thôi." Lư Cảnh Hàng nói.
Văn Lạc vừa mới ngủ dậy, bữa sáng cũng chưa ăn, thế nên cả hai ngồi vào bàn ăn cùng nhau. Văn Lạc vẫn kể với Lư Cảnh Hàng về công việc mới, chỉ là tâm trạng phấn khích qua đi, giọng điệu y nói không chút gợn sóng, như thể tường thuật dự báo thời tiết.
Chẳng qua Lư Cảnh Hàng rất vui mừng cho y: "Rất tốt rất tốt, không phải cậu nói mấy công việc trước kia không kiếm được nhiều tiền sao, lần này xem như ổn hơn nhỉ?"
"Ừm, ổn hơn rồi." Văn Lạc gật đầu.
"Không tệ, nhất định phải ăn mừng nha." Lư Cảnh Hàng nhấp một ngụm sữa đậu nành, "Chủ nhật này cậu đừng nấu cơm, hai ta ra ngoài ăn đi, tôi mời cậu, lẩu tháp Cửa Bắc, thế nào?"
Văn Lạc bình tĩnh ăn xong xíu mại, sau đó đặt đũa xuống.
"Tuần trước vừa ăn thịt nhúng lẩu, tuần ăn còn muốn ăn tiếp, anh không ngán sao?"
"Tôi không bao giờ ngán thịt nha." Lư Cảnh Hàng cười nói, "Tuần trước nhắc đến lẩu tháp Cửa Bắc tôi liền ngứa ngáy trong lòng, muốn ăn lại quá."
"Không phải ăn mừng cho tôi sao? Thì ra chủ yếu do anh thèm thôi." Văn Lạc miễn cưỡng cười cười.
"Đều có, có hết đó, vừa là ăn mừng cho cậu, vừa là do tôi thèm ăn, thế nào, đi nhé?"
Lẩu tháp Cửa Bắc. Bốn chữ này dường như là những chiếc móc nhỏ, mỗi lần xuất hiện luôn có thể làm xáo trộn những ký ức đã được xếp lại và cất đi, tuy không bị rối đến khó thở, nhưng chỉ cần dâng lên một làn sóng mỏng manh, cũng đủ để phí tâm thu dọn và sửa chữa.
Đi không? Văn Lạc tự hỏi bản thân. Thật ra y không phải luôn ôm lấy những vấn vương quá khứ chẳng thể buông bỏ, chỉ là một bữa cơm đơn giản, nào có thể đến cả quán ăn bình thường cũng không dám bước vào.
Đừng làm ra vẻ như thế nữa. Văn Lạc tự nhủ.
Đã là vận mệnh an bài, có trốn cũng không được, ông trời dùng hiện thực để dạy Văn Lạc một bài học nho nhỏ —— có đôi khi, vẫn nên ra vẻ này nọ một chút.
Hai người đến vào giữa trưa chủ nhật, Lư Cảnh Hàng nói rằng buổi trưa ít người, có lẽ không cần xếp hàng quá lâu. Đúng như lời anh nói, sau khi đến chỉ cần chờ một chút liền có chỗ ngồi ngay bàn đầu tiên.
Lẩu tháp Cửa Bắc đã mở rộng mặt bằng trong mấy năm gần đây, tuy nhiên việc kinh doanh ngày càng khởi sắc cho nên quy mô cửa hàng có như thế nào cũng không đủ, bên trong vẫn chật kín bàn, chỉ chừa lại một số lối đi nhỏ hẹp, vừa đủ rộng để di chuyển xe đẩy thu dọn bàn ăn.
Mặc dù môi trường có hơi chen chúc, nhưng thật ra lại làm cho Lư Cảnh Hàng cảm giác như được quay về thuở còn bé ngồi co ro trong tiệm ăn cũ kỹ.
Trong quán tiếng người rộn rã, bát đũa khua vào nhau kêu leng keng, trên mỗi bàn đều đặt một nồi đồng, bên dưới là than đốt, nước sôi sùng sục bốc khói nghi ngút, trong không gian tràn ngập hương vị thịt dê, còn có mùi vị của đại đa số người Bắc Kinh yêu nhất, rượu xái. [2]
Sau khi cởi áo khoác cả hai vẫn còn thấy nóng, Văn Lạc mở thêm hai cúc áo sơ mi đang mặc, Lư Cảnh Hàng thì dứt khoát cởi hết chỉ chừa lại một chiếc áo phông ngắn tay.
"May là bây giờ trời vẫn còn lạnh, nếu rơi vào mùa hè, điều hòa sẽ không đủ dùng." Lư Cảnh Hàng chọn vài đĩa thịt, Văn Lạc gọi thêm rau xanh, chọn thêm một chai lớn Coca, rồi đưa thực đơn cho người phục vụ.
"Nếu muốn ăn lẩu vào mùa hè, tốt nhất vẫn nên vào trung tâm thương mại, điều hoà trong đó rất mạnh, nóng cỡ nào cũng chịu được." Văn Lạc nói.
"Gần nhà có một trung tâm thương mại, bên trong nhiều quán ăn lắm, chỉ là có hơi xa, lái xe khoảng mười phút, nếu hôm nào cậu không muốn nấu cơm, hai ta có thể qua đó ăn." Lư Cảnh Hàng xem chuyện hai người ăn cơm cùng nhau đã trở thành điều hiển nhiên, nếu Văn Lạc không nấu cơm, anh cũng không dự định sẽ ăn với người khác.
"Không sao, nếu có thể ăn cơm nhà anh vẫn nên..."
Văn Lạc còn chưa nói xong, đã bị tiếng khóc của em bé bên cạnh cắt ngang. Hai người theo bản năng quay đầu nhìn xem, liền thấy em bé đang khóc ngồi trên ghế con ở bàn ăn đối diện, chỉ mới mấy tháng tuổi, vẫn chưa biết nói.
Khoảng trống giữa bàn ăn và ghế ngồi rất hẹp, mẹ em bé ngồi bên trong không tiện đứng dậy, bố em bé đi sang bế lên, vừa dỗ dành vài câu, vừa vỗ về sau lưng em bé.
"Người bố này rất biết cách dỗ trẻ con đấy." Lư Cảnh Hàng nhận xét, nhưng Văn Lạc lại không nói gì, chỉ nhìn ngơ ngác vào người bố đang dỗ dành con nhỏ, như thể y có thể hóa đá thành bức tượng ngay lập tức.
"Văn Lạc?" Lư Cảnh Hàng kêu một tiếng, nhưng lại thấy người bố đối diện quay mặt về hướng Văn Lạc, cũng như y mà hoá đá tại chỗ, bàn tay đang định vỗ về con nhỏ đột ngột dừng lại. Hai người chạm mắt một lúc qua bầu không khí oi bức, vẫn là Văn Lạc lên tiếng trước:
"Tử Dương."
"... Văn Lạc."
Người bố đáp lại lời chào của Văn Lạc, hai người đối diện nhìn nhau, nhưng không ai nói thêm gì khác.
Tiếng khóc của em bé lại vang lên, ít nhiều đã khiến người bố giật mình tỉnh táo. Hắn nhanh chóng thu lại ánh mắt, lơ đễnh dỗ dành một hồi rồi giao đứa nhỏ cho mẹ bé.
Không biết phải mất bao lâu thì tiếng khóc của em bé mới nhỏ dần và chìm trong tiếng ồn ào ở đây.
Thịt rau theo yêu cầu đã được dọn ra, nồi lẩu nóng hổi toả khói trắng, Văn Lạc trầm mặc động đũa, máy móc ăn vài miếng thịt, sau câu nói 'Tử Dương', y không lên tiếng nữa.
Lư Cảnh Hàng thấy Văn Lạc tâm tình không tốt nên không hỏi thêm, cũng không cương quyết cùng Văn Lạc tán gẫu, Văn Lạc im lặng, anh cũng liền im lặng cùng y.
"Văn Lạc."
Một lúc sau, có người đến chỗ bọn họ, chính là Tử Dương, người bố vừa rồi.
"Anh có thể ngồi ở đây được không?"
Văn Lạc nhìn hắn, sau một lúc, gật đầu.
Tử Dương mượn ghế ở bàn bên cạnh ngồi xuống, nhưng có vẻ không biết mở lời thế nào, dùng dằng mấy lần không lên tiếng.
"Đây là bạn cùng trường đại học chúng ta, Lư Cảnh Hàng."
Vẫn là Văn Lạc phá vỡ thế bế tắc trước, giới thiệu Lư Cảnh Hàng, sau đó lại giới thiệu người bố em bé với anh.
"Đây là... Phương Tử Dương, cũng đến từ Bắc Hàng*."
Bản gốc là 北航 Bắc Hàng là viết tắt của 北京航空航天大学 Đại học Hàng Không vũ trụ Bắc Kinh, Beihang University."À, hình như có hơi quen mặt." Lư Cảnh Hàng cùng hắn gật đầu. Phương Tử Dương này đeo một cặp kính, tương đối văn minh hiền lành, vẻ ngoài không quá đặc biệt, nhưng nhìn kỹ cũng thanh tú, ưa nhìn.
Được Văn Lạc nhắc đến, trong đầu anh dường như có một ký ức mơ hồ thoáng qua, hình như anh từng thấy Văn Lạc cùng Phương Tử Dương này bên nhau khi còn đại học.
Phương Tử Dương cũng gật đầu với Lư Cảnh Hàng, cố ý hay vô tình liếc mắt nhìn anh nhiều thêm một chút, do dự giây lát rồi quay sang Văn Lạc nói: "Em... dạo này em thế nào?"
"Vẫn như vậy."
"Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
"Khá tốt."
Văn Lạc mỉm cười trả lời, giọng điệu bình tĩnh và tự nhiên, nhưng lại không chừa cơ hội để Phương Tử Dương có thể tiếp tục trò chuyện.
Lư Cảnh Hàng ở đối diện chậm rãi ăn uống, cũng không xen vào cuộc nói chuyện có hơi ngượng ngập của hai người.
Sau hai câu hỏi, Phương Tử Dương không còn gì để nói. Văn Lạc tựa hồ không chịu nổi cảm giác này, chủ động nói đến kết cục: "Anh còn rất nhanh."
"Ừ." Phương Tử Dương mơ hồ đáp một tiếng, hiểu được ý tứ trong câu nói đó, "Trong nhà giục quá gấp, không muốn nhanh cũng không được."
Văn Lạc xoay chiếc ly trên tay, rũ mắt, nhìn bọt khí Coca trong ly từng cái từng cái vỡ tan.
"Chúc mừng anh." Y nói.
"Văn Lạc, anh..."
"Này này, nhường đường một chút nhường đường một chút! Cho xe đẩy qua cái nào!" Phương Tử Dương vừa muốn nói gì đó, chị gái phục vụ đã đẩy xe qua, lớn tiếng ngắt lời hắn, "Cậu trai đừng ngồi ở đây, xe không qua được, bên kia còn chỗ kìa, nhích vô trong cái đi!"
Phương Tử Dương nhanh chóng đứng lên. "Xin lỗi." Hắn di chuyển chiếc ghế sang một bên, để chị gái đẩy xe qua.
"Anh về đi, đừng để người chờ." Văn Lạc ngẩng đầu bình tĩnh nói.
"Văn Lạc..." Phương Tử Dương muốn nói nhưng lại thôi.
"Mau trở về đi." Văn Lạc lại cúi đầu, không nhìn Phương Tử Dương nữa.
"Vậy thì anh... về trước."
Có lẽ bởi vì hoàn cảnh xung quanh quá ồn ào, không phù hợp để nói chuyện, Phương Tử Dương cũng không dây dưa ở lại, trả ghế cho bàn bên cạnh, rồi trở về chỗ ngồi của mình.
"Chúng ta ăn đi." Phương Tử Dương rời đi, Văn Lạc cười cười với Lư Cảnh Hàng, giống như chỉ là một người bạn bình thường nhiều năm không gặp, chào hỏi vài câu, rồi ai nấy trở về ăn phần của mình.
Nhưng Lư Cảnh Hàng không phải mù, làm sao có thể không đọc được bầu không khí phảng phất ngột ngạt giữa hai người, thậm chí âm thanh xung quanh có ồn ào ầm ĩ cũng chẳng thể che giấu được.
"Ừm, ăn thôi." Anh cũng cười với Văn Lạc, sau đó thoáng nhìn về hướng Phương Tử Dương.
Vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Phương Tử Dương nhìn lại.
Phương Tử Dương dường như không muốn có bất kỳ giao tiếp nào với Lư Cảnh Hàng, hắn quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như không có việc gì, rồi nói chuyện với người phụ nữ đang ôm đứa trẻ bên cạnh.
________________
Chú thích & Góc ẩm thực:Portfolio có nguồn gốc từ tiếng Pháp, trong đó porte nghĩa là cầm/mang và folio là một trang sách/báo. Như vậy, portfolio là một tập hồ sơ năng lực gồm nhiều trang tin, nhằm "triển lãm" thành tích của nhân vật chính thông qua những sản phẩm/ giải thưởng/thành tựu đã đạt được. Thông thường những người thường hoạt động trong lĩnh vực thiết kế đồ hoạ sẽ có một portfolio để giới thiệu toàn bộ các sản phẩm mình đã thiết kế trong đó. Hình ảnh ví dụ:[1] Xíu mại hấp:Sữa đậu nành:[2] Bản gốc là Erguotou 二锅头, hay còn gọi là rượu xái. Erguotou là một loại rượu độc đáo của các huyện vùng cao phía Bắc Bắc Kinh, Trung Quốc. Tên gọi của nó có nghĩa là "chưng cất rượu lần thứ nhì" và sẽ có nồng độ cồn rất mạnh (khoảng 56%).