Văn Lạc vừa ra khỏi phòng vệ sinh, đã nhìn thấy Phương Tử Dương đứng ở cửa chờ mình.

Văn Lạc dừng chân, nhìn Phương Tử Dương, sau đó cụp mắt, đi đến cuối hành lang, chọn một góc thích hợp để nói chuyện.

Không cần phải trốn tránh. Nếu đã theo tới đây, vậy thì hai mặt một lời nói rõ hết vậy.

"Lạc Lạc..." Phương Tử Dương đi theo Văn Lạc, kêu một tiếng, nhưng lại không nói tiếp.

"Dạo này anh thế nào?" Văn Lạc thấy hắn không nói, bèn chủ động lên tiếng.

"Không tốt."

Dường như Phương Tử Dương đã nhịn quá lâu, hắn xem lời chào hỏi của Văn Lạc như một phát súng bắt đầu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính mà không có khúc dạo đầu.

"Lạc Lạc, anh hối hận. Anh hối hận tại sao lúc trước anh lại không kiên trì, anh hối hận vì đã bỏ em đi kết hôn. Anh nhớ em, mỗi ngày đều nhớ em, anh không thể quên được em. Anh gọi điện thoại cho em không được, gửi WeChat cũng không được, nghe Đông Xuyên nói rằng sẽ tổ chức buổi tụ họp hội sinh viên, anh nghĩ em có thể đến, kết quả là em đến thật. Lạc Lạc, anh thật sự hối hận, em cho anh một cơ hội nữa, được không?"

Văn Lạc cụp mắt không nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu mới lãnh đạm nói: "Đã như thế này rồi, còn có cơ hội gì để cho."

"Có, có." Thấy Văn Lạc không ra sức phản đối, Phương Tử Dương bước lại gần, ngập ngừng nắm tay y, "Chỉ cần em muốn, chúng ta vẫn còn cơ hội."

"Cơ hội gì?"

Văn Lạc không thẳng thừng rút tay ra mà nhướng mày, ánh mắt lãnh đạm và xa cách.

"Anh sẽ ly hôn, hay cùng tôi come-out?"

Câu hỏi quá thẳng thắn của Văn Lạc khiến Phương Tử Dương sửng sốt vài giây, hắn hạ giọng, né tránh câu trả lời cho vấn đề này.

"Lạc Lạc... Anh không thể làm gì nếu không có em, mỗi lần đối mặt với cô ấy, anh vô cùng đau đớn... Anh và cô ấy... Hiếm khi ở bên nhau, đôi khi phải làm chuyện đó, nhưng anh nghĩ đến em mới có thể... Lạc Lạc, anh nhớ em, anh rất nhớ..."

"Lạc!"

Tiếng hét lớn đột ngột cắt ngang lời nói của Phương Tử Dương. Văn Lạc và Phương Tử Dương đồng thời nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy người đàn ông cao lớn đứng ở trong góc, chính là Lư Cảnh Hàng.

"Cảnh Hàng?" Văn Lạc giật mình, "Sao anh lại ở đây?"

Lư Cảnh Hàng lặng lẽ đóng vai con mèo nhỏ ở sau góc tường, nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện giữa hai người. Phương Tử Dương càng nói càng quá đáng, khiến lửa giận trong lòng anh hừng hực bốc cháy.

Không dám trả lời trực tiếp câu hỏi của Văn Lạc, suy nghĩ của hắn như thế nào không nói cũng biết. Hắn muốn Văn Lạc ngay cả khi không ly hôn, hắn xem Văn Lạc thành cái gì!

Lư Cảnh Hàng vội vàng tiến lên mấy bước, rút bàn tay của Văn Lạc từ trong tay Phương Tử Dương rồi nắm chặt lấy.

"Đi, chúng ta đi." Lư Cảnh Hàng nói.

"Này! Cậu là ai?" Phương Tử Dương nhanh chóng ngăn cản, nhìn chằm chằm mặt của anh vài lần, "Cậu là hàng xóm của Lạc Lạc?"

Lư Cảnh Hàng phớt lờ hắn, kéo Văn Lạc muốn rời đi.

"Cậu làm gì vậy!" Phương Tử Dương cũng bực bội, vươn tay nắm lấy cánh tay kia của Văn Lạc, "Chúng tôi còn chưa nói xong! Cậu đưa em ấy đi đâu!"

Lư Cảnh Hàng không có gì để nói với hắn, anh chỉ nhìn về phía Văn Lạc, xem ý của Văn Lạc như thế nào.

Sau một lúc ngạc nhiên, Văn Lạc đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh của mình. Y kéo cánh tay bị Phương Tử Dương giữ chặt, nhưng dù thế nào cũng rút ra không được.

"Chúng ta đã kết thúc rồi, Tử Dương."

Văn Lạc trông hơi bất đắc dĩ.

"Quá khứ không thể quay lại, nhìn về phía trước đi. Anh đã có gia đình rồi, hãy đối xử tốt với họ."

Sau khi nói xong, Văn Lạc rút tay về, nhưng Phương Tử Dương vẫn không thả lỏng sức lực: "Lạc Lạc, em cho anh thêm một cơ hội đi... Anh... Anh sẽ ly hôn, chỉ cần em bằng lòng quay về bên anh, anh sẽ ly hôn..."

"Buông ra!" Lư Cảnh Hàng ở bên cạnh không nghe nổi nữa, tiến lên bẻ từng ngón tay của Phương Tử Dương đang nắm chặt tay Văn Lạc, "Lạc, đi."

"Cậu làm cái gì thế! Cậu dựa vào đâu mà dẫn em ấy đi, cậu là gì của em ấy!"

Nói đến đây, Phương Tử Dương sững sờ một giây, quay sang nhìn Văn Lạc.

"Không phải em nói đó là hàng xóm sao? Cậu ta là ai? Em cùng cậu ta ở bên nhau? Cậu ta là bạn trai của em?"

Khuôn mặt của Văn Lạc trở nên cứng đờ, đột nhiên y không biết phải trả lời như thế nào.

Bạn trai... đã không còn nữa.

Thật ra, hình như cũng chưa bao giờ là bạn trai.

"Anh ấy không..."

"Nếu đúng thì sao."

Một câu trả lời ngắn gọn cắt ngang lời nói của Văn Lạc, Văn Lạc quay đầu nhìn Lư Cảnh Hàng, thấy anh nheo mắt, rồi kéo Văn Lạc về hướng mình.

"Hiện tại em ấy đã có chủ, đừng quấy rầy em ấy nữa."

Dứt lời, anh kéo Văn Lạc xoay người bỏ đi, không nói thêm bất kỳ câu nào khác.

Vòng ra khỏi hành lang, đi qua sảnh tiệc, bước ra cửa nhà hàng, đi thẳng đến bãi đỗ xe.

Lư Cảnh Hàng kéo Văn Lạc đi liên tục không dừng bước, mới vừa rồi ngọn lửa hừng hực cháy trên đỉnh đầu, nay đã nguội dần theo từng bước chân của anh. Nút thắt vướng víu trong lòng bắt đầu siết chặt, và lời nguyền trong anh như muốn tái phát.

Anh dừng chân bên cạnh chiếc xe của mình, xoay người, muốn nói điều gì đó với Văn Lạc.

Nhưng đôi mắt chứa cả biển sao trời đang ngậm ý cười của Văn Lạc hướng về anh.

Đột nhiên Lư Cảnh Hàng cảm thấy như bị bùn tắc trong cổ họng, không nói được câu nào. Hầu kết của anh khó khăn chuyển động, cúi đầu nhìn xuống cánh tay kia của Văn Lạc.

Đầu mùa hạ, quần áo trên người mỏng manh, tay áo sơ mi của Văn Lạc được cuốn lên một đoạn, lộ ra một vết đỏ rõ ràng trên cổ tay.

Là bị Phương Tử Dương nắm chặt để lại.

"Hắn bị cái gì mà nắm chặt tay em như vậy." Lư Cảnh Hàng nâng cánh tay y, trong lòng đau xót, nhẹ nhàng xoa lên vết đỏ chói mắt ấy.

"Không sao, một lát sẽ hết thôi." Lúc này tâm trạng của Văn Lạc rất tốt, nhìn người trước mặt, khóe miệng không khỏi cong lên, "Sao anh lại tới đây? Đông Xuyên nói anh có việc không tới được."

"Ừ. Tối nay có tiệc, trùng hợp tổ chức ở đây."

Lư Cảnh Hàng không nói là anh cố ý đặt bàn tại đây, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vết đỏ trên cánh tay Văn Lạc, tránh đi khuôn mặt tươi cười của y.

"Ừm... Tiệc tụ họp thế nào?"

"Rất tốt, rất náo nhiệt. Hồ Vũ mở một công ty trò chơi, muốn nhờ em thiết kế tranh minh hoạ cho anh ta, đã để lại WeChat rồi." Văn Lạc không nhận thấy sự bất thường của anh, vẫn đang trò chuyện với anh như bình thường.

"Ừm, vậy thì tốt." Lư Cảnh Hàng vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng xoa tay Văn Lạc, âu yếm pha lẫn nỗi quyến luyến, không nỡ buông tay.

"Cảnh Hàng."

"Lạc."

Hai người lên tiếng cùng một lúc, rồi đồng thời dừng lại.

Văn Lạc nhoẻn miệng cười: "Sao, anh nói trước đi."

Lư Cảnh Hàng hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, cuối cùng khó khăn mở miệng.

"Anh xin lỗi, Lạc."

"Hửm? Sao vậy?"

"Anh... Anh vừa rồi có hơi bốc đồng." Lư Cảnh Hàng không dám nhìn vào mắt Văn Lạc, "Anh... không nên nói như vậy."

"... Ý anh là gì?" Nụ cười trên gương mặt Văn Lạc dần tắt, "Anh không nên nói cái gì?"

"Không nên nói... nói anh là..."

Lư Cảnh Hàng mấp máy môi hồi lâu, nhưng vẫn không thể nói tiếp.

Nụ cười của Văn Lạc biến mất từng chút một. Y im lặng cụp mi, rút cánh tay ra khỏi tay Lư Cảnh Hàng.

"Em hiểu rồi." Y nói.

Hôm nay, trái tim được trải nghiệm tối đa cảm giác lên cao rồi xuống thấp. Văn Lạc nghĩ.

Vốn dĩ đã bị áp lực bởi sự xuất hiện của Phương Tử Dương, rồi đột nhiên bị một câu nói 'Em ấy đã có chủ' của Lư Cảnh Hàng nâng lên mây, và cuối cùng bây giờ đây, lại thêm một câu 'Anh không nên nói' ném xuống đáy biển.

Văn Lạc chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đè nén đến nghẹt thở, y cứng ngắc quay đầu đi, nhìn chằm chằm thực khách ra vào trước cửa nhà hàng, hồi lâu mới nhẹ nhõm được một chút.

"Anh dặn em hãy chờ anh, là chờ những điều này sao."

Tấm biển màu đỏ của nhà hàng rọi vào mắt khiến người ta choáng váng, Văn Lạc buộc phải nhắm mắt lại, nhưng khoé mắt sao lại cay đến thế.

"Không phải, Lạc, anh... Anh..."

Lư Cảnh Hàng càng nói càng không có tự tin, trải qua một lúc lâu, cuối cùng giọng điệu gần như khẩn cầu.

"Lạc... Em nghe anh giải thích được không..."

"Anh nói đi."

Nói, nói hết mọi thứ, nói sạch sẽ một lần.

"Anh... anh đã nghĩ kỹ rồi, nhân lúc mẹ còn thời gian, anh sẽ thẳng thắn nói với bố mẹ, bố mẹ anh không phải là người khó tính, đều rất quan tâm anh, có thể ban đầu bố mẹ không chấp nhận, nhưng chỉ cần cho bố mẹ một khoảng thời gian, mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhưng lại không biết rằng bệnh tình của mẹ anh chuyển biến xấu ngay lúc đó, nhanh như vậy đã..."

Chỉ mới vài câu nói đã khiến cổ họng của Lư Cảnh Hàng nghèn nghẹn, anh thò tay vào túi lấy hộp thuốc ra, châm một điếu thuốc, nhấn bật lửa mấy lần nhưng không thể bắt lửa. Anh cau mày, rút điếu thuốc trong miệng ra, cầm trong tay, vò nát nó đến không còn hình dạng.

"Hai tháng nay, ngày nào anh cũng muốn gặp em, nhưng lại không dám... Chỉ cần nghĩ đến em, anh đều cảm thấy mẹ đang ở trên trời nhìn anh rơi nước mắt, mắng anh là đồ bất hiếu... Nếu mẹ còn sống, mẹ mắng như thế nào anh cũng nghe, ít nhất anh còn có cơ hội để mong bà ấy tha thứ, nhưng hiện tại cơ hội gì đó đều đã không còn... Lạc, anh thật... Thật sự có lỗi với em, em cho anh thêm chút thời gian..."

Dòng xe cộ tấp nập qua lại trên đường phố, tiếng động cơ ồn ào vang lên xung quanh, khiến giọng nói của Lư Cảnh Hàng đặc biệt không chân thực.

Thì ra là vậy.

Văn Lạc thẫn thờ nghe tiếng còi, tiếng ồn, và nhìn ánh sáng nhợt nhạt của đèn xe.

Đầu tiên là Tử Dương, sau đó là anh ấy.

Tất cả đều nói nhớ em, nhưng nỗi nhớ này đều không đáng giá đến như vậy.

"Lạc..." Thấy Văn Lạc không lên tiếng, Lư Cảnh Hàng thấp giọng gọi y.

"Giải thích xong rồi?" Văn Lạc cuối cùng cũng nâng mắt nhìn Lư Cảnh Hàng.

Lư Cảnh Hàng ngẩn ra, không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Vẻ ngoài điềm tĩnh của Văn Lạc khiến anh vô cùng khó chịu, còn khó chịu hơn cả nếu y tranh cãi với anh.

Anh đã tổn thương Văn Lạc.

Văn Lạc không đợi anh trả lời mà nhìn anh thật sâu, gật đầu rồi quay người bước sang bên đường.

"Lạc, em đi đâu, em về nhà sao? Anh đưa em về." Lư Cảnh Hàng vội vàng đi theo y.

"Không cần."

Văn Lạc nhìn thấy một chiếc taxi bên đường có người vừa bước xuống, y đi nhanh tới đó, rồi mở cửa ngồi vào.

Cửa xe đóng sầm lại. Văn Lạc báo địa chỉ cho tài xế, cho đến khi xe bắt đầu di chuyển và hòa vào dòng xe cộ trên phố, y cũng không quay đầu nhìn Lư Cảnh Hàng thêm lần nữa.

Tác giả có điều muốn nói:

Sẽ nhanh, sẽ nhanh~!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play