Văn Lạc ra khỏi thang máy, nhưng không thấy Lư Cảnh Hàng đứng trước cửa nhà, nhìn dáo dác xung quanh một lúc mới thấy anh kéo vali ra khỏi cầu thang.
"Thật xin lỗi, em không nghĩ hôm nay anh lại về." Văn Lạc lấy chìa khóa mở cửa, "Đi hơi xa, anh đợi lâu lắm đúng không."
"Không sao." Lư Cảnh Hàng rũ mắt, ánh mắt dán chặt lên người Văn Lạc, "... Em đi đâu vậy?"
"Đi ra ngoài... có công chuyện." Văn Lạc dừng lại một chút mới nói hết câu.
Y không nói dối, nhưng cũng không hoàn toàn nói sự thật.
Cũng đúng thôi, y dựa vào tư cách gì để nói anh nghe những chuyện riêng tư của chính mình, và những chuyện thế này vì sao cần phải nói dối hàng xóm để che đậy.
Tâm trạng của Lư Cảnh Hàng như chìm xuống đáy vực, không biết là vì chuyện tốt của Văn Lạc bị anh cưỡng chế phá hư, hay vì anh ở rất gần Văn Lạc nhưng ngỡ như xa tận chân trời, hay lại bởi vì phải thừa nhận rằng, cảm giác của anh đối với Văn Lạc đã chệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Đêm đã khuya, Văn Lạc không bật đèn huỳnh quang quá sáng, chỉ mở một ngọn đèn vàng đặt dưới sàn, ánh sáng dịu nhẹ lẫn ấm cúng bao phủ toàn bộ phòng khách.
Vừa vào cửa, Lư Cảnh Hàng ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, không nói chuyện cũng không nhúc nhích, nhìn Văn Lạc tìm điều khiển từ xa bật điều hòa, đi vào phòng tắm rửa tay, sau đó đi vào phòng bếp.
"Anh khát không? Uống nước chứ?" Văn Lạc ở trong phòng bếp hỏi, không nghe thấy Lư Cảnh Hàng trả lời, bèn ra ngoài thăm dò, "Em lấy cho anh một ly nước nhé?"
"Ừm." Lư Cảnh Hàng gật đầu.
Văn Lạc đặt ly nước vừa được rót đầy bên cạnh Lư Cảnh Hàng, chợt sững người, ghé sát Lư Cảnh Hàng ngửi thêm một chút.
"Vừa rồi em cảm thấy có mùi thuốc lá ở hành lang, anh hút thuốc?"
"Ừm."
"Anh còn hút thuốc nữa sao, em chưa từng thấy." Văn Lạc cười.
"Nếu em không thích, tôi sẽ không hút thuốc nữa." Lư Cảnh Hàng nhìn thẳng vào mắt Văn Lạc nói.
"Không sao, anh muốn hút thuốc cứ hút đi."
"Em không thích, tôi sẽ không hút." Lư Cảnh Hàng lặp lại lần nữa.
Anh không biết tại sao bản thân lại cố chấp không buông với vấn đề đó, cứ như thể nói ra điều này, anh sẽ không còn là một người dưng trong quãng đường nhân sinh của Văn Lạc nữa, anh có thể xem như dính dáng một chút gì đó với y.
"Anh sao vậy?" Văn Lạc cuối cùng nhận ra cảm xúc của Lư Cảnh Hàng có điều không đúng, y ngồi xổm xuống nhìn Lư Cảnh Hàng, dùng giọng điều có phần nghiêm túc hơn, "Cho dù em không thích, anh vẫn có thể hút thuốc."
Nhìn dáng vẻ Văn Lạc hết sức kiên nhẫn nói chuyện với anh, Lư Cảnh Hàng bỗng chốc cảm thấy phiền muộn vô cùng, phiền là bởi vì bản thân khi đối mặt với Văn Lạc vào giờ phút này, thế mà chẳng thể kiểm soát nổi sự bất thường trong anh.
Anh cúi đầu nắm lấy ngón tay, không biết nên bày ra vẻ mặt như thế nào, đơn giản trầm mặc không lên tiếng.
"Anh sao vậy? Làm sao tâm trạng không tốt?" Văn Lạc đứng dậy, ngồi bên cạnh anh, "Đại tinh tinh luôn vui vẻ của chúng ta đâu mất rồi."
Lư Cảnh Hàng nhếch khoé miệng, vẫn không nói lời nào.
Văn Lạc đương nhiên không biết sự khác thường của Lư Cảnh Hàng có liên quan đến mình, y ngồi gần anh thêm chút nữa, dùng vai khẽ đẩy đẩy Lư Cảnh Hàng.
"Có chuyện gì không vui? Nói em nghe đi, để em cũng dỗ anh."
"Tôi... không sao, chìa khoá bị mất rồi." Lư Cảnh Hàng đương nhiên không muốn Văn Lạc biết được khúc mắc trong lòng anh, tuỳ tiện kiếm bừa một cái cớ.
"... Chỉ vậy thôi?"
"Ừm."
"... Anh bao nhiêu tuổi rồi." Văn Lạc bật cười.
"Em nói muốn dỗ dành tôi mà, làm sao có thể đổi thành chê cười tôi rồi." Lư Cảnh Hàng nhíu mày phản bác.
Thật ra, Văn Lạc biết rằng tâm trạng không tốt của anh chắc chắn không phải đến từ sự cố nhỏ nhặt này. Đã lâu như vậy, chưa bao giờ y nhìn thấy tâm trạng của Lư Cảnh Hàng có thể tệ đến mức đó, cũng chưa từng thấy anh hút thuốc.
Nhưng Lư Cảnh Hàng không muốn nói, y cũng sẽ không nhiều lời.
Dù sao ngày hôm nay, y không phải không có bí mật.
Người đàn ông đó trông rất tiếc nuối, còn nói vài lần, rất muốn thêm WeChat của Văn Lạc. Nhưng cuối cùng Văn Lạc vẫn không cho người đàn ông đó WeChat của y, y cũng không cảm thấy có điều gì tiếc nuối như người đàn ông đó.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian ngắn ngủi làm quen với người đàn ông đó vào đêm nay, y vẫn luôn lơ đễnh.
Không phải người đàn ông đó nhàm chán, y biết, vấn đề nằm trên người y.
Vì vậy, khi nhìn thấy WeChat của Lư Cảnh Hàng, y không hề do dự dù chỉ một chút, ngay lập tức quyết định trở về.
Sau tất cả, trong lòng y vẫn có anh.
"Dỗ anh, em cũng không nói sẽ không dỗ mà." Văn Lạc cười nhẹ, "Anh muốn dỗ như thế nào đây?"
"Để tôi nghĩ xem." Lư Cảnh Hàng dựa lưng vào ghế sô pha.
Anh thật sự muốn Văn Lạc phải dỗ dành anh, đặc biệt là hôm nay, đặc biệt rất muốn.
Đừng đi gặp người đàn ông lạ mặt trong quán bar, chỉ nhìn tôi, chỉ quan tâm tôi, được không em?
"Muốn dỗ như thế nào cũng được sao?" Anh hỏi.
"Đúng vậy." Văn Lạc nói.
"Chắc chắn?"
"Chắc chắn."
"Vậy thì... em hát một bài cho tôi nghe đi."
"Hát...?" Văn Lạc ngạc nhiên trước yêu cầu hơi trẻ con này, "... Em hát không hay."
"Như thế nào mà không hay?"
"Chắc là... kiểu không đạt tiêu chuẩn đấy." Văn Lạc cười, "Anh vẫn muốn nghe à?"
"Muốn nghe." Lư Cảnh Hàng nghiêng người trên ghế sô pha, nhìn Văn Lạc rất mực chăm chú.
Khuôn mặt đượm ý cười nhẹ nhàng của Văn Lạc được ánh đèn vàng ấm áp bao phủ, khuyên tai hạt châu màu đen cũng nhuốm đầy sắc vàng của ngọn đèn, nho nhỏ, tròn tròn.
Thật dịu dàng và đáng yêu.
"Vậy... anh muốn nghe bài hát nào?"
"Ừm..." Lư Cảnh Hàng suy nghĩ một chút, "Bài kia đi, bài hát em vẫn chọn chế độ lặp lại đấy. Có thể hát được không?"
"Để em thử xem."
Văn Lạc nhớ lại lời bài hát, hắng giọng, thật sự hát cho Lư Cảnh Hàng nghe ——
🎶Chưa bao giờ
và không bao giờ em có
may mắn để được yêu và lòng can đảm cho từ bỏ.
Trong muôn trùng biển người ngoài kia đó,
chứa vô vàn đôi lứa đang mải miết yêu nhau.
Vậy có thể hay chăng bao dung thêm một chút,
hai trái tim nhiệt thành và già cỗi của đôi ta.
Thế giới rộn ràng trong nhịp sống hối hả,
mà sợ nhất khi 'nhắm mắt' vẫn 'thấy' mình cô đơn.
Nhiều lần em chân chính thật sự muốn,
rũ bỏ tất cả để chuyển vào tim anh.
Lần này đây hãy để em thử sa vào
cuộc gặp gỡ hi hữu của đôi ta.
Đã đến như thế mà vẫn không yêu,
thử hỏi có bao nhiêu điều đáng tiếc. 🎶
Sau khi hát xong, Văn Lạc cúi đầu xuống, có một chút xấu hổ.
"Rất tệ đúng không."
"Không có đâu." Lư Cảnh Hàng trả lời, bỗng nhiên nở nụ cười.
Thật ra giọng hát không có gì đặc biệt, chỉ có thể nói so với trình độ ngũ âm* không đầy đủ thì cao hơn một chút, nhưng Lư Cảnh Hàng lại cảm thấy mãn nguyện rồi, trong mắt đong đầy ý cười.
[*] Ngũ âm: mình giữ nguyên từ Hán Việt vì hình như trong âm nhạc Trung Hoa thường gọi như vậy luôn, ngũ âm bao gồm: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ và Vũ.
Biết mình hát không hay, nhưng vẫn bằng lòng hát cho anh nghe.
Đặc biệt trở về mở cửa cho anh, đặc biệt nghiêm túc dỗ dành anh.
Văn Lạc vẫn quan tâm anh.
"Sao lại thế này, sau khi nghe em hát, tâm trạng tôi tự dưng tốt hơn nhiều." Anh tựa đầu vào lưng ghế sô pha, giống như thì thầm, giọng nói trầm thấp dịu dàng.
"Thì ra em có thể chữa bệnh bằng cách hát sao."
"Ừm. Bác sĩ Văn có thể đặc biệt chữa bệnh cho tôi bằng cách đó."
"Ai da." Văn Lạc mỉm cười thở dài, "Người chăn nuôi Văn Lạc phải kiêm thật nhiều công việc, thật không dễ dàng."
Nói xong, hai người tựa lưng vào ghế sô pha cười một hồi lâu. Không phải vì những lời nói của Văn Lạc hài hước như thế nào, mà chỉ đơn giản là, không cần bất kỳ lý do gì đặc biệt, cùng nhau nói những câu chuyện không đầu không đuôi, chia sẻ những tâm tư không giấu không vùi, nếm trải cảm xúc ấm áp và bình yên trong màn đêm tĩnh lặng, cho dù chỉ là chốc lát.
"Tuần này tôi về sớm, là vì khách hàng cho 'leo cây'." Lư Cảnh Hàng dựa rất gần Văn Lạc.
"Hửm?" Văn Lạc nhướng mày, "Thì ra vì chuyện này mà tâm trạng anh mới không tốt nhỉ."
"À... Ừm."
Mặc dù không phải, nhưng nếu em nghĩ vậy, thì là vậy đi.
"Tôi xuống tàu hoả định bắt taxi đến công ty của họ, trước khi đi cũng gọi điện xác nhận, kết quả khách hàng đi công tác, ngày hôm qua đã đi, còn không nói trước với tôi một câu. Hôm nay tôi cố gắng xử lý công việc thật nhanh để chạy kịp chuyến tàu, vừa kéo vali vừa chạy một mạch trong nhà ga, vất vả lắm mới tới kịp, kết quả khách hàng không chịu gặp tôi."
Văn Lạc dựa vào lưng ghế sô pha, nghe giọng điệu đáng thương của Lư Cảnh Hàng, trong lòng mềm mại đến cực điểm.
"Tủi thân lắm đúng không." Văn Lạc nghiêng đầu, bắt chước Lư Cảnh Hàng, cũng nhéo một bên má của anh.
"Tại sao lại nhéo tôi, tôi rất tủi đó."
Ngoài miệng Lư Cảnh Hàng nói như vậy, nhưng đôi mắt đều cười đến cong lên, không thấy một chút tủi thân nào ở đây cả.
"Vậy làm sao đây, làm thế nào để anh không tủi thân nữa?" Văn Lạc chiều theo ý anh hỏi.
Muốn em dỗ dành tôi, phải ra sức dỗ dành, phải dỗ dành thật nhiều.
Thật nhiều, thật nhiều, thật thật nhiều.
"Lần trước tôi vẫn chưa ăn được thịt kho tàu." Lư Cảnh Hàng nói, "Muốn ăn."
Khoé miệng Văn Lạc khẽ cong: "Ngày mai làm cho anh ăn nhé."
Lư Cảnh Hàng thở dài: "Ngày mai tôi phải ra ngoài, có hẹn với khách, buổi tối cũng có thể không về ăn cơm. Không biết sau đó có sắp xếp gì không nữa. Hay là... chủ nhật?" Anh ngước mắt nhìn Văn Lạc, "Khách hàng không kiếm tôi vào ngày nghỉ, tôi nhất định có thể ở nhà ăn cơm."
"Chủ nhật... Anh không định đi hẹn hò sao." Nụ cười của Văn Lạc nhạt đi một chút.
Lư Cảnh Hàng sửng sốt. Hai ngày qua trong lòng anh rối vô cùng, thậm chí ngày xem mắt cũng đã quên mất.
"Nếu không... tôi không đi nữa." Anh trầm giọng nói.
"Đã hẹn rồi, anh đi đi thôi."
Lần này không đi, lần sau cũng phải đi.
Vẫn luôn sẽ đi.
Lư Cảnh Hàng không lên tiếng, Văn Lạc cũng im lặng. Hai người vừa rồi còn đang lơ lửng trên đám mây, đột nhiên bị đánh trở về thực tại.
"Anh chuẩn bị ngủ đi, khuya rồi." Sau một lúc im lặng, Văn Lạc đứng dậy.
"Lạc à."
"Ừm?" Văn Lạc quay đầu nhìn anh.
Lư Cảnh Hàng vẫn ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn y, tựa hồ có điều muốn nói.
"... Không có gì, chỉ muốn gọi em."
Nhưng cuối cùng lại không thể nói điều gì.
Văn Lạc khẽ thở dài, sau đó ngồi trở lại bên cạnh anh.
"Cô gái trong buổi hẹn hò... là mẹ anh giới thiệu sao?" Văn Lạc hỏi.
"Ừm, vẫn là người dì giới thiệu Kỳ Kỳ." Lư Cảnh Hàng cười khổ, "Không thể xem thường mạng lưới quan hệ của phụ nữ trung niên và người cao tuổi."
Văn Lạc cũng cười, hỏi: "Gần đây mẹ anh thế nào rồi?"
"Mọi thứ được kiểm soát khá ổn định, tinh thần cũng không tệ, đôi khi còn cùng các chị em múa vài khúc ngoài quảng trường."
"Rất tốt."
Văn Lạc lẳng lặng nhìn Lư Cảnh Hàng, sau khi nhìn hồi lâu, y nói thêm một câu cuối cùng.
"Hãy chăm sóc mẹ anh cho thật tốt."
Lư Cảnh Hàng vừa định trả lời, bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Văn Lạc. Anh quay đầu nhìn Văn Lạc, chỉ thấy Văn Lạc dịu dàng cười với anh, y lại đứng dậy, mang theo khăn tắm đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Nhân lúc còn sớm, những chuyện không nên, đừng tiếp tục thì hơn.
Tác giả có điều muốn nói:
Bản tình ca có lời bài hát rất hay, cảm thấy rất phù hợp với cốt truyện, nên tôi đặt ở trong đây, nhưng có điều chỉnh một chút nội dung trong đó.