*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 2: Bạn gái.***
Lư Cảnh Hàng rất bận.
Đêm hôm đó sau khi bạn gái nguôi giận, anh lập tức đặt vé máy bay vào 7 giờ sáng hôm sau đến gặp khách hàng.
Anh luôn đi chuyến bay sớm nhất trong các dịp công tác, cũng không yêu cầu thêm về dịch vụ hành lý ký gửi. Mỗi lần đi công tác thường trầy trật ở nhiều thành phố khác nhau, thời gian mỗi nơi hiếm khi quá một ngày.
Bản ghi nhớ của anh chứa đầy lịch trình làm việc, có hơn mười lời nhắc mỗi ngày, danh bạ chứa đến hàng nghìn liên hệ, mỗi tháng hao hết cả trăm tiền điện thoại.
WeChat và email luôn cuồn cuộn không dứt, khối lượng công việc thật sự đếm không xuể.
Lư Cảnh Hàng ngồi ở ghế sau taxi, mở điện thoại lên, xác nhận lịch trình làm việc cả tuần. Trong năm ngày, phải gặp đến sáu công ty khác nhau, xử lý hơn mười vấn đề nhỏ lẻ của khách hàng.
Thật tốt. Bận rộn và kín lịch, hiệu suất rất cao.
Time is money, thời gian là tiền bạc.
Chính mình đòi hỏi rất nhiều tiền, cho nên từng li từng tí thời gian đều quý giá.
*
7:30 sáng, máy bay của Lư Cảnh Hàng đã cất cánh được nửa tiếng, bạn gái anh ở lại một đêm cũng đã đi làm.
Văn Nhạc bàng hoàng mở mắt từ dưới lớp chăn bông, nhìn lên trần nhà xa lạ, một lúc sau mới mê mang nhớ tới, y đã chuyển đến nhà mới.
Ngồi dậy, lấy điện thoại trên đầu giường nhìn qua thời gian. Không quá trễ, mọi khi vẫn tỉnh giấc vào giờ này. Văn Nhạc xoa mặt, ngồi một chút để bản thân hoàn toàn tỉnh hẳn, sau đó rời giường rửa mặt.
Thật yên tĩnh. Tiếng dép lê loạt xoạt của Văn Nhạc hướng đến phòng tắm có vẻ đặc biệt lớn. Không có bạn cùng phòng, ngoài cửa sổ cũng không có xe hơi tới lui, ngay cả Lư Cảnh Hàng cũng không biết đã bay đi đâu, không thấy âm thanh cũng chẳng thấy bóng dáng.
Yên tĩnh khá tốt, giống như cả thế giới chỉ còn lại một mình, tuy cô đơn, nhưng thoải mái.
Văn Nhạc rửa mặt sạch sẽ, lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, chuẩn bị làm bữa sáng. Đi ngang qua bàn ăn, một mùi hương thoang thoảng của gỗ tuyết tùng bay qua chóp mũi. Văn Nhạc dừng chân, hít một hơi thật sâu, thưởng thức vài giây hương vị mình yêu thích nhất, khoé miệng hơi cong cong, sau đó bước vào phòng bếp.
Không biết Lư Cảnh Hàng đã dỗ dành bạn gái của mình như thế nào. Văn Nhạc trong lúc làm bữa sáng thoáng nghĩ đến. Tối hôm qua, hình như mơ hồ nghe thấy cách vách có âm thanh nói chuyện, cũng không nghe được đang nói điều gì, nhưng cho đến khi y chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, giọng nói vẫn chưa dứt.
... Cách âm của phòng ốc nơi này thật chẳng ra gì.
Ăn xong bữa sáng, Văn Nhạc ngồi trước máy tính, đầu tiên vào trang web tuyển dụng tìm một ít công việc bán thời gian trực tuyến có thể làm ở nhà, sau đó mở phần mềm hội hoạ, tiếp tục vẽ một bức tranh nháp.
Thật ra Văn Nhạc cũng bận, tuy rằng không bận như Lư Cảnh Hàng chạy đua với thời gian, nhưng để kiếm tiền nuôi sống bản thân không phải lúc nào cũng là chuyện dễ dàng. Huống chi làm công việc bán thời gian so với toàn thời gian cố định, lương bổng vẫn không nhiều.
Nhưng một công việc toàn thời gian cố định đi chín về năm Văn Nhạc cũng không tìm —— đi thật xa đến nơi này, chính là không tính toán chuyển sang công ty khác.
Tiền không đủ, thì kiêm việc nhiều hơn. Có mệt cũng là thân thể mệt, chẳng phải tâm mệt.
Y tự rót cho mình cốc nước, đeo một cặp kính được cho là chống bức xạ, chọn một vài bài hát muốn nghe và bật chế độ lặp lại, cầm lấy bút cảm ứng, rồi bắt đầu vẽ.
Một khi đã vùi đầu vào công việc liền quên bẵng đi thời gian, cho đến khi phát giác sắc trời đã muộn, Văn Nhạc mới chợt nhớ đến, mình đã để nhỡ bữa trưa.
Như vậy không được.
Văn Nhạc xoa xoa bụng, cơn đói ập đến khiến dạ dày cồn cào khó chịu. Y nhấn tổ hợp phím lưu lại bản phác thảo, đặt bút xuống, đứng lên, lấy một ít rau dưa và thịt từ trong tủ lạnh, sau đó đổ gạo vào nồi cơm điện.
Cơm không thể bỏ, phải biết trân trọng cuộc sống, bằng không sẽ chẳng còn gì cả.
Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu y, nhưng sau đó y cảm thấy ý nghĩ này dường như miêu tả bản thân quá mức thê thảm.
Người cũng đã hơn hai mươi gần ba mươi, đừng ra vẻ như vậy, rất nhàm chán. Y tự nhủ trong lòng một câu.
Vài bức hoạ xấp xỉ gần xong, lu bu một bận thế mà đã tới thứ sáu. Thời đại thương mại điện tử lên ngôi, một chiếc di động có thể xử lý mọi thứ. Mấy ngày qua Văn Nhạc bù đầu bù cổ vẽ liên tục trên máy tính, nửa bước cũng không ra khỏi nhà, mà tầng này cũng yên tĩnh như chốn không người, ngoại trừ dịch vụ chuyển phát nhanh do Văn Nhạc gọi, thì không còn thanh âm nào nữa.
1203 và 1204 chưa có người ở sao? Chính mình tìm ra một nơi yên tĩnh, thế mà thật sự chọn được căn hộ đạt trình độ đến chim cũng không kêu.
Xem như chuyến chuyển nhà lần này, đúng thật muốn gì được nấy.
Văn Nhạc tắt phần mềm hội hoạ, dựa lưng vào ghế, thả lỏng đôi vai cứng ngắc. Thời gian ngồi quá lâu, người cũng muốn rỉ sét, vẫn nên ra ngoài dạo quanh một vòng, cho dù lang thang không có mục đích nhưng vẫn tốt hơi chui rúc trong nhà.
Y mặc áo khoác, lấy chìa khóa và điện thoại di động cho vào túi, sau đó mang đôi ủng đi tuyết được lấy từ tủ giày ngoài huyền quan*.
Cô lập với thế giới bên ngoài đã lâu, Văn Nhạc giẫm lên đôi ủng đi tuyết, trong lòng bỗng sinh ra một loại ảo giác, giống như vừa mở cửa sẽ thấy một mảnh tàn tích tận thế trắng xóa, vô thanh vô tức, chìm trong sự im lặng chết chóc.
Yên tĩnh cũng chẳng tốt hơn náo nhiệt là bao, cả thế giới dường như chỉ có một mình một người, tuy rằng thư thái, nhưng vẫn có chút cô đơn lạc lõng.
Có điều vừa mới mở cửa, một nhân viên chuyển phát nhanh tình cờ bước ra thang máy, dáng vẻ hấp tấp của người thanh niên đã trực tiếp kéo ý thức của y trở về hiện thực.
"Văn Nhạc đúng không, ký nhận hàng." Cậu thanh niên đưa gói hàng về phía trước.
Nhìn vào hình dạng đóng gói bên ngoài, hẳn là chiếc bàn cà phê nhỏ y đặt hôm trước. Văn Nhạc ký tên nhận hàng, cũng không vội vàng tháo dỡ ra xem, trước tiên theo kế hoạch xuống lầu dạo lung tung một vòng, sau đó trở về nghiêm túc nấu cho mình một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng. Đang dùng bữa, bỗng nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang yên tĩnh truyền đến, tiếng chìa khoá vặn chốt, cửa cách vách được mở ra.
Lư Cảnh Hàng đã trở lại? Văn Nhạc nhìn xem điện thoại.
Đã là thứ sáu, cũng nên trở về.
Hối hả ngược xuôi bên ngoài năm ngày, rất giày vò.
Cơm nước xong rửa sạch chén đũa, Văn Nhạc tìm dao rọc giấy, mở gói hàng chuyển phát nhanh, tính toán lắp chiếc bàn cà phê nhỏ mới mua.
Y lấy ra mặt bàn và một vài chân bàn, đổ những linh kiện còn lại trên mặt đất, nhặt sách hướng dẫn lên xem.
Không có gì khó khăn, chỉ cần vặn một vài con ốc vít.
Y đặt sách hướng dẫn xuống, lục tung các đồ vật xung quanh để tìm ra những chiếc đinh ốc, mày mò trong đống linh kiện một lúc, mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng đang ở trước mặt —— người bán không cung cấp tuốc nơ vít.
Lúc chuyển nhà đã quên lấy thùng dụng cụ mang theo, ai ngờ nhanh như vậy lại cần sử dụng đến.
Lư Cảnh Hàng chắc sẽ có.
Văn Nhạc nghĩ, sau đó đứng lên xách theo chìa khoá, đi sang gõ cửa phòng cách vách.
Gõ vài tiếng, cửa mở ra, nhưng không phải Lư Cảnh Hàng mở cửa, mà là một cô gái tóc ngắn có dáng vẻ nhỏ nhắn ngọt ngào.
Văn Nhạc sửng sốt trong chốc lát, rất nhanh lấy lại phản ứng: "Cô là bạn gái của Lư Cảnh Hàng sao? Tôi là hàng xóm sống cách vách."
Cô gái gật đầu, không nóng không lạnh hỏi một câu: "Anh tìm anh ấy?"
"Tôi muốn tìm anh ấy để mượn tuốc nơ vít, anh ấy về chưa?" Văn Nhạc lịch sự hỏi.
"Buổi tối anh ấy mới về. Tuốc nơ vít đúng không? Anh chờ một lát." Nói xong, cô gái quay vào nhà, lục lọi khắp nơi.
Tiếng đóng mở ngăn kéo liên tục phát ra, bạn gái của Lư Cảnh Hàng có vẻ không quá quen thuộc vị trí đồ đạc ở đây, mất kha khá thời gian vẫn không tìm được tuốc nơ vít.
Văn Nhạc đứng ở cửa chờ, từ tầm nhìn nhỏ hẹp thông qua cửa khép hờ, có thể nhìn thấy bàn ăn và một phần không gian trong phòng khách của nhà Lư Cảnh Hàng.
Bàn ăn không được sắp xếp gọn gàng, giấy tờ, ly tách, chai nước tương để lộn xộn, sau ghế sô pha phòng khách có vài bộ quần áo, còn có một đôi giày của phụ nữ nghiêng ngả trong huyền quan.
Có âm thanh "Oppa unnie" từ trong phòng vang lên, có lẽ bạn gái anh ấy đang xem bộ phim truyền hình Hàn Quốc.
Buổi tổi mới trở về. Văn Nhạc suy nghĩ một chút, vừa rồi khi y nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần tám giờ. Về trễ như vậy sao? Bạn gái Lư Cảnh Hàng ở nhà một mình cũng không tiện ghé qua lần nữa, tuốc nơ vít này đành để ngày mai trả lại vậy.
Sự thật chứng minh "buổi tối" xác thật đã khuya, sau khi Văn Nhạc lấy tuốc nơ vít, lắp bàn cà phê, lại làm việc một lúc rồi chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, mới nghe thấy tiếng bánh xe lạch cạch của vali, cùng tiếng bước chân vang vọng trong hành lang dừng lại ở cửa phòng cách vách.
Vẫn như cũ là tiếng chìa khóa, tiếng cửa mở, người cùng vali bước vào phòng.
Về cơ bản, thời gian của Văn Nhạc chủ yếu phân bổ cho công việc, chỉ sau khi lên giường vào buổi tối, y mới lướt các tin tức trên internet, đây xem như cũng là một cách giải trí sau một ngày bận bịu choáng đầu hoa mắt. Y dựa vào đầu giường tìm kiếm những mẩu chuyện thú vị, đột nhiên loáng thoáng nghe thấy giọng nói rầu rĩ ở tường bên kia truyền đến, sau đó giọng nói càng lúc càng lớn, tựa hồ là tiếng cãi vã.
Vừa trở về liền cãi nhau sao.
Y không định nghe chuyện riêng tư của Lư Cảnh Hàng, vì vậy nhấp vào một bài báo trên tài khoản chính thức của Weibo để cập nhật thời sự hằng ngày. Nhưng bức tường này cách âm thật sự rất kém, hay là âm thanh cãi nhau bên kia quá lớn, cho dù không muốn nghe, Văn Nhạc vẫn đứt quãng nghe thấy tiếng cô gái gào thét liên tục gọi tên Lư Cảnh Hàng, trong lòng anh không có em, anh chỉ có lệ với em, không yêu em đại loại như những lời nói của các đôi tình nhân khi cãi vã.
Lư Cảnh Hàng dường như đang giải thích điều gì đó, nhưng giọng nói của anh không cao, nghe không rõ ràng lắm. Bỗng một tiếng xoảng rất to vang lên, như thể có thứ gì đó bị ném xuống đất, Văn Nhạc giật mình, nghe được cô gái dùng âm thanh xuyên thấu cả không gian lạnh giọng nói hai chữ chia tay.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đến nỗi đêm khuya có thể loạn thành như vậy. Văn Nhạc khẽ nhíu mày.
Bài báo thời sự còn chưa đọc được kỹ càng, cánh cửa bên cạnh ầm ầm mở ra, Văn Nhạc theo bản năng ngẩng đầu lên, nghe thấy giọng nói đặc biệt rõ ràng đối lập với hành lang yên tĩnh không tiếng động.
"Em đừng tuỳ hứng nữa được không, trễ như vậy rồi em muốn đi đâu?"
Đây là giọng của Lư Cảnh Hàng, nghe qua như đang đè nặng lửa giận.
"Anh đừng có quản tôi! Chúng ta chia tay rồi, anh lấy cái gì mà quản tôi!"
Giọng cô gái the thé và gắt gỏng.
"Trễ lắm rồi, đã gần 12 giờ, anh không thể để em ra ngoài một mình được, em vào nhà trước đi, chờ đến sáng mai em muốn chia tay muốn về nhà muốn như thế nào cũng được."
"Anh nhìn xem anh nói cái gì đi! Anh đối với tôi thờ ơ, lạnh nhạt, không quan tâm đến tôi, trong lòng anh chỉ có công việc công việc công việc! Cũng chỉ có mẹ anh! Anh đừng kéo tôi! Buông ra!"
Cô gái vẫn như cũ không thuận theo mà hoàn toàn phát tán sự bực bội trong người. Không nghe thấy Lư Cảnh Hàng cãi lại, đại khái là mạnh mẽ kéo cô gái quay về phòng, cánh cửa đóng sầm lại, tiếng ồn ào ầm ĩ ở phía bên kia bức tường dần tan đi.
Văn Nhạc thở dài một hơi, mới nhận ra điện thoại đã tắt màn hình sau một thời gian dài không chạm vào.
Người bạn học cũ này của y, con đường tình yêu cũng chẳng dễ dàng. Văn Nhạc thầm nghĩ.
___________
Chú thích:Trong phong thủy học,
huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Chia sẻ trên Tạp chí Kính và Kiến trúc, KTS Phạm Cương, Công ty cổ phần Nhà Xuân cũng định nghĩa: "Huyền quan là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà. Vì thế, vị trí của nó ảnh hưởng trực tiếp tới phong thủy của căn nhà đó".