*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 17: Rung động.*
"Mấy ngày này mà không có điều hoà thì chết chắc rồi."
Chiều thứ sáu, Lư Cảnh Hàng vừa trở về liền tức khắc kéo vali phi thẳng đến nhà Văn Lạc, ngay cả chìa khoá nhà của mình cũng bị đè ở lớp dưới cùng trong túi máy tính, chẳng thèm đếm xỉa.
Sau khi ăn cơm tối và rửa chén, Lư Cảnh Hàng thả người trên ghế sô pha của Văn Lạc, hai tay hai chân dang rộng thành hình chữ đại*, hai cúc áo sơ mi trên cùng được cởi ra, nhắm mắt nghỉ ngơi.
[*] Nằm thành hình chữ đại (大)."Mệt rồi phải không." Văn Lạc đặt ly nước lên bàn cà phê, Lư Cảnh Hàng chỉ cần vươn tay sẽ có thể lấy được, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh anh.
Mỗi lần đi công tác trở về đều phờ phạc như vậy, bận rộn đến nỗi không thể nghỉ ngơi tử tế thật sự quá giày vò.
"Mệt lắm." Lư Cảnh Hàng không mở mắt, dựa đầu vào lưng ghế sô pha, hầu kết trượt lên xuống, "Còn nóng nữa, mấy ngày nay đều muốn thiêu chết tôi rồi. Cậu nói xem, những người thời cổ đại quanh năm suốt tháng đều mặc ba lớp áo ngoài, ba lớp áo trong thì trải qua mùa hè bằng cách nào? Đi dưới nắng một lúc thôi, tôi ước gì lột luôn lớp da của mình cho rồi."
Văn Lạc bật cười, dựa vào lưng ghế sô pha nhìn anh: "Làm sao lại đi dưới nắng rồi, không bắt taxi sao?"
"Taxi chứ. Nhà máy của khách hàng nằm rất xa, không bắt taxi thì không đi nổi. Nhưng nhà máy của họ rộng lắm, taxi chỉ có thể đỗ ngoài cổng, từ cổng đến văn phòng không có mái che, đi bộ cũng phải mất mười phút chứ không ít. Thiếu chút nữa phơi khô tôi luôn."
Lư Cảnh Hàng nói xong mới hé mắt, lấy ly nước được đặt sát bên để uống, nhưng lười biếng không muốn ngồi dậy, cứ thế vừa nằm vừa uống, lại lỡ tay đổ hết lên áo sơ mi.
"Ây da đổ rồi!"
Bị nước lạnh dội xuống người, Lư Cảnh Hàng lập tức đứng phắt dậy khỏi sô pha.
Văn Lạc nhanh chóng rút khăn giấy đưa cho anh: "Anh uống chậm thôi."
"Không làm ướt sô pha chứ." Lư Cảnh Hàng lau người, kiểm tra trái phải, "Cũng may, sô pha không bị gì, chỉ đổ lên áo tôi."
Văn Lạc nhìn quần áo trên người anh, đúng thật không bị đổ ra ngoài, cà vạt và áo sơ mi đều hứng hết toàn bộ rồi.
"Anh mau trở về thay đồ đi." Văn Lạc nói.
"Ừm..." Lư Cảnh Hàng đáp, đặt khăn giấy đã lau qua một bên, lại ăn vạ trên sô pha không nhúc nhích.
"Đi thôi nào." Văn Lạc đẩy anh.
"Ừm... Tôi lười quá." Lư Cảnh Hàng kéo tới kéo lui quần áo ướt dính trên người, "Để nó khô tự nhiên đi."
"Làm sao có thể khô tự nhiên chứ, trong phòng điều hòa đang bật, anh lại thấm nước. Mau thay đi." Văn Lạc giục anh.
Lư Cảnh Hàng lắng nghe Văn Lạc nhắc nhở, khoé miệng cong lên, vẫn nằm im không động đậy. Một lúc sau, lại nghiêng đầu nói chuyện với Văn Lạc.
"Cậu xem tôi đi."
"Xem anh cái gì?" Văn Lạc không hiểu.
"Xem tôi, áo-ướt-quyến rũ." Lư Cảnh Hàng cười hì hì nói.
Văn Lạc phì cười: "Uống nước mà cũng có thể đổ hết lên người, anh không có quyến rũ, chỉ có ngốc thôi."
"Tôi làm sao ngốc được chứ." Lư Cảnh Hàng phản bác, "Cậu đừng để ý tôi uống nước như thế nào, cậu chỉ cần nói gợi cảm hay không gợi cảm."
"Gợi cảm cái gì chứ, trẻ mẫu giáo cũng không để ướt thành thế này." Văn Lạc không nhìn anh nữa, nhưng khoé miệng không nhịn được nở nụ cười.
"Không gợi cảm hả?" Lư Cảnh Hàng không hài lòng với câu trả lời của Văn Lạc, anh giật nhẹ áo sơ mi, cởi thêm hai cúc, "Như vậy thì sao?"
Văn Lạc liếc nhìn anh: "Đàn ông người ta gợi cảm đều có tám khối cơ bụng, anh có sao?"
"Ai nói tôi không có cơ bụng chứ!" Nhắc đến cơ bụng, Lư Cảnh Hàng lập tức phân bua, "Mỗi tối tôi đều tập hết, cho dù không có tám khối, cũng có sáu khối mà, cậu xem đi."
"Tôi không xem."
Văn Lạc không để ý đến anh, đứng dậy lấy khăn giấy đã lau qua và chiếc ly còn nước rồi đi vào phòng bếp.
Bây giờ Lư Cảnh Hàng hết lười biếng rồi, Văn Lạc đi, anh cũng đứng dậy theo đuôi y, vén áo sơ mi để lộ cơ bụng, nằng nặc nói: "Thật sự có mà, cậu xem đi."
"Không xem."
"Cậu xem một chút đi, một chút thôi là được mà."
Văn Lạc không có cách đối với sự mèo nheo của anh, đặt chiếc ly đã rửa sạch sang một bên, nhìn một cái xem như tượng trưng.
"Được rồi, tôi đã xem, anh rất giỏi, rất tuyệt, hài lòng rồi nhé?"
Lư Cảnh Hàng cười, trên mặt hiện lên vài tia đắc ý.
"Được rồi đừng khoe khoang nữa, sẽ bị cảm lạnh thật đấy, anh mau trở về thay quần áo đi mà." Nói xong, Văn Lạc đẩy anh ra khỏi phòng bếp, rồi lại tiếp tục đẩy anh ra cửa.
"Vậy thì tôi..." Lư Cảnh Hàng kéo lấy chiếc vali, nhưng vẫn dùng dằng chưa chịu ra khỏi cửa, "Đợi tôi thay quần áo xong... Lại qua tìm cậu xem phim ha."
"Ừm." Văn Lạc cười nhẹ, "Mau đi đi."
Cửa đóng lại, Văn Lạc nghe thấy Lư Cảnh Hàng lấy chìa khóa mở cửa phòng cách vách, nụ cười trên mặt cũng dần dần phai nhạt, y xoay người bước đến sô pha, khe khẽ thở dài.
Sau khi xem xong một bộ phim, Lư Cảnh Hàng lại ăn vạ ở nhà Văn Lạc cho đến khi không còn lý do gì ở lại, mới trở về nhà mình.
Căn nhà không có người ở nhiều ngày, cửa sổ đóng chặt, vừa ngột ngạt vừa nóng bức. Lư Cảnh Hàng bật đèn, tìm điều khiển từ xa của điều hòa, ấn phím mở.
Với một tiếng 'bíp', tấm chắn gió điều hoà từ từ mở ra, nhưng âm thanh khởi động thổi gió lại không nghe thấy. Lư Cảnh Hàng nhìn lên, điều hòa đáng lẽ phải hiển thị nhiệt độ lại hiển thị dòng chữ E6*.
[*] E6: thông thường là lỗi tín hiệu do do dây tín hiệu kết nối giữa dàn nóng với dàn lạnh có thể bị lỏng hoặc bị đứt; bo mạch dàn nóng bị lỗi hoặc bo mạch dàn lạnh bị lỗi.Mẹ kiếp?
Lư Cảnh Hàng tắt điều hòa rồi bật lại nhưng vẫn hiển thị E6, rút nguồn điện rồi cắm lại vẫn là E6.
Mẹ kiếp! Điều hoà bị hỏng? 35 độ, điều hoà hỏng rồi?
Lư Cảnh Hàng đổ mồ hôi đầy đầu, tắt mở điều hoà mấy lần, nhưng trước sau vẫn cứ E6, thật sự không dùng được.
Mẹ kiếp! mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp...
Hửm?
Một ý nghĩ như luồng điện xẹt qua trong đầu Lư Cảnh Hàng, vẻ mặt lo lắng của anh đột nhiên tràn trề tươi cười.
"Người anh em! Làm tốt lắm!" Anh vui sướng vỗ vỗ chiếc điều hòa bị hỏng, ngồi trên giường, lấy điện thoại mở ra khung thoại trò chuyện với Văn Lạc.
『 Điều hoà của tôi bị hỏng rồi, đêm nay cậu có thể... 』
Đang gõ được một nửa, ngón tay của Lư Cảnh Hàng bỗng chốc cứng lại.
Tại sao mình lại vui sướng như vậy?
Điều hoà bị hỏng, phải đến nhà người khác ngủ qua đêm, thông thường phải cảm thấy phiền phức chứ? Cảm thấy ngại ngùng chứ?
Thế vì sao mình lại vui sướng...
Vì sao vậy...
Lư Cảnh Hàng thu ngón tay lại, nhìn chằm chằm vào tin nhắn đang dở dang trên màn hình.
Câu hỏi mà anh không muốn nghĩ nhiều trong đêm đó thật ra rất dễ trả lời.
Anh đứng trước cửa nhà Văn Lạc chẳng muốn về, không phải bởi vì bên kia sạch sẽ và ngăn nắp, cũng không phải bởi vì bên kia có thức ăn ngon.
Chính là vì muốn cùng người bên kia ở cạnh nhau.
Không lẽ mình thật sự đối với Văn Lạc...
Lư Cảnh Hàng ngẩn ngơ, toàn thân đều bị suy nghĩ của chính mình chấn động đến mức chẳng biết phải làm sao.
Sẽ không, không phải không phải.
Mình thích cùng Văn Lạc ở cạnh nhau, nhưng chắc chắn không phải là loại đó.
Lư Cảnh Hàng nhớ lại một chút, bạn gái đầu tiên của anh có mái tóc dài bồng bềnh thướt tha, bạn gái thứ hai thì ngực to eo nhỏ, nếu tính cả những cô gái mà anh không đặt quá nhiều tình cảm, chủ yếu được giới thiệu hẹn hò thì có đến bảy, tám bạn gái cũ.
Làm sao mình có thể thích đàn ông được?
Không thể nào.
Anh chịu đựng cái nóng oi bức trong phòng, kiên nhẫn phân tích một chút.
Nếu bản thân cảm thấy vui sướng, chính là loại vui sướng như vậy. Nói theo cách khoa học, cuộc sống quá mức tĩnh lặng, một kích thích bất ngờ xuất hiện khiến cho tế bào vỏ não phản ứng quá mức hưng phấn, còn nói theo cách đơn giản, đó gần như là tâm trạng của một đứa trẻ được đi chơi xuân.
Đúng, là như vậy, đi chơi xuân.
Chắc chắn không phải vì có bất kỳ suy nghĩ đặc biệt nào dành cho Văn Lạc.
Chắc chắn không phải.
Dù sao tối nay cũng phải mượn một chỗ nghỉ qua đêm, Lư Cảnh Hàng sửa sang bản thân cho gọn gàng, một lần nữa mở điện thoại lên, gõ thêm vài chữ để trọn vẹn thành câu.
『 Lư Cảnh Hàng: Điều hoà của tôi bị hỏng rồi, đêm nay cậu có thể cho tôi ở ké được không? 』
Văn Lạc trả lời rất nhanh.
『 Lạc: Được, anh đến đây đi. 』
"Điều hòa bị sao vậy?"
Văn Lạc mở cửa để Lư Cảnh Hàng vào nhà, sau đó y ngồi xổm xuống sô pha, không biết đang mò mẫm cái gì.
"Có thể mở lên, nhưng không thổi gió, hôm nay muộn rồi, ngày mai tôi gọi người đến sửa sau." Lư Cảnh Hàng đến bên cạnh Văn Lạc, "Cậu chơi gì đó?"
"Chủ nhà nói rằng chiếc sô pha này là dạng sô pha giường, tôi đang xem thử mở ra chỗ nào." Văn Lạc chỉ vào phía sau ghế sô pha, "Hình như ở đây có một tay cầm."
"Để tôi xem."
Lư Cảnh Hàng dời ghế sô pha, ngồi xổm xuống, quan sát một lúc.
"Vặn tay cầm là được rồi."
Anh đưa một tay xuống nắm lấy tay cầm, một tay còn lại đẩy lưng ghế sô pha, dùng lực một chút, chiếc sô pha rất nhanh đã biến thành giường ngủ.
"Xứng đáng là dân kỹ thuật chuyên làm việc trong ngành máy móc." Văn Lạc khen anh.
"Giỏi không?"
Vốn dĩ Lư Cảnh Hàng không cảm thấy có gì hay ho với mấy chuyện nhỏ nhặt như ghế sô pha, nhưng được Văn Lạc khen ngợi, cái đuôi nhỏ của anh tức khắc vểnh lên, lắc qua lắc lại.
"Rất giỏi." Văn Lạc cười lên, đôi mắt cong cong.
Thời điểm cả hai xem phim xong cũng không còn sớm, chờ đến khi dọn xong ổ ngủ cho Lư Cảnh Hàng cũng đã ngót nghét 12 giờ.
Văn Lạc đã tắm trước, nói lời chúc ngủ ngon với Lư Cảnh Hàng, sau đó quay trở lại phòng ngủ. Lư Cảnh Hàng cũng cầm lấy khăn tắm, chuẩn bị tắm rửa rồi đánh một giấc.
Phòng tắm ở nhà Văn Lạc cũng rất ngăn nắp và sạch sẽ giống như các phòng khác. Lư Cảnh Hàng nhìn ly nước súc miệng của mình bên cạnh ly nước súc miệng của Văn Lạc, nhìn khăn tắm của mình cùng khăn tắm của Văn Lạc treo chung một nơi, ý nghĩ vui sướng vừa mới dằn xuống lại muốn bắt đầu ngo ngoe xuất hiện lần nữa.
Lư Cảnh Hàng, mày có một chút nghị lực được không hả? Không phải chỉ là một chuyến du xuân thôi sao, đến nỗi mày phải như vậy hả?
Nơi nào đó trong lòng anh như nổi lên một tên quỷ nho nhỏ, vả bôm bốp vào mặt anh.
Không được vui nữa! Không được nghĩ nữa! Tỉnh táo lên!
Tỉnh táo, tỉnh táo lên.
Lư Cảnh Hàng dằn xuống khoé miệng không biết từ khi nào đã cong lên, đi tới dưới vòi hoa sen mở công tắc nước nóng, ngửa đầu dội thẳng nước lên mặt.
Mau tỉnh lại đi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.
Cái gì cũng đều không có, không có.
Tiếng nước vang lên một lúc rồi dừng lại. Tiếng bước chân trong phòng khách xa xa gần gần cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Văn Lạc định thần lại, mở màn hình điện thoại đã tối đen.
Bài viết trên màn hình vẫn còn dừng lại ở hàng tiêu đề, Văn Lạc nhíu mày.
Chính mình đã nhấn vào bài viết này sao?
Một chút cũng không nhớ rõ.
Y thở dài, dứt khoát khoá điện thoại, đặt di động lên tủ đầu giường, tắt đèn, nằm xuống.
Bắt đầu từ khi nào?
Vốn dĩ chỉ có hai ba bữa cơm một tuần, từ khi nào mà người kia lại thân thiết với mình như vậy?
Nhắm mắt lại, sẽ là bóng hình của anh ấy, mở di động, tin nhắn WeChat của anh ấy sẽ luôn ở đầu tiên, ra khỏi phòng, anh ấy đã ở ngoài cửa.
Vốn dĩ đã vẽ ra một vòng tròn cho chính mình mà dù có sóng gió cũng không thể xoá đi được lằn vôi, vứt bỏ quá khứ, trốn đi thật xa, không còn dính dáng đến một ai khác nữa.
Nhưng cớ sao, đối với anh ấy lại khác biệt.
... Đối với anh ấy, tham lam và đòi hỏi nhiều hơn thế.
Văn Lạc lấy tay che mắt, để bóng tối bao phủ đôi mắt y, nhưng thật lâu thật lâu cũng không thấy buồn ngủ.
Không thể tự lừa mình được nữa.
Muốn cùng anh ở cạnh nhau, lúc nhìn thấy anh, khoé miệng sẽ cong lên, cho dù không được gặp mặt, trong tâm sẽ nhớ đến bóng hình của anh, và mỗi lần nhận được WeChat anh gửi đến, phản ứng đầu tiên chính là vui vẻ.
Vui vẻ vì được gặp anh.
Rõ ràng anh chỉ là một chàng thẳng nam ngốc nghếch, có đôi khi từng cử chỉ nét mặt còn toát lên sự ngây ngô của trẻ con.
Nhưng dường như y đã... rung động.
_____________
Q: Hì hì, đã đến lúc đổi xưng hô rùi, trước tiên đổi xưng hô cho anh Cảnh Hàng của chúng ta, bắt đầu từ chương sau sẽ thành 'tôi-em', còn Văn Lạc vẫn 'tôi-anh' (nhưng sẽ sớm thành 'em-anh' thôi, chờ một sự kiện nữa). Có hai lý do để bắt đầu đổi xưng hô cho anh Cảnh Hàng từ chương sau:Một là, cả hai đều có những nỗi tư tâm riêng rồi, một bên rối loạn, một bên rung lộng.Hai là, từ chương sau anh Cảnh Hàng không gọi Văn Lạc là 'Văn Lạc' nữa, mà sẽ thân thiết gọi một tiếng 'Lạc'.(Ba là chủ quan của tui, truyện có 50 chương, không đổi 'tôi-em' thì bao giờ mới đổi =)))